Bản tài liệu này từ văn phòng tỉnh trưởng đưa tới, đích thân Ngụy Ninh Sinh ký duyệt --- Mời Liễu bí thư thẩm duyệt.
Đáng lý ra dạng tài liệu thế này rất dễ xử lý, nộp ngay cho Liễu Tuấn là được.
Tỉnh trưởng có thỉnh cầu này mà.
Chu Lương Thần khó xử là vì nội dung tài liệu này khá mẫn cảm. Báo cáo này liên quan tới vấn đề cải tạo cổ phần của "tập đoàn quốc tế Tứ Hải", do quốc tư ủy của thành phố Bách Đảo đưa lên.
Tập đoàn Tứ Hải là một xí nghiệp cực kỳ nổi tiếng của Bách Đảo, quy mô rất lớn, nghe nói tổng tài sản hơn 20 tỷ, phạm vi kinh doanh cũng rất lớn, là một trong xí nghiệp lâu năm nhất của Bách Đảo.
Tổng giám đốc của tập đoàn Tứ Hải tên là Trương Vạn Trung, là danh nhân ở Bách Đảo, trên đầu có rất nhiều vòng hào quang, như ủy viên chính hiệp, chủ tịch hiệp hội XXX ... Tới mười mấy cái, Trương Vạn Trung nổi danh là nhà từ thiện của tỉnh D.
Nhưng tập đoàn Tứ Hải mấy năm gần đây đối diện với một vấn đề nghiêm trọng, đó là quyền sở hữu không rõ, mấy năm qua vì chuyện cải tạo cổ phần của tập đoàn Tứ Hải mà dây dưa với quốc tử ủy tỉnh thành suốt.
Nghe nói trước đó Cù Hạo Cẩm từng đích thân có chỉ thị với việc này, không ngờ Cù Hạo Cẩm vừa mới đi, nó đã bị chính phủ tỉnh đẩy lên bàn làm việc của Liễu Tuấn.
Chu Lương Thần nghĩ một chút rồi vẫn mang tài liệu tiến vào phòng trong, giao tới trước mặt Liễu Tuấn, nói nhỏ: - Bí thư, ở đây có tài liệu do ban thư ký tổng hợp chính phủ tỉnh đưa tới, Ngụy tỉnh trưởng có lời phê, mời bí thư thẩm duyệt.
Chu Lương Thần làm thư ký cho Liễu Tuấn gần hai tháng, ít nhiều hiểu được tính cách của Liễu Tuấn, biết chuyện nào Liễu Tuấn coi trọng, . Bí thư tỉnh ủy mới nhậm chức, khẳng định là không xem nhẹ ý kiến của tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn gật đầu, cầm lấy tài liệu đọc.
Chu Lương Thần không dám quấy rầy, nhưng không vội lui ra, thuận tay sắp xếp lại bàn làm việc, rồi cầm lấy bình tưới, tưới nước cho cây cối trong phòng, động tác chậm chạp, hiển nhiên muốn ở lại trong phòng Liễu Tuấn thêm một chút.
Vấn đề tài liệu này phản ánh, Chu Lương Thần thấy mình cần phải báo cáo tình hình mà mình tìm hiểu được với Liễu bí thư. Có điều hiện giờ Liễu bí thư đang đọc tài liệu, không tiện lên tiếng. Thế nào cũng phải đợi bí thư xem hết tài liệu mới báo cáo chứ.
Chu Lương Thần đang tưới cho một cây thiết mộc lan, đây là lần tưới nước thứ hai rồi. Chu Thần Lương biết Liễu Tuấn xem tài liệu đều rất cẩn thận.
- Lương Thần.
Sau lưng hắn vang lên giọng nói của Liễu Tuấn.
- Vâng, bí thư.
Chu Lương Thần lập tức đặt bình nước xuống, đi nhanh tới trước bàn làm việc.
- Ngồi đi.
- Vâng.
Chu Lương Thần nghe lời ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, mắt nhìn Liễu Tuấn chăm chú.
- Chuyện của tập đoàn Tứ Hải cậu hiểu được bao nhiêu.
Liễu Tuấn đưa ngón tay ra khẽ gõ lên bản tài liệu, hỏi.
Chu Lương Thần giật đánh thót, rõ ràng chút tam tư của mình bị Liễu bí thư nhìn thấu rồi. Điều này rất bình thường, bí thư tỉnh ủy không nhìn thấu tâm tư nhân viên công tác bên người, chẳng phải là trò cười?
- Bí thư, tình hình nội bộ tập đoàn Tứ Hải tôi không biết nhiều. Tôi chủ yếu muốn phản ánh với bí thư chỉ thị của Cù bí thư liên quan tới tình hình cải tạo cổ phần của họ.
Chu Lương Thần thành thực đáp, trước đó hắn chưa hề có kinh nghiệm làm thư ký cho lãnh đạo lớn, rất nhiều chuyện không biết phải đi thỉnh giáo ai, chỉ có thể dựa vào bản thân dần dần ngộ ra. Có điều hắn kiên trì một điều, chỉ nói thật trước mặt Liễu Tuấn. Biết nói là biết, không biết, tuyệt đối không phù phiếm không hiểu lại giả vờ hiểu.
Thông qua quan sát của mình, trực giác cho hắn biết, Liễu Tuấn rất tán thưởng cách làm này của mình, hai tháng qua luôn hòa nhã với hắn, chưa bao giờ nổi giận. Tuy nói lãnh đạo lớn cơ bản không làm cao mấy, nhưng điều này nói rõ Liễu Tuấn khá hài lòng với hắn.
- Ừm.
Liễu Tuấn gật đầu, ý bảo hắn nói tiếp.
- Quyền sở hữu của tập đoàn Tứ Hải luôn không rõ ràng, điều này liên quan tới thân phận của giám đốc Trương Vạn Trung. Lúc mới ban đầu, hẳn là năm 1984m Trương Vạn Trung là cán bộ cấp phó khoa của ủy ban thương mại Bách Đảo, khi đó ông ấy được ủy thác mở Cty Tứ Hải, là tiền thân tập đoàn Tứ Hải ngày nay. Tiền khởi động ban đầu của công ty là do nhà nước cấp, tổng cộng là 200.000. Trương Vạn Trung ở phương diện kinh doanh rất có tài, thêm vào khi đó vừa mới cải cách mở cửa, Bách Đảo lại là đặc khu kinh tế, có ưu đãi chính sách cực lớn, Cty Tứ Hải phát triển rất nhanh. Tới năm 1986, Trương Vạn Trung từ công chức, làm tổng giám đốc Cty Tứ Hải, thoát ly khỏi ủy ban thương mại, thanh toán tiền vốn khởi động cho ủy ban...
Liễu Tuấn hỏi: - Thanh toán ra sao?
- Vâng, dựa theo lợi tức ngân hàng, trả lại một lần, ngoài ra tặng thêm cho ủy ban thương mai hai chiếc Santana coi như hoa hồng.
Chu Lương Thần cẩn thận đáp, dùng từ ngữ rất chú ý, cố gắng chuyển thuật một sự thực khách quan, không thêm vào phán đoán chủ quan của mình.
Liễu Tuấn gật đầu.
Xem ra Chu Lương Thần đã bỏ công sức tìm hiểu việc này, đoán chứng có liên quan tới chỉ thị của Cù Hạo Cẩm, Chu Lương Thần thấy chuyện này quan trọng, liền tìm hiểu sâu thêm. Tính mẫn cảm chính trị này được Liễu Tuấn thừa nhận.
Được Liễu Tuấn khích lệ, Chu Lương Thần hơi kích động, có điều mau chóng trấn áp, tiếp tục ngồi ngay ngắn, báo cáo.
- Sau năm 86 công ty Tứ Hải thoát ly khỏi ủy ban thương mại, kinh doanh một thời gian, lại quy về dưới chỉ đạo của ủy ban mậu dịch, đó là năm 88. Vào năm 91, thành phố Bách Đạo phát văn kiện bổ nhiệm Trương Vạn Trung làm phó chủ nhiệm ủy ban mậu dịch, đãi ngộ cấp phó xử, lệnh bổ nhiệm này tới năm 96 triệt bỏ. Khi đó Trương Vạn Trung trúng tuyển làm phó chủ tịch chính hiệp Bách Đảo, phó hội trưởng hiệp hội xí nghiệp dân doanh.
Tình hình mà Chu Lương Thần nói không phải chỉ Bách Đảo mới có, càng không phải một mình Trương Vạn Trung phá lệ. Thập niên 80 của thế kỷ trước, các loại hình kinh tế phát triển sôi động, nhưng luật pháp liên quan thì tụt hậu nghiêm trọng, không có xác định rõ ràng với quyền sở hữu. Hơn nữa khi đó đại bộ phận cán bộ quần chúng tư tưởng còn dừng ở thời đại kinh tế kế hoạch, bất tín nhiệm nghiêm trọng với các công ty dân doanh, chỉ tin xí nghiệp quốc doanh. Vì tiện cho kinh doanh, lại tránh nguy hiểm về pháp luật, xí nghiệp cá thể và dân doanh đều dựa vào đơn vị quốc gia, kiếm "ô bảo hộ" cho mình.
Rất nhiều cá thể kinh doanh thông qua loại thủ đoạn này, thêm vào thao tác ngầm, được quan chức cho treo biển đơn vị, không phải là mới mẻ. Vì quan niệm "sùng quan" mấy nghìn năm ảnh hưởng, người dân trong nước, đại đa số đều hi vọng trên đầu mình có một cái mũ ô sa.
- Cty Tứ Hải và ủy ban thương mại thoát ly vào năm 98. Hoàn toàn rời bỏ, đổi tên là tập đoàn quốc tế Tứ Hải. Trương Vạn Trung là tổng giám đốc kiêm chủ tịch. Năm 2004, tập đoàn Tứ Hải niêm yết trên NASDAQ của Mỹ, khi đó tranh luận về quyền sở hữu tập đoàn Tứ Hài đã bùng phát. Cục thương nghiệp Bách Đảo cho rằng, tập đoàn Tứ Hải thuộc về tài sản quốc gia. Lý do tài chính khởi nghiệp ban đầu do nhà nước cấp, Trương Vạn Trung là cán bộ ủy ban thương mại ủy phái xuống xí nghiệp mà thôi, giờ phải do cục thương nghiệp phụ trách. Cục thương nghiệp còn bổ nhiệm một chủ tịch và tổng giám đốc tập đoàn Tứ Hải khắc, yêu cầu tiếp quản tất cả công việc của tập đoàn. Trương Vạn Trung không thừa nhận, ông ta cho rằng mình trả lại tiền vốn nhà nước cấp, ngoài ra còn tặng hai chiếc xe Santana cám ơn, tập đoàn Tứ Hải hoàn toàn tách rời khỏi nhà nước, về sau dựa vào ủy ban thương mại cũng nộp phí quản lý. Quyền sở hữu của tập đoàn rất rõ ràng rồi. Chuyện này tranh cãi từ Bách Đảo lên tỉnh, Ngụy tỉnh trưởng tán đồng ý kiến của Trương Vạn Trung, nhưng tỉnh trưởng Lưu Thiên Minh cho rằng ý kiến của cục thương nghiệp có lý. Về sau đưa lên thường ủy thảo luận, Cù bí thư chỉ thị, phải xử lý theo pháp luật liên quan, không được để nhà nước chịu thiệt...
Chuyện này cho dù khá phức tạp, cơ bản Chu Lương Thần đã nói rõ ràng rồi.
Chẳng trách hắn báo cáo riêng rẽ với Liễu Tuấn, chuyện này gián tiếp phản ánh hai tin tức. Thứ nhất ý kiến giữ Ngụy Ninh Sinh và Lưu Thiên Minh hoàn toàn trái ngược nhau. Cả hai đều là nhân vật tiêu biểu cho cán bộ bản địa, có ý kiến tương phản hoàn toàn bản thân nó rất đáng suy nghĩ.
Có điều có thể khẳng định, giữa hai người này có mâu thuẫn, có lẽ mâu thuẫn không nhỏ.
Thứ hai là thái độ của Cù Hạo Cẩm, cho dù ông ta chỉ thị làm theo pháp luận tương quan, nhưng nói rõ không được để cho nhà nước chịu thiệt, như vậy là ngả theo ý kiến của Lưu Thiên Minh.
Hiện giờ Cù Hạo Cẩm vừa rời nhiệm, Ngụy Ninh Sinh lật lại vấn đề, đẩy tới trước mặt Liễu Tuấn, bên trong có mưu đồ gì, đúng là đáng phải cân nhắc.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, dựa mình vào ghế da, mày nhíu chặt.
Chu Lương Thần biết mình nên rời đi rồi, liền rót đầy nước vào cốc trà của Liễu Tuấn, thận trọng lui ra.