Đi vào phòng khách của nhà họ Nghiêm, tôi liền trông thấy bản văn kiện số một của trung ương. Có lẽ chuyên viên Nghiêm cũng đang nghiên cứu vấn đề này, gọi hai cha con chúng tôi sang, chắc cũng chỉ là vì vấn đề này. Căn bản, thời gian Nghiêm Ngọc Thành làm việc bên chuyên viên thường vụ đảng nhiều hơn so với thời gian làm công tác hành chính, nếu như nói “Có chuyên môn về kĩ thuật ” Để một phó chuyên viên thường vụ đảng như bác ta đi làm thì thà để cha thay.
Đương nhiên, đây chỉ là so sánh mà thôi, xét về phía đại bộ phận cán bộ chuyên về bên hành chính mà nói, thì Nghiêm Ngọc Thành giỏi hơn họ rất nhiều trên phương diện kiến thiết kinh tế. Hơn nữa, thời gian đó, đảng chính phân gia cũng rất nghiêm khắc. Rất nhiều bí thư đảng ủy vẫn có thói quen một tay nắm lấy chính đảng. Ví dụ như cha một bí thư ủy ban thành phố, thường thích kéo thị trưởng Tô Chí Tân vào nhiều chuyện, may mà những thành tích có được cũng có một phần của lão Tô trong đó.
“Vào đây, ngồi đi”
Nghiêm Ngọc Thànhcũng không khách khí, chỉ vào chiếc ghế sofa nói.
Giải Anh bưng trà lên. “Dì Giải Anh, phi phi đâu ạ?”
“Sắp thi cuối kì rồi, đang chăm chỉ học bài trong phòng ý”
Giải Anh mỉm cười nói.
Phi Phi đáng thương, rõ ràng là không thích học, vậy mà mỗi ngày đều phải khổ luyện thế này. Nhưng tôi đoán cô ấy cũng chẳng học hành gì cả, nằm trên giường và đang xem truyện tranh mà thôi.
Từ khi tôi giơ hai tay đồng ý với việc lớn lên cô ấy sẽ là một “Nhà thiết kế thời trang”. Thì Nghiêm Phi bắt đầu đam mê những bức tranh, thường thì đem những bộ quần áo của mình ra mô phỏng bắt chước theo, sau đó chỉnh chỉnh sửa sửa trên giấy, rất chi là chuyên tâm.
“Để cháu đi xem”
Khi đó cúng chẳng thèm để ý ánh mắt “ Hình viên đạn” của Nghiêm Ngọc Thành, cứ thế chạy thẳng lên lầu.
“Đứa trẻ này…”
Giải Anh cười lắc đầu.
“Tấn Tài à, văn kiện này, xem rồi chứ?”
Ha ha, quả nhiên là bàn bạc vấn đề “Công tác nông nghiệp”. Đây cũng là thói quen của hai ông bạn già này. Cứ gặp phải bế tắc nào của chốn quan trường, người đầu tiên cha tìm tới là Nghiêm Ngọc Thành, còn gặp phải những vấn đề về việc hành chính thì lại là Nghiêm Ngọc Thành đến tìm cha.
“ừm, đã xem rồi, vừa nãy đã bàn bạc với tiểu Tuấn rồi”
“hả?” Nghiêm Ngọc Thànhtỏ ra rất hứng thú.
“Đứa trẻ này đã nói những gì?”
Với những ý kiến của” Tiểu Tử” có liên quan tới vến đề kiến thiết kinh tế của các nhà máy tại Liễu Gia Sơn thì chuyên viên Nghiêm chưa từng xem nhẹ. Cho nên bác ta mới không quên nhắc cha nhớ đưa tôi đến cùng.
Bổn nha nội vốn là “Phụ tá cao cấp” của hai vị đại quan này.
Cứ để hai vị đó nói chuyện chút đã, bổn nha nội còn phải thăm “Bạn gái” nữa.
Đúng như những gì tôi đã dự đoán, tiểu nha đầu này đã khóa cửa phòng để tiện “Làm những việc cá nhân” không lo người khác nhòm ngó tới.
“Ai đấy?”
“Tôi”
Ngay lập tức cảnh cửa mở ra, khuôn mặt phớt hồng của Nghiêm Phi hiện ra trước mắt tôi.
Tôi giật mình, bây giờ hai đứa đã lớn rồi, lặng lẽ trốn trong phòng lại còn khóa cửa thế này nữa, có trời mới biết chuyên gia Nghiêm sẽ nghĩ gì?không biết chừng còn mắng té tát vào mặt tôi nữa ý chứ.
“Tiểu Tuấn, đẹp không?”
Nghiêm Phi mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc, bên ngoài còn khoắc thêm chiếc áo jacke cùng màu, xoay một vòng trong phòng cười hi hi nhìn tôi. Da Nghiêm Phi rất trắng, cho nên chiếc áo màu xanh này được mặc lên thì càng tôn thêm màu da trắng nõn của cô ấy, trông cô ấy khi đó thật đáng yêu.
Tôi lặng ngắm cô ấy mà quên mất cả gật đầu.
Nghiêm Phi cứ thế đứng cười, khua khua tay trước mặt tôi.
“Lại đây, cho anh xem tranh em vẽ…”
Tôi tiến lại gần chiếc bàn xem, quả nhiên người mẫu trong tranh là cô ấy, có một vài nét tương đồng, trên ngực của chiếc áo còn có thêm một bông hoa nhỏ. Cho dù đó chỉ là một họa tiết nhỏ nhưng lại có thể tăng thêm nét đẹp cho cả chiếc áo.
Xem ra Nghiêm Phi có tài năng thiên bẩm làm “Thiết kế thời trang”
“Bông hoa này, anh thấy nên là màu gì”
“Màu đỏ….đỏ phối màu với xanh lá cây…”
Nghiêm Phi vừa nói vừa có chút căng thẳng nhìn tôi, có lẽ sợ tôi không nhất chí với ý kiến của cô ấy. Tuy không thể nói là hoàn toàn giống với những suy nghĩ của tôi, nhưng cũng có cần có những câu tán dương khen ngợi, dù sao cô ấy cũng là con gái, chê bai thì chỉ có những thằng hâm mới làm.
“Rất tuyệt…..đúng chính là màu đỏ….phi phi, thật giỏi đó….”
Tôi đưa ngón tay cái lên, khuôn mặt lộ ra những nét “ Thành tâm khâm phục”
Nghiêm Phi cười tươi đến nỗi hai mắt tít lại như vầng trăng khuyết, tự hào đứng thẳng hai vai, nhìn cô ấy vui vẻ như vậy, tôi liền nói thêm vài câu.
“Phi Phi à, nghe nói kì nghỉ hè này phòng văn hóa khu vực tổ chức lớp bồi dưỡng hội họa đó, tôi thấy em có thể tham gia, tăng thêm chút kiến thức”
Lúc này tôi thật không muốn đùa với cô ấy, liền vội vàng chuyển sự chú ý của cô ấy vào việc khác.
“Được đó…”
Cô nương này chỉ kịp vui vài phút rồi lại lập tức thu lại nụ cười. “Mẹ em sẽ không đồng ý đâu…”
Cái này cũng đúng, Giải Anh muốn con gái dì ấy vào đại học, làm sao có thể đồng ý cho con gái làm những việc “Dị đoan” thế này được?
“Không sao. Anh sẽ nhờ cha anh nói giúp. Nhất địn sẽ được”
Tôi cho cô ấy chút niềm tin. Dựa vào việc Nghiêm Ngọc Thànhvô cùng cưng chiều con gái như vậy, việc này cũng có chút hy vọng thành công.
Nghiêm Phi lập tức vui mừng, cười nói : ‘Tiểu Tuấn, vẫn là anh tốt”
Ha ha, đối phó với lệnh tôn đại nhân, không thể nói dối, bổn nha nội này đều có cách.
“Tiểu Tuấn, bác Nghiêm gọi cháu xuống đó…”
Giải Anh vừa gõ cửa vừa gọi tôi.
Tôi lè lưỡi, quả nhiên không hề yên tâm với “Bổn nha nội” này. Ai biết được tên tiểu tử này có nhân cơ hội nào đó mà bắt nạt bảo bối của bác ta hay không, dù sao cũng không nên làm những việc dễ làm cho người khác phải hiểu lầm hay lo lắng.
“Vâng, Cháu xuống ngay ạ…”
Tôi vội vàng chạy ra bên ngoài.
“Em cũng đi”
Nghiêm Phi cũng lập tức chạy theo sau, kì thực cô ấy chẳng có chút hứng thú nào với việc “Đại sự” chúng tôi chuẩn bị bàn bạc, chẳng qua là muốn ở bên cạnh tôi, cái thói quen này đã có từ nhiều năm nay rồi.
“Phi Phi, con đã làm xong bài tập rồi à?”
Giải Anh có chút nghi ngờ hỏi.
Nghiêm Phi vừa cong môi vừa nói: “Con nghỉ một lát không được ạ?”
“Được chứ, thế thì nghỉ chút đi”
Giải Anh nhìn tôi, cũng hiểu rằng không cho cô ấy nghỉ ngơi lúc này mà cứ khóa cửa ở trong phòng ngồi học cũng chẳng có hiểu quả gì, cho nên cũng đành miễn cưỡng mà gật đầu đồng ý.
“Dì Giải Anh, nghe nói anh Nghiêm Minh sắp được đề bạt ạ?”
“Đã được đề bạt rồi”
Nhắc tới việc này, Giải Anh cảm thấy vô cùng hãnh diện. Hãnh diện vì đứa con mình dồn bao nhiêu tâm ý vào nó bây giờ đã đến lúc thành tài rồi, con đường công tác sau này cũng không cần phải lo lắng gì nhiều nữa. Nhưng cũng có điều không được vui cho lắm, việc đề bạt lần này cũng đồng nghĩa với việc nghiêm minh sẽ phải tiếp tục ở lại trong quân đội. nghiêm minh cũng cứ khoảng 4 năm mới về thăm nhà một lần, nỗi nhớ mong đứa con này của Nghiêm Ngọc Thành và dì Giải là khồng thể kể xiết được.
Tâm sự của Giải Anh làm sao dấu tôi được? liền cười nói: “Dì Giải Anh, anh nghiêm minh được đề bạt rồi, tiếp tục phục vụ trong quân đội thêm hai năm nữa, sau này muốn chuyển ngành về đâu mà chẳng được chứ?”
“Lại đưa ra những chủ ý xa vời rồi đấy?’
Giải Anh chưa kịp trả lời gì, Nghiêm Ngọc Thànhđã lên tiếng rồi.
“Hi hi, bác, câu phê bình bày cháu không thể nhận được. Thơ của Lý Thái Bạch có câu: hoa đào nở trong vườn, trời đất có việc vui. Để cha con bác được đoàn tụ, không phải là việc vui hay sao, làm sao có thể nói là chủ ý không sát thực được chứ?”
Tôi cười cãi lại lời vừa nãy của Nghiêm Ngọc Thành.
Giải Anh cũng âm thầm tán thành.
Đúng là không thể xem nhẹ học trò của châu tiên sinh được, mở miệng ra là “ Chi phu giả dã”(lời nói đầy triết lý), đúng dáng vẻ của nhân tài.
“Đừng đứng đó mà ăn nói hồ đồ nữa, mau lại đây, bàn bạc cái này….”
Lúc này Nghiêm Ngọc Thànhcũng chẳng có tâm trí đâu mà tranh cãi với tôi, gõ tay vào “Văn kiện số 1” được đặt trên mặt bàn. Nhất định lúc nãy khi cha bàn bạc với bác ta vấn đề kiến thiết “Thị trường tiêu thụ hàng tiểu thương”, những gợi ý như vậy với bác ấy trong hoàn cảnh như thế này coi như là đã có hy vọng, trong suy nghĩ nhất định đã không thể chịu đựng được thêm nữa, cho nên mới vội vàng gọi tôi ra nhanh như thế.
“Cha, nghe nói phòng văn hóa khu vực trong kì nghỉ đông này có tổ chức lớp bồi dưỡng mỹ thuật, con muốn tham gia”
Không đợi tôi mở lời, Nghiêm Phi đã nhanh chóng đi ngay vào “Việc chính” của cô ấy rồi.
“Bồi dưỡng mỹ thuật? được thôi, ta đồng ý”
Nghiêm Ngọc Thànhkhông chút suy nghĩ liền đồng ý ngay.
Giải Anh lập tức phản đối: “Thế làm sao được? tham gia cái lớp mỹ thuật làm gì chứ? Vẽ có gì tốt chứ? Nghỉ học thì nên chăm chỉ đọc sách, ôn tập bài vở. nhất định phải thi đỗ đại học đó!”
Nghiêm Phi chưa kịp vui mừng, thì đã bị giội cho gáo nước lạnh, ngay lập tức mím chặt hai môi không nhìn Giải Anh, đôi mắt đỏ lên, những giọt nước mắt như trực trào ra.
Tôi làm mặt quỷ trêu Nghiêm Phi. Câu nói này thật là buồn.
Chuyên viên Nghiêm lập tức không vui, nghiêm mặt nói: “Bài vở cần ôn tập, cũng nên để cho trẻ con có thời gian nghỉ ngơi chứ. Chỉ là kì nghỉ đông thôi mà, mười mấy ngày rèn luyện, có vấn đề gì đâu? Biết cả văn lẫn võ, thay đổi cho đầu óc một chút mà….Phi Phi, quyết định như vậy đi, cha ủng hộ con!”
Lần này lại là sự thay đổi sắc mặt trên khuôn mặt của Giải Anh, chẳng qua thấy có cha con tôi ở đây, cho nên cũng không tiện “Tranh luận” với Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Phi vui ngay lập tức, chạy ngay xuống lầu ôm vai Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thànhcũng nở nụ cười rất tươi.
“Tiểu Tuấn, cái này lại là ý đồ của cháu à?”
Khi nghe thấy câu nói này của chuyên viên Nghiêm tôi sợ xanh mắt. Thật là thông minh, quả nhiên không chút hồ đồ nào.
“Cha, đây là do con muốn học vẽ thôi à, không liên quan tới anh ấy”
Đúng là “Con gái hướng ngoại”, quả nhiên không sai. Vừa nãy còn chạy xuống lầu ôm chầm lấy cha, ngay sau đó đã lật mặt bênh vực “Bạn trai”. Thật là tình yêu rõ ràng có sức mạng ghê ghớm.
Tôi gượng cười.
Nghiêm Ngọc Thànhtiến thoái lưỡng nan, nói: “Tiểu tử thối, đừng cho rằng có người giúp mà thoát được đâu nhé…”
“Hi hi, bác Nghiêm, thôi nghỉ ngơi chút đi, chúng ta bàn bạc vấn đề phát triển công tác kinh tế nông thôn đi.”
Tôi sợ.
“Cái ý tưởng về thị trường sản phẩm tiểu thương thật sự không tồi đâu. Nhưng vẫn còn có chút về tính cục diện….”
Tôi biết ý trong câu nói này của Nghiêm Ngọc Thành, ánh mắt nhầm vào cái thành phố bảo châu, vẫn là cái” Vấn đề cục diện”. Như hôm nay bác ta và cha đều là ủy viên ủy ban khu vực, nên nắm vững toàn cục diện.
“Ha ha, bác à, văn kiện này cháu mới xem qua một lần, trong đầu tạm thời không có quá nhiều những cái được gọi là khái quát. Những cách suy nghĩ của cháu chỉ mang tính tham khảo thôi ạ …”
Nghiêm Ngọc Thànhliền cười, mắng nói: “ Tiểu tử thối, cũng học cách làm quan đấy”
“Thế thành phố Bảo Châu, vừa nãy hai vị nên quyết định kiến thiết thị trường tiêu thụ sản phẩm tiểu thương, chủ yếu phải xem trọng những vấn đề về danh tiếng có lâu đời của thành phố cũng như tình hình giao thông thuận lợi, nhân khẩu của thành phố cũng khá đông đúc, lợi dụng đó để phát triển thương nghiệp….thêm nữa bên huyện Thanh An, thịt bò cũng rất nổi tiếng, thế thì có thể phát triển nông nghiệp trong đó lấy việc chăn nuôi là chủ chốt…những huyện khác, tình hình cụ thể của huyện Uy Ninh, huyện Bảo Tây, cháu không rõ lắm, không thể đánh giá được….tóm lại cháu thấy, nên làm tốt kiến thiết kinh tế của toàn khu, vẫn cần đến giúp đỡ của các chuyên viên…”
“Chuyên viên giúp đỡ?”
Nghiêm Ngọc Thànhvà cha đồng thanh nói.
“Vâng ạ, nơi nào phù hợp phát triển cái gì, thì nên mời chuyên gia tới điều tra khảo sát cẩn thận, nắm lấy những số liệu cụ thể, sau đó mới lập kế hoạch phát triển trong 3 năm cũng có thể là 10 năm, nhất định không thay đổi, có thể đạt được hiệu quả.”
“Có lý , có lý…”
Nghiêm Ngọc Thànhtỏ ra rất hứng thú.
Cha cũng gật đầu tán thành: “Thật sự là như vậy, cán bộ chỗ chúng ta, nhiều năm trở lại đây, thiếu đi sự giao lưu, không thể thoát ra khỏi quá khứ, tầm nhìn chỉ bó hẹp trong mấy mẫu ruộng, đường lối tư tưởng không có chút khai sáng! Ví dụ đơn cử như vườn nuôi ong của huyện Hướng Dương không phải do chuyên gia chỉ điểm cho hay sao?”
“Hi hi, nói thế chỗ chúng ta cũng vẫn cần đến sự chỉ điểm của chuyên viên rồi!”
Nghiêm Ngọc Thànhcười nhắc tôi, cũng có chút cảm thán.
“Tôi thật không hiểu nổi, đầu óc thằng nhóc này được làm bằng gì nữa?”
Tôi cười nói: “Là vì cháu còn nhỏ, trong đầu không có cái gọi là chủ nghĩa kinh nghiệm hay chủ nghĩa giáo điều…”
Hơ!
Như kiểu những kiến nghị của bổn nha nội này đều là những kiệt tác của chủ nghĩa giáo điều và chủ nghĩa kinh nghiêm vậy!