Lương Xảo nhìn tôi chăm chú trong ánh mắt có chút gì đó hơi kì lạ.
Bổn nha nội bất giác mới thốt lên câu như vậy, vừa nghe chuyện gia đình người ta săp ly hôn vậy mà lại nói được câu “Thật tốt quá”, thực tế có chút không hợp tình hợp lý. Nhìn thấy ánh mắt không thể hiểu nổi giành cho tôi, lúc đó cũng chỉ biết “Ài”. Xảo Nhi thấy vậy liền thoát ra khỏi vòng tay của tôi, buồn buồn nói: “Em đang buồn lắm đây, vậy mà anh lại còn đùa…” Tôi ngồi xuống cạnh mép giường, nắm lấy đôi vai mềm mại của cô ấy, đưa tay véo nhẹ lên chiếc mũi đó, cười nói: “ Nói cho anh nghe, rốt cuộc là có chuyện gì? Tỉ mỉ một chút, để anh nghĩ cách giúp em”
Hi hi, chỉ cần Xảo Nhi nói với tôi, tôi đều rất thích nghe.
“ừm….Tào Sinh Dũng, anh ta….anh ta tối hôm qua….cả đêm không về….”
Tôi mỉm cười nói: “Cái tên này thật to gan, dám qua đêm ở ngoài….”
“Không phải …..” Xảo nhi vội vàng nói.
“ Đúng….đúng…”
Tôi lâp tức cảnh giác: “Đúng cái gì? Chẳng nhẽ hắn ta có tình nhân bên ngoài?”
Thấy thái độ đó của Xảo Nhi, tôi lập tức có thể đoán ra.
Quả nhiên Xảo Nhi gật đầu, rất khó có thể che dấu.
Vừa có chút kinh ngạc lại vừa có chút buồn rầu.
Đây là việc gì thế này? Hắn ta đã lấy được Lương Thiếu Lan xinh như hoa như ngọc làm vợ như vậy, không cẩn thẩn chăm sóc, vậy mà vẫn còn có thể lăng nhăng bên ngoài được sao? Nhưng cả Huyện Hướng Dương này chẳng nhẽ lại có người xinh đẹp hơn Lương Thiếu Lan hay sao? Coi như là có đi, nhưng người ta cũng để ý đến Tào Sinh Dũng hay sao?
Dù sao anh ta cũng lấy Lương Thiếu Lan rồi, nếu anh ta có muốn lấy người phụ nữ khác đi chăng nữa, liệu người ta chịu được cái mặt đểu giả của anh mới là lạ đó.
Việc này thật sự rất kì lạ.
“Cái người Tào Sinh Dũng này, ngày càng quá đáng rồi. em nói xem, anh ta đã lăng nhăng với người phụ nữ như thế nào?”
“Em....em cũng không rõ đâu, chị không nói...”
Có lẽ Xảo Nhi cũng chưa từng trải qua “Nhân sự” này, cho nên cũng không tiên hỏi quá kĩ.
“Được rồi, tự anh sẽ đi hỏi chị thiếu lan”
Chuyện này tôi cũng không muốn nói nhiều với Xảo Nhi. Xảo Nhi của tôi thuần khiết như vậy, không thể để những chuyện linh tinh của người ta làm vấy bẩn được. Nhưng tôi lại không yên tâm hỏi cô ấy câu nữa.
“Xảo Nhi, không có gì phải lo lắng quá đâu. Tào Sinh Dũng căn bản không xứng với chị Thiếu Lan, chia tay là tốt nhất”
“Tào Sinh Dũng nói, anh ta muốn một nửa của hàng bánh mì…”
Xảo nhi nói khẽ.
“Hả?”
Tôi hơi choáng!
Cái anh Tào này, khẩu khí thật không phải vừa, đầu óc cũng không biết có còn tỉnh táo không nữa. Nhưng nghe câu nói này, chia nhà cũng nhắc tới, li hôn cái đáng sợ không phải là việc hai người cãi nhau. Thực tế, tôi luôn không tán thành việc của Lương Thiếu Lan và Tào Sinh Dũng, cho dù có sinh con, cũng không tán thành. Cũng không hoàn toàn là vị bề ngoài của hai người không tương xứng. Bổn nha nội cũng đâu có nông cạn đến như vậy. Cái then chốt là ngay trước khi bọn họ kết hôn, thì đã có rất nhiều áp lực và sự lăng nhục. Vì cha của Lương Thiếu Lan bị bại liệt, không có tiền thuốc thang, cho nên chị ấy đã bị gả cho nhà của Tào Sinh Dũng, đây cũng có thể gọi là “Buôn bán hôn nhân”. Sự việc như thế này, cả khu vực Bảo Châu đến các vùng nghèo khó của cả nước cũng không có gì là lạ cả, nhưng câu nói “Bông hoa nhài cắm bãi *** trâu” cũng không thể biến thành chuyện như thế này được. Viêc của những người khác tôi cũng chẳng có hơi sức đâu mà đi quản, nhưng đây lại là việc liên quan tới nhà họ Lương thì không thể giống như vậy được.
Ngay cả cái gốc rễ của cái nhà này cũng không ổn, Tào Bân phải chịu trọng hình thì tôi đã coi nhà này như đã mất gốc rễ, những ngày sau này sống cùng Lương Xảo, chỉ cần nghĩ tới việc có người anh em “Đồng hao” như anh ta, thì trong lòng đã thấy rất khó chịu rồi. Một khi anh ta biết cha mình phải vào tù lại do bàn tay của bổn nha nội nhúng vào thì tôi sợ anh ta sẽ báo thù mình, hơn nữa cũng sợ Lương Thiếu Lan sống trong nhà đấy cũng khó mà có thể tiếp tục làm người được nữa.
Tốt nhất vẫn là chia tay.
Chẳng qua về mặt tình nghĩa, tôi không thể chủ động ủng hộ Lương Thiếu Lan chia tay. Bây giờ cơ hội lại ngay trước mắt, phải nắm lấy ngay, thậm chí phải chia nửa của hàng cho hăn ta cũng không tiếc. Với gia thế của tôi hiện nay thì nửa cửa hàng đó cũng chẳng là gì.
Thực ra cái cảm giác này có chút khó chịu.
“ Thôi vây, không gọi điện thoại nữa, chúng ta đến huyện Hướng Dương một chuyến vậy”
Xảo nhi có chút do dự, nói: “Anh….anh sẽ không đánh anh ta chứ?”
Dựa vào thân thế của tôi bây giờ thì cái tên họ tào này chẳng đáng để tôi ra tay.
“Chúng ta là đến để khuyên giải, chứ không đánh nhau gì cả”
Tôi cười ha ha, kéo tay Xảo Nhi đi.
“ Đợi, em , em lau nước mắt đã”
Nghe nói tới việc ra bên ngoài, Xảo Nhi ngay lập tức cú ý tới khuôn mặt. Điều này cũng phải thôi, người con gái xinh như vậy, nếu như để đầu bù tóc rối chạy ra ngoài, người không hiểu lại cho rằng tôi ăn hiếp cô ấy.
Vừa nghĩ tới đây, trong đầu tôi lại hiện lên “Những ý đồ đen tối”, cho nên vội vàng nói “ Anh đợi em dưới lầu”
Nếu như ở lại nhìn cô ấy trang điểm, thậm chí thay đồ không phải không được nhưng cái suy nghĩ “Quỷ quái” trong đầu tôi sợ là không chịu nổi, lại hỏng đại sự mất.
Trên đường đến huyện Hướng Dương, tôi không thể nào yên tâm với việc này, hai vợ chồng cãi nhau đòi chia tay, nếu như là đời sau thì cũng rất chỉ là bình thường, nhưng trong thời gian thì tỉ lệ ly hôn rất ít, cho nên việc ly hôn này càng khó chấp nhận.
Lần này tới huyện Hướng Dương tôi cũng phải tranh thủ đi gặp bạn bè một chút.
Từ khi chuyển lên thành Bảo Châu, những người bạn tuy không nói là liên hệ việc qua lại cũng ít hơn trước, hỏi thăm qua điện thoại không thể gần gũi như trực tiếp đến chào hỏi.nếu như nói về những thay đổi của bạn bè đặc biệt trên chốn qua trường, thì người đâu tiên cần nhắc tới phải là giang hữu tín. Do văn phòng thường vụ khu Đài Sơn đề bạt từ cấp hành chính lên cấp chính khoa, trở thành một trong những cán bộ cấp chính khoa trẻ tuổi nhất của huyện Hướng Dương.
Ngày mùng một tháng 3, trung ương đảng, quốc vụ viện và tổ chức đảng bộ đã nhất loạt đồng ý thông qua
“Báo cáo liên quan tới cục diện mới của doanh nghiệp xã đội”, chấp thuận với ý kiến thay đổi tên gọi doanh nghiệp xã đội thành doanh nghiệp thị trấn, nhấn mạnh vào việc: phát triển các loại hình kinh doanh, tiến hành hiện đại hóa nông nghiệp dựa trên phương châm chiến lược; doanh nghiệp thị trấn là bộ phận quan trọng góp phần vào việc làm đa dạng các loại hình kinh doanh, là cơ sở đầu tư trọng điểm mới của nguồn vốn quốc gia; doanh nghiệp thị trấn đã trở thành một lực lượng quan trọng của kinh tế quốc dân, là nguồn bổ sung quan trọng vào các doanh nghiệp quốc doanh.
“Thông báo “ này đã làm cho Bác Năm và những người trong Liễu Gia Sơn cảm thấy hết sức vui mừng, nghe tới việc “Doanh nghiệp thị trấn đã trở thành một lực lượng quan trọng của kinh tế quốc dân, là nguồn bổ sung quan trọng vào các doanh nghiệp quốc doanh.” Với họ đây chính là những đánh giá rất cao cho nên đều cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Chỉ sợ khi chính sách quốc gia thay đổi thêm lần nữa sẽ lại gây ra những tranh chấp mới, nhưng bây giờ thì không cần phải lo lắng gì thêm nữa.
Số doanh nghiệp trong huyện Hướng Dương khá nhiều, việc khai khẩn đất đai mạnh, đã thành lập được văn phòng quản lý doanh nghiệp đầu tiên trong cả khu.
Giang Hữu Tín bí thư công xã Hồng Kì và phó chủ nhiệm của khu đài sơn, tập chung sức lực cho việc khởi đầu kiến thiết doanh nghiệp của khu mình, là ngọn cờ tiên phong cho việc kiến thiết doanh nghiệp của thị trấn, hơn nữa cũng đã có được những thành công hết sức to lớn, lại đã từng là thư kí của bí thư Liễu, vị bí thư mà ai cũng biết rằng đó là vị lãnh đạo nắm quyền kiến thiết kinh tế của khu vực Bảo Châu, những điều tai nghe mắt thấy, học được không ít kiến thức bổ ích. Để anh ta đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm văn phòng quản lý doanh nghiệp của thị trấn thì quá hợp lý, không ai có bất kì ý kiến nào khác.
Việc đầu tiên Giang Hữu Tín làm sau khi nhậm chức là chạy đến gặp ngay những người chủ cốt trong Liễu Gia Sơn, người mà anh ta lựa chọn làm chức quan tại “Đơn vị quản lí kinh doanh” chính là Cậu Bẩy Trần Thành Thắng.
Nói tới chuyện này Cậu Bẩy do dự khá lâu. Làm cán bộ nhà nước, hơn nữa vừa mới lên đã nắm vị trí có thực quyền, việc này là ước mơ của bao nhiêu những cán bộ đại đội khác chứ ? nhưng đối với cậu Bảy mà nói, lại là hư danh mà thôi. Nguyên nhân có thể nhận ra được, tiền lương của chức vụ tại “Đơn vị quản lý kinh doanh này” Không bằng 1 phần mấy tiền lương của cậu tại liễu giai sơn. Với tư cách là phó chủ nhiệm của hội ủy viên quản lý doanh nghiệp tại Liễu Gia Sơn, giám đốc nhà máy sản xuất đồ linh kiện tiền lương cố định không tính, những khoản khác có thể kiếm được là bao nhiêu chứ?
Khi mới bắt đầu Bác Năm cũng hơi do dự, không muốn cho người đi. Nhắc tới giám đốc quản lý kinh doanh, Cậu Bẩy thật sự là một người tài giỏi, lại còn trẻ tuổi, cho nên Bác Năm muốn trong thời gian này bồi dưỡng cho cậu ấy, rồi sau khi bác về hưu thì sẽ giao chức vụ đứng đầu Liễu Gia Sơn này cho cậu ấy. Thật không ngờ tiểu Giang lại chạy tới đây đòi người đi.
Cũng may Bác Năm là người biết nhìn xa trông rộng. Suy nghĩ kĩ thì bác thấy những “Người trong gia đình” đều lần lượt ra đi cũng là việc tốt, như bây giờ các anh em đó đều đã lần lượt là các cán bộ cấp phó, những ngày tháng sau này còn lên cao hơn nữa, cho nên hiện nay cũng cần phải có những ‘Quân đội” mới để tiếp bước những người đó nữa! Bác Năm đã hạ quyết tâm, quyết định tạo mọi điều kiện thuận lợi nhất để cho Cậu Bẩy vừa có thể diện lại vừa có đủ tư cách mà vui vẻ đến huyện thành mà làm cán bộ nhà nước. Còn về vị trí giám đốc quản lý tiêu thu mà Cậu Bẩy để lại thì cũng không cần phải quá lo lắng. Sau nhiều năm phát triển, thì lớp trẻ của Liễu Gia Sơn cũng đã xuất hiện thêm rất nhiều nhân tài, đặc biệt qua “Trung tâm bồi dưỡng kĩ thuật nghiệp vụ” tăng cường văn hóa và bồi dưỡng chuyên môn thì những cán bộ ở đây đều có thể tự mình gánh vác một mảng công tác.
Đến khi này Bác Năm mới âm thầm nể phục về việc tôi kiên quyết tốn nhiều tiền để mở ra cái “Trung tâm bồi dưỡng” này.
Còn một việc vui khác liên quan tới cậu Trần Thành Lâm là đầu năm cậu sẽ được điều đến làm tại văn phòng ủy ban kiêm thư kí cho Đường Hải Thiên. Vị trí này cũng chẳng co ai có thể bàn tán gì được cả, nếu xét về khả năng của cậu thì cậu đã làm phóng viên giỏi tại “Nhật báo tỉnh N”, khả năng văn chương là không cần phải bàn bạc gì thêm nữa. Lại được huấn luyện nhiều năm tại cơ sở, được tiến cử vào văn phòng ủy ban cũng coi như luận bất thành văn rồi, theo dự tính thì không lâu sau đã có thể thăng chức thành cán bộ cấp phó khoa nữa.
Thêm một người đáng nhắc tới nữa là Trình Tân Kiến, người rất chi trung thành với bổn nha nội tại đại đội trị an, cũng được được thăng chức, trở thành phó cục trưởng cục công an huyện Hướng Dương, vẫn tiếp tục kiêm chức đại đội trưởng đội trị an, rất chi là oai phong. Tiêu Kiếm cũng lên như diều gặp gió, lên được chức phó đội trưởng đại đội trị an. Trình Tân Kiến vẫn tiếp tục giữ chức vụ đội trưởng đại đội trị an, ý đồ của ông ta cũng rất rõ ràng muốn cho Tiêu Kiếm có thêm năm kinh nghiệm, sau khi đã được thì cái chức kiêm thêm này cũng sẽ giao lại cho Tiêu Kiếm mà thôi.
Còn về tên bù nhìn Phương Khuê, cũng được coi là có chút chức vị, làm phân đội trưởng. Cái chức gọi là phân đội trưởng này thực ra thuộc hạ bên dưới cũng chỉ có vài nhân viên liên phòng, cái tên chẳng qua cái chữ “Trưởng” dễ nghe một chút mà thôi, còn về thực chất thì vẫn chỉ là một dân cảnh bình thường.
Còn có phó huyện trưởng Trần Lập Hữu và chủ nhiệm Tôn Hữu Đạo, cũng khá lâu không gặp, thật sự cũng có chút mong mỏi. Đợi sau khi giải quyết xong xuôi việc của Tào Sinh Dũng và Lương Thiếu Lan xong, thì sẽ cùng mọi người tụ tập.
Nhưng thật đáng tiếc không có điện thoại di động, không thể thông báo trước cho mọi người, chỉ sợ lại có người phải đi công tác nữa.
Sau một tiếng ngồi trên xe, cuối cùng cũng đến huyện Hướng Dương, ngay từ xa đã trông thấy rất nhiều người đang tụ tập đông kín tại cửa hàng bánh mì Xảo Xảo rồi.
Trong lòng tôi có chút “Không yên”: có chuyện gì xảy ra vậy?
Lương Xảo càng cảm thấy lo lắng nắm chặt lấy cánh tay của tôi, mặt trắng bợt ra.
Xe dừng cách đó khoảng hơn 10 mét, tôi nhảy xuống xe, nghe thấy tiếng gào khóc của Lương Thiếu Lan: “Anh cút...cút ngay cho tôi....”
Tôi lập tức yên tâm, vỗ tay Lương Xảo. Cô ấy gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần có thể hét như vậy thì đã là không có chuyện gì xảy ra rồi.
“À, làm phiền môtj chút…”
Tôi nói với những người xúm lại xung quanh đó.
Thấy có hai người bước tới, một nam khí phách không phải bình thường, một nữ xinh đẹp vô cùng, có lẽ còn xinh đẹp hớn người phụ nữ đang khóc kia vài phần, những người qua đường đó cũng từ từ nhường đường cho chúng tôi.
“Chị Thiếu Lan, có chuyện gì thế? Sao lại có nhiều người đứng trước cửa hàng thế này, không định làm ăn à?”
Vừa bước vào cửa, tôi liền nghiêm mặt quát.
Đây không phải tôi cố ý thể hiện trước mặt của Lương Thiếu Lan, mà dựa vào “Kinh nghiệm khuyên giải” mười năm đời trước của tôi, khi một phụ nữ đang trong cơn tức giận, bạn mà cứ đến trước mặt cô ta mà khuyên giải thì cơn tức của cô ta càng trở lên điên cuồng hơn. Thượng sách vẫn là trẫn tĩnh cô ta lại, để cô ta yên tâm trong chốc lát, chủ động đến giải thích với bạn, sau đó mới có thể tìm cách giải quyết được.
Tình hình trong cửa hàng này cũng đang rất loạn. Tào Sinh Dũng đứng tại một góc của cửa hàng, kéo tay con gái nhỏ, với dáng vẻ vừa không coi ai ra gì cả, Lương Thiếu Lan thì nước măt lưng chòng, tóc tai bù xù, ngón tay thì run run chỉ vào cái bản mặt xấu xa của Tào Sinh Dũng, với dáng vẻ như muốn nhảy bổ vào mà cào xé hắn ta.
Lương tú lệ và những người giúp việc thì cứ đứng một bên nhìn mà không có chút phản ưng nào cả.
“Tiểu Tuấn, cậu đến thật đúng lúc, cái...cái tên không biết xấu hổ này, đến đây làm loạn...”
Lương Thiếu Lan vừa nhìn thấy tôi như nhìn thấy đồng minh phe mình, ngay lập tức gọi lại.
Tôi cau mày nói: “Việc nhà chị, thì đóng cửa mà bảo nhau, không nên gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh..”
Lương Tú Cúc thấy tôi đến, lập tức có chút sợ hãi, vội vàng bảo những người giúp việc giải tán nhưng người dân xung quanh đi, còn một người khác đến để giải quyết việc cãi nhau của hai vợ chồng kia.
Người xung quanh thấy người chủ đến biết chắc chẳng còn gì hay để xem nữa liền lần lượt giải tán, xì xầm bàn tán. Phần lớn đều cho rằng hai người này bề ngoài không hề hợp nhau, có người còn không tin hai người họ là vợ chồng nữa.
“Được rồi, chị Tú....để ý việc buôn bán của cửa hàng. Chị Thiếu Lan, và cả anh nữa...” tôi chỉ tay vào Tào Sinh Dũng: “....lên trên lầu nói chuyện.”