Nếu muốn ăn món ăn tỉnh N, hay là ăn món ăn Bảo Châu, thì ăn ở khách sạn Thu Thủy là đúng vị nhất. Khách sạn ở thủ đô có một đầu bếp nguyên quán huyện Hướng Dương. Có điều món ăn Hướng Dương thì hắn không hay làm lắm, trừ khi Liễu Tuấn tới, hơn nữa Liễu bí thư mời khách cũng là người huyện Hướng Dương. Thực sự là thức ăn của huyện Hướng Dương quá cay, người tỉnh N bình thường cũng chưa chắc đã thích.
Lần này vừa khéo, mấy vị khách là Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh.
Đại hội kết thúc thắng lợi, ngày mai ba anh em ai về chỗ làm việc người đó, Liễu Tuấn liền đề nghị cùng đi ăn uống trò chuyện.
Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh không từ chối.
Đây là truyền thống mỗi khi họ cùng tới TW hợp rồi.
Đội ngũ cán bộ đời hai của Nghiêm Liễu hệ đã hết sức hùng mạnh, Liễu Tuấn, Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh, Thương Hiếu Trung, Sài Thiệu Cơ, Lý Huệ, Tiêu Chí Hùng đều đã "hùng cứ một phương", Lưu Quang Hưng, Tạ Ý Tương, Liêu Thuận Lợi đều ở vị trí cao. Quyết định trọng đại của phái hệ, đều có dấu vết của bọn họ.
Liễu Tuấn không thẹn là một trong cự đầu của thế hệ thứ hai.
Anh em tụ hội, nội dung tán gẫu hết sức tùy ý, nghĩ gì nói nấy, thường thường đang nói tới huyện Hướng Dương lại bẻ quặt sang thời sự quốc tế.
Món ăn Hướng Dương, rượu cũng của Hướng Dương, rượu Ngũ Phong ủ 30 năm, .
Nói thực thứ rượu ngon thế này mà để Liễu bí thư uống đúng là uổng phí của trời.
Y hoàn toàn không biết thưởng thức rượu.
Có điều hôm nay Liễu bí thư biểu hiện không tệ, đã uống mấy chén rồi mà chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Giang Hữu Tín hỏi: - Liễu Tuấn, cậu đề xuất bên chính phủ đưa lên một thường ủy mới, vậy sau khi Trần Chính Long lui về tuyến hai thì sao?
Hiện giờ thường ủy tỉnh D có 13 người, Cung Chiêu Lễ điều đi đã được định đoạt, không bao lâu sau sẽ công bố quyết định bổ nhiệm. Liễu Tuấn tiến cử Trần Chính Long làm bí thư Giang Khẩu. Thường ủy còn 12 người. Ý của Liễu Tuấn là để bên chính phủ tỉnh đưa một phó tỉnh trưởng vào thường ủy, đảm bảo số lẻ. Nhưng như thế có một "ẩn họa". Tuổi của Trần Chính Long đã tới hạn rồi, làm bí thư Giang Khẩu chỉ là quá độ. Cũng chỉ là sách lược "nhử mồi" của Liễu Tuấn. Một khi Trần Chính Long lui về tuyến hai, ắt phải bổ nhiệm một bí thư Giang Khẩu mới, là thành viên thường ủy tỉnh.
Đến lúc đó, tỉnh không thể không có phó bí thư chuyên chức, lại thêm một vị đó nữa thì thành 14 người, không phù hợp với nguyên tắc tổ chức.
Giang Hữu Tín hỏi chính là việc này.
Liễu Tuấn còn chưa đáp, Nghiêm Minh đã cười nói: - Cậu ta à , tham lắm, một chuyện thôi muốn phân ra thành nhiều việc. Còn muốn người ta nhận của mình ân tình thật lớn.
Liễu Tuấn và Giang Hữu Tín cùng bật cười.
Nghiêm Minh nói câu này hơi thẳng một chút, nhưng là sự thực.
Đàm Kỳ Công ở chính phủ tỉnh không phải là phó tỉnh trưởng tư cách cao nhất, cũng chẳng phải là cán bộ bản địa, nhưng quan hệ với Ngụy Ninh Sinh không tệ, Liễu Tuấn tiến cử hắn với TW, tiếng nói của chính phủ tỉnh tăng lên, thế là bất kể Đàm Kỳ Công hay Ngụy Ninh Sinh đều phải nhận ân tình của y.
Còn về phần sau khi Trần Chính Long lui về tuyến hai, lại thêm vào một vị phó bí thư chuyên chức, một bí thư Giang Khẩu, thường ủy lên con số 14. Liễu Tuấn nhân cơ hội này tăng thêm một thưởng ủy nữa, thế là tổng nhân số đạt tới mức giới hạn thành viên ban thường ủy mà TW quy định.
Chắc chắn thường ủy và phó bí thư chuyên chức mới kia cơ bản thể hiện ý đồ của Liễu Tuấn. Sau khi thực hiện chế độ thường ủy phụ trách, thường ủy thực quyền tăng mạnh, đều chịu trách nhiệm trực tiếp với bí thư tỉnh ủy, quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh của y càng không thể lay chuyển.
Một chuyện biến động nhân sự đơn giản, qua tay Liễu Tuấn một cái trở thành rắc rối vô cùng, âm thầm kiếm lấy lợi ích lớn nhất. Đáng nói nhất là cả quá trình chuyển đổi đều hết sức thuận lý, không một ai nói được câu nào, chẳng trách Nghiêm Minh nói y quá tham.
Thủ pháp vận hành quan trường của Liễu Tuấn đã tới mức lô hỏa thuần thanh.
Nghiêm Minh hỏi: - Nghe nói cậu có ý điều Trầm Quân qua.
Trầm Quân nguyên bí thư Bảo Châu, hiện phó tỉnh trưởng tỉnh N, tỉnh N là pháo đài kiên cố nhất của hệ phái, cán bộ cao cấp từ đó đi ra phân bố khắp các nơi. Tuổi tác và năng lực của Trầm Quân đều được hệ phái liệt vào danh sách cán bộ dự bị, Liễu Tuấn quan tâm tới sự phát triển của Trầm Quân là hợp lý.
Liễu Tuấn gật đầu nói: - Đúng là có suy nghĩ này, em và đồng chí Ngụy Ninh Sinh thương lượng, muốn khai phá vùng Quảng Nam. Em nghĩ nếu như cần, có thể đưa bí thư Quảng Nam vào thường ủy, trước kia đã có tiền lệ này...
Nhiều năm trước ban thường ủy tỉnh D có 15 người , bí thư Quảng Nam do thường ủy tỉnh kiêm nhiệm.
Giang Hữu Tín nói: - Ừ , anh thấy Trầm Quân tới cũng tốt.
Hai năm gần đây Liễu Tuấn đang ra sức thúc đẩy điều động cán bộ nội bộ Nghiêm Liễu hệ, không chỉ còn giới hạn bồi dưỡng hai đại bản doanh tỉnh N và tỉnh J nữa, tránh dấu vết hệ phái quá rõ, tầm nhìn của cán bộ không rộng.
Trầm Quân tới tỉnh D, trực tiếp công tác dưới tay Liễu Tuấn, có tác dụng tăng cường năng lực cũng như lý lịch nhậm chức cho hắn. Tất nhiên cũng có ý đồ hệ phái "xâm lấn" tỉnh D.
Hiện giờ uy vọng của Liễu Tuấn như mặt trời giữa trưa, không cần thiết phải điều qua nhiều cán bộ mang vết tích hệ phái rõ ràng tới tỉnh D hỗ trợ, nhưng đó chỉ vì uy vọng bản thân của y cực cao, không có nghĩ là thực lực của hệ phái ở tỉnh D đã mạnh tới mức thống nhất giang sơn.
Thực tế hiện giờ tỉnh D vẫn cứ có nhiều hệ phái chẳng chịt, các tập đoàn chính trị khác cũng sẽ tuyệt đối không ngồi nhìn Liễu Tuấn biến tỉnh D thành hậu hoa viên của Nghiêm Liễu hệ.
Liễu Tuấn sớm muộn có ngày rời khỏi tỉnh D, hiện giờ xâm nhập là thời kỳ tốt nhất, với năng lực kiểm soát gần như tuyệt đối của y ở tỉnh D, bât skỳ một cán bộ nào điều tới cũng có thể nhanh chóng đứng vững chân, mở ra cục diện mới. Có thời gian mấy năm là đủ trưởng thành.
Nghiêm Minh suy nghĩ rồi nói: - Đơn thuần xét từ lý lịch nhậm chức phong phú, anh thấy, Trầm Quân nên tới bộ ủy ban quốc gia vài năm...
Liễu Tuấn hỏi: - Vậy theo anh nên tới bộ ủy ban nào?
- Ủy ban phát triển đi, năm ngoái lão gia tử cải cách cơ cấu quốc vụ viện, càng chú trọng ổn định vĩ mô hơn. Trầm Quân đủ kinh nghiệm chấp chính địa phương rồi, nhưng cơ bản đều lăn lộn ở cơ sở, như cậu nói đấy, tầm nhìn không rộng, tư duy hạn chế. Để hắn tới ủy ban phát triển một thời gin, để ý tới phương diện chính sách ổn định định vĩ mô, anh thấy còn có lợi hơn là tới bên cậu.
Phải nói đề nghị này của Nghiêm Minh rất là hợp lý.
Hiện giờ ủy ban phát triển chịu trách nhiệm trực tiếp với phó thủ tướng Tương Hướng Kiệt, Trầm Quân tới đó công tác là lựa chọn không tệ.
Liễu Tuấn cười nói: - Như thế cũng được, vốn ý của em đưa Liêu Thuận Lợi tới ủy ban phát triển. Có điều để anh ta ở địa phương vài năm nữa vậy.
Trước khi xuống làm bí thư Ngân Châu, thường ủy tỉn ủy tỉnh Tây Bắc, Liêu Thuận Lợi là phó bộ trưởng bộ khoa học kỹ thuật, kinh nghiệm công tác ở bộ ủy ban quốc gia thế là đủ, so ra thì ở mặt nình Trầm Quân kém hơn một chút.
Nhắc tới ủy ban phát triển, Giang Hữu Tín hỏi: - Nghiêm Minh, nghe nói ở tỉnh Hải Tây có một mỏ dầu trữ lượng lớn?
- Đúng làcó chuyện này, theo thăm dò sơ bộ, trữ lượng rất lớn, nếu khai thác toàn diện, có hi vọng cải thiện lớn tình cảnh thiếu thốn hiện nay cả chúng ta.
Nghiêm Minh nói, tựa hồ rất khoái trá.
Kinh tế tỉnh Hải Tây tương đối lạc hậu, mấy năm qua đầu tư không ít tài chính, nhưng cơ sở quá kém, trong thời gian ngắn muốn đuổi kịp các tỉnh khác là rất khó. Nghiêm Minh làm tỉnh trưởng Hải Tây không lâu liền thăm dò được một mỏ dầu lớn, tất nhiên là phải hưng phấn rồi. Riêng khai thác mỏ dầu này, ít nhất phải lấy đơn vị trăm tỉ ra tính toán. Chắc chắn là một tin tức cực kỳ tốt cho việc xúc tiến phát triển kinh tế Hải Tây. Thành tích của Nghiêm Minh cũng có.
Sách lược chủ yếu của Nghiêm Liễu hệ trong thời gian quá là đảm bảo thành tích vững chắc cho cán bộ lãnh đạo thế hệ mới, chuẩn bị cho tuyển cử đổi khóa ba năm sau. Lúc này thăm dò được mỏ giàu, đúng là trời giúp Nghiêm Minh rồi.
Liễu Tuấn lại cau mày: - Nghiêm Minh, em có một kiến nghị, cái mỏ dầu này không cần vội khai thác triệt để. Tài nguyên chiến lược phải dự trữ nhiều thêm một chút, nói thật, cẩt ở dưới đất an toàn hơn cất trong kho dầu nhiều.
Nghiêm Minh hơi ngẩn ra.
Liễu Tuấn ý đã rất rõ, rút khỏi thị trường tài sản ảo quốc tế, chuyển hướng kinh tế thực thế, là sách lược Liễu Tuấn đề xuất với cha. Biến lượng dự trữ ngoại tệ khổng lồ thành tài nguyên thực sự để sử dụng trong nước. Nhìn từ tầng cấp quốc gia, Nghiêm Minh hoàn toàn tán đồng với Liễu Tuấn. Nhưng là tỉnh trưởng Hải Tây, bỏ đi cơ hội phát triển lớn này, chẳng trách Nghiêm Minh do dự.
Giang Hữu Tín mỉm cười nói: - Nghiêm Minh, anh cũng tán đồng kiến nghị này của Liễu Tuấn. Có điều bên cậu cũng không cần thiết phải dựng lại. Trước tiên có thể xây dựng cơ sở thiết bị, Hải Tây giao thông không thuận tiện, một công trình to lớn như thế làm hai ba năm là bình thường. Anh cho rằng nó cũng có tác dụng phát triển kinh tế Hải Tây, thậm chí còn có tác dụng hơn vội vã bán dầu.