Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 2127: Quốc sự gia sự



Trung tuần tháng 10 năm 2011, Phiên họp toàn thể VI khóa 17 của Đảng đã được tổ chức tại thủ đô.

Trên phiên họp lần này, Ủy viên dự khuyết Cục chính trị Trung ương, bí thư Tỉnh ủy tỉnh D đồng chí Liễu Tuấn được bổ sung làm Ủy viên Cục chính trị.

Tin tức liên quan đến việc Liễu Tuấn sắp giải nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh D để đến tỉnh Thiên Sơn nhậm chức sớm đã truyền khắp giới quan trường, cũng không phải bí mật gì.

Đối với sự điều chỉnh này, rất nhiều cán bộ cũng không phải hiểu quá rõ.

Thực sự tình huống của tỉnh Thiên Sơn vô cùng phức tạp, bất kể là ngoại cảnh hay là vấn đề trong tỉnh, đều không dễ xử lý. Cho tới nay, TW đều coi trọng khả năng của Ngụy Chấn Hùng. Hôm nay tuổi tác Ngụy Chấn Hùng cũng đã lớn, sức khỏe không được tốt, bản thân chủ động làm báo cáo tới TW xin từ chức. TW tự nhiên cũng phải suy nghĩ đến tình huống thực tế này.

Vốn tưởng rằng TW sẽ tiếp tục cắt cử một Ủy viên Cục chính trị lão luyện thành thục hoặc là bí thư Tỉnh ủy đến tỉnh Thiên Sơn tiếp nhận chức vụ, không ngờ nhiệm vụ gian khổ này cuối cùng lại rơi vào đầu Liễu Tuấn.

Không có người hoài nghi năng lực của Liễu Tuấn, khiến người lo lắng chính là tính cách của Liễu bí thư.

Liễu bí thư xưa nay "dũng mãnh thiện chiến", vẫn sẽ dùng phong cách cường ngạnh như xưa nay của y để mà quản lý sự vụ trong ngoài của tỉnh Thiên Sơn hay sao?

Ngày kết thúc hội nghị, Liễu Tuấn về nhà dùng cơm chung với cha mẹ, rồi lại xem tin tức thời sự với cha, sau đó Liễu Tấn Tài đứng dậy chuẩn bị đến phòng làm việc xử lý công vụ.

Ban ngày phải họp, một số việc gấp thủ tướng chỉ có thể xử lý vào buổi chiều. Mỗi khi họp hội nghị, Liễu Tấn Tài luôn đặc biệt bận rộn, điều này đã khiến Nguyễn Bích Tú rất bất mãn.

Hiển nhiên tuổi tác Liễu Tấn Tài cũng đã thất tuần, cho rằng vẫn còn trẻ khỏe như trước sao?

- Này, hai bố con ông đừng có bận bịu suốt ngày như thế có được không? Tôi có chuyện này muốn thương lượng với hai bố con đây.

Nguyễn Bích Tú có vẻ không vui nói.

Hai cha con vừa mới đứng dậy liền liếc nhau, rồi ngồi trở lại. Liễu Tuấn tắt TV đi rồi cười nói:
- Có chỉ thị gì vậy mẹ?

- Con đừng có mà nói giỡn, lần này mẹ thật sự có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hai bố con.

Nguyễn Bích Tú vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Liễu Tấn Tài.

Liễu bí thư tay chân lanh lẹ, tự pha cho mẹ một ly trà.

Hai cha con Liễu bí thư thật sự hơi ngạc nhiên, không biết trong nhà đã xảy ra đại sự nào, bằng không thì, Nguyễn Bích Tú tuyệt sẽ không nói trịnh trọng như vậy.

- Mẹ nói đi. - Liễu Tuấn mỉm cười nói.

- Tiểu Tuấn, chuyện con đi Thiên Sơn có thật là đã quyết định rồi không?

Nguyễn Bích Tú vừa mở miệng đã nói tới "chính sự". Mặc dù Liễu gia có "quy củ" phu nhân không tham gia chính sự, nhưng chuyện quan hệ đến hướng đi con trai của mình, Nguyễn Bích Tú không thể không quan tâm. Việc này không phải sao, trong tin tức vừa mới nói, chức vụ của Liễu Tuấn đã bỏ đi hai chữ "dự khuyết" ở phía trước, đã chính thức trở thành Ủy viên Cục chính trị, đây là tín hiệu.

Thành thật mà nói, Nguyễn Bích Tú là 1000% không đồng ý con trai đi tỉnh Thiên Sơn. Nơi đó vừa có bão cát, còn không an toàn.

- Sao mẹ lại quan tâm tới chuyện này vậy? - Liễu Tuấn khó hiểu hỏi.

Nguyễn Bích Tú trừng mắt:
- Con là con của mẹ, con đi đâu công tác, mẹ có thể không quan tâm hả?

- Vâng, vâng. . . - Liễu bí thư gật đầu không ngừng.

Nguyễn Bích Tú còn nói thêm:
- Sao mẹ nghe nói là đồng chí Ngụy Chấn Hùng là tự mình nộp báo cáo thỉnh cầu từ chức? Việc này tới cùng là vì sao? Tỉnh Thiên Sơn này khó làm lắm hả?

Nói rồi, trên mặt Nguyễn Bích Tú hiện ra vẻ lo lắng.

Ngụy Chấn Hùng là lão "Thiên Sơn", tuổi tác tương đương với Liễu Tấn Tài, là một vị cán bộ lãnh đạo thuộc thế hệ trước rất chững chạc. Ông ta công tác tại tỉnh Thiên Sơn với thời gian dài như vậy, trậm nhất là năm sau sẽ phải quang vinh lui tuyến hai, lúc này lại chủ động xin từ chức, làm sao có thể không có nguyên nhân

Liễu Tấn Tài liền nghiêm mặt, có vẻ không vui nói:
- Việc này bà đừng có mà nghe người khác nói.

Nguyễn Bích Tú càng thêm không vui:
- Ông đừng quản người ta nói thế nào, tôi cảm thấy Tiểu Tuấn không nên đi Thiên Sơn, nơi đó rất phức tạp. . . Mấy năm nay Tiểu Tuấn luôn chạy ngược chạy xuôi, ở đâu phức tạp thì lại chạy tới nơi đó, không thể cứ làm thế mãi được. . . Hơn nữa, Tiểu Tuấn đi Thiên Sơn, Phỉ Phỉ và Dương Dương có phải cũng theo qua đó không? Nếu như vậy tôi kiên quyết không đồng ý.

Đây mới là việc Nguyễn Bích Tú chân chính muốn thương nghị với hai bố con. Về phần Liễu Tuấn đi tỉnh Thiên Sơn nhậm chức, Nguyễn Bích Tú cũng biết, TW đã ra quyết định thì không thể vãn hồi, bà cũng chỉ cằn nhằn thế thôi.

Cha con Liễu Tấn Tài liếc nhau, Liễu Tấn Tài nghiêm mặt, Liễu Tuấn thì sờ cằm, đều cảm thấy không dễ trả lời.

Nguyễn Bích Tú không để ý tới thái độ của hai cha con họ, vẫn nói tiếp:
- Thứ nhất, tỉnh Thiên Sơn không yên ổn, phần tử dã tâm ở ngoại cảnh luôn gây sự. Tôi rất lo lắng cho Phỉ Phỉ và Dương Dương nếu đến đó. Thứ hai, ở đó bão cát rất lớn, Phỉ Phỉ yếu ớt như vậy, Dương Dương là một đứa trẻ, có thể chịu nổi không? Thứ ba, sang năm Dương Dương sẽ học cao trung, việc học đã đến thời kì then chốt, điều kiện dạy học của trường trung học Bạch Mã tốt như vậy, cũng chỉ có trường học bên này mới theo kịp. . . Tiểu Tuấn, công tác của con bị điều đi, việc này cũng không có biện pháp, con là cán bộ mà, phải phục tòng an bài của tổ chức. Nhưng Dương Dương theo con chạy tới chạy lui như thế, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến việc học, việc này không thể được.

Những lời của Nguyễn Bích Tú nghe rất có lý.

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút mới nói:
- Vậy theo ý của mẹ nên làm thế nào?

- Rất đơn giản, con đi Thiên Sơn, còn Phỉ Phỉ và Dương Dương vẫn ở lại thủ đô. Mẹ sẽ trông nom hai người.

Nguyễn Bích Tú rất lưu loát đưa ra "phương án đã định".

Liễu Tuấn trầm ngâm nói:
- Đứng ở góc độ gia đình mà nói, phương án này của mẹ rất hay, rất ổn thỏa. Thế nhưng đứng ở góc độ đại cục mà suy nghĩ, Phỉ Phỉ và Dương Dương vẫn nên theo con qua đó mới tốt hơn.

Nguyễn Bích Tú không vui nói:
- Tiểu Tuấn, con đừng nghĩ mẹ không hiểu chính trị thì con lừa dối mẹ. Mẹ biết ý của con, vợ và con cùng nhau qua đó thì có thể biểu hiện quyết tâm, ổn định quân tâm đúng không? Mẹ nói cho con biết, Phỉ Phỉ không phải là cán bộ quốc gia, Dương Dương còn là một học sinh, họ không có nghĩa vụ phải đi gánh chịu quốc gia đại sự của con, làm chính trị, đừng để vợ con dính dáng vào. Hơn nữa, lẽ nào vợ con của con không qua đó, mọi người sẽ không tính nhiệm con? Sẽ không có lòng tin? Mẹ không tin.

Nghe mẹ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Liễu bí thư thật khó mà phản bác:
- Như vậy đi mẹ, cũng đừng quyết định vội, chờ con về thương lượng với Phỉ Phỉ rồi tính.

Liễu Tuấn rất nghiêm túc đáp.

Nguyễn Bích Tú lúc này mới đổi giận làm vui:
- Được, cần phải thương lượng. Mẹ chờ quyết định của hai đứa.

Trong miệng thì nói như vậy, kỳ thực trong lòng Nguyễn Bích Tú sớm đã có quyết định, đợi Liễu Tuấn vừa về thì sẽ gọi điện thoại cho Giải Anh, hai người mẹ sẽ khuyên bảo Nghiêm Phỉ nhằm "gây áp lực", đoán là Giải Anh khẳng định cũng sẽ tán thành an bài này của mình. Bình thường Phỉ Phỉ rất nghe lời, Nguyễn Bích Tú không tin tranh không lại con trai.

Bên này đang nói chuyện thì có điện thoại của Nghiêm Minh gọi qua, hỏi Liễu Tuấn có rảnh không, nói rằng ông cụ bên đó có một số việc muốn trò truyện với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp ứng, nói một tiếng với cha mẹ rồi tự mình lái xe chạy tới biệt thự ở công viên Long Sơn.

Nghiêm Minh tự mình đứng ở cửa chờ đón.

- Chuyện gì vậy?

Liễu Tuấn vừa đi cùng với Nghiêm Minh vừa hỏi.

Nghiêm Minh thản nhiên nói:
- Vừa rồi bác Tiền đến nhà làm khách, nói về chuyện nhân tuyển bí thư tỉnh D. . . thuyết khách cho Cù bí thư.

Liễu Tuấn vừa nghe thì đã hiểu.

Bên này đã định ra y sẽ đi tỉnh Thiên Sơn tiếp nhận chức vụ của Ngụy Chấn Hùng, nhưng do ai tiếp nhận chức vụ của y thì vẫn chưa có kết luận. Việc này tại chính trị cao tầng cũng có thể coi là khá hiếm thấy.

Đối với chức vụ bí thư Tỉnh ủy tỉnh D, mỗi đại phái hệ cũng không muốn bỏ qua, thực sự vị trí này vô cùng quan trọng. Trước đây khi Vu Hướng Hoành rơi đài, chức bí thư Thành ủy Minh Châu đã trải qua thời gian giành giật hơn 1 năm rồi cuối cùng mới trần ai lạc định.

Cù Hạo Cẩm đã từ từ tiếp nhận địa vị người tiên phong của Kính Thu Nhân tại Minh Châu hệ, trở thành người cầm lái trước đài của đại phái hệ. Minh Châu hệ có ý định với chức bí thư Tỉnh ủy tỉnh D, Cù Hạo Cẩm không tiện tìm Nghiêm Ngọc Thành nói chuyện, nên đã đi qua một vòng, liên hệ với người tiền nhiệm Tiền Kiến Quân của mình.

Trong số các cự đầu, Tiền Kiến Quân có thể nói đức cao vọng trọng, đã từng làm cộng sự với Liễu Tấn Tài. Phe phái sở tại có quan hệ rất tốt với Minh Châu hệ và Nghiêm Liễu hệm hiện nay vẫn còn là trụ cột vững vàng của đại tập đoàn sở tại, để ông ta đứng ra sắp xếp thì quả thật là nhân tuyển tốt nhất. Cho dù tính toán không được, cũng không tổn thương đến mặt mũi.

- Ông ấy muốn để Hô Diên qua đây hả? - Liễu Tuấn hỏi.

Nghiêm Minh cười nói:
- Không phải, ông ấy muốn Thương Hiếu Trung qua, Hô Diên thì đi tiếp ban của Thương Hiếu Trung.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Ừh, chiêu này khá là cao minh đấy.

Chỉ liên hệ qua vài câu, hai người đã đi tới phòng khách, Liễu Tuấn cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống đối diện với Nghiêm Ngọc Thành, sau đó dâng thuốc lá "hối lộ" cha vợ.

Nghiêm Ngọc Thành mượn điếu thuốc trong tay Nghiêm Minh để châm, hút hai hơi rồi nhìn Liễu Tuấn, chậm rãi nói:
-Ý kiến của con thế nào?

Rất hiển nhiên, Nghiêm Ngọc Thành biết Nghiêm Minh đã nói đại thể mọi chuyện cho Liễu Tuấn. Chuyện như vậy, bất kể Liễu Tuấn hay là Nghiêm Minh đều một điểm liền thông, không cần nhiều lời.

Luận tư lịch, Hô Diên Ngạo Bác và Thương Hiếu Trung cơ bản tương đương, đều là Ủy viên dự khuyết Trung ương khóa trước, khóa này là Ủy viên TW, lúc này Thương Hiếu Trung là bí thư Thành ủy Sơn Thành, Hô Diên Ngạo Bác là bí thư Tỉnh ủy một tỉnh ở trung bộ. Nhưng về tuổi tác thì Thương Hiếu Trung lớn hơn Hô Diên Ngạo Bác, tạo cho mọi người có cảm giác thận trọng hơn. Then chốt nhất là uy vọng của Liễu Tuấn tại tỉnh D rất cao, lại tổ chức ra một ban thành viên hùng mạnh, nếu như trực tiếp để Hô Diên Ngạo Bác đi tiếp ban của Liễu Tuấn, Cù Hạo Cẩm có chút lo lắng sẽ không áp chế được địa thế, còn Thương Hiếu Trung qua đó thì sẽ không tồn tại vấn đề này. Thương Hiếu Trung vốn là tiền nhiệm thư ký của Nghiêm Ngọc Thành, tướng hậu bị mà Nghiêm Liễu đã gắng sức bồi dưỡng.

Bất kể là bí thư Thành ủy Sơn Thành hay là bí thư Tỉnh ủy tỉnh D, tại khóa tới nhất định sẽ tiến vào Cục chính trị. Bởi vì Liễu Tuấn đi sớm, nên sẽ xuất hiện một "chỗ trống", an bài như vậy cũng vô cùng chu đáo.

Liễu Tuấn cười nói:
- Con thấy cũng được, an bài của Cù bí thư xưa nay đều khá hợp lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.