Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 228: Tốc độ giang khẩu



Cha nói “Lại sao nữa thế”

“Không có gì, không lâu trước Châu tiên sinh có viết một bài văn, tên là “Phân tích lợi hại của việc con cái của cán bộ lãnh đạo tham gia vào kinh doanh thương nghiệp”, in trên “Nội Tham”, có lẽ các cán bộ lãnh đạo đều đã đọc.

Đương nhiên, “Chủ ý” này lại là tôi gợi ý cho tiên sinh.

Sau khi cải cách mở cửa, đặc biệt là sau năm 82,83, khắp nơi trong cả nước rộ lên việc kinh doanh thương nghiệp, “Hạ hải” từ này dần dần trở thành chủ đề nóng. Trong những nhân viên chuyển ngành, vô cùng hỗn loạn đó vợ chồng con cái của cán bộ lãnh đạo, đã lợi dụng ưu thế về người và của để chiếm lĩnh vị trí cao trong giới thương nghiệp.

Chỉ mỗi việc bán “Kế hoạch kinh doanh trong nước” cũng đủ kiếm không biết bao lợi nhuận rồi.

Châu tiên sinh viểt bài văn kia trong thời gian này, thật đúng lúc.

Chẳng qua do chính bổn nha nội “Con cái của cán bộ lãnh đạo” đề nghĩ, nên có hứng thú, dù sao chính sách này của trung ương cũng sẽ không thay đổi, nhưng lại có thể đủ cho Châu tiên sinh tích lũy chút ít nền tảng chính trị.

Tiên sinh bây giờ là ủy ban thường ủy, văn viết ra nên có sức ảnh hưởng.

Cha lại không chút ngạc nhiên, cười: “Bài văn này Châu tiên sinh viết, không biết đắc tội đến bao nhiêu người”

Tôi cười nói: “:Không vấn đề gì, người đắc tội rất nhiều, dù sao chút việc này cũng không có gì, chẳng phải Tào Thừa Tương đã nói: “Ninh bảo ta gánh vác việc thiên hạ, không bảo thiên hạ đảm nhiệm ta mà?

Kim Phú Xương và a giai cùng với phó chủ nhiệm Hoàng đi thăm quan khắp nơi tại Bảo Châu, bổn nha nội đến ngày thứ tư thì mời họ đến Liễu Gia Sơn thăm quan.

Trưa hôm qua, tôi nhận điện thoại của Hắc Tử, báo cáo tình hình công ty trách nhiệm hữu hạn Ất Xương thành phố Giang Khẩu, công ty này xây dựng tại Khu Xà Sơn, rất đúng quy cách, có mấy chục nhân viên phòng ban, nghiệp vụ kinh doanh chủ yếu là thổ sản và nhà hàng. Bây giờ đã có một khách sạn loại lớn, tên là “Khách sạn đại Phú Xương ”, mở tại khu Hải Giang thành phố Giang Khẩu. Tổng giám đốc ở đó chính là Kim Phú Xương , 47-48 tuổi, khá giống với những gì tôi được biết. Thời gian này, tổng giám đốc không ở công ty, ông ta cùng trợ lý đặc biệt của mình là a giai đi thị sát tại nội địa, những gì Hắc Tử báo cáo hoàn toàn giống với những thông tin tôi được biết.

Làm những việc như thế này, cần rất thận trọng, còn phải điều tra công ty phát triển Ất Xương Hồng Kông nữa.

Để cho Đại Hải đi vào tháng chín cũng là một cách hay, làm cho quan hệ càng tốt hơn, hơn nữa những thông tin thu thập được bao gồm cả tên tuổi công ty cũng không có gì khó khăn.

Kết quả thể hiện rõ, thương nhân Hồng Kông này là thật, không phải là danh hão như lý ái quốc, quy mô tài sản của công ty này cũng trên ngàn vạn, không hề kém cạnh với bổn nha nội. đương nhiên, công ty này tại Hồng Kông chỉ thuộc loại vừa và nhỏ, nhưng tại khu vực Bảo Châu là một đại ông chủ đáng lể rồi.

Điều tra rõ thân phận của ông ta xong thì có thể yên tâm đi lại với ông ta, không sợ làm Tiết Bình Sơn thứ hai,

Được biết Kim Phú Xương cũng kinh doanh khách sạn, tôi hơi ngạc nhiên, xem ra để thu hút nhân tài cho khách sạn Thu Thủy không thể trông cậy vào ông ta rồi. Đồng nghề cần tránh mà. Nhưng cũng không chắc chắn, khách sạn của ông ta mở tại khu vực khác, cách xa với của tôi, không có liên quan gì với nhau, nhưng cũng khó tránh cạnh tranh, nên cũng có hạn chế, tuy nói Hắc Tử đã mời hai anh tài về khách sạn tới, nhưng tôi chưa nhìn thấy họ, không biết khả năng thế nào. Hơn nữa, tôi cũng không phải anh tài bên này nên gặp mặt cũng không hay.

Nghe nói tham gia doanh nghiệp tại một thôn, ông ta lại không thật hứng thú, chỉ qua nể mặt tôi, nên mới đi một chuyến. dù sao thì cũng là quê cũ của bí thư Liễu.

Trên đường, Kim Phú Xương lại rất nhiệt tình hỏi thăm tình hình của tổng công ty phát triển công nghiệp cơ khí, nhìn vào cái thái độ đó, có thể đang nghĩ, nếu như tôi đề nghị đầu tư, và vốn không lớn thì có lẽ cũng tham gia.

Nếu muốn đầu tư phát triển khu vực Bảo Châu, bề ngoài thì cần chiếu cố.

Thế tâm ý của ông ta như vậy, tôi không hề khoe khoang thêm, chỉ giới thiệu sơ qua chút ít. Đến liễu gia sơn, ông ta và a giai ngạc nhiên không nói lên lời trước khu nhà máy trải dài và trung tâm bồi dưỡng rộng lớn.

“Đây..Đây là một thôn”

Rất lâu, thì Kim tiên sinh mới nói được một câu.

Mục đích đạt được bổn nha nội rất đắc ý. Một thôn nhỏ, có thể làm cho một đại ông chủ Hồng Kông kinh ngạc, thật không dễ dàng gì.

“Tổng giám đốc Kim, chị a giai”

Tôi lễ phép nói.

“Ha ha, tiểu Tuấn à, đây chính là hai vị khách cháu đã nói hôm qua qua điện thoại đây hả?”

Văn phòng của bác năm đã xây xong, rất đẹp đẽ. Bác Năm ngồi sau một chiếc bàn lớn liền đứng dậy rất thoải mái.

“Bác Năm, đây là tiên sinh Kim tổng giám đốc công ty tại Hồng Kông, đây là trợ lý đặc biệt của ông ấy…hai vị, đây là bác Năm của tôi, tổng giám đốc tổng công ty phát triển công nghiệp cơ khí tỉnh N Liễu Tấn Văn”

Tôi mỉm cười giới thiệu hai bên.

Kim Phú Xương vui vẻ bắt tay bác Năm. Khuôn mặt lộ rõ nét khâm phục, trong thời gian ngắn có mấy năm. Trong một thôn vốn được coi là “Nghèo khó” Liễu Gia Sơn, đã lập được thành tích mới, làm cho người thương nhân phải vật lộn trên thương trường hơn 20 năm Kim Phú Xương khó mà không cảm thấy khâm phục được.

Bác Năm giống như một thống soái oai phong lẫm liệt, dẫn hai vị khách xuống thăm quan nhà máy của mình, Kim tiên sinh và a giai không ngớt khen ngợi, trên khuôn mặt bác Năm cũng không ngừng thể hiện sự đắc ý.

“Bác Năm, phòng nghiên cứu phát triển của tổng công ty đã thành lập chưa?”

Tôi đột nhiên hỏi,

Từ ngày 2 đến ngày 7 tháng 3 năm nay, hội nghị công tác khoa học kĩ thuật toàn quốc đã được mở ra. Hội nghị thảo luận về vấn đề cải cách khoa học kỹ thuật, thủ trưởng Nam Xuyên đã chỉ rõ: cải cách hai hệ thống kinh tế, khoa học kỹ thuật, là nhằm nâng cao sản lượng sản xuất. Hệ thống kinh tế mới nên có lợi cho bước tiến của hệ thống kinh tế, nên có lợi cho sự phát triển của kinh tế. Vấn đề tồn tại lâu dài của khoa học và kinh tế là không thể tách rời, có thể đạt được hiệu quả lâu dài. Theo đó trung ương đảng đã đưa ra” Quyết định của cải cách hệ thống khoa học kỹ thuật”. “Quyết định” Chỉ rõ nhân tố có tính quyết đinh và linh hoạt nhất trong sức sản xuất xã hội là khoa học kỹ thuật hiện đại, toàn đảng phải phát huy cao độ tác dụng to lớn của nó. T

Phòng nghiên cứu và phát triển của tổng công ty, chính là tuân theo quyết định này mà tiến hành.

Bác Năm nghe câu hỏi này của tôi, nói: “cơ sở đã có, nhưng tìm nhân tài rất khó”

Tôi liền nói với kim “Tông giám đốc, việc này không biết hai vị có thể cho ý kiến tham khảo gì chăng?”

Kim tiieen sinhlộ ra chút khó khăn: “Tiểu Tuấn, đây không phải tôi không muốn giúp, thực tế khác cách ngành như cách núi, tổng công ty hoạt động bên công nghiệp, vốn của tôi về lĩnh vực này không nhiều..”

Tôi ha ha cười, cũng không nói thêm.

Việc này không vội vàng được, trước mắt chỉ là vừa quen biết, quan hệ qua lại còn xa mới đạt được, chỉ có thể phối hợp thì sau này nhất định có lúc dùng được.

“Tổng giám đốc Kim, đã khổ cực mấy ngày nay rồi?”

Cha mỉm cười hỏi.

Đã 7 ngày trôi qua, Kim Phú Xương và a giai đều đã chịu nhiều khổ cực, nhưng tinh thần vẫn rất thoải mái.

“Không khổ chút nào, làm sao có thể so sánh được với thời gian ở bên Hồng Kông được cơ chứ, ừm…bí thư Liễu, quê hương thay đổi thật nhiều, khắp mọi nơi, nhân chúng đều an cư lạc nghiệp, rất có cảnh quang của thế giới đó…”

Cha mỉm cười nói: “Vốn đã phồn vinh rồi”

“Đúng thế”

Kim Phú Xương cũng cười.

“Thế tổng giám đốc chưa tìm thấy chỗ nào hợp lý để đầu tư à?”

Đây mới là cái làm cha quan tâm. Tính ra Kim Phú Xương là thương nhân đầu tiên đến đầu tư tại khu vực Bảo Châu. Trong mắt của những người trong nước đều là có vai trò quan trọng.

Kim Phú Xương cười.

“Đầu tư, vấn đề này à. Chúng tôi tạm thời vẫn chưa suy nghĩ kĩ…xin thứ lỗi. Bí thư Liễu với thương nhân việc đầu tư là một việc rất cần sự thận trọng..”

Cha cười gật đầu, không hỏi thêm. Với tính cách trầm tĩnh, thận trọng của cha, đảm nhiệm chức phó chuyên viên thường vụ hành chính đương nhiên cần giữ thái độ tĩnh như sơn.

Thấy thái độ đó của cha, Kim Phú Xương có chút không ann tâm, nói: “Nhưng, có một vài kiến nghị. Không biết bí thư Liễu có thời gian nghe hay không?”

“Tổng giám đốc Kim cứ nói”

Kim Phú Xương đang định mở lời, thì có tiếng bên ngoài vọng vào,Liêu Thuận Lợi rất kính cẩn nói:
“Chuyên viên Nghiêm, xin chào..”

“Tiểu Liêu à, bí thư Liễu có đây không?”

Tôi cười, không ngờ lại phí lời như vậy, thời gian đi làm nếu không có đây, Liêu Thuận Lợi lại có thể chạy đến đây mà chào hỏi những vị khách như bác hay sao?

Cha vội vàng đứng dậy, cười nói với Kim Phú Xương và a giai: “Là bí thư Nghiêm của khu vực đến”

A giai thì không nói làm gì tuy là thương nhân tinh nhanh điển hình, nhưng dù sao cô ta cũng không thể nhạy cảm về cấn đề quan trường như Kim Phuc Xương. Những năm 50 khi ông ta trốn sang Hồng Kông cũng đã hơn 20 tuổi rồi, nhưng lại biết rõ chuyên viên quan trọng của 1 khu vực. Mình chưa đến chào hỏi, người ta đã đến tận nơi chào hỏi, cảm thấy vô cùng vinh dự nhưng cũng có chút thấy không phải cho nên liền vội vàng đứng dậy ra chào đón Nghiêm Ngọc Thành cùng cha.

Còn về bổn nha nội, thì nhảy bật lên như lò xo. Hơn nữa tôi cũng chưa từng kính trọng Bạch Kiến Minh như vậy, thời gian này nên có nguyên nhân của Nghiêm Phi bên trong----“Nhạc phụ” làm sao có thể đón tiếp sơ xuất chứ?

“Ha hai vị này chắc là Kim tiên sinh, xin chào xin chào..Tấn Tài, có bảo bối lại giấu cho mình thế..”

Nghiêm Ngọc Thành vừa bước vào liền bắt tay cùng Kim Phú Xương .

Cha cười không nói.

Theo quan hệ của cha và Nghiêm Ngọc Thành, việc của Kim Phú Xương đương nhiên sớm đã thông báo rồi, nhưng chuyên viên Nghiêm nhất thời không tìm ra được lý do đến đây, nên cứ lấy tạm lý do đó vậy.

Nghiêm Ngọc Thành có cách nói chuyện rất truyền cảm chỉ vài câu hàn huyên mà đã làm cho Kim Phú Xương lúc đầu vẫn còn chút thận trọng, sau đó thì đã trở nên rất tự nhiên thoải mái.

“Chuyên viên Nghiêm, tổng giám đốc Kim nói muốn đóng góp những ý kiến quý báu cho công việc của chúng ta.”

“Tổng giám đốc Kim cứ nói, tôi xin rửa sạch tai xin nghe”

Kim Phú Xương hai tay khua khua, nói ngay” Không dám”

“Chỉ là một kiến nghị nhỏ thôi, quan điểm cá nhân…”

Những vị này vẫn còn khiêm tốn, a giai đã không nhận nại được nữa, nói : “Chuyên viên Nghiêm, bí thư Liễu, đừng nói như thế nữa, nói đến nơi chiêu đãi này đi, điều kiện như thế nào không luận, nhưng cái tên thì…haha..”

Tuy cô ta chỉ vô tâm vô tính, những nói đến những vấn đề nhạy cảm, lạu cũng biết trước biết sau.
Thói thật, với “Nơi chiêu đãi một và hai của khu vực X X, cái tến này, bổn nha nội cũng không thấy hài lòng thấy ý thức hình thái hơi nặng nề, ngay lập tức tiếp lời: “Chị a giai nói rất đúng, cái tên nên thay đổi”

Nghiêm Ngọc Thành nhìn tôi, rồi lại chuyển sang nhìn a giai, cười hỏi: “Cô a giai cho rằng cái tên đó nên đổi như thế nào? Không thể chỉ đổi 1 tên ?”

A giai không chần chừ, cười nói: “Đầu tiến cần thay đổi cái tên, bên thành phố Giang Khẩu, chỉ có cửa hàng nhỏ mới có cái tên nơi chiêu đãi, đơn vị chiêu đãi các cán bộ chính phủ đều gọi là nhà hàng.

“Ừm, nhà hàng Bảo Châu, cái tên này rất sáng lạng…Tấn Tài, anh thấy sao?”

Cha cười nói: “Đồng chí là chính, anh nói được thì được”

Đây không phải là trường hợp đặc biệt gì, cha cũng không cần nói nhiều.

Thấy cha nói như vậy, Kim Phú Xương lại liên tưởng đến ánh mắt của Nghiêm Ngọc Thành nhìn tôi vừa nãy, ông ta liền mỉm cười---quan hệ của hai người này, không phải bình thường.

Tôi nói: “Nơi chiêu đãi của khu vực gọi là nhà hàng Bảo Châu, thế còn cái của thành phố Bảo Châu gọi là nhà hàng gì? Vấn đề này, cần suy nghĩ nhiều”

“Phải suy nghĩ gì chứ? Nơi chiêu đãi của thành phố Bảo Châu thì gọi là nhà hàng Tú Thành là được rồi”

Nghiêm Ngọc Thành không nói. Thành phố Bảo Châu tên cũ là Thành Tú, Nghiêm Ngọc Thành đây là châm chọc nền tảng văn hóa của bổn nha nội không nhiều đó.

Được, thấy trên danh nghĩa có khách mình lại không có kiến thức cơ bản như họ!

“Chuyên viên”

Tôi giơ ngón tay, nói.

Cả phòng bật cười lớn.

“Chỉ thay đổi cái tên thì thật sự vẫn chưa đủ. Tôi cho rằng, cần thay đổi cả trong và ngoài, thái độ và phong cách phục vụ cũng phải nâng cao thêm một lần nữa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.