Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 237: Hứa hẹn



Thời gian này tôi thường xuyên xuất hiện trường Trung Nhất Bảo Châu, mỗi một ngày, trung bình có mặt ở đó hai lần, sáng đưa Nghiêm Phi đi học, chiều tan học lại đi đón cô ấy về.

Lớp 12 chủ yếu là tự học vào các buổi tối, cô Giải Anh không yên tâm để cô bé một mình đi về nhà đêm, nói với thầy giáo, bỏ qua. Dù sao cũng mời gia sư giỏi đến dạy kèm, không nhất thiết phải đi tự học buổi tối.

Đương nhiên, Nghiêm Ngọc Thành và cô Giải Anh cũng không thể biết, vị " Gia sư" không có quy có củ này đã " Cải tà quy chánh rồi".

Mọi người không phải hiểu lầm, quan hệ giữa tôi và Nghiêm Phi, bây giờ chỉ là trêu đùa nhau thôi, thỉnh thoảng có lúc ôm nhau, nhưng chúng tôi đều biết biết rõ mình đang làm gì. Đạo đức và năng lực của nha nội tôi càng ngày càng được đề cao. Thục tế, Nghiêm Ngọc Thành đang ở phòng bên cạnh, cô Giải Anh thì dạo lại mang hoa quả vào phòng, lợi dụng cơ hội để kiểm tra, nha nội tôi dù có " Bất quỹ chi tâm ", cũng không dám giở trò.

Huống hồ, Nghiêm Phi giống như một con búp bê, sợ không nói đươc, hai tay run run, quá đáng hơn của " Cầm thú", nha nội tôi quả thực không làm được. Ngược lại, trong lúc tôi đang "Thụ nghiệp giải hoặc ", thỉnh thoảng Nghiêm Phi lại bướng bỉnh, động tay động chân, " Đùa giỡn" tôi. Tôi quả thật rất lo lăng, bị cô Giải Anh nhìn thấy.

Kết quả đó không phải càng nghiêm trọng hơn sao.

Cô Giải Anh biết là chuyện bình thường, nếu để Nghiêm Ngọc Thành biết chuyện, sự việc càng ngày càng phức tạp.

" Ai, anh Nghiêm, anh nói để tiểu Tuấn dạy thêm cho Phi Phi nhà chúng ta, có hợp lí hay không?"

" Có gì mà không hợp lí?"

" Thằng bé này...Con gái nhà chúng ta cũng đến tuổi rồi, cả ngày hai đứa đều đi cùng nhau, em sợ có chuyện xảy ra..."

" Em yên tâm đi, không có chuyện gì xảy ra đâu, thằng bé này, anh rất tin tưởng nó."

Em toàn lo chuyện không đâu."

" Hì hì, không phải anh muốn nhận nó làm con dể hay sao?"

" Vớ vẩn, nói đùa thôi mà, bây giờ vẫn chưa nói trước được điều gì? Còn tương lai thì để sau này tính..."

" Không có chuyện gì đâu, em nghĩ đi đâu vậy? Thằng bé Liễu Tuấn này, nếu một chút định lục cũng không có, đáng anh coi trọng nó như vậy không?"

"Anh đừng nói nữa, nhiều lúc, em thấy tính cách của tiểu Tuấn không giống một đứa tre con, mà giống một người ba bốn mươi tuổi đó."

Không ngờ cô Giải Anh để ý đến cả tính cách của tôi, con mắt nhìn người của cô giống như có " Độc" ấy.

" Tuấn, cậu nói đi, năm nay cậu 17 tuổi thật hả?"

Đến Nghiêm Phi cũng nghi ngờ tính cách của tôi.

Tập tục ở khu vực Bảo Châu, thường 16 tuổi, mọi người gọi 17 tuổi.

Tôi lây lại tinh thần, cười, nói: " A đầu ngốc, mình không phải 17 tuổi, chẳng lẽ 70 tuổi rồi sao?"

Sau khi " Cướp đoạt" nụ hôn đầu của Nghiêm Phi, những động tác thân mật nhỏ giữa hai chúng tôi thường xuyên xuất hiện.

" Uh...Có lúc mình cảm thấy, suy nghĩ của cậu khác xa với suy nghĩ của lứa tuổi chúng mình. Trong lòng cậu đang nghĩ gì, mình thật sự không biết..."

Tôi đưa tay ra, vỗ nhẹ vào đầu Nghiêm Phi, cười: " Chuyện của con trai, cậu không nhất thiết phải biết nhiều như vậy, rất phiền. Giống như cha cậu và cha mình, vất vả không? Còn mẹ mình và mẹ cậu, chỉ cần sống vui vẻ là được rồi, cậu thấy có đúng không?"

" Ừ.."

Nghiêm Phi gật đầu, ôm tôi, rồi nghiêng đầu vào vai tôi, bộ dạng rất hạnh phúc.

Tôi cũng nhẹ nhàng ôm Nghiêm Phi vào lòng, tận hưởng giây phút ấm áp .

" Tiểu Tuấn, minh không thi đỗ đại học, thì làm thế nào?"

Phiền phức.

Lúc này lại hỏi câu hỏi này, không biết chọn thời điểm gì cả.

Tôi buông tay ra, bảo Nghiêm Phi ngồi xuống ghế, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cô bé, tôi thành thực nói: " Cậu yên tâm đi, nhất định cậu sẽ đỗ."

" Cậu sẽ giúp mình thi đỗ đại học? Câu không phải là người ra đề, làm sao có thể giúp mình !"

Tiểu a đâu lẩm bẩm, cho rằng tôi đang nói khoác.

" Hì hì, người tài khác có diệu kế."

Tôi vỗ vào tay vào ngục.

Nhìn thấy bộ dạng của tôi như vậy, Nghiêm Phi lập tức cười, nói: " Diệu kế gì vậy, mau nói ra đi...."

"Nếu đã là diệu kế, nói ra sẽ không còn linh nữa."

Tôi cười đùa cô bé.

Nghiêm Phi mím miệng, không hài lòng, nói: " Mình biết cậu đang nịnh mình, thi đại học khó như vậy mà..."

" Đối với người khác mà nói, thì rất khó, nhưng đối với cậu, dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không tốn một chút sức lực gì."

" Thật không, cậu nói cho minh nghe."

Tôi vẫn lắc đầu không nói.

Nghiêm Phi trận tròn mắt, tún cổ tôi, mặt đỏ ửng, nói: " Tiểu Tuấn cậu giỏi lắm, bây giờ có nói ra không?"

Ha ha, không ngờ Nghiêm Phi cũng biết giở trò " Mỹ nhân kế ".

" Uh, như vậy còn được chứ...cuối tháng 4 sang năm, trường có tổ chức cuộc thi mĩ thuật, đáng lẽ ra tin tức này cậu phải biết mới đúng chứ?"

" Thật không? Sao cậu lại biết?"

Nghiêm Phi nghe thấy chuyện thi vẽ, mắt sáng lên, vừa vui mừng vừa nóng lòng.

" Hì hì, bạn trên tỉnh báo cho minh biết."

Người bạn trên tỉnh này, đương nhiên là Bạch Dương rồi. Mặc dù kém tuổi nhau, nhưng quan hệ giữa tôi và Bạch Dương cũng không tồi. Tương lai của Nghiêm Phi rất mờ mịt,cẩn thận một chút, không nói cho Nghiêm Phi biết vẫn tốt hơn.

"Khổng Phu Tử bút tước xuân thu", đây cũng chính là lí do vì sao ông không sáng tác nghệ thuật nữa.

" Vậy, theo cậu mình nên đăng ký tham gia?...Coi như đây là một lần rèn luyện cũng được..."

" Cuội thi mỹ thuật lần này, có liên quan gì đến kỳ thi đại học của cậu ?"

Hai mắt Nghiêm Phi mở to, nghi hoặc.

"Chuyện này thì cậu đương nhiên không biết rồi, cuộc thi mỹ thuật lần này, là do khoa mỹ thuật trường đại học Trữ Thanh phối hợp cùng các tỉnh tổ chức, người nhận được giải nhất, sẽ nhận được tiền thưởng và bằng chứng nhận...Nếu cậu nhận được giải nhất, cậu thử nghĩ xem, khoa mĩ thật trường đại học Trữ Thanh rất có thể sẽ miễn thi đại học mà tuyển thằng vào cậu vào ?"

" Trời ơi, giải nhất? Cái này mà cậu cũng nghĩ ra được?"

Nghiêm Phi cất tiếng nói, vội vàng lấy tay che miệng lại, không dám tin, nhìn chằm chằm nha nội tôi.

Tôi cười ha ha, nói: " Việc này cậu không phải lo lắng, đến lúc đó chỉ cần cậu đăng ký tham gia thi, mình khẳng định, giải nhất sẽ thuộc về cậu."

Thấy tôi trả lời một cách quả quyết, Nghiêm Phi nửa ngờ nửa tin.

" Được rồi, bây giờ cậu không phải lúc hỏi nhiều như vậy, đến lúc đó mọi việc mình sẽ giải quyết, bao gồm cả việc cậu nhận được giải nhất, đương nhiên cả chuyện cậu thi đỗ đại học, okkk?"

Trong lúc không cẩn thận, tôi đã nói ra một câu " Mễ quốc đại phiến ".

Nghiêm Phi gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt vừa khâm phục vừa nghi ngờ, đột nhiên ôm tôi rồi thơm tôi một cái.

Thật là vui.

Thực ra, chuyện này nói ra rất đơn giản, cuộc thi mỹ thuật lần này chính là tìm kiến nguồn tài trợ, khoa mĩ thuật trường đại học Trữ Thành và bên mỹ thuật của các tỉnh, đều là " Thanh thuỷ nha môn", lấy đâu ra tiền tổ chức cuộc triển lãm tranh? Càng không phải nói đến chuyện tổng số tiền thưởng lên đến con số vạn tệ.

Đến lúc đó tôi phái một người nào đó, đến đầu tư 3-5 vạn. bọn họ không trao thưởng giải nhất cho Phi Phi, nha nội tôi nhất định không để yên. Hơn nữa, khoa mỹ thuật trường đại học Trữ Thanh cũng bắt đều có cảm hứng đến chuyện " Tiền", dựa vào bổn nha nội tôi, còn sợ không làm được chuyện này hay sao?

Những chiêu đặc biệt đó, xuất phát từ" Giáo dục***mở cửa sau."

Chuyện này, không cần nhờ đến quan hệ của Chu tiên sinh, bọn họ cũng nhất định chạy đến. Nếu không, mặt mũi của Nghiêm Ngọc Thành và " Thầy giáo" như tôi cất được vào đâu?

" Phi Phi, tên Lưu Vĩ Trường đó còn gui thư cho cậu nữa không?"

Tôi hỏi.

Bây giờ, sáng, trưa, chiều, tôi đều đi đến trường, mặc dù không có tiết, nhưng vì tên Lưu Vĩ Trường khốn nạn, ai biết được hắn lại muốn giở trò gì?

" Không có..Hì hì, ngày nào cậu cũng đến chỗ mình, mọi người đều nói, đều nói....."

" Nói cái gì ?"

Tôi biết ý định của Nghiêm Phi, nhưng cố ý tỏ ra không biết, phải để chính miệng Nghiêm Phi nói ra mới có thú vị.

" Uh...Cậu thật xấu, rõ ràng biết rồi lại còn....."

Nghiêm Phi xấu hổ.

Hì, xem ra " Chủ quyền tuyên kỳ " này quả nhiên có tác dụng. Mắt nhìn thấy hai má Nghiêm Phi đỏ ửng, trông thật đáng yêu, không kìm được lòng, nha nội tôi ôm Nghiêm Phi vào lòng, rồi từ từ thơm nhẹ một cái vào má. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, nhất định là cô Giải Anh mượn cớ đưa hoa quả đến để thám thính tình hình rồi, đôi uyên ương nhỏ vội vàng " Lao yến phân phi ", vội vàng ngồi xuống, giả bộ đọc sách.

.....................

"Tiểu Tuấn, anh nói cho em nghe chuyện này...."

Tô Kiến Trung ở của hàng bánh, bỗng nhiên nói chuyện, làm tôi gật hết cả mình. Hình như anh ấy rất ít khi nói chuyện với tôi, nhiều lúc tôi nghĩ rằng anh ấy không biết nói.

" Chuyện gì vậy?"

" Uh, không phải chuyện của anh mà chuyện có liên quan đến Tiêu Vũ...."

" Tiêu Vũ?"

Tôi cảm thấy rất kì lạ, sao Tô Kiến trung lại nói chuyện của Tiêu Vũ cho tôi nghe? Hai người bọn họ đều là lái xe của tôi, một người là lái xe của cha, một người là " Đả công tử" cán bộ quốc gia.

" Hì hì, lúc không có việc gì để làm, tôi cũng thường đến tìm anh ấy nói chuyện."

Tô Kiên Trung gãi đầu, ngượng ngùng.

Thì ra là như vậy, chuyện tốt. Anh Tô Kiên Trung này, bình thường không có việc gì làm thường đọc chuyện, đều có tuổi cả rồi, không ngờ lại làm bạn với Tiêu Vũ.

Ngẫm lại cũng đúng, Tiêu Vũ cũng là bồ đội xuất ngũ, cũng thuộc tuyp người trần tính, tính cách giống Tô Kiến Trung. Hai người bỗng nhiên trở thành bạn, cũng là chuyện bình thường.

" Được rồi, được rồi, sau này thường xuyên đến chỗ anh ấy chơi...À, đúng rồi, Tiêu Vũ có chuyện không bao giờ đến chỗ em, anh ấy có đến tìm anh không?"

" Hôm qua, anh ấy không phải đến tìm anh sao? Hôm qua lúc anh và anh ấy ngồi nói chuyện cùng nhau, anh ấy có nhắc đến người yêu, chị ấy vẫn đang ở Huyện Hướng Dương làm việc, hai người phân cách hai nơi, không tiện cho lắm."

Tôi gõ đầu, tự trách bản thân.

Người yêu của Tiêu Vũ là nhân viên phục vụ khách sạn huyện Hướng Dương, có biệt danh là tiểu Trình, hình như tên là Trịnh Thuý Hoa. Lúc Nghiêm Ngọc Thành và cha còn làm lãnh đạo huyện Hướng Dương, vì chuyện bức thư nặc danh của Vương Hữu Phúc, tố cáo cha ủng hộ đại đội Liễu Gia Sơn" Đi theo con đường tư bản chủ nghĩa", phái một tổ điều tra đến, trong đó có Vương Thiệu Hồng và Hoà Đàm Bình An, là hai người thân tín của Vương Bổn Thanh, làm chuyện đen tối. Thông tin của Trịnh Thuý Hoa, giúp chúng ta rất lớn.

Tôi bảo anh ấy lái xe cho cha, nhưng lại không chú ý đến hoàn cảnh khó khăn của người ta, vị sư đệ này làm việc thật không đâu vào đâu.

" Anh đi tim Tiêu Vũ, bảo anh ấy tối nay em mời cơm, bảo anh ấy yên tâm, em đã nói chuyện với cha em rồi, tối nay cho anh ấy nghỉ.

" Tô Kiên Trung vui vẻ, lập tức đứng dậy.

Tôi gọi điện cho cha, đúng lúc cha chuẩn bị đi họp, nhận điện thoại của tôi lại ngồi xuống.

" Cha, con muốn nói với cha một chuyện có liên quan đến Tiêu Vũ..."

Giọng cha trầm lại nói: "Chuyện này, con đi tim tiểu Liêu thương lượng một chút, xem anh ấy sắp xếp vào đơn vị nào tương đối thích hợp. Thương lượng xong rồi thì nói cho cha một tiếng, cha sẽ sắp xếp."

" Vâng, con biết rồi ạ."

Tôi định gọi điện thoại cho Liêu Thuận Lợi, nghĩ nghĩ lại, trực tiếp đi gặp mặt người ta nói chuyện vẫn tốt hơn. Sau khi đến thành phố Bảo Châu, tôi không tham gia nhiều chuyện giống như ở huyện Hướng Dương nữa, yên phận làm chức " Ảnh tử nội các ".

Nếu như ở huyện Hướng Dương, những chuyện như thế này, không cần thiết phải kinh động đến cha.

Cha đi họp, Liêu Thuận Lợi sẽ có thời gian rảng, ung rung uống chà trong phòng. Nếu đây là hội nghị ở thành phố thành phố Bảo Châu, Liêu Thuận Lợi sẽ phụ trách việc ghi chép, làm gì có thời gian rảnh như thế này.

Thấy tôi xuất hiện, Liêu Thuận Lợi vội vàng đứng dậy.

" Anh Liêu, anh thấy chuyện này nên sắp xếp thế nào?"

Liêu Thuận Lợi cười, nói: " Cái này phải xem em dự định sắp xếp người ta vào đơn vị trong thành phố hay đơn vị địa phương.

Khách sạn Bảo Châu hay khách sạn Tú Thành, tuy em lựa chọn.

Theo kiến nghị của Kim Phú Xương, tất cả các nhà hàng ở địa phương, hoặc ở thành phố Bảo Châu, đều đổi tên thành khách sạn.

Tôi nói: " Sao nhất định phải đổi tên thành khách sạn? Người ta chỉ muốn làm phục vụ thôi .?

" Nói như vậy, bạn gái của Tiêu Vũ làm nhân viêc hả? Nếu là nhân viên thì việc này không có gì khó...."

Liêu Thuận Lợi cười, nói: " Nếu nói như vậy, vậy em đi tìm cục trưởng Tiêu, sắp xếp tiểu Trình vào bên tài chính khu vực."

Tôi rất vui, vỗ tay rồi nói: " Ý kiến hay, em sẽ đi tìm anh Tiêu."

Bất cứ thời điểm nào, tài chính luôn xếp ở vị trí đầu tiên, Nếu đã có ý định giúp người ta, thì giúp đỡ vào vị trí tốt một chút.

Một lúc sau, tôi đến bên tài chính.

Tiêu Chí Hùng không phải là người của tôi, quan hệ giữa hai chúng tôi cũng bình thường. Một thằng bé 10 tuổi đã giữ chức cục phó cục tài chính, giữ quyền hành trong tay, Tiêu Chí Hùng không phải là một người tầm thường.

" Anh Tiêu, tối nay đến khách sạn Tú Thành uống rượu nhé?"

Vào phòng làm việc hào hoa rộng rãi của cục tài chính, cục trưởng Tiêu ngồi làm việc, nhìn thấy nha nội tôi đến, vội vàng đứng dậy.

Tính cách của Tiêu Chí Hùng, nhanh nhẹn hơn Giang Hữu Tín, lập tức cười nói: " Vô cơ đến thăm, nhất định có mưu đồ...Tiểu Tuấn, lại tính toán chuyện gì vậy?"

" Cục phó anh minh."

Tôi giơ ngón cái lên, có ý trêu chọc.

" Chuyện là thế này, lái xe của cha em, tên Tiêu Vũ, bạn gái của anh ấy đang làm phục vụ nhà hàng ở huyện Hướng Dương hai người lại ở hai nơi, cục trưởng làm ơn làm phước, giải quyết giúp em được không?"

" Được rồi."

Tiêu Chí Hùng không chơp mắt, lập tức đồng ý.

Ha ha, " Đàm phán" cùng người thông minh thật thoải mái, không cần nói nhiều...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.