Tháng 3 năm 1986 lại một năm trôi qua. Không khí đón năm mới ở khu vực Bảo Châu rất nhộn nhịp. Bản dự án cải cách thình phố, đã được chính phủ tỉnh thông qua, hơn nữa còn phái một tổ bình thẩm đến xác minh, điều tra cụ thể số liệu khu vực Bảo Châu, kết quả làm cho mọi người rất vui, tổng sản phẩm nông nghiệp đạt giá trị cao, cũng trong thời gian đó khu vực Cửu An và khu vực Thanh Phượng cùng nhau nộp đơn xin cải cách lại thành phố, dần dần toàn tỉnh có sáu khu vực tiến hành cải cách, thậm chí còn có một số tỉnh khu vực tây bắc bộ đã được phong lên cấp thành phố. Tiếp theo chỉ phải chờ quốc hội thẩm tra phê duyệt là xong.
Phải nói việc này đã thành công một nửa rồi.
Đương nhiên, cũng không thể coi thường, sự việc vẫn chưa đến gian đoạn cuối cùng, cẩn thận vẫn là tốt nhất.
Nghiêm Ngọc Thành và cha bận "ba chân bốn cẳng", đặc biệt là cha, thân là bí thư thành phố Bảo Châu kiêm phó chuyên viên thường vụ, luôn cảm thấy thời gian trôi đi thật nhanh, 24 tiếng đồng hồ kéo dài hơn nữa có tốt hơn không
Cuối cùng, cha đang xem lại văn kiện thì ngủ quên mất, mẹ thấy vậy không vui.
" Không được, cứ như thế này thì không được, như thế này khác nào bắt người ta làm việc mệt mà chết đi."
Mẹ không dám gọi cha, nhẹ nhàng lấy chăn ra đắp cho cha, lại lấy chiếc quạt hơi nóng ra đặt vào gần chân của cha, lúc đó mới chạy ra phòng khách gọi tôi.
Quạt hơi nòng này, chính là sản phẩm của Liễu Gia Sơn. Công Xưởng nổi tiếng vì sản phẩm quạt điện phục vụ cho mùa hè và mùa đông.
Tôi cũng chỉ biết nhăn mày nhăn mặt, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, chuyện này, con cũng không có cách nào khác."
Nói cũng đúng thôi, tôi có quyền gì để quyết định sự việc, hơn nữa, tôi mới 17 tuổi làm gì có sách lược gì?
" Con đến nói với bác Nghiêm của con, đi luôn bây giờ, tình hình tiếp tục như thế này thì tuyệt đối không được rồi, mẹ thà không để cho cha con đảm nhiệm chức quan này còn hơn."
Mẹ hét lên rồi chỉ ra cổng, nếu tôi không đi tìm Nghiêm Ngọc Thành thì tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà.
"Mẹ, mẹ phải nhìn thời gian nữa chứ, bây giờ hơn 10 giờ rồi, nói không chừng bác Nghiêm đã đi ngủ rồi, ngày mai đi, ngày mai con đến phòng làm việc tìm bác ấy..."
" Mẹ lẩm bẩm, cha con cũng thật là, nhiều việc như thế này, bao nhiêu phó bí thư, phó chuyên viên đi đâu hết rồi, sao chỉ có cha con là người mệt nhất thế này."
Mẹ rất giận Nghiêm Ngọc Thành.
Nhưng ngẫm lại tôi nói cũng có lí, thời gian này không thích hợp gọi của nhà người ta, một tiếng trước tôi vừa từ nhà Nghiêm Ngọc Thành về, mẹ đã không vui rồi.
Sự việc liên quan đến sức khoẻ của cha, nha nội tôi không dám chậm trễ, buổi sáng, đưa Nghiêm Phi đến trường xong, tôi lập tức đến phòng làm việc tìm Nghiêm Ngọc Thành.
Thật không may mắn, Nghiêm Ngọc Thành không có trong phòng làm việc.
Sơm như vậy, không hiểu bác ấy đi đâu ?
Càng không may mắn, thư kí của bác ấy cũng không có trong phòng làm việc. Nha nội tôi chỉ còn cách hỏi mọi người. Hôm nay nha nội tôi đã trở thành người anh tuấn trẻ tuổi, mọi người trong phòng làm việc, đều biết tên tuổi của nha nội tôi.
Vị chuyên viên mất tích trong giờ làm việc, tôi lền hỏi mọi người, chuyện viên Nghiêm đi về hướng nào, thì ra là tới chỗ bí thư Chu.
..................
Trong phòng làm việc của bí thư, Chu Bồn Minh và Nghiêm Ngọc Thành đang ngồi nói chuyện cùng nhau. Sau khi Chu Bồi Minh nhậm chức bí thư, lãnh đạo quản lý khu vực, chỉ có Nghiêm Ngọc Thành ngồi một mình ở bản tiếp khách, khoảng cách cấp bậc hiện ra rất rõ ràng.
Ngược lại, tôi cũng không biết vì sao Nghiêm Ngọc Thành lại là trường hợp ngoại lệ. Có thể Châu Bồi Minh biết Nghiêm Ngọc Thành là người đại diện của Long Thiết Quân ở khu vực Bảo Châu, hoặc Chu Bồi Minh biết ngạo khí của Nghiêm Ngọc Thành, cũng có thể Chu Bồi Minh biết mình đã có tuổi rồi, tương lai của khu vực Bảo Châu phụ thuộc vào Nghiêm Ngọc Thành. Tóm lại vì sao Nghiêm Ngọc Thành lạ là trở thành một người ngoại lệ, chỉ có bản thần Chu Bồi Minh rõ hơn ai.
Ngoại lệ thì ngoại lệ, khách sáo thì khác sáo, sắc mặt của hai người không được tốt, có thể nhìn thấy cuộc nói chuyện giữa hai người rất căng thẳng.
" Nghiêm Ngọc Thành à, tôi mời ngài đến đầy là muốn thương lượng một chút về việc điều chỉnh cán bộ...."
Chu Bồi Minh nói rất chậm, khẩu ngữ giống như người đang trong cơn hấp hối. Gần đây có tin đồn rằng sức khoẻ của bí thư Chu không được tốt, nhưng dù sao hai người cũng nói chuyện cùng nhau cũng khá lâu.
Nghiêm Ngọc Thành khiêm tốn nói: " Mời bí thư Chu chỉ dạy."
Chu Bồi Minh cười, khuân mặt người bí thư già này run rẩy.
" Ngọc Thành à, trong căn phòng này chỉ có hai nguời, tôi và đồng chí, đồng chí không nhất thiết phải khác sáo như vậy đâu."
Tính cách của Nghiêm Ngọc Thành rất rộng lượng, nghe vậy liền mỉm cười, cũng không so do những chuyện như thế này.
Hai năm trước Chu Bồi Minh tiếp nhậm chức bí thư khu vực, còn Nghiêm Ngọc Thành thì mới tiếp nhậm chức chuyên viên được một năm, luận về thời gian thì không được lâu, nhưng từ sau khi nhậm chức, tất cả các đơn vị, hành ban đều tiến hành điều chỉnh, không phải bây giờ mới vội vội vàng vàng tiến hành điều chỉnh. Huống hồ vừa thông qua sự phê duyệt của tỉnh, trước mắt phải dốc toàn lực ứng phó và nghênh đón tổ chức bình phẩm của quốc hội, lúc này việc điều chỉnh cán bộ cũng không phải là chuyện quan trọng.
Chu Bồi Minh cũng không còn cách nào khác, chỉ biết tiếp nhận nhiệm vụ cấp trên giao phó.
" Ngọc Thành à, danh sách sắp xếp cho quân nhân, đồng chí thu xếp đến đâu rồi?"
Chu Bồi Minh chậm rãi nói.
Năm ngoái trung ương ra quyết đinh việc cắt giảm 100 vạn quân, rất nhiều cán bộ quân đội nhân cơ hội này đã chuyển ngành, nhiệm vụ quan trọng nhất của chính phủ là chuyện sắp xếp, điều chỉnh quân ngũ. Đây chính là nhiệm vụ chính trị, từ trung ương đến tỉnh, đến huyện, thành phố, cấp trên đè cấp đưới, không có chuyện mặc cả giá. Sắp xếp không được tốt, sẽ dẫn đến chuyện mọi người bất mãn, lúc đó xảy ra chuyện gì thì không ai biết trước được điều gì.
Có được chức vụ của ngày hôm này, Chu Bồi Minh đã bỏ ra không ít công sức, bây giờ không đồng ý về hưu.
Nghiêm Ngọc Thành liền thở dài, nói: " Việc sắp xếp, không được tốt cho lắm."
Sắp xếp cho khu vực Bảo Châu là 187 quân nhân, trong đó chức phó sư có hơn 4 người, chức chánh đoàn có hơn 15 người, theo văn kiện của cấp trên, tất cả đều phải được sắp xếp ổn thoả, vị trí công tác phải phù hợp với từng quân nhân.
Trong tay Nghiêm Ngọc Thành bây giờ đang cầm văn kiện và danh sách sắp xếp vị trí của từng quân nhân.
Việc sắp xếp cán bộ lần này không phải là một chuyện nhỏ, bình thường chỉ là sắp xếp chánh khoa, phó khoa, đã khiến không ít người phải đau đầu, đằng này, trong chốc lát phải điều chỉnh gần 200 người, còn phải sắp xếp vào từng vị trí phù hợp với từng người. Có câu " Nhất cá la bặc nhất cá khanh ", bây giờ " La bặc " chính là chỉ ngày, thời gian rất gấp, đi đầu tìm " Khanh " nhiều như vậy.
" Không được cũng phải làm...."
Chu Bồi Minh thở dài.
" Trước hết chúng ta sắp xếp 4 đồng chí phó sư đã."
Khu vực Bảo Châu cũng chỉ là cấp bập phó sư, 4 đồng chí phó sư đến lần này đều là những người tài giỏi, điều đến bộ phận nhàn hạ e rằng không thích hợp. Dù sao quận nhân chuyển đến cán bộ đia phương, theo thường lệ thường hạ cấp bậc, thật sự rất khó tìm chức vụ nào phù hợp.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể điêu 4 người này đến đơn vị có liên quan, không thể sắp xếp ở trong huyện. Bí thư huyện và huyện trưởng đều là cấp chánh đoàn, chỉ có thể điều một đồng chí phó sư đi, là thế nào?
" Phòng nhân phòng chỉ có thể săp xếp một người."
Phòng nhân phòng do quân đội phụ trách, đây là danh chánh ngôn thuận rồi. Hơn nữa, chủ nhiệm phòng nhân phòng chỉ còn gần một năm nữa là về hưu, nói không chừng là về hưu sớm.
Chu Bồi Minh gật đầu.
" Bên công an khu vực sắp xếp một người."
Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục nói, xem ra trước khi đến phòng làm việc của Chu Bồi Minh, Nghiêm Ngọc Thành đã sắp xếp xong vị trí của bốn đồng chí phó sư này rồi.
Chủ nhiệm phòng nhân phòng chính là chánh đoàn, giám đốc khu vực chính là phó đoàn, quyền hành lớn hơn chủ nhiệm nhân phòng, điều một người đến đó, cũng không được cho là thiệt thòi. Giám đốc công an là do Mao Ích Nông kiêm nhiệm chức uỷ viên thành uỷ, cũng là cán bộ phó sư.
Nói đến đây, Nghiêm Ngọc Thành im lặng, liếc nhìn Chu Bồi Minh.
Chu Bồi Minh hiểu rõ ý của Nghiêm Ngọc Thành, tổng cộng có bốn người, đã sắp xếp xong hai người, hai người kia, ngài xem rồi sắp xếp, đảng uỷ đều có người hết rồi, việc này, Nghiêm Ngọc Thành không tiện sắp xếp.
" Một người điều đến tổ chức bộ, còn một người điều đến liên minh công uỷ."
Chu Bồi Minh cũng không phải là người hàm hồ, lập tức nói ý kiến của bản thân.
Nghiêm Ngọc Thành cười, không ngờ trong việc này, đột nhiên Chu Bồi Minh lại "Tâm hữu linh tê ",hai người đều thống nhất ý kiến. Chu Bồi Minh mỉm cười, không ngờ trong đầu Chu Bồi Minh đã có chuẩn bị từ trước rồi.
Nghiêm Ngọc Thành liếc nhìn Chu Bồi Minh.
Phải nói, từ lúc Thôi Tú Hoà ở huyện Hướng Dương làm phản, vì Thôi Tú Hoà và Vương Bổn Thanh đều là người của bí thư Chu, Nghiêm Ngọc Thành luôn luôn đề phòng Chu Bồi Minh, về sau được Long Thiết Quân nâng đỡ và đã trở thành người "Trung kiên cốt can" của Long Thiết Quân, quan hệ với Chu Bồi Minh ngày càng nhạt dần. Nhiều năm trở lại đây, đoạn đương thăng chức tương đối thuận lời, bây giờ đang giữ chức chuyên viên, trở thành người cộng tác với Chu Bồi Minh, nhưng trong lòng Nghiêm Ngọc Thành, khi đối mặt với Chu Bồi Minh, tóm lại không được tự nhiên như trước.
Nhưng bây giờ, trong mắt của Nghiêm Ngọc Thành, Chu Bồi Minh chỉ là một ông gia, yếu đuối.
Có lẽ " Tâm hữu linh tê " vừa rồi khiến cho Nghiêm Ngọc Thành sinh ra một loại cảm giác ấm áp sao?
" Việc điều chỉnh lần này, vất vả đồng chí rồi, phương án này sẽ được đem ra hội nghị để mọi người thảo luận."
Chu Bồi Minh cười nói.
Nghiêm Ngọc Thành giật mình, không hiểu Chu Bồi Minh có ý gì?
Hình như điều chỉnh cán bộ là do bộ phận tổ chức quản lí mà?
" Bí thư Chu, cái này, có phải do bộ trưởng Thạch bên đó ra quyết định, như vậy có tốt hơn sao?"
Nghiêm Ngọc Thành cẩn thận nói từng từ từng chữ.
Sắp xếp cán bộ phó sư, bộ trưởng tổ chức Thạch Vinh Hiên không tiện can thiệp, hai chúng ta thảo luận, là danh chánh ngôn thuận nhất. Nhưng sắp xếp chức vụ chánh đoàn, không phải bộ phận tổ chức mà là do bộ phận chúng ta sắp xếp. Tuy Nghiêm Ngọc Thành có chút bất mãn, nhưng quy luận quan trường vẫn phải nghiêm chỉnh tuân theo.
" Bộ phận tổ chức bên đó, đương nhiên cũng chuẫn bị một phương án, nhưng vẫn phải thông qua chúng ta." Bộ dạng của Nghiêm Ngọc Thành rất đề phòng, Chu Bồi Minh cười, nói: " Ngọc Thành à, tôi nói cho ngài biết những lời trong lòng tôi nhé, ngày trước tôi không hiểu nhiều về đồng chí, nhưng bây giờ, là tôi không đúng, nhưng đồng chí, làm việc quá cẩn thận, suy nghĩ vẫn đề tương tỉ mỉ, quả thực đây là người cán bộ ngương mẫu...."
" Bí thư Chu quá khen rồi..."
Nghiêm Ngọc Thành có chút bất an, từ trước đến giờ Chu Bồi Minh có bao giờ như vậy, việc này làm cho bác ấy cảm thấy không quen.
Chu Bồi Minh xua tay, ngắt đứt những lời khiêm tốn của Nghiêm Ngọc Thành.
" Ngọc Thành à, không phải nói khách sáo như vậy, ngoài việc điều chỉnh cán bộ quân nhân ra, một số cán bộ khu vực, cũng đến lúc phải điều chỉnh rồi. Đồng chí Diêu Ngữ Mai tiếp nhậm chức bộ trưởng tài chính cũng khá lâu rồi, một đồng chí đảm nhận một chức vụ quá lâu, cũng không được tốt, như vậy việc cải cách sáng tạo trong công việc không có nhiều, tôi muốn điều động đồng chí ấy sang vị trí khác, đến chủ nhiệm văn phòng hành chính, đồng chí thấy thế nào?"
Nghiêm Ngọc Thành ngạc nhiên, trước kia dự định sau khi đảm nhiệm chức chuyên viên, luôn có ý nghĩ lấy lại " Túi tiền" về tay mình, thế nhưng Diêu Ngữ Mai là người đắc lực nhất của Chu Bồi Minh, nên không dám động. Không ngờ Chu Bồi Minh lại chủ động nói đến vấn đề này, quả nhiên quá bất ngờ.
Chu Bồi Minh đã đem cơ hội đến trước mặt, Nghiêm Ngọc Thành sao có thể bỏ qua? Lập tức nói: " Năng lực làm việc của đồng chí Diêu Ngữ Mai rất tốt, đảm nhận chức vụ văn phòng hành chính là tương đối thích hợp, nhưng ai sẽ đảm nhận chức vụ cục trưởng tài chính?"
" Điều đồng chí Ngô Thu Dương đến, năng lực của đồng chí này cũng rất tốt, nhất định đảm nhận được."
Nếu Chu Bồi Minh chủ động đề nghị điều động Diêu Ngữ Mai đi để Nghiêm Ngọc Thành vào thay thế, đã khiến Nghiêm Ngọc Thành phải ngạc nhiên rồi, đằng này lại đề nghị Ngô Thu Dương, quả thực Nghiêm Ngọc Thành có chút khó hiểu.
Ngô Thu Dương là người trung thành của Nghiêm và Liễu, mặc dù tuổi tác cũng không còn trẻ, nhưng cũng không có gì để nói. Về phần của Chu Bồi Minh, cũng đến lúc nghỉ hưu rồi, lúc đó thì làm thế nào?
Chu Bồi Minh làm như vậy, chính là muốn nhường" Túi tiền" cho Nghiêm Ngọc Thành.
Nhưng Chu Bồi Minh vì sao lại vô duyên vô cớ tặng một món quà to như vậy. Nghiêm Ngọc Thành quả thực không hiểu, cũng không biết nói gì, chỉ biết im lặng.
" Ngọc Thành à, việc cải cách đã được thông qua, việc này đang trong giai đoạn nước rút, tôi thấy, để đồng chí Liễu Phổ Tài bí thư thành phố Bảo Châu đảm nhiêm, chuyên môn giúp đồng chí ."
Chu Bồi Minh không hiểu vì sao Nghiêm Ngọc Thành lại ngạc nhiên, từ từ nói.