Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 299: Lấy cái gì để cứu cô



Du Khả Khanh nhìn chằm chằm vào tôi, toàn thân run lên. Chiếc khăn tắm trên người rơi xuống, tất cả lộ ra, nhũ hoa đỏ vì lo lắng cực độ mà nhô rõ ra, cơ thể trắng nõn run lên. Tôi thuận tay lấy chiếc chăn lông mỏng đưa cho cô ta choàng vào. Hai tay Du Khả Khanh nắm chặt chiếc chăn, không khỏi run lên.

Tôi bỗng nhiên cười.

"Có chút gan đó mà dám giết người sao?"

Du Khả Khanh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, run giọng nói: "Anh...sao anh biết được?"

"Sơ hở của cô quá nhiều.”

Tôi cười nhạt, sau đó thì nhíu mày lên.

"Ninh Ái Vân cũng quá xem thường tôi rồi?"

"Đừng.. .đừng nhắc đến cái tên đó..tôi sợ..."

Du Khả Khanh kinh hô lên, chui vào trong lòng tôi giống như một con mèo nhỏ sợ hãi.

Lúc này tôi đương nhiên sẽ không mềm lòng, tôi nắm chặt lấy cô ta nói: "Đừng lộn xộn, ngồi thẳng lên, mặc quần áo vào..."

Du Khả Khanh rất nghe lời. Xuống giường, tay chân luống cuống mặc quần áo vào, đứng vắt hai tay trước ngực, cúi đầu xuống, không dám nhìn tôi.

"Ninh Ái Vân sao lại tìm được cô?"

"Tôi..."

Du Khả Khanh chỉ nói được một từ, ánh mắt cảnh giác nhìn tôi, đôi mắt kinh hoàng đầy vẻ không tin tưởng.

Tôi biết trong tình huống như thế này thì ai cô ta cũng sẽ không tin.

Tôi kéo cô ta ra ghế sofa ngồi, mở tủ lạnh ra, lấy hai lon bia, bật ra đặt vào trong tay cô ta. Du Khả Khanh nhìn lon bia, một hơi uống hết hơn nửa lon, dòng bia màu vàng chảy tràn ra từ khóe miệng cũng không thèm để ý.

Có lẽ là do uống quá vội nên bị sặc, ho liên tục, đưa tay ra che miệng.

Tôi rút ra một điếu thuốc, đưa cho cô ta.

Du Khả Khanh khó khăn lắm mới ngăn được cơn ho, nhận lấy điếu thuốc, hít một hơi. Sau đó dựa người vào sofa, hai hàng nước mắt từ đôi mắt đang nhắm chặt tuôn trào ra, ướt cả khuôn mặt xinh đẹp. .

Tôi lại lây khăn giấy trên chiếc bàn trà ra nhét vào trong tay cô ta

Du Khả Khanh vừa uống bia vừa khóc.

Tôi hút một điếu thuốc, yên lặng không nói gì.

"Anh đi đi!"

Du Khả Khanh đột nhiên nói.

Tôi cười.

Nha đầu này còn tưởng rằng tôi đang nói chuyện tình yêu, làm nũng với cô ta.

"Du Khả Khanh, cô nghe kĩ đây. Chuyện này bây giờ không phải là chuyện giữa hai chúng ta mà giờ đã đề cập đến mạng lưới buôn bán thuốc phiện và Ninh Ái Vân. Đề cập đến sự hãm hại của cô và cô ta với tôi, là cái án lớn, các đồng chí ớ cục công an thành phố Nam Phương sớm đã triển khai bí mật điều tra, cho nên nếu như cô không muốn càng lún sâu thì phải hợp tác với tôi, đây là con đường ra duy nhất cho cô.”

Giọng tôi trầm trầm, nói từng câu từng chữ một, nói rõ ràng một cách khác thường.

"Cục...cục công an cũng biết rồi sao?"

Du Khả Khanh lại cả kinh

Tôi lạnh lùng nói: "Việc lớn như thế này tôi đương nhiên sẽ báo cáo."

"Anh...rốt cuộc sao anh biết được?"

Du Khả Khanh lại vẫn không buông câu hỏi này.

Cô gái này bây giờ đã quá hoảng loạn, tâm rối như ma. Nếu như tôi không thể lấy được sự tin tưởng của cô ta thì bước tiếp theo sẽ rất khó đi tiếp, mà mụốn lấy được sự tin tưởng của người khác thì trước tiên mình phải thẳng thắn thành khẩn.

Tôi mỉm cười, thay một bộ mặt tương đối nhẹ nhàng nói: "Cô không phải là một diễn viên giỏi, quá vội vàng. Để tiếp cận tôi mà không từ thủ đoạn, giống như đồ ngốc vậy..."

"Hừ, anh mới là đồ ngốc ý..."

Du Khả Khanh lườm tôi, lộ ra dáng vẻ của cô gái nhỏ.

Trong đầu tôi lập tức được thả lòng. Thế này thì tốt rồi.

"Biểu hiện của tôi ở Hoa Đại cơ bản có thể coi là có quy củ, cũng không có chỗ nào quá xuất chúng, càng không phải là minh tinh chói lóa, quá bình thường, nhiều nhất chỉ có thể là một sinh viên ưu tú. Hơn nữa xem cô mà coi, minh tinh quảng cáo, hoa khôi, thân phận đưa ra cùng đủ dọa một đống người, dựa vào cái gì mà lại muốn dính vào tôi? Cô không phải đồ ngốc thì là gì?"

Tôi cười trêu chọc nói, hết sức tạo ra không khí thoải mái.

"Ừm, tôi...tôi một chút cũng không nghĩ, chỉ biết...chỉ biết kéo anh.."

Nói đến đây Du Khả Khanh bỗng nhiên đỏ rực mặt lên, xấu hổ cúi đầu xuống.

Tôi cười nói: "Muốn kéo tôi lên giường, sau đó cho tôi nghiện thuốc, đúng không?"

"Anh. ..anh đều đã biết hết rồi còn hỏi?"

Du Khả Khanh lại có chút bất mãn, liếc mắt nhìn tôi, lại không có chút oán hận nào như lúc trước.

Tôi đứng lên, nắm tay sau lưng đi lại trong phòng khách. Ánh mắt của Du Khả Khanh nhìn theo thân hình di động của tôi, trong sự kinh ngạc còn mang chút tò mò giống như bắt đầu làm quen lại với tôi vậy.

Trên thực tế trước đây sự ngây thơ thuần túy của cô ta chỉ là diễn kich, mục đích chỉ là dụ dỗ tôi vào bẫy, cũng không thể nói là có hiểu biết gì về tôi.

"Thù oán giữa tôi và Ninh Ái Vân là như thế nàỵ..."

Sau một lát, tôi dừng bước, ngồi xuống bên cạnh cô ta, bắt đầu kể lại thù cũ giữa tôi và Ninh Ái Vân.

Du Khả Khanh bừng tỉnh: "A...hóa ra là như vậy...nguòi đàn bà đó..cô ta luôn nói với tôi rằng cha cậu là một quan tham lớn, cậu chính là công tử háo sắc và...và xấu xa y như cha cậu. Vì cô ta đắc tội với nhà cậu cho nên đã làm tan cửa nát nhà cô ta...cho nên, cô ta muốn báo thù cậu..."

Nghe thấy lời đánh giá của cô ta đối với Nghiêm Ngọc Thành, lòng tôi cũng nhẹ nhõm hẳn, biết được nút thắt trong lòng cô ta đã dần được mở.

Tôi mỉm cười: "Người xấu trước khi muốn làm việc xấu luôn tìm một cái cớ trước."

Đây cũng là một hiện tượng rất thú vi. Từ cổ chí kim rất nhiều tên đại gian ác luôn tìm mọi cách khoác lên mình một chiếc áo nhân nghĩa đạo đức. Cũng không biết là vì để càng dễ dàng thực hiện việc ác của mình hay là khi đêm sâu xuống muốn cầu sự binh an trong lòng. Cũng có thể là cả hai.

"Để tôi nói đã, thực ra cô ta căn bản không cần nói với tôi những điều đó, tôi...tôi cũng không dám không nghe lời cô ta..."

Du Khả Khanh nói, lại rùng mình một cái, đôi má vừa có chút hồng hào trong phút chốc đã lại tái nhợt, đôi lông mi đài buông xuống, che đôi mắt lại, cơ thể nhỏ nhắn hơi run lên, trông vô cùng đáng thương.

Tôi vỗ vỗ vai cô ta, an ủi nói: "Không cần sợ, tất cả đều đã qua rồi..."

"Không qua được...đã xảy ra rồi mãi mãi cũng không thể qua được..."

Du Khả Khanh lẩm bẩm nói đột nhiên ngã vào lòng tôi, khóc thất thanh.

Tôi vỗ nhẹ lên vai cô ta, trong lòng chỉ cảm thấy buồn bực.

Du Khả Khanh khóc tối tăm mặt mũi.

Cô gái đáng thương này nhất định đã chịu rất nhiều sự giày vò không thuộc về mình.

Một lúc sau, Du Khả Khanh khóc đã mệt, mơ hồ ngủ lịm trong lòng tôi. Tôi ôm lấy cơ thể mềm mại của cô ta, bước vào phòng ngủ, đặt lên giường, kéo chăn lên đắp cho cô ta.

Thấy chiếc hộp nhỏ đựng ma túy tôi liền bước tới thu lại.

Vất vả gần một buổi tối, cơ thể cường tráng của tôi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Tôi liền nằm xuống bên cạnh Du Khả Khanh, mơ hồ ngủ thiếp đi. Điều không ngờ tới là cả hai bên đều ngủ rất yên lành.

Đến khoảng 6 giờ, không cần đồng hồ báo thức, tôi đã tỉnh dậy, lại phát hiện Du Khả Khanh như một con mèo bị sợ hãi, cơ thể dài co tròn lại, gối đầu lên tay tôi rúc vào lòng tôi, hàng lông mi dài nhẹ rung lên.

Trong lòng tôi trào lên một cảm giác khác thường, tiểu huynh đệ lại có phản ứng.

Nói ra thì đàn bà lúc này lại thể hiện rõ sự yêu kiều mà yếu đuối, dễ làm cho đàn ông kích thích nhất.

Tôi cười khổ, đang chuẩn bi đứng dậy tập thể dục buổi sáng để phát tán tinh lực tràn đầy thì không đề phòng cánh tay nhỏ của Du Khả Khanh động đậy, vô tình rơi vào đầu tiểu huynh đệ đang rất căng kia.

Toàn thân tôi lập tức giật lên.

Nha đầu này không phải là cố ý đấy chứ?

Tôi quay đầu nhìn, lại thấy Du Khả Khanh đã mở mắt, mang theo nụ cười trêu tức nhìn tôi.

"Này, chú ý tay của cô."

Tôi đành phải nhắc nhở cô ta.

Khuôn mặt xinh đẹp của Du Khả Khanh đỏ lên, vội dịch tay ra, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú vào tôi, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm.

Từ trong mắt cô ta tôi có thể nhìn thấy sự tin tưởng.

Một người đàn ông bình thường tuổi còn trẻ, trong lòng lại ôm một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ngủ một đêm mà không động vào cô ta, người đàn ông như vậy chắc đáng để tin tưởng chứ?

Thật không ngờ rẳng ánh mắt trong sự tin tưởng còn mang chút ngưỡng mộ, hoàn toàn là "sự mê hoặc chí mạng" đối với đàn ông.

"Được rồi, bụng tôi đói rồi, đi làm chút gì ăn có được không?"

Lúc này chỉ có thức ăn mới có thể làm rời đi sự chú ý của tôi thôi.

"Được, để tôi đi ốp trứng gà cho anh ăn."

Du Khả Khanh cười ha ha, nhảy từ trên giường xuống, vội vàng đi vào phòng tắm rửa mặt rồi vào bếp. Một lát sau tỏa ra một mùi thơm của trứng ốp. Không ngờ "minh tinh" này cũng chịu bước xuống bếp.

Căn nhà này của Du Khả Khanh bố trí rất ngăn nắp, phòng ăn và phòng khách đồ đạc rất đầy đủ, tuy không phải là những thứ thượng hạng nhưng cũng từ hạng trung đẳng trở lên. Xem ra Ninh Ái Vân vì muốn dụ tôi vào tròng mà quả thật đã bỏ ra nhiều tâm sức.

Người đàn bà này khi ở khách sạn Nam Thiên chỉ muốn bảo người xử tôi, một năm không gặp lại thủ đoạn lại độc hơn mấy phần, lại sử dụng mĩ nhân kế, muốn tôi bị nghiện, muốn làm cho tôi sống không được mà chết cũng không xong, quả nhiên là ác độc.

Tôi cười lạnh trong lòng, lên tới sân thượng, tập luyện cơ thể một chút, đón ánh sáng mặt trời.

"Bữa sáng xong rồi.”

Du Khả Khanh nhẹ giọng nói sau lưng.

Tôi từ từ thu khí vào đan điền, cảm nhận sự dễ chịu ấm áp, hơi nghiêng người rồi quay người lại.

"Anh đang làm gì vậy?"

Du Khả Khanh tò mò hỏi.

"Luyện khí công."

Tôi trả lời nhanh.

"Ồ, anh còn biết khí công à?"

Du Khả Khanh kinh ngạc nói.

Tôi cười cười, ngồi xuống bàn ăn bắt đầu thướng thức bữa sáng.

"Tay nghề không tồi."

Tôi vừa ăn vừa mỉm cười gật đầu.

"Ngày trước tôi ở nhà cũng thường làm cơm, cha mẹ đi làm rất bận..."

Nói đến đây tinh thần có chút hưng phấn của Du Khả Khanh lại sụt xuống, đôi mắt đỏ lên.

"Rốt cuộc là có chuyện gì. cô nói cho tôi nghe đi, chúng ta cùng nghĩ cách, được không?"

Tôi dịu dàng nói.

Du Khả Khanh gật gật đầu, hít một hoi thật sâu. nói: "Thực ra trước đây rất tốt, cha mẹ tôi đều là công nhân của công xưởng quốc doanh, trong nhà không coi là giàu có nhưng cũng không phải là quá nghèo, cả nhà đều sống rất vui vẻ. năm ngoái công xướng phá sản, hai người họ đều nghỉ làm, trong nhà đứt mất nguồn kinh tế..”

Tôi gật gật đầu.

Những câu chuvện như thế không phải chi xảy ra vói Du Khả Khanh.

Du Khả Khanh là một cô gái hiểu chuyện, sau khi trong nhà mất đi nguồn kinh tế cô ấy muốn tìm một công việc, gánh áp lực của cha mẹ. Một sinh viên đại học xinh đẹp như cô ấy, muốn tim một công việc làm thêm không phải là chuvện khó.

"Khi bắt đầu cô làm ở công tỵ nào?"

Tôi hỏi.

"Công ty thương mại Thiên Kiện, tôi dùng thời gian rảnh rỗi, chủ yếu là chủ nhật làm công việc chỉnh lí văn bản và phiên dịch."

"Công ty đó là của Ninh Ái Vân mở à?"

Du Khả Khanh lắc lắc đầu: "Tôi không rõ. Tôi chỉ gặp Ninh Ái Vân mấy lần, ông chủ công ty họ Khang, tên là Khang Vận Đạt, chính là người giới thiệu tôi với Ninh Ái Vân, nói là khách hàng quan trọng nhất của công ty.."

Vì "án chật người" hơn một năm trước, Ninh Ái Vân đã trở thành phạm nhân bi truy nã. Nếu như công ty thương mại đó là cô ta dùng để che đậy việc buôn bán ma túy thì đương nhiên cũng sẽ không để tên cô ta.

"Ninh Ái Vân khi bắt đầu đã đối với tôi rất tốt, nói tôi rất xinh đẹp, cô ta muốn nhận tôi làm em gái... tôi lúc đó thật sự coi chị ta là người tốt...sau đó chị ta...chị ta lừa tôi hút thuốc phiện..."

Nói đến đây, hàm răng trắng của Du Khả Khanh cắn nhẹ lại, trong mắt lộ ra sự thù hận.

Tôi thở dài.

Một cô gái chưa hiểu thế giới mấy đã bi hủy hoại như vậy

"Sau đó, chị ta...giói thiệu đàn ông cho tôi..." Du Khả Khanh cười khổ, liếc nhìn tôi, cắn miệng nhẹ giọng nói: "Liễu Tuấn...tôi có phải là rất đáng khinh bỉ không?"

Tôi lắc lắc đầu, rất chân thành nói: "Không phải. Cô...rất hiếu thuận."

"Người đàn ông đó họ Trần. Ninh Ái Vân nói cha của hắn là quan lớn trong quân đội, rất có quyền thế...căn nhà này chính là hắn mua cho tôi...”

Tôi lập tức nhíu mày: "Họ Trần? Tên là gì?"

"Trần Vệ Tinh!"

Tôi hít một hơi thật sâu, thế giới này quả nhiên rất nhỏ.

"Sao cơ, anh quen hắn à?"

"Không thể nói là quen, từng nghe nói thôi. Vị Trần công tử này chính là người nổi tiếng trong đám công tử thảnh phố Nam Phương."

Tôi nói

"Có lẽ là thế, hắn có rất nhiều tiền. Tôi biết hắn và Ninh Ái Vân cũng có quan hệ này..."

Có lẽ là vì "sự đau thương lớn hơn trái tim đã chết" nên một cô gái trẻ mới 20 tuổi đầu như Du Khả Khanh khi nhắc đến những chuyện giữa nam nữ thì một chút cũng không để tâm.

Tôi bỗng nhiên nhớ đến một chuyện: "Trần Vệ Tinh, hắn...không phải là cũng hút thuốc phiện chứ?"

Du Khả Khanh gật đầu: "Hút chứ, hắn nghiện nặng hơn cả tôi, mỗi lần đến chỗ tôi đều hút trước một ít...”

Rất nhiều kẻ nghiện thuốc đều có thói quen này, trước khi lên giường nếu không hút một miếng trước sẽ không làm được gì.

Thần sắc của tôi ngưng trọng lại, việc này đề cập đến Trần Vệ Tinh xem ra không đơn giản. Chỉ không biết Trần Vệ Tinh và Ninh Ái Vân rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, dính dáng sâu đậm bao nhiêu.

Nếu như quá sâu thì chỉ sợ cục trưởng Vũ muốn đánh kẻ xấu nhưng phải e ngại.

Việc này có chút khác so với dự tính của tôi. Tôi vốn chỉ nghĩ bắt được Ninh Ái Vân sẽ giải trừ uy hiếp ẩn chứa phía sau lưng.

Không ngờ lại kéo được cả công tử của phó tham mưu trưởng đại quân khu vào.

Nhưng chuyện đã đến nước này thì không thể lùi được.

Tôi không thể vì kiêng kị Trần Vệ Tinh mà để con dao Ninh Ái Vân từ sáng đến tối dí vào lưng ngầm thanh toán.

Tôi nghĩ ngợi một lát, rất chân thành, nói với Du Khả Khanh: "Khả Khanh, cô không phải sợ, tôi nhất định sẽ giúp cô. Điều mấu chốt bây giờ là chúng ta phải diễn một màn kịch hay cho Ninh Ái Vân xem, đừng để cho cô ta nghi ngờ, hiểu không?"

"Ừm, tôi nghe anh."

Du Khả Khanh gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ vững vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.