Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 307: Hồ đồ



Xe lăn bánh chạy về thôn, và dừng lại nghỉ một lúc tại một bãi có nắng ấm, bên cạnh chỉ có mấy ngôi nhà thưa thợt mọc lên.

" TiểuTuấn, đến rồi."

Xe dừng lại, Trình Tân Kiến xuống xe mở cửa cho tôi, cũng may anh ấy mặc quần áo bình thường, người khác không biết anh ấy đường đường chính chính là cục trưởng cục công an, nếu không, trong vòng một đêm danh tiếng "kiêu ngạo ngang ngược "của nha nội tôi bị truyền khắc thành phố Bảo Châu.

" Ừm, không phải đến hồ nước Thắng Lợi sao?"

Đợt trước đi câu cá cùng Nghiêm Ngọc Thành, đều đến hồ nước Thắng Lợi.

Trình Tân Kiến mỉm cười, nói: "Tôn Hầu Từ nói câu cá ở đây tương đối tốt."

Tôn Hữu Đạo bước xuống xe nói: "Đây là người ta tự đào oa rồi thả cá, đến hồ Thắng Lợi câu cá, trình độ của anh không đủ."

Đây là lời nói thật lòng.

Hôm nay anh ấy vì tôi mà đi câu cá.

Chỉ là anh ấy không biết, người có sở thích đi câu cá, thích đến những nơi hoang dại, thu hoạch được nhiều hay ít, không quan tâm, chủ ý đi câu cá ở ao thả cá của người ta, chỉ có Tôn Hữu Đạo mới nghĩ ra.

Đã đến rồi thì an phận thôi.

Dù sao bản thân tôi cũng không phải là người quá đam mê câu cá.

Tôn Hữu Đạo và Trình Tân Kiến vội vàng mở ô ra, tìm một chỗ bằng phẳng rồi cắm xuống, Quân Quân và Mỹ Mỹ nhìn thấy hai người họ ra sức làm như vậy, trong lòng cũng suy nghĩ, không biết người thanh niên trẻ này là ai, sau đó cũng giúp đỡ mang đồ.

" Liễu Tuấn, ngồi đi."

Quân Quân mang một chiếc ghế đến, người miền bắc có phong tục xưng là " Tiểu mã trát ", đặt phía sau mông của tôi, nhìn tôi với ánh mắt rất tò mò.

Tôi gật đầu, nói: " Lấy cần câu lại đây."

" Tiểu Tuấn, cần câu hay là mồi câu cá?"

Tôn Hữu Đạo đưa cần câu qua, hỏi.

Mồi câu cá được làm bằng những tạp chất làm từ cá.

Tôi thích câu cá nguyên nhân vì cá là một loại động vật tham ăn, tương đối dễ câu, chỉ cần một cây cỏ, một lá bí ngô buộc vào cần câu, rồi thả xuống nước đợi nửa ngày, sẽ có cá cắn câu.

"Cá này luận về cân đem đi bán, cỏ chiếm gần một nửa."

Tôn Hữu Tử nói.

" Câu cá nhé, giun đâu?"

Chưa nói dứt lời, Tôi Hữu Tử đưa cho mồi câu, và một túi đường đỏ. Tuy anh ấy không phải là người không phải là dân chuyên nghiệp, lần đầu tiên mời Tuấn thiếu gia đi câu cá đương nhiên có chuẩn bị trước rồi.

Tôi cho mồi vào móc câu, sau đó thả xuống nước.

Tôn Hữu Đạo ngồi bên cạnh tôi, loay hoay mãi chiếc cần câu, sau một thời vất vả cho mồi vào móc câu, chuẩn bị thả cần xuống nước, thì dây mắc vào móc cần câu, làm cho hai nguời con gái kia có một trận cười vỡ bụng.

Quân Quân chạy đến giúp đỡ, gỡ xong, lúc này mới thả xuống nước.

Nhìn thấy Tôn Hữu Tử luống cuống, tôi cười lắc đầu, nói: "Đợi lúc nữa cá cắn câu, đừng vội vàng, phải để im lặng một lúc, đợi cá luốt chiếc móc câu, nếu không làm như thế cá sẽ chạy mất."

" À.."

Tôn Hữu Đạo đầu toát mồ hôi.

Tôi cười nói: "Nhìn thấy bộ dạng vất vả của anh, sớm biết trước như vậy, chúng ta đi uống rượu còn hơn."

" Câu cá thích hơn, câu cá thích hơn, có thể rèn luyện bản thân...."

Tôi không nhịn được cười, anh này bỗng nhiên nói rèn luyện bản thân gì với tôi.

Nghe nói bí thư Nghiêm cũng rất thích câu cá, em có hay đi câu cá với bí thư không?"

Chẳng lẽ hôm nay anh ấy gọi tôi đi câu cá là vì lí do này sao.

" Tuần trước vừa đi câu cá cùng bí thư một lần, trình độ câu cá của bác ấy không tốt hơn anh là bao, nhưng bác rất hứng thú với câu cá.

Tôi cười trả lời.

Tôn Hữu Đạo chỉ cười không nói gì.

Mặc dù chúng tôi là bạn tốt của nhau, nhưng anh ấy cũng không bao giờ dám nghị luận trình độ câu cá của bí thư Nghiêm. Bất luận Nghiêm Ngọc Thành cao siêu như thế nào, thì cũng là " Nhạc phụ tương lai" của Tuấn thiếu gia, anh ấy không tuỳ tiện nghị luận.

" Bí thư Nghiêm? Bí thư Nghiêm nào? Bí thư thành uỷ hả? "

Quân Quân nghe thấy chúng tôi nói đến Nghiêm Ngọc Thành, tò mỏ hỏi.

Tôn Hữu Đạo trừng hai mắt, trách mắng: " Không nhiều chuyện."

Quân Quân " hừ" một tiếng, quay đầu bước đi chỗ khác.

Tôi nhíu mày, nói: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôn Hữu Đạo cười , nói: " Buổi trưa ở đây ăn cá nướng, dẫn hai người họ đến đây giúp một tay."

" Oh, còn có thể nướng cá sao?"

Tôi rất thích thú.

" Đúng vậy, người nông dân ở đây dựa vào cái nghề này để kiếm chút thu nhập cho bản thân."

Việc này, sau này rất hay gặp, không ngờ lúc này đã xuất hiện rồi, câu cá và nướng cá kết hợp với nhau trở thành một con đường kiếm tiền, từ đây có thể chứng minh nền kinh tế ở thành phố Bảo Châu phát triển không tồi .

Trong một ngôi nhà nhỏ ăn cá nướng, tôi cảm thấy mùi vị ngon hơn ở của hàng, mùi vị của tự nhiên pha lẫn tình cảm.

" Tiểu Tuấn, nghe nói thành phố chuẩn bị thành lập một khu công nghiệp kĩ thuật cao ?"

Tôn Hữu Đạo đưa cho tôi một điếu thuốc, rồi hỏi.

Tôi cầm điếu thuốc, đại Trung Hoa, cười: "Sao vậy, lại muốn nhúng tay vào?"

Tôn Hữu Đạo cười, nói: " Cái này, không phải một mình em thục hiện sao, mà cán bộ cục khoa học thành phố Bảo Châu, đâu có hút thuốc Trung Hoa?"

" Hì hì, cha em và bác Nghiêm, hút toàn là thuốc đắt tiền."

Tôi Hữu Đạo ngượng ngùng, lia chiếc mũ qua chỗ tôi: " Hai vị lãnh đao thanh minh, chúng tôi đâu dám so bì."

Tôi gật đầu, cũng không thâm cứu.

Tôi chỉ là một sinh viên đại học, không phải là cán bộ, không quan tâm điều này, hơn nữa không phải chịu trách nhiệm trước những lời mình nói ra.

" Thành lập khu công nghiệp kỹ thuật cao, nghe nói chuẩn bị thành lập một khu trực thuộc cấp huyện?"

Tôn Hữu Đạo đánh bật lửa cho tôi, lại hỏi.

Tôi quay đầu nhìn anh, nói: " Tin tức của anh rất nhanh nhậy mà."

Tôn Hữu Đạo cười hì hì, nói: " Chiếc bút trong phòng làm việc chính phủ thành phố, đến báo cáo cũng đã viết xong rồi, cũng không phải là cái gì quá bí mật."

Đến độ tuổi này, đến tin tức điều chỉnh cán bộ, chỉ cần mất công phu nửa ngày hay một ngày là có thể biết được rồi, những việc như thế này? Không phải là cái gì bí mật.

" Tiểu Tuấn, khu công nghiệp kỹ thuật cao thành lập...."

Tôn Hữu Đạo vừa nói vừa nhìn sắc mặt của tôi, nhìn thấy tôi đang nhìn chằm chằm vào mặt nước trong xanh, không chú ý đến những gì anh nói.

Đầu bắt đầu chuyển động, **nhấc cần câu lên, tay vẫn vũng vàng.

Đây không phải là cá đang đi dò xét mồi câu sao, cách mồi câu còn rất xa, không được hấp tấp, nhưng cũng không được lơ là, cá cảm nhận thấy không có gì nguy hiểm, sẽ cắn câu, lúc này cũng không vội vàng nhắc cần câu lên, nếu không nó sẽ chạy đi mất.

Đợi đến khi cá cắn câu rồi, tôi giơ tay ra, kéo cần câu lên, một con cá chim đã cắn câu.

Mỹ Mỹ đững bên cạnh vỗ tay, Quân Quan đứng lên, cướp lấy cần câu trong tay tôi.

Hì hì, con gái thường thích làm những chuyên không làm mà hường.

" Anh Tôn, anh dẫn hai cô ấy đến, không phải xuống tay đơn giản đâu?"

Đợi gỡ cá khỏi cần câu, tôi lại thả xuống nước, Quân Quân và Mỹ Mỹ đúng ra một bên, tôi thản nhiên hỏi.

" Hì hì, ba người chúng ta đi câu cá, có chút buồn, điều tiết không khí một chút...Ài, tiểu Tuấn, hai người này, năm này mới vào trường cảnh sát, em thấy cô nào xinh hơn?"

Tôn Hữu Đạo cười.

Tôi liếc nhìn anh, nói: "Hai người như nhau."

Tôn Hữu Đạo có chút không vui, anh ấy dẫn con gái đi theo, nhưng mọi người đều không để ý, nhìn thấy tinh thần anh không được vui, tôi lại mỉm cười, nghĩ lại 10 năm giao tình, anh ấy cũng gần 40 tuổi rồi, có thể đi câu cá cũng là vì hai cô gái này.

" Vâng, mỗi người một vẻ đẹp."

Xem anh thích mẫu người như thế nào.

Tôn Hữu Đạo mắt ánh loé một tia sáng, vội vàng nói: " Vậy em thích người như thế nào?"

Sao lại hỏi tôi câu này.

" Con gái bây giờ sống rất thoáng, nếu không......"

Tôn Hữu Đạo nghiêm mặt nói.

Tôi rất ngạc nhiên, đây không phải là chuyện đùa.

"Thế nào, hai người này là anh chuẩn bị cho em?"

Không ngờ anh ấy lại có ý nghĩ này.

"Nói hưu nói vượn!"

Ta giật mình im lặng một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại!

Tôn Hữu Đạo nhăn mặt, nói: " Anh cũng biết, như vậy không đúng, nhưng em quan tâm anh như vậy, anh không biết cảm ơn em như thế nào..."

Tôi vừa tức vừa buồn cười, biết anh quan tâm đến mình, cũng không phải dễ dàng gì, nói giọng có chút ác ý: " Từ nay về sau, anh không phải làm như thế này đâu."

" Uh, anh biết rồi..."

Mồ hôi lạnh từ trán ứa ra, không dám lau.

" Được rồi, câu cá đi."

" Ài....."

Nhìn thấy tôi quay đầu nhìn vào chiếc cần câu, Tôn Hữu Đạo mới lặng lẽ lau mồ hôi, rồi quay sang nhìn Trình Tân Kiến.

Trình Tân Kiến biết Tôn Hữu Đạo có lời muốn nói với tôi, cũng không quay đầu lại, nhìn thấy khống khí ảm đạm như vậy, liền cầm cần câu đến, ngồi xuống, cười hì hì giảng hoà.

" Tiểu Tuấn, ngày mai đến huyện Hướng Dương một chuyến nhé, Tiêu Kiếm và Phương Khuê mấy người bọ họ, rất nhớ em đó, hôm nay định đến...."

" Phương Khuê vẫn khoẻ chứ?"

"Vẫn bình thường, bây giờ đang làm trung đội trưởng đội trị an."

Nhớ tới những phẩm chất của Phương Khuê, bây giờ lại có thể làm trung đội trưởng đội trị an, cũng không ngờ hắn lại quan tâm đến Trình Tân Kiến.

" Bệnh cũ còn tái phát không?"

Tôi mỉm cười.

Trình Tân Kiến cười hì hì, nói: " Không tái phạm sao? Tiểu tử này, hắn không làm chuyện gì quá đáng."

Tôi liếc mắt nhìn Tôn Hữu Đạo.

Sắc mặt bình thường của Tôn Hữu Đạo lập tức biến thành khó coi.

Lúc này tôi lại câu được con cá chim nữa, Quân Quân muốn đến gần tôi, nhưng lại bị Tôn Hữu Đạo ngăn cản, anh ấy biết bây giờ Tuấn Thiếu Gia không còn hứng thú với những chuyện như thế này, nếu không ngăn cản, rất phiên phức.

" Hai người qua đây, gỡ con cá này ra, đợi chút nữa nướng."

Trình Tân Kiến giơ tay lên vẫy.

Hai người con gái liếc nhìn, miễn cưỡng bước đến, cầm cá rồi đi.

Đến giữa trưa, câu được 7-8 con cá chim, một con cá cỏ, chọn mấy con cá to một chút, rửa sạch sẽ, mọi người lấy dụng cụ để nướng ra, chuẩn bị dầu, hành hoa... nướng kèm.

Chủ nhà nướng một đĩa thịt ba rọi, một đĩa trứng gà, một đĩa rau, mang ra chiếc bàn nhỏ cho chúng tôi.

Trình Tân Kiến từ trong thùng lấy ra một chai rượu Mao Đài, một chai nước cam ép, nói: " Con trai uống rượu, con gái uống nước hoa quả..."

Trình Tân Kiến được mỗi biệt tài này.

" Nào, tiểu Tuấn, uống một chén trước đã."

Tôi mỉm cười cầm chén rượu lên, chạm chén với anh một cái, uống một mụm nhỏ, Trình Tân Kiến và Tôn Hữu Đạo tửu lượng rất tốt, uống hết chén.

Quân Quân liếc nhìn chén rượu của tôi, cười, nói: " Tiểu Tuấn, sao em không uống?"

Tôn Hữu Đạo liếc nhìn cô ấy, quát lớn: " Đừng nói chuyện linh tinh nữa."

Quân Quân im lặng , trong lòng không can tâm, lấy chén rượu trước mặt Tôn Hữu Đạo, rót đầy chén, nói với tôi: " Nào, hai chúng ta cạn chén."

Tôi lạnh nhạt nói: " Con gái, chăm chỉ học hành, đừng học người khác uống rượu."

Quân Quân thấy tôi tuổi tác không bằng cô ấy, nói không khách sao, bộ dạng giáo huấn, trong lòng không vui, ngửa cổ lên, uống hết chén rượu, nhìn tôi khiêu khích.

Tôi mỉm cười, không chấp nhặt cô ấy, cầm chiếc đũa lên, gắp một miếng cá nướng, đưa vào miệng, rồi nhai.

" Uh, cá nướng rất ngon, rất thơm."

Quân Quân tức giận.

Tôn Hữu Đạo lại toát mồ hôi, xem ra hôm nay quả thực là rước hoạ vào thân rồi.

" Anh Tôn, khu công nghiệp kỹ thuật cao đó, anh có ý kiến gì?"

Tôn Hữu Đạo đang ăn năn hối hận, đột nhiên thấy tôi nhắc đến vấn đề này, vui mừng nhìn tôi.

" Đúng vậy đúng vậy, tiểu Tuấn, đều là người một nhà, anh cũng không giấu em, trước mắt khu Tú Thành, quả thực làm không được tối, tôi đang cần nhắc, dù sao huyện Hướng Dương cũng là quê hương của tôi, hơn nữa họ hàng tôi đều ở đó...."

Tôi mỉm cười: " Vậy anh để ý chức bí thư công uỷ hay chủ nhiệm quản lý hội uỷ?"

Tôn Hữu Đạo gãi gãi đầu, cười: " Cha em đã sắp đặt rồi, bí thư công uỷ không tới phiên anh tiếp quản, nếu vào thường uỷ, có thể sẽ đảm nhận chức vụ chủ nhiệm quản lý hội uỷ, anh tự xem đi?"

Tôn Hữu Đạo làm trong huyện cũng đã nhiều năm rồi, nhưng vẫn giậm chân tại chỗ, nhất định anh ấy không biết chớp thời cơ, để mất cơ hội, nhưng lời đề nghị này của anh làm tôi rất động lòng, anh ấy là một tay thu hút vốn đầu tư rất tài ba.

Quân Quân giật mình, không ngờ Liễu Tuấn này lại là một nhân vật không tầm thường, có thể quyết định một việc to như vậy, lúc đó không dám liếc nhìn tôi.

" Uh, như vậy đi, tranh giành lấy vị trí này, em gọi Xảo Nhi quay về một chuyến, hai người thương lượng một chút, mở một chi nhánh khách sạn Thu Thuỷ ở thành phố Bảo Châu, thu hút lao động bên ngoài."

Tôn Hữu Đạo cười, hai mắt híp lại không nhìn thấy trời đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.