Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 311: Chọn thị trưởng (1)



“Cha, công việc chính của cha hiện nay, đã chuyển đến thành ủy rồi sao?”

Tôi hỏi cha theo lối mòn của “Chủ nghĩa quan liêu”.

Nước không thể một ngày không có vua. Nghiêm Ngọc Thành được điều nhiệm lên trên thì cha sẽ nhanh chóng được chuyển đến văn phòng bí thư của thành ủy, nhưng địa điểm của văn phòng lại có chút thay đổi cho nên công việc chưa chắc có thể lập tức thay đổi ngay được.

Cha cau mày nói: “Hiện nay cha vẫn chạy đi chạy lại hai bên, bác Nghiêm của con vừa mới đi có mấy ngày, công việc của chính quyền thành phố vẫn đang gập đầu, làm sao có thể phân rõ ràng được chứ?”

Nói như vậy, cũng chẳng sai chút nào, trọng điểm vẫn cần đặt vào bên thành ủy. Dù sao hiện nay cũng chỉ là giai đoạn quá độ mà thôi. Nhưng với tính cách việc gì cũng phải tự làm lấy của cha, chỉ sợ cũng khó để phân định công việc được rõ ràng .

“Công tác bên chính quyền thành ủy, vẫn cần từng bước sắp xếp chức quyền, nếu không đến lúc sẽ bận không kể xiết”

Mẹ ngay lập tức ủng hộ, nói: “Đúng thế, Tiểu Tuấn nói có lý. Việc này, ông nên nghe lời con đi”

Cha liếc nhìn mẹ, đứng dậy đi về phía phòng sách.

Ý này có nghĩa là không muốn “Phu nhân can thiệp chính sự”

Cha tuy giản dị dễ gần, nhưng một khi quy tắc đã định ra, cũng không thể tùy ý thay đổi.
Mẹ cũng đã quen rồi, nhìn theo hai cha con đi vào phòng sách. Còn nói với theo: “Tiểu Tuấn à, không nên nói chuyện quá lâu, bảo cha con đi nghỉ sớm đi”

“Dạ, con biết rồi”

Bước vào phòng sách, tôi đặt trước mặt cha một tách trà, rồi mới ngồi xuống.

“Trước khi con về, bác Nghiêm có nói gì không?”

Cha nhấc tách trà lên uống, hỏi.

“Bác ấy nói, việc này cứ nghe theo cha là được”

Tôi nói lại nguyên văn.

Cha hơi cau mày.

Tôi châm cho cha một điếu thuốc, đột nhiên hỏi: “Khách sạn Thu Thủy của thành phố Bảo Châu, có phải của con không?”

Tôi hơi giật mình, sao tự dưng lại hỏi câu này, chúng ta đang nói đến việc đại sự là bầu cử thị trưởng mà. Lúc đó tôi nhìn cha, thận trọng nói: “Có thể nói là đúng, cúng có thể nói là không đúng”

Cha nhìn tôi không nói như đang đợi chờ câu giải thích rõ ràng hơn.

Tôi nói: “Từ phương diện pháp lý mà nói thì những tài sản này không có liên quan tới con. Con cũng chỉ là một “Người dân lao động”

“Thế từ phương diện thực tế thì sao?”

Cha không thay đổi sắc mặt, rất bình tĩnh, thực sự rất khó đoán được đang nghĩ gì.

Càng như vậy thì tôi càng phải cẩn thận.

“Từ thực tiễn mà nói thì con cũng có ảnh hưởng đến”

Cha gật đầu, trầm ngâm, nhẹ nhàng nói: “Như thế này cũng tốt”

Tôi chỉ cảm thấy lạnh ở sống lưng.

Trước đây cha cũng thấy Lương Xảo, cũng biết cô ấy và nhà tôi có chút dính níu đến nhau. Theo cách suy nghĩ này, cha đương nhiên không khó khăn gì mà đoán ra được quan hệ của tôi và Lương Xảo.

Yên tâm trao cả cơ đồ giá bạc tỉ vào tay cô ấy, quan hệ này làm sao có thể chỉ ở mức bình thường được?”

May mà cha hiện nay cũng đã đạt đến nghệ thuật rành rọt chốn quan trường, có thể giấu đi cảm xúc thật, cũng không tra hỏi thêm, ngay sau đó lái sang chuyện của Phi Phi: “Sang năm Phi Phi sẽ tốt nghiệp đúng không?”

Tôi gật đầu.

“Nghe nói con mở cho con bé một công ty thiết kế thời trang, còn có cả xưởng may nữa?”

Hỏi câu này, cha có chút thay đổi trong thần sắc, quả thật thế gian này biến đổi khó lường.

Việc này năm ngoái đã nói rõ rồi. trước mắt Nghiêm Ngọc Thành đã đồng ý chuyện của Phi Phi, không làm sao được? nhưng công ty thiết kế này thực ra cũng chỉ có một mình cô ấy làm thiết kế, còn xưởng may đi theo cũng chỉ có thêm vài ba thợ may, nhưng những trang phục mà Phi Phi thiết kế, cho dù nó là gì, chỉ cần làm ra thì có hay không có người mặc cũng chẳng sao.

Căn bản cũng chỉ là tiêu tiền để mua nụ cười của người đẹp.

Đại Hải khi thấy những trang phục này, lại vô cùng khen ngợi, nói đến công ty quảng cáo thì việc này có thể dùng đến được, chỉ cần tiêu chút tiền mua vài bộ, cho dù từng đó là chưa đủ để chi trả tiền lương cho công nhân, nhưng Nghiêm Phi cũng đã rất vui vẻ.

Tất cả những đầu tư cũng như những chi phí hàng ngày đều là do tôi đảm nhận, cô ấy chỉ quan tâm tới việc thu lợi nhuận, làm sao có thể không vui được cơ chứ?

Tôi cố gắng cười giải thích chuyện này với cha.

Cha cũng cười, lắc đầu: “Làm liều”

“Chỉ muốn làm cho cô ấy vui vẻ một chút thôi mà, cũng chỉ tốn chút tiền”

Trước mặt phụ huynh cho nên thi thoảng tôi cũng lộ ra chút tính cách “Tuổi trẻ ngông cuồng” của mình.

Cha gật đầu: “Phi Phi là một đứa trẻ tốt, không nên phụ nó”

Tôi đương nhiên gật đầu không ngừng.

Cha lại nhìn tôi, trong mắt lộ rac chút yêu thương, nói: “Tất cả mọi việc phải suy nghĩ cho kĩ càng rồi mới làm, nếu không thì đến lúc lại gặp phải trắc trở”

Tôi lại gật đầu.

“Việc của thành phố, nói thử cách nghĩ của con đi”

Suy nghĩ của cha lại chuyển về chủ đề “Đại sự”

“Con thấy để cho Thạch Vinh Hiên làm thì khá tốt”

Mấy ngày này, kì thực tôi cũng đều suy nghĩ vấn đề này, nhiều lần về lợi và hại, đến bây giờ tôi mới từ từ nói.

Cha hơi cau mày, nói: “Lý do?”

“Kinh nghiệm dày dặn, vào thời của Long Thiết Quân đã là bộ trưởng tổ chức, thành phố Bảo Châu cũng coi như đã là cứ điểm lâu dài rồi, hơn nữa khi đề bạt một người của Chu Bồi Minh lên, dùng anh ta, có thể có thể làm căn cứ để giữ sự đoàn kết với hệ Chu, mọi người kết thành một khối vững chắc. Với Chu Bồi Minh cũng coi như là một sự tôn trọng”

Chu Bồi Minh lùi về tuyến hai cũng khá lâu rồi, căn bản trên phương diện thực tế thì cũng đã bắt đầu thời gian dưỡng già rồi. Cho nên có tôn trọng ông ta hay không thực ra cũng không quan trọng. Nhưng khi dùng Thạch Vinh Hiên, thì sẽ có những ý kiến trái chiều cửa những cán bộ khác. Ít nhất cũng sẽ có những người nghi ngờ rằng cha làm “ Ý kiến cá nhân” tại thành phố Bảo Châu.

Thấy cha và đại nhân viên cấp phó từng bước đi xa, cục diện của cấp nhất của tỉnh và thành phố, sự khác biệt rất là lớn. một người có thể lên được cấp bên tỉnh nhất định ghi trong tim toàn cục diện.

Những kẻ thiển cận thì cũng chỉ để ý cái trước mắt.

Cha mỉm cười: “Thế còn bác Đường của con thì sao? Chẳng nhẽ không phải cũng rất phù hợp sao?”

Lời nói của cha, có chút ý nhắc nhở.

Tôi nhẹ nhàng thở phào, nói: “Bác Đường lần này sẽ chịu thiệt thòi, hơn nữa, để cho bác ấy trải qua những sóng gió một chút, cá nhân con thấy bác Đường có lẽ phù hợp với công tác đảng vụ hơn”

Thạch Vinh Hiên nếu như làm chức thị trưởng, một phó bí thư quản lý công tác tập thể của đảng vẫn để cho Đường Hải Thiên đảm nhiệm là tốt hơn cả, thêm nữa bộ trưởng tổ chức Đổng Kiến Huy là người của hệ Nghiêm Liễu, cha là bí thư thành ủy cho nên việc sắp xếp công tác nhân sự sẽ không gặp phải bất cứ trở ngại nào.

Cha lại châm thuốc, trầm ngâm suy nghĩ.

Mười ngày sau,thư kí của Liêu Khánh Khai- Điền Văn Minh đích thân gọi điện đến, nói bí thư Liêu mời bí thư Liễu đến tình thành một chuyến vì muốn nghe báo cáo của cha về thành phố Bảo Châu.

Lần này cũng là những ý cần phải có trong công việc.

Liêu Khánh Khai mới nhận chức bí thư tỉnh ủy, theo lệ cũ là phải nói chuyện với những cán bộ các khu vực.

Tính ra cha là người cuối cùng triệu kiến, ngay cả bí thư khu Thanh Phượng xa xôi cũng được xếp trước cha. Cái này cũng đáng coi trọng. rõ ràng rằng thành phố Bảo Châu và Liễu Tấn Tài đều là người mà liêu tôi yên tâm nhất. Mời anh đến chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi.

Điền Văn Minh nói chuyện cũng rất khách khí, thời gian đến cũng mời bí thư Liễu tự mình sắp xếp, không nên để ảnh hưởng công tác thường ngày của thành phố Bảo Châu. Trước khi đến thì gọi điện thông báo cho anh ta để tiện sắp xếp công việc của bí thư Liêu.
Điều này cũng thật quá cho cha thể diện rồi, đâu có cái lý bí thư tỉnh ủy triệu kiến mà thuộc hạ lại tự mình lựa chọn thời gian bao giờ?

Xem ra Liêu Khánh Khai thật sự rất yên tâm với thành phố Bảo Châu.

Kể ra thì Liêu Khánh Khai một cán bộ cấp cao xem trọng mối quan hệ nhất định với hệ Nghiêm Liễu, chính là vì thấy bài diễn văn phát biểu tạo “Nhật báo Bảo Châu” của chính quyền thành ủy thành phố Bảo Châu. Liêu Khánh Khai mới biểu thị thái độ rõ ràng của mình với trung ương.

Đây cũng coi như sự an ủi đối với cha.

Đương nhiên, Liêu Khánh Khai khách khí thì cứ khách khí, cha thì không tiếp tục “Hống hách” nữa, mà quyết định sẽ đến ngay trong chiều nay để bảo cáo với bí thư Liêu.

Điền Văn Minh mỉm cười đồng ý, hẹn 4 giờ chiều sẽ gặp.

3h55 chiều, đúng giờ có mặt tại ủy ban tỉnh ủy. So sánh văn phòng chính quyền của tỉnh ủy và thành phố thì đương nhiên là uy Nghiêm và quy mô hơn nhiều.

Trước đâu văn phòng làm việc của tỉnh ủy cũng bình thường sau này mới xây thêm khu vực làm việc to, đẹp như hiện nay.

“Bí thư Liễu đến rồi!”

Điền Văn Minh sớm đã đứng đón ở trước cổng, thấy cha đến liền vội vàng tiến đến bắt tay thân mật với cha.

Lễ nghi này, bí thư ủy ban thành phố bình thường thì rất khó có thể được cảm nhận.

“Chủ nhiệm Điền khách khí quá”
Cha nói một câu.

Ấn tượng của Điền Văn Minh với cha cũng rất tốt. Cùng với việc Liêu Khánh Khai nhậm chức bí thư tỉnh ủy thì chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng chính quyền của Điền Văn Minh đã thành phó chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, cấp bậc không đổi, vẫn chỉ là cấp phó, nhưng như vậy có lẽ biến đổi cũng rất nhanh.

“Xin bí thư Liễu theo tôi, chiều nay bí thư Liêu không có cuộc hẹn nào khác

Điền Văn Minh có lẽ nói cũng rất thoải mái.

Trong lòng cha có chút cảm động.

Như này có ý là, Liêu Khánh Khai muốn nói chuyện lâu với cha.

Từ từ tiến đến cửa văn phòng của Liêu Khánh Khai, Điền Văn Minh đột nhiên hỏi: “Bí thư Liễu, lần này báo cáo, bí thư Nghiêm cũng có mặt, là sự bố trí của bí thư Liêu”

Cha hơi ngạc nhiên, Nghiêm Ngọc Thành không những là nguyên bí thư của Bảo Châu, hiện nay là phó bí thư chuyên trách của tỉnh ủy quản lý chuyện nhân sự, đặc biệt mời bác ta đến, có lẽ Liêu Khánh Khai đã chuẩn bị cho việc lựa chọn thị trưởng rồi.

“Chủ nhiệm điền, thành phố Bảo Châu của chúng tôi hiện nay cần có những cán bộ có năng lực và quả quyết”

Cha không vội bước vào, nhìn Điền Văn Minh mỉm cười nói.

Ánh mắt của Điền Văn Minh cũng sáng hơn mỉm cười nói: ‘Hiện nay thành phố Bảo Châu là một ngọn cờ đầu của toàn tỉnh, những cán bộ của cơ quan chính quyền tỉnh ủy, đều có thể giúp đỡ cho bí thư Liễu”

Câu nói này của Điền Văn Minh cũng không phải ăn nói tùy tiện. Hơn nữa những thành công trong những năm gần đây thành phố Bảo Châu dành được, cũng không luận đến những ủng hộ của Liêu Khánh Khai đối với thành phố Bảo Châu, chỉ cần thấy hai người long thiết quân và Nghiêm Ngọc Thành lần lượt được đảm nhiệm chức vụ tại tỉnh ủy, cũng có thể thấy những ánh sáng trong cơ cấu cán bộ của Bảo Châu.

Cha mỉm cười gật đầu.

“Bí thư Liêu, bí thư Nghiêm, bí thư Liễu của thành phố Bảo Châu đến rồi..”

Điền Văn Minh gõ cửa thông báo.

“Ha ha, đồng chí Tấn Tài đến rồi à, mau vào đi”

Liêu Khánh Khai vui mừng nói.

Cha bước vào, cười với Liêu Khánh Khai, hai tay bắt tay với Liêu Khánh Khai, lắc nhẹ vài cái rồi mới quay lại bắt tay với Nghiêm Ngọc Thành.

“Đồng chí Tấn Tài, mời ngồi!”

Liêu Khánh Khai tiến lại từ sau chiếc bàn làm việc, đến ngồi xuống ghế sofa, cười nói với cha. Thái độ này như là đang đối xử với người trong nhà.

Điền Văn Minh pha trà cho 3 người, rồi lui về sau.

“Tấn Tài à, khổ cực rồi!”

Cha vội vàng nói: “Bí thư Liêu ngày này lo lắng công việc toàn tỉnh mới là người thật sựu khổ cực”

“Ha ha, Tấn Tài à, những câu nói khách khi thì bỏ qua đi. Hôm nay mời anh đến, là muốn nghe tình hình của thành phố Bảo Châu...Nghiêm Ngọc Thành cũng có mặt, cũng chẳng có gì phải kiêng kị cả, có gì thì cứ nói, mọi người cùng bàn bạc”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.