“Đại Hải, anh hẹn với anh ta, bảo anh ta ra điều kiện, cần bao nhiêu tôi trả”
Đại Hải ngạc nhiên: “Cho anh ta tiền?dựa vào cái gì?”
“Làm ăn và hòa khí nữa. Người đứng đầu thành phố Nam Phương, không được đắc tội với ông ta”
Kì thực đây chỉ là một mặt thôi, quan trọng tạm thời không thể bắt bí tên Cổ Khải được.
Nếu như anh ta lộ chuyện của Khả Khanh ra thật thì nhất định tìm cơ hội tìm anh ta trả món nợ này, Du Khả Khanh khó khăn lắm mới có được cuộc sống yên bình như thế này, bây giờ lại bị anh ta uy hiếp phá hỏng, tôi thật sự không can tâm để chuyện này xảy ra.
Du Khả Khanh đã chịu khổ quá nhiều rồi.
Tốn chút tiền mua được sự bình an cho cô ấy tôi cũng bằng lòng.
Đại Hải lên tiếng: “Tuấn thiếu gia, theo tôi dứt khoát tìm vài người tháo bỏ chút ít “Linh kiện” của anh ta, để anh ta khắc sâu vào đầu”
Du Khả Khanh liền biến sắc.
Tôi nói: “Chưa đến mức đó”
Dù sao đây cũng là thành phố Nam Phương, gây hấn với em trai phó thị trưởng không phải là chuyện hay, chịu tổn thất là khó tránh.
“Được, tôi đi hẹn anh ta”
Đại Hải đành gật đầu đồng ý.
Tôi vỗ tay Du Khả Khanh nói: “Không sao, đừng sợ”
Du Khả Khanh gật đầu, xem ra yên tâm không ít.
Đại Hải chấp hành mệnh lệnh của tôi không hàm hồ, nhanh chóng đặt tiệc tại khách sạn Nam Thiên, mời Cổ Khải đến. Cổ Khải cũng đến, hai bên gặp mặt nhau những kết quả bàn bạc không như ý.
Cổ Khải không cười nói với Đại Hải: “Lâm tổng,không phải tôi gây khó dễ cho anh, Du Khả Khanh đã phá hủy một người em của tôi. Dù có nói thế nào cũng không thể chối bỏ được những việc mà người phụ nữ đó đã làm với em tôi”
Đại Hải biết người như Cổ Khải đã nói thì không phải chuyện đùa, cái gọi là báo thù cho anh em, chính là mượn cớ. Nếu thật sự trọng nghĩa khí thì hà tất phải đợi đến tận bây giờ ? dựa vào vị thế của anh ta hiện nay thì thanh toán một người như Du Khả Khanh là không phải chuyện khó.
Trước đây Cổ Khải và Trần Vệ Tinh khi cùng ở với nhau, cũng chẳng qua là nha nội với quần áo là lượt, một đôi bạn đểu giả như nhau. Như bây giờ Trần Vệ Tinh chạy đến khu quân đội thành phố Đông Nam, những lời nói của Cổ Khải cũng không thể có uy như trước.
“Cổ tổng, Du Khả Khanh đã làm người mẫu cho công ty tôi rất lâu rồi, anh làm như vậy, có chút không đúng quy tắc”
Vì muốn hoàn thành theo lệnh của tôi “Hòa nghị không đấu tranh”, Đại Hải cố nín nhịn, giữ hòa khí.
“Hi hi, lời nói của Lâm tổng hơi nặng nề. Kì thực nói ra thì công ty chúng tôi không thiếu người đẹp, vốn cũng không thua kém Du Khả Khanh, cô ấy có đến Nam Thiên cũng chẳng sao, quan trọng là lời nói của anh em tôi”
Cổ Khải nhìn chằm chằm Đại Hải, cười lạnh lùng.
Bà nhà nó, ra mặt thay anh em, chẳng qua là kéo người con gái đó lên giường?
Đại Hải trong bụng chửi cả 18 đời nhà họ Cổ, khuôn mặt chẳng chút thay đổi sắc thái.
“Lâm tổng, theo tôi thấy đó chẳng qua chỉ là 1 người phụ nữ? Công ty các anh đã hoạt động nhiều năm như thế, hà tất chỉ vì cô ta mà mất tình hòa khí hai công ty chúng ta?”
Đại Hải cố gắng mỉm cười nói: “Cổ tổng, không phải tôi đến đề cao chúng tôi. Các anh là người trọng nghĩa khí, lão Lâm tôi cũng quý trọng bạn bè. Du Khả Khanh đã là bạn tốt nhất của tôi, muốn xin anh nương tay cho người bạn này của tôi”
Cổ Khải cười: “Cảm ơn, tiền lẻ ư, tôi còn có ….người bạn mà Lâm tổng nói, là Liễu Tuấn? Công tử của thị trưởng thành phố Bảo Châu tỉnh N, hiện nay đang học đại học?”
Đại Hải hơi ngạc nhiên, những điều mà Du Khả Khanh nói không sai, Trần Vệ Tinh thật sự đã nói với Cổ Khải.
“Lâm tổng, nếu như trí nhớ của tôi không tồi, quê của anh cũng ở Bảo Châu? Liễu công tử này ngay cả phó tham mưu trưởng quân đội cũng đã uốn nắn rồi, quả nhiên là phương thức hay. Chẳng qua, đây là thành phố Nam Phương, không phải Bảo Châu...vì người ta cũng không nên quá miễn cưỡng....tuổi trẻ không biết nhận bao nhiêu thiệt thòi”
Cổ Khải lạnh lùng nói.
“Nói như vậy, Cổ tổng không muốn tiếp tục bàn bạc nữa?”
“Chuyện khác thì sẵn lòng, còn chuyện này thì xin lỗi! Những chuyện mà tôi muốn làm thì chẳng ai trong Nam Phương ngăn lại được”
Cổ Khải nhìn Đại Hải, quả thật kết quả không như mong muốn.
Đại Hải vốn cho rằng tôi nghe lời của Cổ Khải rồi, sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng nào ngờ tôi lại im lặng nghe, cũng chẳng cau mày nữa.
Đại Hải nói: “Tuấn thiếu gia, bây giờ thế nào? Cổ Khải nói sẽ làm”
Tôi cười nói: “Anh và hắn ta, vốn là đối thủ cạnh tranh, hắn ta chẳng muốn giữ thể diện cho anh sao? Đại Hải, khổ cho anh quá, anh cứ đi nghỉ đi, việc này tôi sẽ nghĩ cách”
“Tuấn thiếu gia, Cổ Khải chỉ cho chúng ta 7 ngày “
Đại Hải nói thêm 1 câu.
Tôi gật đầu, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Đại Hải thấy vậy không nói gì, liền rời đi.
“Có phải cứ khi nào xảy ra chuyện em mới tìm đến chị tìm sự giúp đỡ không đó?”
Hà Mộng Doanh ngồi đối diện trước mặt tôi, nói bằng giọng không hài lòng.
Rượu này, cũng là không lâu trước đây tôi bảo tiểu Thanh mua từ Hồng Kông mấy bình về tặng cho chị ấy. tôi không thích ý trêu chọc này,rượu của những năm 66 không khác với năm 86, nhưng Hà Mộng Doanh –người thích những sản phẩm “Quý tộc” thì lại vô cùng thích thú với những món đồ nà y. Nói Hà Mộng Doanh ngồi trước mặt tôi là không thật chính xác mà phải là ngồi chéo với tôi.
Ngồi trong căn phòng mang đậm màu của tình cảm, bổn nha nội một khi bước vào đã liền nằm dài trên chiếc ghế sofa, những việc khác để kệ Hà Mộng Doanh lo liệu. bình thường thì chị ấy pha trà Long tỉnh cho tôi, còn bản thân thì uống café hoặc rượu vang đỏ, sau đó thì ngồi phía bên chiếc sofa từ từ nhâm nhi, cũng không liếc nhìn tôi.
Hà Mộng Doanh có nét nổi bật nhất trên khuôn mặt chính là đôi mắt, tâm hồn phong phú, hoạt bát vô cùng.
Sau khi nhiều lần đến, tôi đã phát hiện ra một điểm nhỏ thay đổi, chính là chiếc sofa có thêm 2 chiếc ghế nữa, khi tôi nằm xuống thì có thể nằm trên những chiếc gối mền mại, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Người con gái này xinh thì xinh nhưng tâm hồn vẫn rất tốt.
Tôi cười nói: “Không có việc chạy đến đây ngồi nghỉ ngơi, tôi sợ phạm phải sai lầm”
Hà Mộng Doanh bĩu môi nói: “Giả tạo, cậu bây giờ trái phải đều có người bên cạnh, sợ là ngay cả sức mà phạm sai lầm cũng không có ý chứ?”
Cô ấy ngồi trước mặt tôi, thẳng thắn nói như vậy cũng đã thành thói quen rồi.
Tôi cười nói: “Tôi cũng muốn như vậy nhưng người ta không cho”
Hà Mộng Doanh hơi kinh ngạc, mồm chữ “O” nói: “Không ngờ Lương Xảo lại lợi hại như vậy, có thể quản được anh?”
Tôi biết cô ấy hiểu nhầm, nhưng vẫn cười nói: “Quản nổi hay không, quan trọng không phải người phụ nữ xinh đẹp hay không, mà là cô ta đối xử với anh ta như thế nào..
“Được, anh lại nói ra những câu đầy chất lý luận, nói cái gì mà phụ nữ quản càng nghiêm thì đàn ông càng muốn thoát ra,,”
Hà Mộng Doanh lại lần nữa bĩu môi.
“Chẳng nhẽ không đúng sao? Lãnh đạo vĩ đại đã từng nói, đâu có áp lực, đâu có phản kháng, đâu có áp lực càng mạnh thì phản khánh càng mãnh liệt!”
“Nói như vậy, anh không thoát ra, là vì Lương xảo quản anh rất thoải mái?”
Hà Mộng Doanh cúi đầu nhìn tôi, với vẻ mặt không tin tưởng.
Nhưng thái độ này của cô ấy, thật sự là rất quyến rũ, thật sự khi đó tôi cũng chỉ biết né người sang một bên.
Hà Mộng Doanh ha ha cười, lại ngồi trở lại vị trí cũ, nhấc cốc rượu lên uống từng ngụm nhỏ một.
“Cổ Hướng Hồng có đối phó được không?”
Tôi cũng nhấc tách trà lên uống, hỏi một câu.
Hà Mộng Doanh cười: “Làm sao lại dính đến anh ta?”
“Không phải anh mà là anh ta”
Hà Mộng Doanh không tin: “Cổ Hướng Hồng, vô cùng giảo hoạt, làm việc vô cùng cẩn trọng. anh là một sinh viên, động chạm chuyện gì đến anh ta?”
“Hi hi, thị trưởng Cổ hành sự cẩn trọng, người em của anh ta lại là tên tồi!”
“Anh nói Cổ Khải?”
Tôi cười nói: “Không ngờ Cổ Khải lại nổi tiếng như vậy, ngay cả cô Mộng Doanh cũng biết đến”
Có lẽ thấy tôi cười “Có chút trêu đùa”, Hà Mộng Doanh liền “Hêng” lên một tiếng, nói: “Cổ Khải có ý trêu đùa gì, đáng để anh đi tìm hiểu anh ta? Cũng là Trần Vệ Tinh, trước đây cũng thường làm những trò chẳng ra sao với anh ta.”
Tôi cười, không nói gì.
Đây dù sao cũng là “Chuyện đau lòng” của người ta, tốt nhất không nên hồ đồ mà động vào.
“Làm sao, anh ta lại chú ý đến Du Khả Khanh rồi”
Người con gái này thật sự khá thông minh, thật đáng để tôi khâm phục.
“Hơ hơ, anh ta có đức hạnh gì, tôi cũng không thật rõ sao? Không ngờ người anh ta để ý đến không phải là Lương xảo…”
“Tại sao?”
“Nếu như anh ta động đến Lương xảo, bây giờ anh còn có thể ngồi yên ở đây? Sớm đã liều mạng với anh ta rồi?”
Tôi thật sự cảm thấy như bị người ta nhìn thấu tận trong vậy. mỗi lần ở cùng cô ấy tôi đều có cảm giác đó.
Nếu không như thế, thì ngay từ đầu thì cũng không thể vừa nhìn đã nhìn thấu tôi, muốn hợp tác cùng với tôi. Xem ra bây giờ, quyết tâm của cô ấy vô cùng chính xác, trong thời gian ngắn ngủi là hai năm, tài sản dưới danh nghĩa thì từ chỗ 30-50 vạn đã trở thành ngàn vạn rồi, hơn nữa ra tăng lại vô cùng nhanh chóng.
“Tôi không thể nén được nỗi tức giận này?”
“Đây không phải là nén được hay không, đây là cái tối thiểu của người đàn ông! Tu dưỡng trở thành người đàn ông tốt, cho dù bị người khác đè nén cũng không phát khùng”
Hà Mộng Doanh nói rất rõ ràng.
Dù muốn hay không thì, những điều cô ấy nói cũng có lý.
Giả sử người mà Cổ Khả uy hiếp là Lương xảo, có lẽ thành phố Nam Phương máu đã chảy thành song rồi.
“Nhìn kìa, suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế…”
Tôi vẫn giễu cợt cô ấy.
“Nhưng đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Hà Mộng Doanh bĩu môi, đột nhiên cười nói: “Nói như vậy, cậu và Du Khả Khanh là trong sáng sao?”
Tôi đã làm gì mà người ta lại không tin tưởng mình như vậy chứ?
“Nói đi, nguyên nhân và kết quả”
Hà Mộng Doanh cười nói.
Tôi cũng chỉ muốn nói đại khái vấn đề.
Nếu như tôi chỉ là tức giả giận giả tạo với chuyện này, cũng không vì Du Khả Khanh và tôi chưa có quan hệ xác thịt, mà tỏ ra nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, mà là đến chỗ Hà Mộng Doanh thật sự toàn thân được cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, chỉ cần nằm xuống là không muốn đứng dậy, cũng không phải đấu trí nhiều mệt mỏi.
Cũng không biết vì sao, Hà Mộng Doanh là người con gái có sức cuốn hút.
Thật sự Hà Mộng Doanh là một người thực tế và coi trọng lợi ích, theo đuổi những thứ của cuộc sống rất kiên trì, chỉ có thể nói, tất cả mọi chuyện trên thế giới đều rất kì diệu, không thể hiểu hết nổi. tôi rất thích cảm giác này, do đó mà nỗ lực khắc chế bản thân, chỉ nói một vài câu thật sự khiêu khích.Hà Mộng Doanh, để tránh cho mọi người ngại ngần, phá hoại cảm giác tuyệt vời này.
Hà Mộng Doanh lại rất tức giận.
“ Du Khả Khanh này đúng thật là nguồn gốc của mọi rắc rối”
Tôi hơi choáng.
Hà Mộng Doanh có cách nghĩ không giống với mọi người sao?
“Á, cùng là phụ nữ, chị nói như vậy thật sự có chút hơi quá đó?”
“Tôi thấy, anh nên sớm rời xa cô ta đi, giữ người phụ nữ này bên cạnh, ăn cũng không ăn được, chỉ đem lại cho anh phiền phức mà thôi, rồi sẽ có một ngày phiền phức cũng sẽ tự tìm đến anh mà thôi”
Tôi đành ngượng cười.
“Cô à, dừng lại đi! Cái gì mà ăn không nổi chứ, xin đừng phá hoại tình bạn trong sáng của chúng tôi!
thấy dánh vẻ của Hà Mộng Doanh như đang rất muốn véo tôi vậy.
“Đừng có làm chuyện hồ đồ đấy, quan quân mà ra tay, Chị chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo thôi đó”
Tôi vội vàng nhắc nhở cô ấy.
Khuôn mặt trắng của Hà Mộng Doanh lập tức đỏ ửng lên.
Được, không tập trung lại còn nói lung tung. Nên biết hiện nay là cô nam quả nữ đang ở chung 1 phòng đó!