Việc mà ủy hội đã định thì cho dù trong lòng có bao nhiêu kiêng kị thì Vương Quân Kiện vẫn phải làm, có điều trước khi làm thì vẫn phải gọi trước một cuộc điện thoại cho Doãn Bảo Thanh xin chỉ thị một chút.
Vương Quân Kiện làm việc rất vững chắc, đổi một từ khác chính là tương đối cẩn trọng cẩn thận, hơi có chút nhu nhược, có điều bình thường hắn che giấu rất giỏi. Cuộc điện thoại này gọi như thế nào, khi nào gọi, Vương Quân Kiện cũng phải do dự đến gần một tiếng đồng hồ. Khi hắn đưa ra được quyết định, cầm tay vào điện thoại thì thấy đồng hồ đã chỉ hai giờ sáng. Vương Quân Kiện do dự nhiều lần lại đặt điện thoại xuống.
Vợ của Vương Quân Kiện là người rất hiền thục, thấy dáng vẻ không yên của hắn liền nhẹ nhàng ngồi dậy, mang một chiếc áo khoác lên người hắn, lại pha cho hắn một tách trà, đặt trước mặt, rồi yên lặng ngồi xuống một bên, không nói lời nào.
Làm vợ chồng bao nhiêu năm, hai người vẫn rất tình cảm. Đương nhiên, việc này không cản trở bí thư Vương có quan hệ qua lại với một nữ cán bộ trẻ tuổi ở cơ quan kỷ ủy. Thấy vợ như vậy, Vương Quân Kiện đột nhiên thấy rất áy náy, yên lặng dụi tàn thuốc vào gạt tàn, bê tách trà lên uống, mỉm cười nói với vợ: "Đi đi, em đi ngủ đi."
Buổi tối hôm nay bí thư Vương rất có thần uy, làm cho vợ hắn thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cuộc điện thoại gọi cho Doãn Bảo Thanh là sau khi Vương Quân Kiện tan sở mới gọi, điện thoại vừa mới gọi đã có người nhấc máy.
"Bí thư Doãn, là tôi, tiểu Vương!"
Vương Quân Kiện biết thói quen của Doãn Bảo Thanh.
"Tiểu Vương à, hôm qua Tấn Tài trở về bảo châu rồi phải không?"
Trước cấp dưới tín nhiệm nhất của mình, Doãn Bảo Thanh không một chút quanh co.
Nếu như nói thi công một công trình giao thông mà xảy ra một sự cố sụt lún như vậy, không thể nói là việc kinh thiên, nhưng nó cũng gây ra sự chú ý quan sát ngầm của tất cả đám thường ủy tỉnh ủy. Đương nhiên còn là vì ba cái chữ tác quái "Liễu Tấn Tài."
Nếu như ở vào tình thế trước đây, Liễu Tấn Tài muốn tiến thêm một cấp vào thường ủy tỉnh ủy, vấn đề cũng không lớn. Theo tình hình mà nói thì vị trí Liễu Tấn Tài sẽ ngồi vào khả năng lớn nhất là thay thế chỗ Hồ Vi Dân, sẽ không tạo ra ảnh gì lớn đối với các thường ủy khác, đặc biệt sẽ không ảnh hướng tới cái chức phó bí thư tỉnh ủy của Doãn Bảo Thanh hắn. Nhưng bây giờ tình thế lại rất nhạy cảm. Đã có Nghiêm Ngọc Thành trực tiếp thay chỗ Bạch Kiến Minh, trở thành một lãnh đạo lớn với tiền lệ như vậy, thì Liễu Tấn Tài một khi vào thường ủy thì không biết sẽ được sắp xếp vào vị trí gì nữa. Cho dù là thay vào chỗ bí thư thị ủy thành phố Đại Ninh của Hồ Vi Dân, thì Hồ Vi Dân đó phải sắp xếp như thế nào? Dù sao Hồ Vi Dân cũng chưa đến tuổi nghỉ hưu, hơn nữa phe mà hắn ở cũng là phe được lợi ở cao tầng trong lần xử lí nội bộ lần này. Khả năng mà Hồ Vi Dân được điều về hội đồng nhân dân tỉnh hoặc chính quyền tỉnh là khá nhỏ, có khả năng biến chuyện xấu thành chuyện tốt hay không thì Hồ Vi Dân cũng phải thuận thế tiến thêm một bước. Giả dụ như Hồ Vi Dân không được điều đi, nếu bước tiến này ở trong tỉnh thì đầu tiên người bị vướng mắc nhất chính là bí thư kỷ ủy tỉnh Doãn Bảo Thanh.
Vì thế mấu chốt quan trong chính là Liễu Tấn Tài có thể tiến được một bước hay không.
Vụ sụt lún lần này chính là cơ hội. Cho dù không phải là cơ hội tốt thiên đại gì nhưng có thể gây ra trở ngại.
"Vâng, bí thư Doãn. Bí thư Liễu tám giờ tối hôm qua đã đến hiện trường vụ án, mười một giờ mở hội nghị thường ủy thị ủy, sắp xếp một số công việc."
Vương Quân Kiện cẩn thận trả lời.
Doãn Bảo Thanh trong lòng có chút khó chịu, vì ở đây Vương Quân Kiện lại gọi cái tiếng "bí thư Liễu", trong đó ngữ khí cung kính không hề kém tiếng gọi "bí thư Doãn", mà đây còn là gọi điện sau lưng Liễu Tấn Tài.
Có thể thấy bình thường bí thư thị ủy Liễu Tấn Tài có uy vọng thế nào trong lòng phó bí thư thị ủy này.
Vương Quân Kiện báo cáo rõ mọi chuyện với Doãn Bảo Thanh.
"Thái độ của đồng chí Liễu Tấn Tài rất tốt, phải điều tra đến cùng, cho dù đụng tới người nào, gặp phải sự ngăn cản nào đều không được thoái lui, nguyên tắc của kỷ ủy không được để mất."
Doãn Bảo Thanh dùng miệng lưỡi quan lớn, hách dịch nói.
Vương Quân Kiện liên mồm gật đầu tuân mệnh.
Có thể là cảm thấy sức lực của Vương Quân Kiện không đủ, Doãn Bảo Thanh lại nói: "Tiểu Vương này, con người cậu cẩn thận thì có thừa, nhưng lại không có đủ sự quyết đoán. Làm công tác kỷ ủy thì điều này là đại kị nhất. Công tâm phá án, có gì mà phải lo lắng? Sau lưng cậu không chỉ có thị ủy thành phố Bảo Châu chống đỡ mà còn có kỷ ủy tỉnh chống đỡ cho cậu, yên tâm mà điều tra đi."
"Vâng, bí thư Doãn, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ kiên trì nguyên tắc, công tâm phá án."
Vương Quân Kiện cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Dù sao tổ chức của hắn chính là Doãn Bảo Thanh, nếu như lãnh đạo đã tỏ thái độ rõ ràng như vậy thì hắn sẽ không còn gì phải do dự nữa.
Vương Quân Kiện cúp điện thoại, không một chút chậm trễ, dặn dò bí thư: "Lập tức mở hội nghị thường ủy kỷ ủy, tất cả các thường ủy kỷ ủy đều phải đến."
Thư ký không ngừng gọi điện thoại thông báo.
Vương Quân Kiện bê tách trà lên, đến phòng hội nghị trước, ngồi xuống ghế chủ tịch, rút một điếu thuốc ra, châm lửa, hút từng hơi, khuôn mặt có chút bất an.
Một lúc sao, chuyên viên kỷ ủy thành phố phó bí thư Châu Chí Cương và đám thường ủy kỷ ủy đều lần lượt đến. Thấy vẻ mặt trầm ngâm của bí thư Vương thì đều thêm chút cẩn thận, gật đầu chào và lần lượt ngồi xuống ghế, có vài người rút thuốc ra hút, người không hút thì bê tách trà lên nhấp môi, mọi người đều không nhìn về phía Vương Quân Kiện.
"Mọi người đến đủ cả rồi chứ? Vậy bắt đầu cuộc hợp."
Vương Quân Kiện lướt mắt một lượt xung quanh hội trường.
"Hội nghị lần này chỉ có một vấn đề, đó chính là thành lập tổ điều tra, tiến hành điều tra nguyên nhân sự cố sụt lún. Hôm qua bí thư Liễu đã suốt đêm đi từ thủ đô về thành phố, mở cuộc họp thường ủy thị ủy, tiến hành sắp xếp công việc.
...............
Bất kể là ngủ muộn như thế nào thì buổi sáng ngày hôm sau Liễu Tấn Tài vẫn nhất định phải đến phòng làm việc đúng giờ. Đối với thói quan này của Liễu Tấn Tài, thư ký và tài xế đều biết và ghi nhớ, cứ đúng 7h5ph Liêu Thuận Lợi và Tiêu Vũ đều đúng giờ xuất hiện ở bên ngoài toà nhà thường ủy thị ủy.
Nhưng hôm nay xảy ra ngoại lệ, bí thư Liễu không có đúng giờ ra khỏi cửa.
Liêu Thuận lợi và Tiêu Vũ quay mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.
Thực ra cũng rất đơn giản, Liễu Tấn Tài bị con trai gọi lại.
"Cha, ngồi xuống mấy phút nhé, con có một số chuyện muốn nói với cha."
Dùng xong bữa sáng thấy Liễu Tấn Tài xách cặp da chuẩn bị bước ra cửa, Liễu Tuấn đột nhiên nói.
Liễu Tấn Tài hơi ngạc nhiên, ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía đứa con trai trưởng thành của mình.
"Cha thấy con người Doãn Bảo Thanh như thế nào?"
Liễu Tuấn hỏi.
Nói chuyện giữa hai cha con từ xưa đến nay đều rất thẳng thắn và trực tiếp.
Thực ra lời này Liễu Tuấn tối hôm qua đã muốn nói với cha hắn rồi, chỉ là Liễu Tấn Tài về nhà quá muộn, nên để đến sáng hôm nay mới hỏi.
Liễu Tấn Tài hơi trầm tư, lắc đầu nói: "Chưa từng qua lại, không tiện đánh giá."
"Vậy Vương Quân Kiện thì sao?"
"Cẩn thận có thừa, nhưng thiếu tính quyết đoán."
Lần này Liễu Tấn Tài lại rất thoải mái.
Liễu Tuấn nghĩ ngợi rồi nói: "Con cảm thấy con người này chúng ta cần phải đề phòng một chút, trong thời khắc mấu chốt xem hắn có lộ ra sơ hở gì không."
Liễu Tấn Tài nhìn vào khuôn mặt đứa con trai mấy giây, hai cha con bốn mắt nhìn nhau, cùng gật đầu.
................
Tổ điều tra rất nhanh đã được thành lập, do Vương Quân Kiện đích thân nắm chức tổ trưởng, phó bí thư Chu Trí Cương nắm chức phó tổ trưởng, ngoài ra trong đó còn có năm vị thường ủy kỷ ủy thành phố có thâm niên, có thể thấy quyết tâm của kỷ ủy là rất lớn.
Sau khi thành lập tổ điều tra, Vương Quân Kiện đích thân gọi điện cho Liêu Thuận Lợi, hỏi về sự sắp xếp hành trình của bí thư Liễu, ngụ ý là muốn báo cáo một chút tình hình của tổ điều tra.
"Ôi chà, là bí thư Vương đấy à, may quá, bí thư Liễu cũng đang định gọi anh đến nói chuyện."
Liêu Thuận Lợi cười nói.
Trong lòng Vương Quân Kiện lại rất thản nhiên, chắc là đã điều tra được một số vấn đề liên quan đến tổ điều tra.
"Được rồi, vậy tôi sẽ qua."
Sau khoảng hai ba phút, Vương Quân Kiện liền đến phòng làm việc của Liễu Tấn Tài.
"Đồng chí Vương, mời ngồi."
Vương Quân Kiện theo lệ cũ, đưa tay ra bắt tay với Liễu Tấn Tài, không ngờ Liễu Tấn Tài lại không có ý đó, chỉ vào cái ghế đối diện, nói.
Vương Quân Kiện có chút ngượng ngùng, ngồi xuống đối điện Liễu Tấn Tài.
"Đồng chí Vương, cậu nói một chút tình hình của tổ điều tra và cách nhìn của đồng chí đối với sự cố lần này."
Liễu Tấn Tài thuộc vào loại lãnh đạo khô khan, từ trước đến nay chưa từng nói nhiều các lời khách sáo, thường bắt đầu ngay vào vấn đề chính. Điều này mọi người đều biết rõ, cũng không có ai cảm thấy bị ghẻ lạnh. Nếu như một ngày nào đó mà bí thư Liễu đột nhiên khách sáo với mình thì đó mới là chuyện lớn không ổn.
Tiếp theo đó Vương Quân Kiện tỉ mỉ báo cáo tình hình của tổ điều tra và con đường điều tra của mình, vừa báo cáo vừa thăm dò ánh mắt của Liễu Tấn Tài. Liễu Tấn Tài vẫn yên lặng như nước, khuôn mặt không chút biểu lộ khác thường gì, như bình thường.
"Vậy nhân viên chuyên viên kĩ thuật thì sao, cậu đã định tìm đồng chí ở đơn vị nào để gia nhập vào đội điều tra?"
Câu hỏi này của Liễu Tấn Tài chẳng qua là tiếp tục việc đã nói ở cuộc họp thường ủy tối qua.
"Việc này...trong thành phố chúng ta, không có chuyên gia về phương diện địa chất này, tôi định cầu viện sở giao thông tỉnh, mời chuyên gia của họ đến."
Liễu Tấn Tài hơi nhăn mày lại.
Vương Quân Kiện lại giật mình.
Thành phố không có đơn vị nghiên cứu địa chất chuyên nghiệp, đây là sự thật. Nhưng có cần phải cầu viện đến sở giao thông tỉnh hay không thì lại là chuyện khác. Sở giao thông tỉnh thực ra cũng là một phòng hành chính, cũng không có chuyên gia địa chất. Chính xác thì nên nói là cầu viện viện khảo sát địa chất tỉnh hoặc phòng chuyên nghiên cứu địa chất của đại học Thanh Đại.
Vương Quân Kiện chính là đang muốn che mắt người khác.
Liễu Tấn Tài lúc này bất giác nghĩ đến đoạn đối thoại ngắn với con trai trước khi đi làm. Không ngờ đứa con này của mình càng ngày càng có tiền đồ, có thể vừa nhìn đã thấy mấu chốt của vấn đề ở đâu.
Xem ra Vương Quân Kiện nhất định là đã nhận được chỉ thị của Doãn Bảo Thanh, muộn lợi dụng chuyện này để mượn gió bẻ măng, nhưng lại sợ nguy hiểm nên muốn để cho Tử Duy Quốc ở sở giao thông tỉnh làm tiên phong.
Ai cũng biết Từ Duy Quốc vì chuyện tu sửa đường mà tức khí đầy bụng đối với ý kiến của thành phố Bảo Châu, hơn nữa con người Từ Duy Quốc này tính khí nóng nảy như lửa giống "trụ cột" Diệp Xuân Lâm của hắn. Đương nhiên luận đến sự giảo hoạt đa mưu thì Từ Duy Quốc đương nhiên không ở cùng một cấp bậc với Diệp Xuân Lâm.
Bảo Từ Duy Quốc làm chuyện này thì đương nhiên hắn sẽ đồng ý. Cái tên này nếu như không phải lúc nào cũng bám sát lấy Diệp Xuân Lâm thì sớm đã bị đối thủ xử cho trở về con số không rồi. Bây giờ ngay cả Vương Quân Kiện và hệ thống kỷ ủy không chút liên can tới hắn cũng muốn gây khó cho hắn.
Một con người như vậy lại có thể ngồi yên như tảng đá tại một vị trí của sở giao thông như vậy cũng là thiểu số trong quan trường.
"Thành phố Bảo Châu không phải là có đại đội 163 khảo sát địa chất hay sao? Là đội ngũ chuyên gia khảo sát địa chất thuộc quốc gia đúng không? Họ chắc có rất nhiều kinh nghiệm khảo sát, nhân viên kĩ thuật chuyên nghiệp cũng không ít."
Liễu Tấn Tài chậm rãi nói. Cho dù ngữ khí không nặng, nhưng ý đồ muốn khống chế chuyện này trong phạm vi thành phố Bảo Châu đã biểu đạt rất rõ ràng.
Vương Quân Kiện biết thủ đoạn nhỏ của mình đã bị người ta nhìn thấu, lập tức không dám phản bác, vỗ vỗ đầu, làm ra vẻ vừa tỉnh ngộ, nói: "Đúng đúng, anh xem tôi này, trí nhớ thật kém, sao lại có thể quên mất đại đội 163 chứ? Họ đúng là đơn vị chuyện nghiệp trực thuộc trung ương...tôi sẽ phái người đi liên hệ với họ..."
Liễu Tấn Tài trong lòng thầm cười lạnh, khuôn mặt vẫn không lộ ra chút gì, rút ra một hộp Đại Tiền Môn, đưa cho Vương Quân Kiện một điếu. Vương Quân Kiện vội đứng dậy, giơ hai tay ra nhận, lại lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, châm cho Liễu Tấn Tài.
Hắn là một phó bí thư xếp thứ tư ở thị ủy, lại kiêm bí thư kỷ ủy, vốn không cần phải nịnh nọt như thế, chỉ là uy vọng của Liễu Tấn Tài vốn đã rất cao, trong lòng Vương Quân Kiện lại có quỷ, không tránh khỏi có chút chột dạ, mượn động tác này để che lấp sự bất an trong lòng mình.
"Đồng chí Vương, cậu đến thành phố Bảo Châu này cũng hai năm rồi nhỉ?"
Liễu Tấn Tài hút một hơi, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, bày ra điệu bộ thoải mái như ở nhà.
"Đúng vậy, sắp hai năm rồi, tháng sáu hai năm trước tôi được điều đến đây."
Trong nháy mắt, thời gian hai năm đã qua đi. Khi Vương Quân Kiện được điều đến đây thì Liễu Tấn Tài vẫn là thị trưởng, bây giờ đã là bí thư thị ủy, mắt thấy Liễu Tấn Tài còn sắp tiến vào đại viên cấp phó bộ, rồi lại nhìn lại mình, vẫn dậm chân tại chỗ, mà hình như cái chỗ cũ này còn không được chắc chắn nữa, Vương Quân Kiện không tránh khỏi có chút cảm khái.
"Vợ của cậu làm ở cục văn hóa thành phố phải không?"
Liễu Tấn Tài tiếp tục cái bộ dạng thoải mái đó, giống như tiện thể hỏi.
"Đúng vậy, làm hậu cần tạp vụ ở cục văn hóa, cũng không phải là công việc chính thức gì."
Vương Quân Kiện cười đáp một câu, trong lòng vô hình có chút thả lỏng.
Chẳng lẽ bí thư Liễu muốn lôi kéo mình? Bất kể như thế nào thì cũng đã phát ra một tín hiệu thiện ý.
"Cuộc sống gia đình chắc rất hòa hợp hạnh phúc nhỉ?"
"Vẫn ổn, vẫn ổn ạ, chúng tôi hồi đó cũng đã được tự do yêu đương..."
Vương Quân Kiện cười ha ha.
"Đồng chí Vương này, là một đồng chí của cậu, lớn hơn mấy tuổi cũng coi như là anh lớn đi...tôi muốn nhắc nhở cậu, bình thường khi tiếp xúc với các đồng chí trong đơn vị của mình thì vẫn phải chú ý đến khoảng cách, ví dụ như cán bộ của phòng làm việc kỷ ủy, đồng chí Kha Nhã Yến. Trong công việc có tiếp xúc là rất bình thường, nhưng vẫn phải chú ý đến sự ảnh hưởng, không được để người ta đàm tiếu nhiều. Dù sao cậu cũng là lãnh đạo của thị ủy, một số chuyện truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
Liễu Tấn Tài bình tĩnh nói.
"Bí thư Liễu..."
Vương Quân Kiện vô cùng kinh ngạc, suýt nhảy dựng lên.
Liễu Tấn Tài xua xua tay, chậm rãi nói: "Đồng chí Vương, cứ bình tĩnh. Có một số đồng chí đã từng hồi báo với tôi chuyện này, nhưng tôi không tin lắm, tôi cũng nhắc nhở đồng chí không được truyền bá lung tung những tin đồn không căn cứ. Bản thân đồng chí cần chú ý một chút là được."
Ngữ khí của Liễu Tấn Tài rất từ từ, nhưng lại giống như một quả đạn dẫn nổ trên đầu Vương Quân Kiện, trấn động làm cho hắn há mồm trợn mắt, mồ hôi trên trán ứa ra như tắm.