Danh sách đại biểu các Công xã để ở trên bàn Chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng huyện Vương Bổn Thanh.
Ba chữ “Liễu Tấn Tài” ăn sâu vào đôi mắt Chủ nhiệm Vương. Hắn cầm bút lên, hung hãn gạch một dấu “X” lớn lên trên tên của cha, sau đó tức tối bẻ đôi chiếc bút chì.
Thôi Tú Hòa khom người đứng cạnh bàn chủ tịch, không dám ho he.
Cho dù hắn là tâm phúc do Vương Bổn Thanh một tay nâng đỡ, dù sau cũng là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng huyện, ngày thường ở trước mặt Vương Bổn Thanh, cũng không đến nỗi run rẩy sợ hãi như vậy. Nhưng việc lần này chưa giải quyết ổn thỏa, Liễu Tấn Tài thoát khỏi vòng kiểm soát, lại trở thành đại biểu nhân dân Huyện, khiến hắn có trách nhiệm với sự tin cậy của Vương Bổn Thanh, trong lòng không khỏi thêm lo lắng.
Chủ nhiệm Vương trước giờ chưa từng tức giận ra mặt như vậy, lại bẻ gãy bút, ắt hẳn bực tức vô cùng.
“Ban đầu không phải ngươi từng nói Liễu Tấn Tài cùng lắm cũng chỉ có thể tham gia vào Đại hội đại biểu nhân dân của Công xã Hồng kỳ thôi sao? Bây giờ ngươi giải thích thế nào đây?”
Thôi Tú Hòa lau mồ hôi, không nói năng gì.
Công xã Hồng kỳ vốn chỉ có năm đại biểu tham gia Đại hội đại biểu nhân dân Huyện, vì thế khi Liễu Gia Sơn chọn Liễu Tấn Tài làm đại biểu nhân dân của đại đội Liễu Gia Sơn, Thôi Tú Hòa đích thân đứng ra giải quyết cũng chưa có kết quả gì, nhưng cũng không gấp gáp gì. Chỉ cần có thể chặn đứng Liễu Tấn Tài trong lần bầu cử cấp Công xã, không cho hắn tham gia Đại hội đại biểu Huyện thì sự việc cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Bàn tay của Công xã Hồng kỳ to đến cỡ nào, có thể lật đổ cái gì cơ chứ?
Ai ngờ lúc Công xã bàu cử, đại biểu của bảy tám đại đội xung quanh Liễu Gia Sơn, Ma Đường Loan đều nhất trí bầu cha làm đại biểu đi tham dự Đại hội ở huyện. Khi Thôi Tú Hòa biết tin, cuộc bầu cử đã kết thúc, cha đắc cử với số phiếu cao ngất.
Thôi Tú Hòa tức tối, nghiến răng nghiến lợi, sỉ vả Trương Đại Lâm trong điện thoại là kẻ vô dụng.
Trương Mộc Lâm oan ức đầy mình.
Trước khi bầu cử, hắn quả thực cũng làm không ít việc, cán bộ các đại đội kia cũng gật đầu đồng ý, đều nói tất cả sẽ làm theo chỉ thị của Huyện và Công xã, mong Chủ nhiệm Trương cứ an tâm. Ai ngờ lúc bầu cử, cha vẫn đứng trong danh sách đại biểu, tiếng vỗ tay như sấm, mọi việc đều đột ngột đổi chiều.
Nói đi nói lại, vẫn là do vụ “Đạo điền dưỡng ngư” kia cả.
Năm ngoái tất cả các đại đội của Công xã Hồng kỳ đều được hưởng quả ngọt từ vụ “Đạo điền dưỡng ngư”, cho dù Huyện có cấm, rất nhiều đại đội vẫn không nghiêm túc chấp hành, vừa đến mùa xuân, liền âm thầm mua cá giống, chỉnh sửa ruộng và hệ thống tưới tiêu, chuẩn bị cho một mùa bội thu nữa. Có đại đội cá biệt còn lớn gan hơn nữa, thậm chí còn dự định mở rộng diện tích nuôi cá lên bốn mươi mẫu hoặc nhiều hơn nữa.
Ngoài sự hấp dẫn từ lợi ích thực tế, còn một nguyên nhân nữa là do văn kiện Huyện gửi xuống cấm vụ “Đạo điền dưỡng ngư” ngôn từ mơ hồ, không làm rõ nguyên nhân cấm, tội trạng chủ yếu là “nảy sinh tham ô” và “đầu cơ tích trữ”, không hề nhắc tới chuyện bản thân việc “Đạo điền dưỡng ngư” có những sai sót gì. Cán bộ các đại đội lại nghĩ rằng chỉ cần kiểm soát tốt vòng quay phân phối và bán ra, không “nảy sinh tham ô”, không “đầu cơ tích trữ”, cá nhà mình nuôi thì nhà mình hưởng, sẽ chẳng có vấn đề gì to tát cả.
Nông dân Trung Quốc trước giờ chất phác, theo lý sẽ không đi ngược lại mệnh lệnh cấp trên. Nếu hậu quả của việc chống lại mệnh lệnh cấp trên vô cùng nghiêm trọng, thì cho dù lợi ích có hấp dẫn đến thế nào đi nữa, họ cũng không dám mạo hiểm.
Có trách thì chỉ trách văn kiện của Huyện có chỗ sơ hở cho người ta lách luật.
Nhưng họ vẫn không an tâm, không hẹn mà cùng đẩy cha xuất đầu lộ diện. Dù sao thì tác giả của vụ “Đạo điền dưỡng ngư” cũng là cha, đẩy cha lên vị trí đại biểu nhân dân huyện, nếu huyện muốn xử lý, sẽ xử lý cha đầu tiên. Đến lúc đó cùng lắm huyện sẽ lại ra một lệnh cấm, phê bình một lượt các cán bộ lãnh đạo. Cái gọi là pháp bất trách chúng (nhiều người làm quá không xử lý hết được), chẳng lẽ huyện lại có thể bãi chức toàn bộ bí thư hai mươi mốt đại đội sao?
Xét đến cùng, mọi người cũng chỉ là nuôi thêm vài con cá, cũng chẳng phải lỗi lầm gì lớn.
Một mũi tên trúng hai đích, cha đắc cử đại biểu nhân dân huyện một cách dễ dàng, khiến bè lũ Thôi Tú Hòa Trương Mộc Lâm vô cùng kinh ngạc.
Quá trình xảy ra vụ việc, Thôi Tú Hòa đã báo cáo đầy đủ cho Vương Bổn Thanh. Lúc đó Vương Bổn Thanh hỏi lại một lần nữa, chỉ là để xả bớt chút tức giận mà thôi.
“Chủ nhiệm Vương, thực ra… Liễu Tấn Tài đắc cử lần này cũng chẳng sao cả…”
“Hả?”
Vương Bổn Thanh nhìn hắn ta với ánh mắt hung hãn.
Thôi Tú Hòa lạnh xương sống, nhưng vẫn cố lớn gan nói: “Đại biểu trong huyện chỉ là hư danh, không có quyền hành chính thực tế. Liễu Tấn Tài hắn chỉ là một cán bộ cơ sở đang bị đình chức, chắc cũng không dám ăn nói linh tinh trước hội nghị đâu…”
“Ngươi thì biết cái quái gì!”
Vương Bổn Thanh không chút khách khí ngắt lời hắn, mắng một cách thô lỗ.
“Liễu Tấn Tài là cái gai, nhị bách ngũ. Ngươi chịu thiệt từ hắn lẽ nào còn ít sao? Nói không chừng hắn sẽ giở trò gì đó trong hội nghị. Chủ nhiệm địa khu Chu đã từng nói, hiện tại tình hình đã có chút thay đổi, nhất định phải khống chế tốt huyện Hướng Dương, một chút nhiễu loạn cũng không được phép xuất hiện!”
“Thế...thế phải làm thế nào?”
Thôi Tú Hòa không biết phải làm sao.
“Ngu xuẩn! Việc ngươi tự gây ra, còn có mặt mũi nào hỏi ta cách giải quyết sao?”
Sao lại thành việc mình gây ra cơ chứ?
Thôi Tú Hòa không khỏi sửng sốt, cảm thấy mình oan ức vô cùng. Bản thân là Phó chủ nhiệm phục trách tuyên truyền, việc đại biểu nhân dân, có quan hệ gì đâu?”
Thấy mình chịu uất ức, Thôi Tú Hòa cũng không dám biểu lộ ra ngoài, chỉ mỉm cười gật gật đầu. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Chủ nhiệm Vương mở miệng mắng nhiếc, chứng minh vẫn coi hắn là tâm phúc, không vạch áo cho người xem lưng.
“Bây giờ hắn đã được bầu làm đại biểu Đại hội đại biểu nhân dân rồi, muốn xóa bỏ e rằng cũng khó. Nhưng chúng ta vẫn có cách…”
Thôi Tú Hòa vốn định chờ thêm một lát nữa, nhưng thấy sắc mặt Vương Bổn Thanh không tốt lắm, vội vàng nói ra cách của mình.
“…Chỉ cần không cho hắn tham gia vào Đại hội đại biểu của huyện là được.”
“Hắn không có khuyết điểm gì, ngươi định làm cách gì để ngăn hắn lại?”
“Hiện giờ đúng là hắn không có khuyết điểm gì cả, đợi đến khi huyện khai mạc Đại hội, có khuyết điểm hay không rất khó nói. Là con người làm gì có ai không mắc sai sót chứ?”
Thôi Tú Hòa cay độc rít qua kẽ răng.
Vương Bổn Thanh giật mình, lạnh lùng nói: “Ngươi định thế nào? Không thể làm xằng bậy được. Hiện giờ không giống như mấy năm trước, không thể tùy tiện sử dụng thủ đoạn chuyên chính. Hơn nữa bây giờ hắn đã mang thân phận đại biểu nhân dân, cho dù có gì không trong sạch, cơ quan công an muốn dùng biện pháp cưỡng chế, cũng phải gạt bỏ thân phận hiện tại của hắn trước. Trình tự này, ngươi có hiểu không?”
“Hừ, đối phó với Liễu Tấn Tài hắn, cũng chưa cần thiết phải dùng tới thủ đoạn chuyên chính!”
Thôi Tú Hòa hơi nheo đôi mắt, lộ ra bộ mặt lưu manh.
“Thế thì sẽ càng loạn! Ngươi nghĩ rằng bây giờ vẫn là thời Đại cách mạng văn hóa à? Dùng chiêu của phe tạo phản các ngươi? Không xảy ra chuyện thì còn may, nhưng nếu làm to chuyện, xem ngươi giải quyết ra sao!”
“Chuyện đó…”
Thế này không được thế kia cũng không xong, Thôi Tú Hòa hoàn toàn không còn ý kiến nào khác.
Vương Bổn Thanh chau mày. Là người đứng đầu của huyện, cũng không phải là không có cách với cha tôi. Nói cho cùng, cha được bầu làm đại biểu nhân dân của huyện, chủ yếu vẫn là đánh vào thể diện của Vương Bổn Thanh. Nếu bất chấp tất cả mà làm, sự việc chắc chắn sẽ gây chấn động lớn. Liễu Tấn Tài hiện nay có hai thân phận quan trọng là “Người nổi tiếng ở huyện” và “Đại biểu nhân dân”. Chỉ cần một chút lơ là, chuyện thoát ra ngoài huyện Hướng Dương, lúc ấy không còn là chuyện mà Vương Bổn Thanh hắn có thể kiểm soát được nữa rồi. Còn nếu vì thế mà thu hút sự quan tâm từ phía địa khu thậm chí là từ phía tỉnh, thì thật là lỗ to.
Bọn Trịnh Hưng Vân vẫn đang đợi vở kịch này của chúng ta cơ!
Trịnh Hưng Vân?
Đôi mắt Vương Bổn Thanh chợt sáng rực.
“Được rồi, ngươi đi ra ngoài đi, việc này ngươi đừng nhúng tay vào nữa.”
Nếu đổi là người khác, lúc đó ắt hẳn cảm thấy như được đại xá, rời đi ngay lập tức, không chút chậm trễ. Thôi Tú Hòa lại có chút do dự, cảm thấy mình chưa gánh vác hết trách nhiệm, rời đi như thế này, thực áy náy trong lòng.
“Chủ nhiệm, việc này…”
“Được rồi được rồi, ngươi cứ đi đi, ta tự có lo liệu.”
Sắc mặt cùng lời nói của Vương Bổn Thanh ôn hòa hơn một chút. Thôi Tú Hòa thấy muôn vàn không phải, tấm lòng thành này …
“Ông Trịnh à, đến rồi ư, mời ngồi mời ngồi!”
Thấy Trịnh Hưng Vân bước vào phòng làm việc, Vương Bổn Thanh tươi cười đứng dậy ra nghênh tiếp.
Trịnh Hưng Vân nghi ngờ trong bụng, không biết trong hồ lô Vương Bổn Thanh này chứa loại thuốc gì. Vị chủ nhiệm này, trước đây cho dù là ngoài mặt, cũng chưa từng khách sáo đến vậy. Bản thân mình bước vào phòng làm việc của ông ấy, cùng lắm cũng là nhếch mép gật đầu một cái, không hề di chuyển bàn tọa lấy một li. Lẽ nào hôm nay gió thổi nhầm hướng?
“Chủ nhiệm Vương, gọi tôi đến đây có chỉ thị gì vậy?”
“Xem ông kìa, hai chúng ta có gì là chỉ thị với không chỉ thị? Nói thế này, thật xa lạ quá.”
Vương Bổn Thanh cười ha hả, ngồi xuống chiếc ghế salon bên cạnh đó.
Ngày thường, lão tử nhà ngươi cậy là lãnh đạo, ngạo nghễ vô cùng. Hôm nay giở trò gì đây?
Trịnh Hưng Vân nghi ngờ thì nghi ngờ, vẫn không thể hiện chút gì ra ngoài mặt, cùng cười ha hả với Vương Bổn Thanh.
“Ông Trịnh à, Đại hội đại biểu sắp khai mạc rồi, các tổ chức Công xã, khu vực và các cơ quan trực thuộc huyện cũng nên điều chỉnh lại một chút chứ? Hôm nay gọi ông đến, chính là muốn bàn bạc với ông, chúng ta thống nhất với nhau trước, đến lúc thảo luận trong hội nghị mới suôn sẻ được.”
Điều chỉnh cơ cấu là chuyện lớn, hai lãnh đạo lớn nhất bàn bạc trước với nhau, tuy không đúng nhưng cũng khó trách. Chỉ là bình thường Vương Bổn Thanh kiểm soát quyền lực gắt gao, sợ người khác làm loạn. Thân tuy làm người thứ hai phục trách quản lý nhân sự của tổ chức, nhưng quyền hạn cũng không được nhiều cho lắm. Hôm nay thái độ khác thường, chủ động mời mình tới bàn bạc, chắc chắn có gì đó bất thường.
Trịnh Hưng Vân càng dấy lên trong lòng những nghi ngờ , ngoài miệng vẫn nói những lời khách sáo.
“Chủ nhiệm Vương, ông là lãnh đạo cao nhất ở đây, chuyện điều chỉnh cán bộ, tất nhiên là ông nắm quyền quyết đinh.”
“Ha ha, ông Trịnh à, ông nói như thế, chẳng phải là phê bình tôi độc tài chuyên chế hay sao? Vương Bổn Thanh tôi không bá đạo đến thế đâu. Hay là mọi người cùng ngồi xuống bàn bạc để tìm được biện pháp ổn thỏa thôi.”
Trịnh Hưng Vân hơi nhíu mày, không tiếp lời, quyết làm cho Vương Bổn Thanh lộ tẩy.
Vương Bổn Thanh cũng biết bản thân không nên nói sáng tỏ ra trước, Trịnh Hưng Vân sẽ đi cùng hắn tới cùng.
“Vị chủ nhiệm khu Thạch Mã, ông cảm thấy ai thích hợp hơn? Thấy đồng chí Lý Dũng thế nào?”
Trịnh Hưng Vân ngỡ ngàng.
Vương Bổn Thanh lại dám chủ động nhắc tới Lý Dũng?
Lý Dũng là cánh tay phải của Trịnh Hưng Vân, đảm nhận chức phó chủ tịch khu Thạch Mã cũng nhiều năm, khôn khéo và có tài, Trịnh Hưng Vân cố ý bồi đắp. Bất đắc dĩ bị Vương Bổn Thanh đè đầu cưỡi cổ, làm thế nào cũng không lên trưởng được.
“Ừm, năng lực công tác của Lý Dũng cũng tốt, có điều, chủ nhiệm Vương…”
“Được, chỉ cần ông cảm thấy năng lực của cậu ấy không tồi, thì cứ quyết như vậy đi, một vài ngày nữa, tại cuộc họp chủ nhiệm đề đạt ý kiến thảo luận… Thời gian Lý Dũng làm phó chủ nhiệm khu Thạch mã cũng không ngắn, cũng đến lúc nên tiến thêm một bước rồi.”
Vương Bổn Thanh ngắt lời Trịnh Hưng Vân, rộng lượng phẩy tay một cái.
Dáng vẻ của Vương Bổn Thanh không giống như đang nói đùa. Trịnh Hưng Vân có chút mơ hồ.
Thấy Trịnh Hưng Vân ngỡ ngàng, Vương Bổn Thanh ngầm nghiến răng trong lòng. Nếu không phải tên khốn Liễu Tấn Tài …, bản thân nào phải nhường bước nhượng bộ lớn đến vậy cho Trịnh Hưng Vân? Khu Thạch Mã là khu vực rộng nhất huyện, tầm quan trọng chỉ sau thị trấn Hướng Dương. Vương Bổn Thanh trước giờ chưa hề buông lỏng.
“Ông Trịnh à, tình hình ở Công xã Hồng kỳ, gần đây ông biết được chừng nào?”
Vương Bổn Thanh thử dò hỏi.
Công xã Hồng kỳ?
Tâm trí của Trịnh Hưng Vân đặt hết vào Lý Dũng và khu Thạch Mã, đột nhiên nghe Vương Bổn Thanh nhắc tới Công xã Hồng kỳ, chợt nhớ tới vị đại biểu nhân dân Liễu Tấn Tài kia. Ừm ừm, có lẽ đây mới là mục đích Vương Bổn Thanh gọi mình tới đây.
Chỉ có điều Trịnh Hưng Vân nhất thời không nghĩ tới trong chuyện này bản thân đóng vai trò như thế nào.
“Ừm, có nghe qua một chút. Hình như đồng chí Liễu Tấn Tài bị đình chức đắc cửvào đại biểu nhân dân huyện.”
Vương Bổn Thanh nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, nét mặt thư thái. Nhưng thực chất ánh mắt chưa hề rời khỏi khuôn mặt Trịnh Hưng Vân một tíc tắc.
Não Trịnh Hưng Vân lập tức nổi sóng.
Sự việc này, ông ấy không chỉ nghe qua một lần, thực chất vẫn luôn để mắt tới. Liễu Tấn Tài được bầu làm đại biểu nhân dân, là đòn đánh không nhẹ với Vương Bổn Thanh. Dính với Vương Bổn Thanh nhiều năm như vậy, trước giờ luôn rơi vào thế yếu, đối với bất kỳ việc gì có thể gây khó dễ cho Vương Bổn Thanh, Trịnh Hưng Vân luôn thích thú quan sát.
Nhưng ấn tượng của Trịnh Hưng Vân về Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cũng chẳng tốt đẹp gì.
Nghiêm Ngọc Thành cậy tư cách lão thành, không quá quan tâm tới các lãnh đạo trong huyện. Dù không đứng về phe Vương Bổn Thiên, cũng không thuộc phe Trịnh Hưng Vân, ngày thường có chút đi lại thân thiết với Đường Hải Thiên hơn. Thế nhưng bản thân Đường Hải Thiên cũng không có thế lực bè phái mạnh mẽ gì, vì thế cũng không thể coi Nghiêm Ngọc Thành là người phe của Đường Hải Thiên
Sự việc “Ao cá vườn rau” lần trước, Trịnh Hưng Vân ngang nhiên làm bẽ mặt Vương Bổn Thanh tại hội nghị Chủ nhiệm, ít nhiều làm mất thể diện của Vương Bổn Thanh. Cho dù vẫn chưa thể ngăn cản việc xử lý Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài trong nội bộ Đảng, nhưng cũng khiến họ cảm kích vô cùng. Ai ngờ sau khi sự việc kết thúc, Nghiêm Ngọc Thành vẫn không tỏ thái độ gì, không hề có chút dựa dẫm vào phe Trịnh Hưng Vân, khiến họ Trịnh kia thực không thoải mái. Vì thế sau này khi có quyết định đình chức họ, Trịnh Hưng Vân không buồn lên tiếng, không còn nói tốt cho hai con người không biết thời thế này nữa, sống chết mặc bay.
Trong nháy mắt, Trịnh Hưng Vân hiểu được ý của Vương Bổn Thanh. Hắn muốn làm một cuộc giao dịch với mình. Lấy việc thăng cấp cho Lý Dũng đổi lấy sự nhượng bộ cho vụ Liễu Tấn Tài. Xem ra trong mắt Vương Bổn Thanh, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài có dấu vết của phe Trịnh Hưng Vân.Vương Bổn Thanh cho rằng chỉ cần Trịnh Hưng Vân lộ diện, chắc chắn giải quyết xong vụ Liễu Tấn Tài.
Vương Bổn Thanh đã chủ động ra dấu hiệu hòa bình trước, trong lòng Trịnh Hưng Vân nhanh chóng suy nghĩ đắn đo, phải làm thế nào để tranh thủ được cơ hội này, để phe của hắn có được lợi ích lớn nhất. T
“Chủ nhiệm Vương, tôi cũng cảm thấy chuyện này không tốt. Liễu Tấn Tài là cán bộ bị đình chức, lại đắc cử làm đại biểu nhân dân, như thế không phải quyết định xử lý của huyện chúng ta là sai lầm hay sao?”
“Đúng vậy, cơn gió này không được thổi lâu!”
Nghe câu nói nhẹ nhàng của Trịnh Hưng Vân, trong lòng Vương Bổn Thanh vô cùng mừng rỡ, lập tức phụ họa theo.
“Được thôi, để tôi tranh thủ thời gian tìm hiểu bản thân đồng chí Liễu Tấn Tài.”
Vương Bổn Thanh im lặng gật đầu.
Trịnh Hưng Vân liền đứng dậy cáo từ, Vương Bổn Thanh cũng không giữ lại. Đi ra đến cửa, Trịnh Hưng Vân ngoái đầu lại, hỏi một câu rất tự nhiên: “Chủ nhiệm Vương, cục trưởng Ngô của Cục giao thông huyện, tuổi cũng đã cao, có nên xem xét để phó chủ nhiệm Trần Tụng Hoa ở phòng làm việc Ủy ban Huyện đi rèn luyện một chút không?”