Một người đàn ông trung niên bước vào, nhìn có vẻ rất uy nghiêm, có lẽ là người thường giải quyết những việc lớn. Hai người phục vụ bên hàng ghế đứng thẳng người, chào một cách cung kính: “Kính chào tổng giám đốc”.
Haha, hoá ra là tổng giám đốc khách sạn Thập Nhất.
Như mọi người biết, khách sạn Thập Nhất là nơi tiếp đãi khách của tỉnh uỷ, thuộc sở hữu quốc doanh, trực thuộc sự quản lý của văn phòng hội đồng nhân dân tỉnh, nghe nói còn là chỗ của các vị quan sếp. Vị giám đốc này chính là làm ở đây.
Chả trách lại có cái oai quan đến thế !
“Chào các vị, tôi xin tự giới thiệu, tôi là Khâu Bình Phàm, tổng giám đốc khách sạn Thập Nhất.
Người trung niên đó tự giới thiệu một cách nho nhã.
Hoàng Minh Lương đang định trả lời thì Liễu Tuấn đã đứng dậy, mỉm cười và đưa tay ra bắt.
Chào tổng giám đốc Khâu, tôi là Liễu Tuấn, cha tôi là Liễu Tấn Tài, bí thư thành uỷ của thành phố Bảo Châu. Vị này là Doãn Xương Huy, con trai của bí thư tỉnh uỷ Doãn Bảo Thanh, cũng là bạn của tôi. Đây là Lý Uyển, bạn gái của Xương Huy… Người này là Nghiêm Phi, con gái bí thư tỉnh uỷ Nghiêm Ngọc Thành, cũng là bạn gái tôi… Người này là Hoàng Minh Lương, ông chủ xưởng may đo Thập Nhất.
Liễu Tuấn giới thiệu từng người từng người đang ngồi với Khâu Bình Phàm.
Lúc này Khâu Bình Phàm ngây cả người, cái khí thế vững vàng lúc mới bước vào cửa đã biến đi đâu mất, khắp khuôn mặt nở nụ cười bắt tay với từng người của Doãn Xương Huy, hoàn toàn tỏ ra kiêng nể.
Ai mà lại biết ở bàn này lại có hai vị thiếu gia và một cô công chúa chứ?
Mặt Hoàng Minh Lương hơi có chút biến sắc. Không biết trong quả hồ lô Liễu Tuấn giấu thứ thuốc gì.
Ban nãy chỉ gọi có một tiếng “Tuấn thiếu gia” mà vị này mặt mày đã không vui, giờ sao bỗng dưng lại cao giọng như thế, như thể sợ người ta không biết thân phận thiếu gia của mình vậy?
Không lẽ cái dáng điệu bình thản ban nãy là giả vờ thôi sao? Vốn cũng là một thiếu gia kém cỏi thôi mà? Nhưng cái uy thế ban nãy không thể là giả tạo được. Hoàng Minh Lương tự tin vào cách nhìn nhận của mình sau bao năm sống trong giang hồ là có lý.
Thật là không thể hiểu nổi.
Một lúc lâu mới bắt tay xong, Khâu Bình Phàm vẫn còn choáng váng, lắc lắc đầu, cười gượng.
“Coi cái mắt này này… Tôi tưởng các bạn còn là sinh viên đấy…”
Liếu Tuấn mỉm cười: “Con mắt của tổng giám đốc Khâu không có sai, chúng tôi vốn là sinh viên, tôi đang là sinh viên khoa Trung văn trường đại học Hoa Nam, Phi Phi cũng đang là sinh viên khoa mĩ thuật trường đại học Ninh Thanh. Xương Huy và Lý Uyển năm trước cũng là sinh viên trường đại học hành chính Đông Nam, giám đốc Khâu quả là có con mắt tinh thông!
Doãn Xương Huy cười nói: “Bây giờ vẫn còn nhiều người nói tôi là sinh viên đấy.”
Người này quả thật có khuôn mặt còn rất non trẻ.
“Đều là những người trẻ tài năng!”
Khâu Bình Phàm cảm khái nói.
“Nào, để tôi kính một người một cốc.”
Sớm đã có người phục vụ mang cốc đến rót bia cho tổng giám đốc.
“Tuấn thiếu gia, Huy thiếu gia, Phi Phi tiểu thư, Lý Uyển tiểu thư, hôm nay đến với khách sạn Thập Nhất của chúng tôi thật là vĩnh dự cho chúng tôi, Khâu Bình Phàm có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, thật đáng tội! Tự mình phạt ba cốc!”
Uống xong một cốc, không đợi mọi người nói câu nào, Khâu Bình Phàm liền uống một mạch hai cốc còn lại, suýt chút nữa thì sặc.
Nụ cười trên khuôn mặt Hoàng Minh Lương có chút gượng gập.
Có lẽ là vì Khâu Bình Phàm chỉ nhắc đến mấy tiểu thư, thiếu gia này mà không hề có nhắc đến ông chủ Hoàng.
Cũng chỉ vì Khâu Bình Phàm là cán bộ nhà nước, lại còn là quan chức cấp cao, trong mắt đâu thể có người làm ăn buôn bán như anh ta? Điều này ai cũng nhận ra, là Hoàng Minh Lương đang nịnh bợ mấy vị này mà thôi.
Liếu Tuấn cười nhìn Khâu Bình Phàm uống hết ba cốc bia rồi nói với người phục vụ: “Phiền cô lấy cho tổng giám đốc Khâu một chiếc ghế, mọi người cùng nhau vui một chút.”
Khâu Bình Phàm nghe vậy vui quá, vội vàng tự kéo ghế lại, ngồi xuống gần bên Liếu Tuấn.
“Tổng giám đốc Khâu, tôi có chút tò mò, ông xem chúng tôi như những sinh viên. Vậy tại sao mấy đứa sinh viên lại làm cho giám đốc hứng thú đến mức tự mình đến thăm viếng?”
Liếu Tuấn mỉm cười hỏi.
“Ha ha, đấy là vì mấy câu Tuấn thiếu gia nói trong trong đại sảnh.”
Khâu Bình Phàm cười lớn tiếng.
Liếu Tuấn sửng sốt: “Ở đại sảnh tôi đã nói gì?”
“Tuấn thiếu gia nói, chẳng ai giống ai, học cách bước đi, đến một chút đặc sắc cũng chẳng có nữa. Tôi nghĩ, thật là người có tài, nên mới đến làm quen, mời đến làm quản lý ở chỗ chúng tôi, không ngờ lại gặp được quý nhân, ha ha…”
Liếu Tuấn bất giác liếc nhìn lên Khâu Bình Phàm.
Thật không ngờ người này vẫn luôn luôn chú ý tìm ra nhân tài, cũng coi như là một người quản lý có con mắt đánh giá.
“Tổng giám đốc Khâu khách sáo quá rồi, tôi chỉ là buột miệng nói mấy câu thôi, đâu có gì là nhân tài. Hơn nữa, tôi là sinh viên khoa văn, Xương Huy là sinh viên khoa luật, đối với việc quản lý kinh doanh, đúng là ngoài lĩnh vực.
“Ái chà, Tuấn thiếu gia nói vậy là không chịu dạy tôi rồi! Hôm nay bất luận thế nào cũng phải dạy tôi vài chiêu.”
Khâu Bình Phàm dáng vẻ nôn nóng.
Liễu Tuấn thấy nói chuyện này thật phí lời, liền chuyển sang chủ đề mới, cùng Doãn Xương Huy nói những chuyện vui hồi ở trường, lại vô tay lên vai Doãn Xương Huy cùng chạm cốc một cái làm như thể hai người bạn thân lâu lắm mới gặp nhau, Khâu Bình Phàm đâu biết hai người này suýt chút nữa thành “tình địch”, quyết phen kẻ sống người chết.
Khâu Bình Phàm không để ý, cố ý nịnh hót, chốc chốc lại nâng cốc,cố lắng nghe những lời hay ho, mặc kệ Hoàng Minh Lương một bên.
Hoàng Minh Lương có chút bực bội nhưng nhanh chóng thoải mái lại. Ban đầu là đến “tạ tội” với Tuấn thiếu gia, nay tận mắt nhìn thấy bữa tiệc vui vẻ thế này, mục đích đã đạt đựơc. Còn Tuấn thiếu gia với Huy thiếu gia trở thành bạn tốt thì đúng là niềm vui bất ngờ.
Ầm ầm ĩ ĩ hơn cả tiếng đồng hồ, Nghiêm Phi dần dần hết nhẫn nại, lặng lẽ kéo áo Liễu Tuấn dưới gầm bàn, Liễu Tuấn hiểu ý, cười nói: “Tổng giám đốc Khâu, ông chủ Hoàng, chúng tôi còn chút chuyện, hôm nay đành đến đây thôi vậy!”
Cái buổi tiệc nịnh bợ này các thiếu gia nói thế nào thì nó thế nấy.
Lúc tính tiền, lại nổi lên một chút tranh chấp, Hoàng Minh Lương kiên quyết trả tiền, Khâu Bình Phàm nói thế nào cũng quyết không nhận, nhất định miễn phí. Cả hai người đều uống hơi quá một chút, cãi nhau đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng vẫn là Liễu Tuấn nói: “Vậy thì để chút ưu đãi đi”, lúc ấy mới thôi tranh chấp, chiếu theo khuyến mãi 20% mà tính tiền.
…
“Tiểu tử, nghe nói trưa nay cháu đã uống với con trai của Doãn Bảo Thanh? Lại còn đưa cả Phi Phi đi cùng?”
Khi tối về đến tỉnh uỷ, Nghiêm Ngọc Thành hỏi một cách lạnh lùng.
Liễu Tuấn gật đầu, cười nói: “Bác đúng là cái gì cũng biết.”
“Hừm, hai cậu con trai của hai phó bí thư tỉnh uỷ, một con trai bí thư thành uỷ cùng nhau ăn uống lại không biết được sao? Các cháu uống ở chỗ khác thì thôi, cứ nhất thiết phải uống ở nhà hàng Thập Nhất, lại còn gọi Tổng giám đốc nhà hàng tiếp rượu, như thể sợ người ta không biết điều ấy. Chỉ e lúc này, tất cả mọi người trong tỉnh uỷ đều biết hết thôi.”
Liếu Tuấn cười rộ lên, rút bao thuốc Trung Hoa ra mời Nghiêm Ngọc Thành một điếu, cũng châm cho mình một điếu, hút một hơi, phả ra một vòng khói, rồi mỉm cười.
Bí thư Nghiêm, bí thư Liễu với Bí thư Doãn đoàn kết với nhau, ba người con của họ chơi với nhau lại không tốt sao? Ha ha…”
Nghiêm Ngọc Thành cố gắng nghĩ ra cái gì để đỡ lại nhưng vẫn phải mỉm một nụ cười.
Tiểu tử Liễu Tuấn quả là không vừa, quan hệ Nghiêm Liễu với Doãn Bảo Thanh vốn không được tốt, có thể còn nói là bên trong còn có chút đối địch. Thế này là tốt rồi, có thể làm cho một vài ngươì phải bỏ kính ra mà nhìn.
Mặc cho họ có nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ đến cái trò ảo thuật này xảy ra thế nào.
Nhưng không, với tình hình mẫn cảm trước mắt, những lời đồn này lại có lợi với Liễu Tấn Tài. Tới được cái cấp độ này của tỉnh, mối quan hệ giữa uỷ viên tỉnh uỷ của bất cứ hai tỉnh nào đều là những chuyện rất tốn sự ước đoán. Nay bỗng nổi lên “liên minh Nghiêm Doãn”, người ta lại không thử suy đoán xem bí ẩn bên trong.
Một chút cơ hội đến, có mấy kẻ ngo ngoe muốn động đậy, chỉ sợ lại phải biến mất thôi
Trong thời khắc quan trọng, cái tên tiểu tử này lại dởchút trò tinh quái.
“Con trai nhà họ Doãn thế nào?”
Nghiêm Ngọc Thành cười hỏi.
Liễu Tuấn trợn trắng mắt: “Gì cơ? Bác muốn một con gái bác gả cho cả hai nhà?”
Bí thư Nghiêm cười mắng: “Tiểu tử thúi này, chỉ có biết nói linh tinh!”
Nghiêm Phi phối hợp với cha, véo vào eo Liễu Tuấn một cái.
Liễu theo thói quen cãi lại Nghiêm Ngọc Thành để Nghiêm Ngọc Thành vui lên một chút. Nghiêm Ngọc Thành rất quy củ, người dưới nếu không là người đặc biệt thân thiết thì không dám thăm viếng, Nghiêm Minh và Liễu Diệp không ở bên, Nghiêm Phi lại là khuê nữ, bình thường lúc nhàn rỗi lại cảm thấy cô đơn. Liễu Tuấn, một cậu “con rễ chuẩn” dĩ nhiên phải làm cho nhạc phụ vui rồi.
“Cũng được, một người có chút thẹn thùng.”
“Thẹn thùng?”
Nghiêm Ngọc Thành bỗng mở to mắt, trong đầu hiện lên dánh vẻ của Doãn Bảo Thanh.”
Vị bí thư tỉnh uỷ này, là một nhân vật lợi hại trầm lặng. Con trai ông ta sao lại bị dùng với hai cái chữ “thẹn thùng” ?
Liễu Tuấn cười nói về tình hình của Doãn Xương Huy và Lý Uyển, Nghiêm Ngọc Thành nói: “Nói thế nghĩa là nhà họ Doãn thật có một cậu con trai chân chất?”
“Đáng tiếc là, thời gian này, chỉ e cậu con trai chân chất này đang bị nghe mắng thôi!”
Liễu Tuấn cười nói, có chút cười hả hê.
Nghiêm Ngọc Thành cười khà khà một tiếng: “Thằng ranh này thật lắm tâm địa, ức hiếp người ta thật thà!”
Đôi mắt Nghiêm Phi lóe lên, một chút cũng chả hiểu tại sao Doãn Xương Huy lại bị ăn mắng.
…
Sự ước đoán của Liễu Tuấn có chút sai lệch, Doãn Xương Huy không hề bị ăn mắng.
Doãn Bảo Thanh mặc dù tức giận, nhưng đối với con vẫn sắc mặt ôn tồn. Đứa con trai này, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, là đứa con đầu lòng của ông với vợ, đừng nói đến đánh mắng ngay cả lời nặng cũng chưa bào giờ nói một câu.
“Huy à, tại sao con lại uống rượu với con trai Liễu Tấn Tài, lại còn cả con gái của Nghiêm Ngọc Thành nữa?”
Ăn cơm tối xong, Doãn Bảo Thanh mỉm cười hỏi.
Doãn Xương Huy ngoan ngoãn ngồi đối diện cha, nói: “Con với Liễu Tuấn có chút hiểu nhầm, nên đi uống cùng nhau, coi như là kết thêm một người bạn.”
“Dạ…là thế này…Hoàng Minh Lương làm vẻ khó hiểu muốn giới thiệu con với một cô gái…”
Doãn Xương Huy lắp bắp, thuật lại sự việc.
Doãn Bảo Thanh có chút biến sắc.
Cái tên Hoàng Minh Lương này, có tiếng danh gì? Chỉ toàn làm mấy trò vớ vẩn.
Mấy ngày trước có nghe hắn nói, nói Nghiêm Ngọc Thành có một cô con gái, đang học đại học, chưa có bạn trai, muốn giới thiệu cho Xương Huy. Tự mình cũng đồng ý rồi. Mặc dù Xương Huy rất nghe lời, tình cảm với Lý Uyển cũng không tồi, là vì tiền đồ sau này, nếu có thể trở thành con rể của Nghiêm Ngọc Thành thì dĩ nhiên hơn hẳn Lý Uyển.
Không ngờ đến nửa đường lại gặp phải con trai Liễu Tấn Tài.
Lúc này thật mất mặt quá.
Biết rỗ là con gái nhà họ Nghiêm và con trai nhà họ Liễu là một đôi, con trai mình đi chọc vào, người trong cuộc lại cho rằng là vì mình xui khiến. Điều này mà bi phát tán ra ngoài, nói mình đến nịnh hót Nghiêm Ngọc Thành thì còn biết treo mặt mũi vào đâu nữa?
Cái tên Hoàng Minh Lương này làm việc thật hồ đồ, cái thông tin quan trọng thế mà cũng không tìm hiểu cho rõ đã làm bừa, thật là hồ đồ.
Nhìn thấy vẻ mặt vô tội của con trai, Doãn Bảo Thanh lại không tức giận được nữa, đành kiềm lại, hỏi rõ ràng mọi chuyện thêm lần nữa rồi sắc mặt có vẻ chuyển biến tốt hơn.
Coi như còn may, cậu con trai nhà họ Liễu thật biết cách làm người, không có làm to chuyên lên, cũng coi như giữ thể diện cho con trai nhà họ Doãn.
Liễu Tấn Tài không phải người đơn giản, một cậu con 20 tuổi đã được dạy những điều lợi hại như thế.
“Được rồi, người trẻ tuổi, một chút hiểu nhầm giải quyết rõ ràng là xong rồi, sau này nên đến thăm nhau nhiều hơn.”
Doãn Bảo Thanh sau hồi suy nghĩ, phân tích rõ những lợi, hại, được, mất, sắc mặt ôn hoà nói với con trai.
“Ai…cái cậu Liễu Tuấn này, thực ra cũng tốt!”
Doãn Bảo Thanh cố cười một cách khổ sở.
Con trai mình, cái gì cũng tốt cả, chỉ là quá thật thà, xem ra không hợp với làm việc chốn cơ quan tranh giành kịch liệt, thôi thì cứ làm ở toàn án, cầu một cuộc sống “bình an là phúc” thôi.
…
Sự kiện sụt lở ở đường quốc lộ huyện Tú Đông vốn không có gì phức tạp, chỉ trong ba ngày đã có kết quả điều tra sơ bộ. Kết quả điều tra của đại đội 163 và các chuyên gia của cục giao thông tỉnh hoàn toàn giống nhau, nhận định kết cấu đất trong núi rời rạc là nguyên nhân dẫn đến sụt lở. Trong quá trình thi công của công ty Nhị Kiến thành phố Bảo Châu, không xem trọng kết cấu phân tán của đất trong núi, dự án xây dựng không phải là nguyên nhân chính mà chỉ là nguyên nhân phụ gây ra sự cố.
Xem kết quả điều tra này, Vương Quân Kiện thuật lại liền một mạch rồi sau đó vội vội vàng vàng chạy về phía văn phòng bí thư tỉnh uỷ.
Liễu Tán Tài xem cẩn thận kết quả điều tra, chậm rãi khép lại quyển sổ, đưa lại cho Vương Quân Kiện. dựa lưng về phía sau, bình thản nói: “Đồng chí Quân Kiện, vất vả cho anh rồi.”
“Không vất vả chút nào, không vất vả chút nào, đây là điều chúng tôi nên làm.”
Vương Quân Kiện vội đáp lời, có chút lo lắng nhìn Liễu Tấn Tài, chờ đợi chỉ thị tiếp theo của ông ta.
Những chỉ nhìn thấy đôi môi mím chặt của bí thư Liễu, không nó lấy một từ.
Vương Quân Kiện liền ngượng ngùng đứng dậy, nói: “Bí thư Liễu , vậy tôi xin đi trước?”
Liễu Tấn Tài gật đầu.
…
Kết quả điều tra sự cố cuối cùng của cục giao thông tỉnh và của kỷ uỷ thành phố Bảo Châu về nội dung cơ bản là giống nhau, sự cố sụt lở lần này hoàn toàn là do kết cấu địa chất của núi lỏng lẻo tạo nên, công ty Nhị Kiện thành phố Bảo Châu trong quá trình thi công không có bất cứ sai sót nào.
Chỉ do ngoài ý muốn!
Mỗi thường uỷ tỉnh uỷ đều nhận được hai kết quả điều tra. Doãn Bảo Thanh, Diệp Xuân Lâm và Hồ Vi Dân đều đã vẽ một vòng tròn lên tên của mình, coi như là “đã duyệt”, không hề phát biểu ý kiến gì.
Liễu Tấn Tài sau đó bay về thủ đô, tiếp tục khoá học lớp nghiên cứu thảo luận tại trường trung ương đảng.