“Anh Kinh Vĩ, chị dâu, anh chị thấy sao về cục diện của vịnh hiện nay?”
Bữa cơm tối nay, Liễu Tuấn tiện hỏi vài câu.
Những chuyện đánh nhau vừa rồi, bây giờ mọi người đã coi như không có chuyện gì. Rất nhiều chuyện nên như vậy, khi vẫn chưa có quyết định thì cảm thấy vô cùng khó khăn, một khi chuyện đã được quyết định, thì cũng không thể xác định quyết định này đúng hay sai, những viên đá, khúc mắc trong lòng đều được đã vứt đi, con người cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng.
Lương Kinh Vĩ nói: “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến chuyện này?”
“Không có gì, em thấy thế cục của vịnh này có chút không đúng ý, dường như Irad và Kuwait đã có dã tâm. Quân đội nước cộng hòa đều đã đưa quan đến biên giới hai nước đó, lại còn chú ý đến việc khai thác dầu của Kuwait nữa. Saddam Hussein là người không giỏi đối phó”
“Saddam Hussein không dám động đến Kuwait ư? Đó không phải là trò đùa đâu!”
Lương Kinh Vĩ nói.
“Khi mà mấy người đang thảo luận nghiên cứu vấn đề chiến tranh, không phải có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh được? Em cũng có thể nghĩ một chút, nếu như Saddam Hussein thật sự dám đứng lên đâu tranh, thì hậu quả sẽ như thế nào? Anh thấy nếu như đánh nhau thật, nước Mĩ nhất định sẽ xuất hiện mà can thiệp, không khéo sẽ trực tiếp đối đầu với Saddam Hussein...khiêu khích, sẽ một bài luận văn quân sự rất hay đó...dù sao là giả thiết, nói sai cũng chẳng sao..”
Hà Mộng Khiết hai mắt sáng lên:”Cách nghĩ này có lý, sau khi trở về, anh hãy xem xét tỉ mỉ chút có lẽ cũng có thể viết được một bài văn hay đó....sau khi viết xong, đưa cho cha xem!”
“Nếu muốn làm, thì nhanh một chút, nắm bắt thời gian”
Liễu Tuấn cười nói thêm một câu.
Lương Kinh Vĩ trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu.
Vào trung tuần tháng 7, Liễu Tuấn đã đến Hồng Kông.
Không phải là trở về từ tỉnh Quỳnh Hải, Liễu Tuấn đã vội vàng chạy về Hồng Kông gặp mặt tiểu Thanh. Vừa ký kết ngầm với Lương Kinh Vĩ xong, cho nên trong lòng của Liễu Tuấn cảm thấy vô cùng thoải mái. Quan hệ với Lương Xảo, là một còn quan hệ với những người trong gia đình của nhà họ Lương thật sự là một vấn đề gây đau đầu với Liễu Tuấn.
Nếu như cứ theo lời hẹn ước với Lương Kinh Vĩ, tuy không kết hôn với Xảo Nhi nhưng quyết không chia tay. Nói như vậy không thấy hổ thẹn mà ngược lại là hiện thực. Bản thân Lương Xảo, cũng quyết không chia tay với Liễu Tuấn. Anh ta và Lương Xảo đều cảm thấy vô cùng khó khăn, lúng túng, làm thế nào để “Cách mạng làm được đến bước cuối cùng”. Trước mắt Lương Xảo không thể tìm được một đối tượng khác, thì có lẽ sẽ bị người ta coi như là “Quái vật”
Nếu như nói cần đối diện với những người trong nhà họ Lương, thật sự chỉ có mình Lương Kinh Vĩ. Lương Quốc Cường thật sự không thể quản nổi chuyện của chuyện của đại bà chủ này nữa rồi.
Cho nên Liễu Tuấn trước nay đều đợi chờ đến giờ phút này, đợi cho đến khi có thể cùng Lương Kinh Vĩ lật ngửa ván bài.
Cách lật ván bài của Lương Kinh Vĩ, dù sao cũng nằm trong dự tính của bổn nha nội này. Sau cuộc lật bài đó, trong lòng thấy thoải mái, lại không đành vứt bỏ Lương Xảo như vậy, cho nên vội vàng chạy đến Hồng Kông. Hai người từ khi từ Quỳnh Hải trở về thành phố Nam Phương, Liễu Tuấn lập tức đóng cửa không đi đâu cả ngày chỉ ở nhà “Bắt nạt” Lương Xảo.
Tức đến nỗi ngoài những vết bầm tím trên người anh ta ra thì còn có thêm rất nhiều những vết răng cắn nữa.
Vừa đến khu vịnh này đã gặp trận chiến mịt mù này, Hussein đã lộ ra nanh vuốt của mình, chuẩn bị ra tay. Liễu Tuấn cũng dùng những lời ngọt ngào an ủi Lương Xảo, rồi ngay sau đó vội vàng chạy đến Hồng Kông.
Kì thực thời gian này giới tài chính Hồng Kông vẫn rất bình yên, hòa bình. Mọi người cứ theo nguyên tắc đi làm và ra về. Không hề có chút ý thức nào về chuyễn sẽ có một cơ hội rất lớn đang đến gần. Đương nhiên, với những nhà đầu cơ khác, cũng là một mối hiểm nguy lớn. Một mối hiểm nguy đến cũng là quá đủ để có vô số những khác nhảy lầu tự sát!
Mặc dù khi đó quân của Unikom đã hùng dũng tiến gần sát biên giới, nhưng toàn thể thế giới lại rất ít người tin rằng vị tổng thống này thật sự dám khai chiến. Trên thực tế vị trí của Kuwait rất nhạy cảm, diện tích lãnh thổ tuy nhỏ nhưng chỉ cần kéo một sợi dây thôi cũng đủ ảnh hưởng đến mọi người. Một khi Hussein ra tay thì không huy động lực lượng không được.
Do đó, tiểu Thanh tuy theo những căn dặn của Liễu Tuấn, tất cả vốn liếng đều đã được điều động, nhưng vẫn không biết là bao nhiêu và rốt cuộc là muốn chơi vào chỗ nào.
Tiểu Thanh hiện nay cũng là một nữ doanh nhân nổi tiếng trong giới tài chính tại Hồng Kông, tổng số vốn cũng đã vượt qua 70 trăm USD. Tất cả những người trợ giúp đều vô cùng coi trọng cô ấy.
Trong thời gian trước. tiểu Thanh bắt đầu đã rất nhiều cổ phiếu của mình để chuyển sang tiền mặt, nhưng vẫn không nói rõ nguyên nhân. Những người tham gia cố vấn đều không hiểu được Liễu tổng muốn làm chuyện lớn gì trong khi trong thời gian này thị trường toàn cầu đều đang trong giai đoạn ổn định. Gió yên bể lặng, vậy mà lại tập trung toàn bộ vốn của tập đoàn lại, muốn làm chuyện gì vậy chứ?
Chẳng nhẽ Liễu tổng muốn chuyển đổi phương hướng đầu tư của thị trường tài chính sao?
Không hiểu!
Đợi đến khi cả công ty đột nhiên thấy Tuấn thiếu gia mới hiểu được thật sự sắp có chuyện lớn xảy ra.
Vị Tuấn thiếu gia này, trước đây chỉ có đến đây 2 lần trong những lần đầu tư vào những ngành công nghiệp đang nổi, lần đầu tiên là khi công ty mới thành lập, thì cũng không để lại ấn tượng sâu trong mọi người, nhưng lần thứ hai thì không giống như vậy, ba năm trước trước khi xảy ra chuyện nạn cổ phiếu mấy ngày cũng đột ngột “Đến viếng thăm”, hơn nữa lại chẳng hề báo trước, đem bán hết tất cả những cổ phiếu dài hạn trong tay, mọi người ban đầu cho rằng anh ta bị điên, nhưng ngay sau đó thì cả công ty lại trúng quả đậm, sau lần đó thì cả Hồng Kông đều biết đến danh của anh ta và cái danh “Thần cổ phiếu” được đặt ra để gọi anh ta.
Thế còn lần này đến là có chuyện gì chứ?”
Lại có ai sẽ gặp xui hay sao?
Nói ra, Tuấn thiếu gia ba năm trước cao lớn cường tráng, tuấn tú đẹp trai, mặc chiếc áo sơ mi trắng khá tinh xảo, bên ngoài là bộ âu phục, với đôi giày da đen, thêm cặp kính dâm đen, khuôn mặt mang theo nụ cười. Nếu như muốn xét về sự khác biệt thì đó chính là thái độ hết sức trầm tĩnh của anh ta, lặng lẽ đưa ra những “Hiểu biết của mình làm ảnh hưởng đến cả thiên hạ” với thái độ hết sức tự tin.
Trụ sở chính của công ty đầu tư, hiện nay cũng đã hơn rất nhiều so với ba năm về trước, hai tầng lầu, những quản lý thông thường ở tại văn phòng tầng 17, còn tầng 18 là nơi làm việc của tổng quản lý, phòng hội nghị và phòng họp của chuyên viên cấp cao.
Văn phòng của tổng tài Liễu cũng được sửa chữa, được thiết kế theo phong cách ngay bên ngoài là phòng thư kí, tiếp đến là văn phòng làm việc rộng rãi, bên trong còn có một phòng ngủ, thêm cả tắm hơi, thiết kế vô cùng đầy đủ.
Liễu Tuấn khi lần đầu tiên bước vào căn phòng của tổng tài Liễu thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu như mà Hà Mộng Doanh trông thấy thì nhất định sẽ thay đổi căn phòng làm việc của mình như thế này.
Cô Hà thực sự rất ít khi hưởng thụ những thứ giống như cuộc sống của người khác.
Quy mô của công ty lớn. Quy tắc cũng lớn theo, nhưng không phải mỗi trù tính đều có thể chạy đến văn phòng của tổng tài để ngắm ngía Liễu thiếu gia. Chưa được tổng tài căn dặn thì ngay cả Hoàng Diệu Kỳ trợ lý đặc biệt của tổng tài cũng không thể dễ dàng bước chân vào.
Thấy Liễu tổng cười tươi như hoa, vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không nên chạy lung tung mà tìm phiền phức dù sao cũng chẳng ai muốn bị mắng cả.
Liễu Tuấn bước chân vào văn phòng, liền nằm ngay xuống chiếc ghế sofa, hai chân gác lên tay ghế. Không biết tại sao mà Liễu Tuấn rất thích ghế sofa, chỉ cần có cơ hội là nằm ngay xuống như vậy, nhẹ nhàng, thoải mái vươn vai, không chút lo lắng.
Tại nhà của Hà Mộng Doanh như vậy, bây giờ tại “Văn phòng công ty Phi thiên” chỗ của tiểu Thanh vậy.
“Ah là con sâu lười, đến là nằm xuống ngay được”
Tiểu Thanh để tách trà trước mặt tôi, gùi xuống véo chiếc mũi của Liễu Tuấn cười nói.
“Phải làm cho tình thần thoải mái, hôm nay phải xử lý em cẩn thận”
Liễu Tuấn cười nói, ôm lấy tiểu Thanh.
Tiểu Thanh cũng chẳng quan tâm đây là văn phòng làm việc, cũng nằm gọn trong lòng của anh ta, hôn những cái hôn nồng nàn nhất.
“À, ở chỗ em không phải có phòng ngủ sao? Hay là bây giờ anh sẽ trừng phạt em…”
Sau những nụ hôn, Liễu Tuấn nhìn khuôn mặt tròn trịa thanh tú của tiểu Thanh, cẩn thận đưa ra đề nghị.
“Anh càng ngày càng hư hỏng..”
Khuôn mặt tiểu Thanh đỏ ửng lên, nhẹ nhàng đánh anh ta mấy cái, quẫy ngồi dậy, dường như mỗi lần gặp mặt đều bị anh ta làm cho đầu óc mê muội, cứ thế cười liên tục. Người đàn ông hàng ngày luyện tập võ công, thân thể đúng là rất khỏe mạnh.
Từ một người phụ nữ văn phòng với bộ trang phục lịch sự bỗng chốc trở thành một người nhẹ nhàng, “Thú tính” bên trong con người của Liễu Tuấn thật sự không thể “Kìm hãm” lại được.
Tiểu Thanh đang thấy xâu hổ thì đã thấy một bàn tay thô ráp, to lớn đã kéo chiếc áo xuống, những chuyện xảy ra vô cùng nhanh chóng. Thật sự vẫn đang kinh ngạc, liền vội vàng ấn tay vào người kia để giữ lại.
“Không được đùa, đây là phòng làm việc, người ta thấy sẽ không hay”
“Ha ha, sẽ ảnh hưởng đến ánh hào quang của tổng giám sao?”
Liễu Tuấn chưa kịp phản ứng gì thì bàn tay cả thô ráp của anh ta, đã trên da thịt của tiểu Thanh rồi.
“Không được…”
Tiểu Thanh nói, nhưng cơ thể lại bắt đầu mềm ra.
Thấy Liễu Tuấn đã như vậy, tiểu Thanh cũng chuẩn bị phối hợp với anh ta, nhưng Kim Phúc Sinh đã đến làm phiền không đúng lúc. Đứng ngoài cửa gõ gõ mấy tiếng.
Liễu Tuấn cũng đành dừng lại.
“Ài, tiểu Tuấn, đến cũng không gọi trước cho tôi, hay là không coi Kim Phúc Sinh tôi ra gì nữa à?”
Kim Phúc Sinh trách.
Liễu Tuấn cười bắt tay cùng với ông ta.
Thấy đôi trẻ trong phòng anh anh em em, vô cùng thân mật, cho nên đứng bên ngoài đợi một lát, đợi hai vị chỉnh lại quần áo cho chỉnh tề mới cười ha ha bước lại gần.
“Nha đầu thông phòng “ của Kim Phúc Sinh A Giai và trợ lý đặc biệt của tiểu Thanh cũng cùng vào, khi bắt tay cười đương nhiên cũng có mang theo ánh mắt kính trọng.
Khi lần đầu tiên A Giai đến thành phố Bảo Châu cũng chỉ là một học sinh cấp 3, tuy là con trai của bí thư thành ủy, khi A Giai thấy Liễu Tuấn đã có thái độ coi trọng rồi. Đến bây giờ, đã qua mấy năm thay đổi không những A Giai hay Kim Phúc Sinh đều thêm phần xem trọng Tuấn thiếu gia.
Nguyên nhân cũng chính là anh ta đã giúp họ kiếm về không ít lợi nhuận.
Bất kì ai thấy thần tài này cũng đều có thái độ như vậy cả.
“Ngồi mấy tiếng ô tô rồi có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi chút rồi mới đi làm phiền tổng Kim” Khi khách đã ngồi xuống, Liễu Tuấn khách khí nói.
“Làm phiền gì chứ? Chúng tôi đợi chờ cậu đến, đến nỗi mắt đã mở căng cả ra đây này”
Kim Phúc Sinh cười nói.
“Tuấn thiếu gia, lần này đến có phải là có động thái gì lớn không?”
A Giai không thể đợi chờ thêm nữa, vội vàng hỏi.
Trước đây cô ta gọi là tiểu Tuấn, bây giờ đã tự giác đổi cách xưng hô rồi.
“Chỉ chơi chút thôi!”
Dù sao Liễu Tuấn cũng không muốn làm gì qua thần bí nhưng những chuyện cần giữ bí mật thì vẫn cần phải giữ.
Tất cả mọi người, bao gồm cả tiểu Thanh đều đang sáng mắt lên. Cái dáng vẻ thần bí của vị này có thể không những có động thái mới mà còn có thể là nhiều hơn nữa.
“Chị Hoàng, phân tổ dự trù chút đi….ừm, hai tổ đi, một tổ làm sáng, số lượng có thể ít một chút, tổ còn lại thì làm đêm, nhằm vào người mỹ! sắp xếp như vậy bắt đầu thi hành từ mai. Nhưng sáng mai 9 giờ tất cả những quản lý đều phải tiến hành họp một chút, tôi có chút chuyện muốn nói”
Liễu Tuấn hạ mệnh lệnh đầu tiên cho Hoàng Diệu Kỳ.
Hoàng Diệu Kỳ hơi ngạc nhiên, có lẽ là những sắp xếp của Liễu Tuấn cô không quen –cái gì là “Tiểu quỷ” còn có “Mỹ quốc”, xem ra tuấn thiếu gia với những người trong nước và nước ngoài không thật hứng thú lắm.
Những kiểu dùng từ phức tạp thế này có lẽ rất “Đại lục hóa”. Tại Hồng Kông không hề gợi những người mỹ và nhật như vậy.
Nhưng Hoàng Diệu Kỳ cũng không ngạc nhiên quá lâu, vui vẻ đáp lại một câu. Nhưng người phụ nữ này làm việc cẩn thận, sau những dặn dò đó, nhìn tiểu Thanh một chút. Dù sao bà chủ này mới thực sự là người cô ta dưới quyền, không thể làm sai quy tắc.