“Vâng, nghe nói là công ty Hoa Uyển này, là công ty kiến trúc dân doanh lớn nhất của thành phố Đại Ninh, thực lực kinh tế rất mạnh, làm sao có thể lừa tiền của người ta chứ?”
Doãn Xương Huy không hiểu.
Doãn Bảo Thanh cười gượng.
Người đứng đầu của công ty này đương nhiên Doãn Bảo Thanh hiểu rõ hơn Doãn Xương Huy nhiều, nghe nói là có liên quan tới bí thưu thành ủy thành phố Đại Ninh Hồ Vi Dân, thậm chí có tin, em tổng giám đốc của công ty này có quan hệ không bình thường với Hồ Vi Dân.
Công ty này, nếu không có chút cơ sở thì có thể trở thành công ty kiến trúc lớn nhất của thành phố Đại Ninh chứ?
Mà công ty vật liệu xây dựng Dũng Hưng cũng không phải yếu thế, có uy thế tại thành phố Hàn Hồ. Nghe nói hiện nay có quan hệ không bình thường với thị trưởng thành phố Hàn Hồ nữa. Mai Ngao Hàn thông minh, có năng lực, là cán bộ rất được coi trọng của Liêu Khánh Khai. Lúc đầu Lạc Tử Vinh không để ý đến vật nghĩa, đưa Tiết Bình Sơn đến thành phố Hàn Hồ làm bí thư cũng có ý áp chế Mai Ngao Hàn.
Sau này Tiết Bình Sơn điều về tỉnh thành, Mai Ngao Hàn kinh nghiệm có hạn, chưa thể làm bí thư, nhưng tiền đồ lại rất tốt. Hai vị có liên quan tới công ty này thật sự cũng thật sự làm cho lãnh đạo thành phố Đại Ninh đau đầu. Cho dù xử như thế nào, thì cũng đắc tội với một, nhưng thật sự đắc tội với ai cũng không được.
Cho nên cái vụ án này mới được giao cho Doãn Xương Huy.
Có lẽ Doãn Xương Huy đề bạt lên làm thẩm phán, là có liên quan tới vụ án này. Án kinh tế lớn như vậy, do một thẩm phản trẻ đảm nhiệm, thật sự không thật thỏa đáng.
Đã là thẩm phán thì gánh nặng đương nhiên khó tránh, dù sao danh chính ngôn thuận, tiểu tử nhà anh dựa vào phó bí thư tỉnh ủy, thì tự anh đi đắc tội với Hồ Vi Dân và Mai Ngạo Hàn là được, người khác không thể đắc tội được.
“Thế bản thân con, nghĩ thế nào?”
Doãn Bảo Thanh hỏi.
“Với tư cách thẩm phán đương nhiên là chấp hành theo nguyên tắc rồi. Nhưng, Liễu Tuấn nói con nên hỏi ý kiến của cha”
Doãn Xương Huy nói thật.
“Liễu Tuấn bảo con về hỏi ý kiến của cha?”
Doãn Bảo Thanh kinh ngạc nói.
“Vâng, cậu ấy nói…trong việc này có điều gì đó không đúng…”
Doãn Bảo Thanh cười thành tiếng.
Tên tiểu tử nhà họ Liễu này, chẳng nhẽ đang đi học sao, sao lại có thể suy nghĩ được như vậy? hơn con nhà mình ,nhưng nói thế nào, nhắc nhở lần này đương nhiên là có ý cả.
“Doãn Huy à, vụ án này, đừng vội điều tra vội, để cha nghĩ đã rồi nói với con” Doãn Bảo Thanh vỗ vai con trai nói, : “Sau này nên thường xuyên nên đi lại nhiều với Liễu Tuấn, người bạn này đáng để con chơi” Thời gian này, Doãn Bảo Thanh thật sự cảm thấy khá đau đầu.
Từ sau khi Lạc Tử Vinh bị điều đi, những ngày tháng của ông ta thêm khó khăn hơn. Trải qua việc lựa chọn cán bộ cấp cao vào năm ngoái, đảng phái của Lạc Tử Vinh đã chịu rất nhiều áp lực, thực lực không mạnh như trước. Doãn Bảo Thanh may mà không nằm trong đảng phái đó, mới có thể giữ vững được vị trí hiện có, hơn nữa trong thời gian này rõ ràng có tính chất động viên.
Dù sao tầng lớp quan cấp cao này không thể liên luỵ quá lớn. Tỉnh N với tư cách là một tỉnh nông nghiệp nằm trong nội địa, trong mắt của những cán bộ trung ương thì vị trí không thật nổi bật, đã điều chỉnh 5 ủy ban thường vụ tỉnh, phạm vị qua rộng. trật tự đoàn kết, đều được đã quy về vị trí thư nhất.
Nhưng Doãn Bảo Thanh cũng biết, chỉ có thời gian này mà thôi. Điều chỉnh sớm muộn thì cũng sẽ xảy ra, chẳng qua đến lúc đấy cấp trên sẽ động chạm tới những ai mà thôi.
Vị trí của Phó bí thư tỉnh ủy , bí thư ủy ban kỉ luật tỉnh, là khá quan trọng, không biết có bao nhiêu người đang âm thầm hy vọng đạt được.
Đầu năm khi huyện Tú Đông xảy ra chuyện, Doãn Bảo Thanh vốn nghĩ mượn cớ thăm dò một chút. Xem phản ứng phía Hồ Vi Dânthế nào.
Đương nhiên, Hồ Vi Dân một bí thư thành ủy thành phố Đại Ninh kiêm thưởng ủy tỉnh ủy, đứng đầu trong nội bộ đảng, lại không đáng để Doãn Bảo Thanh đi nịnh bợ. Ông ta chủ định là muốn thử, có thể trở thành đảng phải của họ Hồ hay không.
Cái gọi là “Cây đổ, khỉ chạy”, cũng khó trách Doãn Bảo Thanh muốn tìm đến “Một chỗ dựa khác”, ông ta cần chớp thời cơ đợi đến khi đại cục ổn định mới cố gắng thì thực sự đã quá muộn rồi.
Nhưng Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài lại vô cùng lợi hại, năm lần bảy lượt đã hóa giải được thủ đoạn của bác ta, không dám có chút manh động nào nữa, con trai của ông ta lại trở thành bạn của tiểu tử nhà họ Liễu, làm cho Doãn Bảo Thanh càng thất ngại ngần. Việc thử nghiệm này chưa ra tay thì đã chết, Liễu Tấn Tài nhân cơ hội tốt mà tiến vào làm cán bộ cấp cao tại thưởng ủy tỉnh ủy, Liêu Khánh Khai đang nỗ lực hơn nữa, căn bản là có cái thế “Độc đoán”
Cái địa vị này Liễu Khánh Khai có thể “Độc đoán” hay không, thật sự không quan trọng. cấp độ 1 tại tỉnh phần lớn sẽ là tự giác tuân thủ quy tắc, không được làm loạn, không thể dễ dàng khơi gợi “Chiến tranh”. Quyền uy của bí thư tỉnh ủy là nhất định cần bảo vệ, vấn đề không tuân thủ nguyên tắc tuyệt nhiên không thể bị người khác đưa ra bàn tán.
Hiện nay tỉnh ủy tỉnh N, thực ra có 4 phòng ban.
Thứ nhất đương nhiên là hệ của bí thư tỉnh ủy Liêu Khánh Khai, thực lực mạnh mẽ. Sau đó là hệ của Hồ Vi Dân thường ủy tỉnh ủy, hệ này thì thực lực không rõ ràng. Nhưng sự ủng hộ của cấp trên lại rất lớn. Thứ ba là tỉnh trưởng Trương Quang Minh. Tuy là mới nhậm chức không lâu, tuy chưa giương cao ngọn cờ của mình tại tỉnh ủy, nhưng danh tiếng đã được lập lên rất vững chắc. Những ngày tháng sau này đương nhiên cũng cần hình thành đội ngũ riêng cho mình. Cuối cùng là thực lực của Doãn Bảo Thanh, nói trắng ra thù chỉ có một mình ông ta, coi như là một khác nhau
Cho nên Doãn Bảo Thanh sẽ thử vào hệ của hệ Hồ Vi Dân chứ không phải tiếp cận Liêu Khánh Khai. Đây cũng có nguyên nhân sâu xa của nó. Ông ta chạy theo gót của Lạc Tử Vinh, thời gian này nếu đổi sang bên của Liêu Khánh Khai cũng chưa chắc đã được tiếp nhận, với tư cách một bí thư tỉnh ủy, Liêu Khánh Khai sẽ càng chú ý hơn nữa tới động tĩnh của các cấp trên, chứ không chỉ riêng để mắt tới Tỉnh N.
Dù sao những cán bộ của trung viện trong mắt của Doãn Bảo Thanh, cũng không dám khoa chân múa tay trước mặt ông ta. Chẳng nhẽ bên trên không có hình dáng của Hồ Vi Dânhay sao?
Phải biết thành phố Đại Ninh là “Giang sơn vững chắc” của Hồ Vi Dân. Việc này, nên làm như thế nào, thật sự đang làm cho Doãn Bảo Thanh phải đau đầu.
Ông ta nhấc điện thoại lên, ấn số.
“Xin chào, tôi là Phương Trung Bình, xin hỏi đầu dây bên kia là ai?”
Tiếng nói trong điện thoại hơi trầm nhưng cũng khá bĩnh tĩnh, đây đều là tính cách của những cán bộ mà được Doãn Bảo Thanh bồi dưỡng.
“Trung Bình à, tôi là Doãn Bảo Thanh đây”
“Á, bí thư, đồng chí có chỉ thị gì chăng?”
Phương Trung Bình vội vàng kính cẩn chào.
Phương Trung Bình và Vương Quần giống nhau, đều là do Doãn Bảo Thanh bồi dưỡng, hiện nay đã đảm nhiệm chủ nhiệm thứ ba của phòng kiểm sát. Người này phụ trách liên lạc các cơ quan chính quyền tỉnh, cơ quan đảng bộ, các trường đại học, các cơ quan trực thuộc tỉnh và các cơ quan đơn vị sự nghiệp, đơn vị tỉnh quản lý những vụ án vi phạm pháp luật cùng những vụ án quan trọng, phức tạp cũng như những công tác điều tra đã được xử lý khác, chỉ đạo, liên hệ các cơ quan có liên quan, công tác điều tra kỉ luật. Đây cũng có thẻ xem như một cơ quan rất có quyền lực tại ủy ban kỉ luật tỉnh.
“Trung Bình việc là như thế này, cậu hỏi giúp tôi…”
Doãn Bảo Thanh nói lại vụ án mà Doãn Xương Huy phải đảm nhiệm.
Phương Trung Bình thông minh, có năng lực, lập tức hiểu ngay ý của cấp trên.
“Được ạ, bí thư Doãn tôi sẽ đi tìm hiểu tình hình cụ thể, rồi sẽ báo cáo lại với đồng chí”
“Ừ, vất vả cho cậu quá”
Doãn Bảo Thanh trước nay rất ít khi khách khi với cấp dưới như vậy, đặc biệt là với “Trung thần” như Phương Trung Bình, càng thoải mái hơn cả, nhưng tình hình phức tạp như hiện nay, Doãn Bảo Thanh cũng không thể giữ cái thái độ như trước được.
Người này chỉ cần chốn quan trường có thay đổi thì tự bản thân mình cũng sẽ theo đó mà thay đổi theo.
Nhưng với Phương Trung Bình thì vẫn Doãn Bảo Thanh vẫn vô cùng tin tưởng.
Khi ông ta gọi điện cho Phương Trung Bình, Lý Uyên cũng gọi điện cho Nghiêm Phi, hai người nói chuyện vài câu, phần lớn là hôm nay mua quần áo đẹp hay không, sau đó chủ đề lại thay đổi, Lý Uyên hỏi: “Phi Phi, Liễu Tuấn có đó không?”
“Có…”
Nghiêm Phi vẫn giữ giọng nói rất vui vẻ..
Lúc này mà Liễu Tuấn chưa đi thì nhất định là muốn cùng với Nghiêm Phi cả tối nay.
Căn biệt thự nhỏ của ủy ban thường vụ tỉnh đương nhiên không thể thiếu phòng ngủ của Liễu nha nội được. Dù sao Nghiêm Minh và Liễu Diệp đều đang ở thành phố Bảo Châu, trong nhà không có người giúp việc, căn phòng càng thêm phần trống trải .
Lúc này , Liễu Tuấn vẫn chưa nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành “Chuyện quốc gia đại sự” của họ, vẫn ngoan ngoãn ở nhà cùng Nghiêm Phi.
Vừa thấy Nghiêm Phi ngẩng đầu nhìn, liền mỉm cười tiến lại nhận điện thoại.
Lý Uyên lúc này gọi điện đến tìm anh ta, có lẽ người con gái thông minh này đã có những suy nghĩ đánh giá riêng cho mình rồi. Anh ta vốn cho rằng Lý Uyên ngày mai cũng có thể tối mai hơi muộn một chút mới gọi điên thoại tới.
Dù sao người ta cũng là nghĩ cho chồng cho nên mới có cuộc điện thoại này.
“Xin chào, Lý Uyên, ăn cơm chưa?”
Liễu Tuấn nói chuyện rất tự nhiên thoải mái.
Với vợ của Doãn Xương Huy, anh ta cũng có ấn tượng tốt.
“Ăn rồi, có chút khó nuốt”
Lý Uyên hơi lộ ra chút suy ngẫm rất đúng chỗ.
Liễu Tuấn cười nói: “NÓi nguyên nhâ đi. Xem tôi có giúp được gì không”
“Ừm, chuyện của hai công ty kiện nhau, nguyên cáo là công ty vật liệu xây dựng Dũng Hưng thành phố Hàn Hồ và bị cáo là công ty kiến trúc Hoa Uyển. Nguyên nhân do nợ tiền vốn”
Lý Uyên không hổ danh là sinh viên chuyên ngành pháp luật, vừa nói tới bản án, đã dùng những từ chuyên ngành rồi.
“Ù, thì ra như vậy,nhưng sao?”
Liễu Tuấn hỏi.
Theo sự thâm nhập của cải cách mở cửa, những chuyện lừa dối thế này ngày càng nhiều. Liễu Tuấn tuy không biết những người đứng đằng sau hai công ty này nhưng cấp trên lại giao vụ này cho Doãn Xương Huy làm thẩm phán thì có thể thấy sự việc liên quan tới hai công ty này cũng chẳng có chút gì đơn giản cả.
Điện thoại phía bên Lý Uyên bỗng im ắng, có lẽ cô ta đang suy xét.
“ừ…nghe nói, tôi chỉ là nghe nói thôi, không có chứng thực qua….nghe nói bí thư Hồ có quan hệ rất thân thiết với công ty Hoa Uyển, còn công ty Dũng Hưng lại có quan hệ khá tốt với thị trưởng thành phố Hàn Hồ…”
Liễu Tuấn cau mày hỏi “Xương Huy có nói chuyện này với bí thư không?”
“Nói rồi”
“Bí thư nói sao?”
“Cha nói chuyện này đừng làm vội, còn nói..”
“Còn nói gì?”
“Còn nói, nên nên kết thân với cậu thường xuyên qua lại với cậu”
Liễu Tuấn liền gượng cười, bí thư Doãn vẫn rất thận trọng với mình. Ý của ông ta chỉ là không muốn thấy Doãn Xương Huy bị người khác tính toán, cho dù cha của người đó có phải là Doãn Bảo Thanh hay không thì làm bạn được với Liễu Tuấn cũng tốt rồi.
Xem ra bạn của mình bị người khác quá so đo, không biết tính cách của Liễu Tuấn. không ngờ lại được bí thư Doãn đánh giá cao như vậy, cũng không biết nên vui hay buồn đây.
“Lý Uyên nói lại với Xương Huy, bảo anh ấy cứ làm theo lời của bí thư Doãn, nói như vậy chắc chắn bí thư đã có chủ định riêng rồi.”
Liễu Tuấn suy nghĩ thận trọng nói với Lý Uyên.
Theo tính cách của Doãn Xương Huy, khó có thể lộ ra nhưng nét anh hùng nhưng những ngày tháng của anh ta chưa chắc bị những lãnh đạo trong trung viện nói ra nói vào vài câu.