Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 397: Liễu Nha Nội không phải dễ đối phó



Nghị Nhiên nghe thư ký tiểu Khâu nói Liễu Tuấn cùng Hà hội trưởng đi gặp Hàn Giang bí thư, hắn vẫn rất bình thản, thậm chí còn cười lạnh lùng.
Không ngờ thư ký Nhan lại gọi đến nhanh như vậy.

Vương Nghị Nhiên nghe bí thư Hàn Giang triệu mình, phỏng chừng là vì việc này, trong đầu thấy có gì đó không đúng. Chẳng phải là Liễu Tuấn sao? Cha hắn là ủy viên tỉnh ủy thì sao chứ, đoàn tỉnh ủy không do Liễu Tấn quản lý.

Vương Nghị Nhiên đến bên ngoài phòng làm việc của bí thư Hàn, cười chào hỏi bí thư.
Thư ký Nhan cũng cười nhưng mà có chút đau khổ.Vương Nghị Nhiên giật mình, tựa hồ cảm giác gây nên chuyện gì đó. Nhưng mà lúc này hắn đã không còn thời gian suy nghĩ. Cửa phòng làm việc của bí thư Hàn mở rộng nên chỉ cần liếc nhìn là thấy bí thư Hàn.

Vương Nghị Nhiên lập tức tươi cười, khom người, bước nhanh vào.
"Chào Hàn bí thư!"

Hàn Giang lạnh lùng nhìn hắn.Vương Nghị Nhiên trong đầu lo lắng. Bởi vì hắn nhìn thấy Liễu Tuấn đang ngồi đó, thậm chí còn rất thoải mái chứ không phải là khúm núm ngồi đó.

"Vương Nghị Nhiên giới thiệu một chút. Vị này là Hà Mộng Doanh hội trưởng quỹ từ thiện Hoa Hưng thành phố Nam Phương.”Hàn Giang giới thiệu cho Vương Nghị Nhiên.

Vương Nghị Nhiên lúc này mới nhìn sang phía Hà hội trưởng, thật không ngờ cô lại xinh đẹp trang nhã như vậy, cao quý giống như mấy phu nhân trên TV.

"Hà hội trưởng. Chào cô."Vương Nghị Nhiên nắm chặt tay Hà Mộng Doanh, nhìn chằm chằm kì thực không hiểu ra sao.

Hắn nghe được từ một nguồn tin không chính thức, thật ra những ngày này Hàn Giang cũng duy trì thái độ"Đề phòng" với Liễu Tuấn, nếu không thì hắn cũng không tạm thời cách chức Liễu Tuấn. Vậy mà hôm nay lại phá lệ tiếp hai người này, không phải là nể Liễu Tuấn mà là nể mặt vị hội trưởng xinh đẹp này.

Nam Phương có liên quan gì đến Hàn Giang chứ?Hàn Giang chưa bao giờ đến Nam Phương công tác qua.Như vậy, Hàn bí thư sao lại nể tình như vậy? Chẳng lẽ...

Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Nghị Nhiên có nghĩ linh tinh.

"Đồng chí Vương Nghị Nhiên thời gian gần đây bận nhiều việc sao?"
Hàn Giang một lần nữa lạnh lùng nhàn nhạt hỏi.Vương Nghị Nhiên giật mình, Hàn bí thư cũng không theo lệ cũ cho hắn ngồi xuống trước mà hỏi thăm luôn, hơn nữa ngữ khí nghiêm trọng cứ như là vấn tội.

"Bí thư không phải là rất bận..."Trong khoảng thời gian ngắn, Vương Nghị Nhiên không biết ứng đối thế nào.

"Tôi thấy anh bận nhiều việc mà, bận chuyện gì vậy ? Công trình hy vọng của các anh tình hình quyên góp đến đâu rồi?"

Hỏng rồi, đúng là vì chuyện này.Vương Nghị Nhiên trong nội tâm cả kinh, vụng trộm liếc Hà Mộng Doanh chỉ thấy nữ nhân này bưng chén lên uống trà, khóe miệng thoáng hiện ra một nụ cười khinh thường nhưng vẫn rất xinh đẹp.

Hồ ly tinh!Vương Nghị Nhiên trong đầu đột nhiên hiện lên từ này.

"A!... Hàn bí thư, công trình hy vọng khá lạc quan, cho tới bây giờ, tổng cộng đã ba trăm mười nghìn nhân dân tệ, chúng tôi đang định đi Thanh Phượng xây hai trường tiểu học…”

Tất nhiên Vương Nghị Nhiên không dám nhìn "Hồ ly tinh" lâu bèn vội vàng trà lời bí thư.

"Ba trăm mười ngàn? Đồng chí Vương Nghị Nhiên xem ra các đồng chí tuyên truyền chưa hiệu quả, hội thanh niên thành lập cũng gần một năm nhiều nhân viên công tác như vậy, một năm tiền lương cũng phải một trăm nghìn cơ mà ?"Hàn bí thư bất mãn nói.

Vương Nghị Nhiên méo mặt.Các người thật sự quan tâm đến chuyện này? Giờ đây lại quay ra trách chúng ta làm không tốt.

"Hàn bí thư, báo cáo anh, chúng ta vẫn chưa đạt được mục tiêu hiệu quả... Nhưng mà, giờ đây tuyên truyền nhân dân quyên góp tiền cũng khó khăn, các tỉnh bạn cũng không khác chúng ta là mấy..."Vương Nghị Nhiên giải thích.

"Được rồi được rồi... Người ta ít nhất cũng không phản đối người khác đến tận nơi quyên tiền.”

Vương Nghị Nhiên vã mồ hội hột, đứng đó khom người nói : "Hàn bí thư, Hà hội trưởng, chuyện này là sai sót của tôi, xin hội trưởng bỏ qua cho."
Vương Nghị Nhiên khôn khéo nói.

Mặc kệ Hà hội trưởng này có địa vị thế nào, tóm lại đích thân Hàn bí thư phải ra mặt thì đủ hiểu, giờ có giải thích thì cũng chỉ làm cho mọi việc thêm rối.Chuyện ngu xuẩn như vậy không thể làm.

Hàn Giang liền nhìn về phía Hà Mộng Doanh, trên mặt dĩ nhiên tươi cười.
Hà Mộng Doanh buông chén xuống, mỉm cười nói: "Chú Hàn, việc này cũng không thể trách trưởng phòng Vương được. Làm lãnh đạo, bề bộn công việc là chuyện rất bình thường."Ngữ khí của cô rất thành khẩn, cũng không có chút mỉa mai.

Hàn Giang liền hiểu rằng, những lời mình nói đã có hiệu quả, đại tiểu thư đã hết giận. Thiên kim tiểu thư nhà giàu rất coi trọng thể diện.

"Ha ha, Tiểu Doanh! Cháu vẫn rộng lượng như vậy. Không hổ là con nhà gia giáo. Hà tham mưu trưởng vẫn khỏe chứ?"

"Làm phiền chú Hàn lo lắng, ông cháu vẫn khỏe."Hàn Giang liền gật gật đầu.
Vương Nghị Nhiên lại một hồi cháng váng đầu. Nghe xong thì hắn mới biết địa vị của Hà hội trưởng này quả không nhỏ.Hà tham mưu trưởng! Không phải là tham mưu trưởng của bộ đội ta đấy chứ?

"Tiểu Doanh, cháu không phải ở bộ đội sao? Tại sao..." Hàn Giang tựa hồ có chút tò mò với chuyện "đổi nghề" của Mộng Oánh.

"Tại ở bộ đội chờ đợi chán ngán quá, muốn đổi khẩu vị... Chú Hàn, cháu là con gái chuyện chém giết không hợp với cháu."Hà Mộng Doanh cười nói.

"Ha ha,nói cũng đúng."Vương Nghị Nhiên đứng đó, trong bụng thầm chửi bới.

Cô ***, cô muốn lấy lại thể diện của gia đình thế lực của mình, tôi có thể hiểu được. Tôi cũng đã nhận lỗi, xin lỗi có thể đi rồi chứ, sao lại bắt tôi cứ phải đứng ở đây?

Hiển nhiên Liễu Tuấn đang nhàn nhã bưng chén trà chậm rãi uống.

"Đúng rồi, Tiểu Doanh!, Cháu nói muốn quyên tiền cho công trình hy vọng của chúng ta.Cháu định quyên bao nhiêu?"Hàn Giang lúc này mới chợt nhớ tới chuyện chính.

"Ha ha, Chú Hàn, cháu muốn tìm hiểu tình hình cụ thể mới có thể quyết định, lần đầu tiên quyên tiền, chắc cũng khoảng năm trăm nghìn đến hai triệu gì đó..."Hà Mộng Doanh cười mỉm nói.

Hàn Giang cùng Vương Nghị Nhiên nghe xong đều ngây ra một lát.
Cô gái này, đúng là phóng khoáng.Nên biết cả năm hội thanh niên mới quyên được có ba trăm mười, vị này mới mở miệng đã quyên năm trăm đến hai triệu, mà đây mới chỉ là quyên lần đầu.

"Ha ha ha, Tiểu Doanh! Cháu vừa mới bỏ quân phục mà đã rộng rãi như vậy?"

"Chú Hàn, cháu cũng chỉ là có chút lòng thành thôi. Cháu giờ đây, cũng không phải hoàn toàn bỏ quân phục, cháu vẫn trong quân tịch. Ông cháu đồng ý cho cháu đi làm công tác từ thiện."
Hà Mộng Doanh cười đáp.

Hàn Giang lắc đầu.Có thể "Ngừng lương giữ chức" ? Chắc cũng chỉ cò Hà lão gia mới có thể làm được vậy.

"Ha ha, vậy thì cháu cùng đồng chí Vương thương lượng chuyện quyên tiền đi Giữa trưa mời cháu ăn bữa cơm đạm bạc."

Hà Mộng Doanh liền liếc Liễu Tuấn.

"Tiểu Liễu cũng cùng đi đi."Hàn Giang nói thêm một câu.

Vừa rồi trong văn phòng vẫn chưa hỏi quan hệ giữa hai người. Không biết tiểu tử này, sao lại quen Hà Mộng Doanh?
...
Liễu Tuấn cùng Hà Mộng Doanh lần nữa đến phòng làm việc của hội thanh niên, tình hình hoàn toàn thay đổi. Vương Nghị Nhiên đích thân đi ở phía trước dẫn đường, mặt đầy tươi cười, đúng như nghênh đón lãnh đạo đi thị sát vậy.

Thật trùng hợp lại gặp Vi An Bang.Phó bí thư Vi vừa thấy tư thế “ chó theo đuôi” của Vương Nghị Nhiên, khuôn mặt lập tức thay đổi nhìn hắn chằm chằm rồi liếc Liễu Tuấn.

Vương Nghị Nhiên vội vàng không kịp chuẩn bị, ngượng ngùng vô cùng,
Ngược lại Liễu Tuấn lại chào hỏi:"Chào bí thư Vi." .

Vi an "Hừ" một tiếng trả lời.

Liễu Tuấn không khỏi trong lòng thầm khen một tiếng. Vị Vi bí thư này, mặc dù không độ lượng, nhưng lại ân oán rõ ràng. Đã đắc tội Liễu Nha Nội, thì sẽ đắc tội đến cùng.

Đến văn phòng hội thanh niên, hiển nhiên thấy dáng bộ của Vương trưởng phòng, nhân viên đương nhiên đều âm thầm kinh ngạc, không biết là chuyện lạ gì xảy ra.

Thư ký Khâu gặp lại Liễu Tuấn cùng Hà Mộng Doanh mặt đỏ bừng bưng trà rót nước.

"Vương trưởng phòng, chúng tôi muốn quyên tiền, nhưng mà tôi muốn biết, tiền mà chúng tôi quyên góp sẽ được sử dụng thế nào?"Hà Mộng Doanh nghiêm túc nói.

Theo dặn dò của Trường Chinh, đã muốn làm từ thiện,thì nhất định phải đến tận nơi, không phải ham thanh danh mà làm vậy, kết quả tiền tiêu rồi mà vẫn không đến nơi cần tiêu.

"Ách, xin Hà hội trưởng yên tâm, chúng tôi vốn định xây dựng trường tiểu học ở khu Thanh Phượng. Giờ đây quý hội nguyện góp một khoản lớn như vậy thì số lượng trường đương nhiên sẽ tăng lên. Chúng tôi sẽ làm kế hoạch cụ thể cho co xem... Tiền nào việc ấy."Vương Nghĩ Nhiên báo cáo.

"Như vậy cũng tốt. Vậy tôi quyết định quyên trước một trăm vạn, hy vọng buổi chiều hoặc là ngày mai, có thể xem kế hoạch cụ thể."Hà Mộng Doanh vừa nói vừa nhìn sang Liễu Tuấn.

Chỉ thấy người này bưng lấy chén trà bình tĩnh uống, chứ không có ý muốn nhúng tay, cứ như là nhân viên đi theo vậy.

Vương Nghị Nhiên tất nhiên cũng chú ý tới hành động này của Hà Mộng Doanh.Tại sao, Liễu Tuấn chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?

Ân, Hà hội trưởng do hắn đích thân dẫn tới, nói không chừng bọn họ có quan hệ, không chỉ là cùng đi đơn giản như vậy. Tối thiểu nhất, Hà Mộng Doanh ở Nam Phương, vì sao lại chạy đến tỉnh N để quyên góp cho công trình hy vọng? Há chẳng lẽ vì nể mặt Vương trưởng phòng?Xem ra cái tên Liễu Tuấn, thật đúng là không đơn giản.

Đợi Liễu Tuấn cùngHà Mộng Doanh rời đi xong, Vương Nghị Nhiên không thể không gọi điện cho thư ký Nhan, hỏi địa vị của Hà hội trưởng. Nhan thư ký cũng không giấu diếm.Vương Nghị Nhiên lập tức lạnh người.

Không ngờ Hà Mộng Doanh lại có địa vị vậy, cháu gái của lão Hà, đúng là thiên kim tiểu thư. Khó trách Hàn Giang lại nể mặt vậy. Hôm nay bị oan cũng đúng.

Vương Nghị Nhiên gọi điện cho Vi An Bang, báo cáo tình hình mới.
Trong điện thoại, Vi An Bang mãi lâu sau mới lên tiếng.Ước chừng Vi phó bí thư cũng không ngờ tới, Liễu Tuấn lại có cường viện, không chỉ có mình cha hắn.
Vi An Bang để điện thoại xuống, nắn quai hàm suy nghĩ.
Mình đắc tội tên Liễu Tuấn này, liệu có đáng không?
Vi phó bí thư quả thật khó nghĩ.
...
"Tiểu Doanh, tiểu Liễu, mọi người cùng cạn một chén, chúc Hà lão khỏe mạnh, thọ tỉ nam sơn."Trong một khách sạn, Hàn Giang bưng chén rượu lên chúc mừng nói

Tiệc chiêu đãi này, Hàn Giang mời Liễu Tuấn cùng Hà Mộng Doanh, ngoài ra không có ai khác.Hắn muốn biết rõ ràng, Liễu Tuấn cùng lão Hà rốt cuộc có liên quan gì không, điểm này rất trọng yếu. Liễu Tuấn tại tỉnh N có hậu thuẫn lớn, Hàn Giang biết rõ, nhưng mà cũng không phải là quá để ý.Nhưng Hà Mộng Doanh xuất hiện hắn không thể không chú tâm ứng phó.
Nếu như vô tình đắc tội Hà gia, đúng là chuyện lớn.

"Hàn thúc thúc, Liễu Tuấn đến tỉnh ủy của chú làm cũng được một tháng? Phạm lỗi gì mà tạm thời đình chức?"

Không đợi Hàn Giang hỏi, Hà Mộng Doanh đã "Nổ súng" trước, ngôn từ rất bất mãn.

Hàn Giang cười nói: "Ha ha, Tiểu Doanh, cháu cùng tiểu Liễu sao lại biết nhau?"

Người này quả nhiên cũng rất cao tay, câu nói đầu tiên đã nói sang chuyện khác, tiện thể tìm hiểu nội tình.

Hà Mộng Doanh cũng khôn khéo, lẽ nào lại bị lừa? Chép miệng, không vui nói: "Hàn thúc thúc, cháu hỏi chú trước mà."

Hàn Giang hơi xấu hổ: "Chuyện này, là quyết định của văn phòng thư ký. Thật ra cũng không phải là tạm thời cách chức, mà là chờ mọi chuyện sáng tỏ, tất nhiên sẽ đi làm trở lại."

"Một trang văn vẻ mà thôi, có cần phải ngạc nhiên vậy?"Hà Mộng Doanh một lần nữa nhếch miệng.

Hàn Giang cũng chỉ cười cười.Thật ra hắn đồng ý cho Liễu Tuấn tạm thời nghỉ việc, cũng đã trải qua suy nghĩ kỹ. Chuyện này, phạm vi liên quan rất rộng, cấp trên chưa có kết luận chính xác, Hàn Giang cũng có chỗ khó. Vi An Bang và Lâm Minh Nghĩa đưa ý kiến tạm thời cho hắn nghỉ làm, Hàn Giang cũng đành phải theo họ. Vạn nhất thượng cấp nhận định Liễu Tuấn này văn vẻ có vấn đề, như vậy đoàn Tỉnh ủy đã sớm tạm thời cách chức thì cũng không sao. Nếu như không có vấn đề, cho hắn đi làm lại cũng không thành vấn đề.

"Hàn thúc thúc, Cháu không biết đoàn Tỉnh ủy nghĩ như thế nào, ông nội của cháu nói, nếu như địa phương không tiếp nhận Liễu Tuấn thì, ông cháu sẽ triệu vào quân đội."Hà Mộng Doanh cuối cùng cũng đem cha mình ra nói.
Hàn Giang lúc này thật sự kinh hãi. Không biết Liễu Tuấn và lão Hà có quan hệ gì, thái độ của hắn như vậy, có phải là thái độ của tầng cao nhất trong xã hội?

"Liễu Tuấn, nếu không thì ngày mai quay lại làm việc đi."Hàn Giang rốt cục cũng phải làm rõ chuyện này.

Hà Mộng Doanh cười.Không ngờ Liễu Tuấn lại bình tĩnh ăn uống như vậy. Lúc này hắn bưng chén rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rất bình tĩnh nói: "Hàn bí thư, cảm ơn ý tốt của anh. Quyết định tạm thời cách chức, nếu như văn phòng bí thư đưa ra thì vẫn phải là văn phòng bí thư thu hồi lại mới được."

Ngữ điệu mặc dù bình thản, nhưng lại cực kỳ kiên quyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.