"Chị còn có thể ở đâu? Đương nhiên là đang nói chuyện với cha chị. Buổi chiều gọi cho cậu mãi mà không được, cậu đi đâu đấy?" Hà Mộng Doanh bất mãn hỏi.
"Hì hì, cậu không phải là thằng mù quáng, giờ em nghĩ cậucó thể bình tĩnh được không?"
"Được rồi, không nói nhiều nữa. Ngày mai 9h ở sân bay Đại Minh sẽ có chuyên cơ quân khu đến đón cậu..." Hà Mộng Doanh nói.
"Đợi một chút đợi..." Liễu Tuấn vội vàng nói chen vào, vỗ vỗ đầu, lắc lư vài cái mới làm cho mình tỉnh ra.
"Chuyên cơ quân khu?"
"Đúng. Ông chị sợ rắc rối nên bảo cha chị sắp xếp. Sáng mai sẽ có xe của quân khu tỉnh đến đón anh. Cậucứ ở trong nhà đừng có chạy lung tung đấy!!"
Cô quen Liễu Tuấn cũng đã được ba bốn năm, nhưng chưa bao giờ được ra dáng chị, lúc này là cơ hội khó có được,đương nhiên phải thể hiện. Liễu Tuấn cuối cùng cũng trấn an được mình.
"Này, sao ông lại muốn gặp em?"
"Chị cũng không rõ chắc là muốn dạy cho anh một bài học..." Hà Mộng Doanh ranh mãnh nói.
Nghe xong ngữ điệu của cô, Liễu Tuấn cũng yên tâm.
"Thế nhé, ngày mai gặp! Chị cũng ở trong nhà đừng có chạy lung tung." Liễu Tuấn nói với Hà Mộng Doanh, "A... Biết rồi..." Hà Mộng Doanh ngoan ngoãn lên tiếng, sau đó mpsi nhận ra mình đang gọi điện, hắn lại không có bên cạnh nên không cần phải như thế.
Đang định nói thêm vài câu thì tên đáng ghét đó đã cúp điện thoại.
"Tiểu Tuấn, chuyện gì thế?" Không đợi Liễu Tấn Tài hỏi Nguyễn Bích Tú đã hỏi trước. Mặc dù không nghe rõ tiếng trong điện thoại nhưng biết là giọng con gái, Nguyễn Bích Tú nghe thấy có chút gì đó bất an. Thằng bé này không phải là bắt cá hai tay đấy chứ? Thế là không được.
Nguyễn Bích Tú quý Phi Phi còn hơn con đẻ của mình. Chuyện khác bà có thể thương lượng chứ chuyện này thì không.
Liễu Tuấn tất nhiên không có tâm tư đi suy đoán suy nghĩ của mẹ hắn, hắn ngồi xuống, lấy thuốc mời cha rồi cũng hút một điếu và chậm rãi nói : "Cha mẹ, Hà lão muốn gặp con"
"Hà lão nào?" Liễu Tấn Tài hỏi.
Liễu Tuấn bèn nói một cái tên. Nguyễn Bích Tú thì thôi, không biết về lãnh đạo cấp cao, suy nghĩ kỹ mới rõ tình hình,Liễu Tấn Tài trong nháy mắt đã lộ ra vẻ khiếp sợ.
" Hà lão muốn gặp con? Sao lại thế?"
"Chắc là do bài viết" Liễu Tuấn suy đoán nói.
" Hà lão quan tâm đến vấn đề này?" Liễu Tấn Tài nhíu mày, quên cả hút thuốc.
" Hà lão mà con nói chính là Hà lão của trung ương? Hà tư lệnh viên..." Nguyễn Bích Tú cuối cùng cũng nhớ ra cái tên hiển hách đó. Hai cha con họ Liễu đồng thời gật nhẹ đầu.
Nguyễn Bích Tú bịt mồm kinh ngạc, mặc dù cũng là gia đình làm quan nhưng mà bà chưa bao giờ kinh ngạc như vậy. Mình không ngờ lại sinh ra đứa con tài giỏi được khai quốc công thần quan tâm.
Liễu Tấn Tài uống một hớp trà, suy nghĩ một lát rồi nói: “ Con hãy nói rõ chuyện này đi.”
Liễu Tuấn viết bài văn này đã khiến cho các lãnh đạo cấp cao để ý, nhưng mà chỉ có Hà lão là đích thân muốn gặp hắn,bên trong liệu còn có người nào khác biết nội tình, Liễu Tấn Tài đương nhiên phải hiểu rõ.
Liễu Tuấn nghĩ nghĩ, nói : "Lương Kinh Vĩ, cha còn nhớ chứ?" Liễu Tấn Tài mới gật nhẹ đầu.
"Hắn là cháu rể của Hà lão. Nhạc phụ hắn bây giờ là tham mưu trưởng của quân khu Nam Phương, trung tướng! Con thứ của Hà lão." Liễu Tuấn nói .
Liễu Tấn Tài lúc này mới hiểu ra. Kế tiếp, Liễu Tuấn tiếp tục nói về quan hệ giữa hắn và Hà gia, kể cả chuyện của của Lương Kinh Vĩ cũng nói một chút. Tất nhiên Hà Mộng Doanh thì phải nhẹ nhàng nhắc tới.
Liễu Tấn Tài lúc này mới bình tĩnh trở lại, Nguyễn Bích Tú thì lại vui mừng khôn tả. Thằng bé này quả không đơn giản. Mới học ở Nam Phương có mấy năm mà đã kết thân với chỗ có thế lực vậy.
"Chắc là Hà lão sẽ hỏi con về cục diện Xô Viết sẽ ra sao? Con nghĩ thế nào?" Liễu Tấn Tài hỏi.
Đây chính là chỗ đau đầu của Liễu Tuấn. Đã làm mấy lần “ thần côn” nhưng mà đều là trong phạm vi nhỏ, ảnh hưởng quá nhỏ. Công lao lớn nhất tham mưu trưởng hải quân. Hiện nay muốn nếu như dự đoán tình hình sau này trước mặt Hà lão mà nói quá chuẩn thì e rằng sẽ bị phanh thây,hoặc là hắn sẽ điều tổ chức có kiên quan vào bộ đội, vậy thì không ổn. Nếu dự đoán không đúng thì gây tổn hại thì cũng không phải chuyện nhỏ, vạn nhất ảnh hưởng đến quyết sách của lãnh đạo cấp cao thì đúng là chuyện kinh thiên động địa.
Liễu Tuấn không có trọng lượng nhưng mà Hà lão thì có.
"Chuyện này, con vẫn chưa nghĩ kĩ, thay đổi lớn quá, con phải tĩnh tâm suy nghĩ." Liễu Tuấn cũng không dám nói bừa với cha hắn.
"Vậy được rồi, con cứ nghĩ kĩ đi, nhất định không thể nói bừa trước mặt Hà lão!" Liễu Tấn Tài phân phó nói. ... Vừa sáng sớm, khoảng 8h gì đó, một vị tham mưu họ Hứa đánh xe đến tỉnh ủy đón Liễu Tuấn. Liễu Tấn Tài không ngồi ở nhà đợi, 7h45 hắn đã rời nhà đến tỉnh ủy làm việc.
Hắn rất tin tưởng con mình. Liễu Tuấn cũng chưa bao giờ làm hắn thất vọng. Hứa tham mưu là người rất nghiêm túc, vừa hỏi tên của Liễu Tuấn vừa cẩn thận kiểm tra chứng minh thư, sau khi đối chiếu cẩn thận với thông tin ghi chép được, mới chào Liễu Tuấn và mời lên xe.
Xe jeep nhanh chóng đi đến sân bay quân dụng,Liễu Tuấn nhận ra đó là một chiếc máy bay số 8.Loại máy bay này vốn là của công an Liên Xô -12, do công ty máy bay Tây Bắc nghiên cứu chế tạo, bốn cánh quạt động cơ, trong mắt người thường đúng là máy bay lớn. Nhưng mà Liễu Tuấn biết rằng trong quân đội đây chỉ là loại cỡ vừa thôi.
Nhưng vì hắn mà đem hẳn một chiếc máy bay đến đón, Liễu Tuấn quả thật than thở không ngớt. Đại Ninh hàng ngày có rất nhiều chuyến bay nhưng mà Hà lão muốn tỏ thành ý vậy cũng khó trách. Hứa tham mưu dặn dò mấy nhân viên đứng bên cầu thang, rồi đưa Liễu Tuấn đến. Thiếu tá thấy Liễu Tuấn, rõ ràng giật mình sửng sốt một chút, hắn còn quá trẻ nên ai cũng bất ngờ. Xuất hẳn phi cơ đến đón thường là những nhân vật lão thành, huân chương đầy mình, đức cao vọng trọng mới đúng.
Nhưng mà thiếu tá cũng chỉ là hơi chút sửng sốt rồi lập tức trở về trạng thái bình thường, hai chân nghiêm chào Liễu Tuấn theo nghi thức quân đội, kính cẩn khách khí nói: "Chào thủ trưởng."
Liễu Tuấn mỉm cười: "Không cần khách khí."
Hà lão đã sắp xếp ổn thỏa thì mình không phải chịu khổ rồi. "Thủ trưởng, !" Liễu Tuấn quay đầu lại bắt tay Hứa tham mưu rồi lên máy bay. ...
Hà Mộng Doanh đính thân lái xe đến sân bay thủ đô để đón hắn, đương nhiên vẫn mặc quần áo thiếu ta. Vừa thấy Liễu Tuấn cô vừa cung kính vừa nũng nịu nói : "Chào thủ trưởng!"
Khi cúi chào, cô khẽ nháy mắt cười tinh quái.
Liễu Tuấn liền nói: "Chào mà cũng không nghiêm túc, vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Hà đại tiểu thư mặt mũi nhăn nhó. Thái độ gì thế chứ? Lúc nào cũng thích sĩ diện trước mặt cô!
Thấy xung quanh có người nên Hà tiểu thư cũng không tiện nói gì bèn khẽ cười nói: "Thủ trưởng, mời!"
Mấy vị thiếu tá khác thì rất cung kính.Liễu Tuấn liền nhịn cười, đi lên chiếc xe Hồng Kỳ. Lúc đó, xe Audi vẫn chưa xứng với cán bộ cấp cao, Hồng Kỳ mới xứng tầm.
Vừa lên xe, Hà Mộng Doanh không lái xe vội mà đưa tay ra véo vào hông Liễu Nha Nội một cái, ai bảo sĩ diện.Liễu Tuấn đương nhiên không để cho cô làm thế, nhanh chóng nắm chặt tay Hà tiểu thư đẩy ra. Hà Mộng Doanh đương nhiên rất cáu giận.
"Đáng ghét. Chỉ biết bắt nạt mình!"
Liễu Tuấn mỉm cười, nói : "Được rồi, mau lái xe đi, đừng để ông chờ lâu." Hà Mộng Doanh khởi động xe nói : "Lát nữa gặp ông, nói chuyện cẩn thanah một chút đừng có mà linh tinh."
Liễu Tuấn không để ý dựa đầu vào ghế, nhắm mắt định thần. Hà Mộng Doanh thấy tư thế này, không khỏi vừa hận vừa nghiến răng lợi, nhưng lại không thể làm gì được.
Liễu Tuấn không biết gì về thủ đô, hắn mới chỉ đến có hai lần. Sau khi vào xe Hồng Kỳ rẽ nhiều khiến cho Liễu Tuấn choáng váng, cuối cùng cũng đi vào một cái ngõ yên tĩnh, hai bên đều là những dãy nhà tứ hợp viện. Nếu như không nhìn thấy cảnh vệ đứng ngoài thì hắn còn tưởng mình đi vào khu du lịch.
Hà Mộng Doanh lái xe vào trong một tứ hợp viện. Liễu Tuấn xuống xe, nhìn xung quanh, một cảm giác rất cổ kính bao trùm.Hà Mộng Doanh dẫn hắn đi vào nội viện, trong sân, hai ông già tóc bạc đang đánh cờ say sưa. Liễu Tuấn đứng im nhìn một lát thì nhận ra hai người đó.
Người bên tay trái, mặt hơi gầy, tóc hơi dài là Hà lão gia tử, hắn giống Hà Trường Chinh đến năm sáu phần; vị bên tay phải, mặt chữ quốc,không cần hỏi cũng biết là cha của Vũ Thu Hàn.
Vũ lão gia tử cũng là nguyên lão trong quân đội, chỉ nhìn bên ngoài, so với Hà lão gia tử còn có vẻ quân khí hơn Xem ra người này sinh ra để chém giết!
Hà Mộng Doanh lấy ghế đặt cách đó khoảng hai bước, ý nói Liễu Tuấn ngồi đó xem đánh cờ. Liễu Tuấn khoanh tay đứng nhìn, không có ý ngồi xuống . Bỉ nhân từ tỉnh N ngàn vạn xa xôi đến không phải để ngồi ghế.
Hà lão gia tử lúc này ngẩng đầu liếc nhìn hắn, nhìn cái bàn kia, rồi lại nhìn Hà Mộng Doanh không nói tiếng nào rồi lại đánh cờ tiếp. Hà Mộng Doanh hé miệng cười, chuyển ghế tới gần hơn, lúc này Liễu Tuấn mới ngồi xuống. Hà Mộng Doanh đến gần rót trà cho hai lão nhân, và cho Liễu Tuấn rồi ngồi xuống.
Khi Liễu Tuấn tiến vào, thế cờ đã vào giai đoạn giao tranh. Nói thật, hai vị lão gia tử mặc dù khí thế khinh người, nhưng cờ lực chưa hẳn đã đạt đến mức thượng thừa. Liễu Tuấn kiếp trước mặc dù học khoa học tự nhiên, tư duy lô-gích không tồi, đánh cờ cũng không tồi. Hiển nhiên hai vị lão nhân đằng đằng sát khí, không ngừng đổi quân, nhanh chóng hoán đổi cục diện, tiến vào giai đoạn cuối.
Theo cục diện này thì tám phần là hòa. Liễu Tuấn lẳng lặng quan sát, không chút biểu hiện, thỉnh thoảng bưng trà lên uống. Đối mặt với hai vị tướng quân đã từng nắm thiên quan nghìn mã trong tay nói không căng thẳng, thì đúng là khing người. Từ người của hai vị lão nhân phát ra sát khí, có gì đó như ngấm vào xương tủy. Nhưng mà Liễu Tuấn trước khi đến đã trấn an tinh thần rồi.
Vô luận như thế nào, Hà lão gia tử cũng có cảm tình với hắn. "Hòa rồi." Rốt cục, Hà lão gia tử nhàn nhạt nói một câu.
Hắn còn thừa lại một xe song sĩ, Vũ lão gia tử thì là song mã pháo, không hòa không được. Vũ lão gia tử liền gật gật đầu. Hai vị lão gia tử đồng loạt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Liễu Tuấn.