Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 433-1: Lời ra tất trúng (1)



Ở trong nhà của Chu tiên sinh, Liễu Tuấn sau khi cơm nước xong liền tự mình dâng trà cho tiên sinh.

Hà lão gia tử lưu hắn lại ở cột nước kinh thành này, nguyên nhân bên trong thì trong lòng Liễu Tuấn biết rõ ràng, giữa lúc phong ba sắp nổi lên cũng là lúc thế cục vi diệu, hai nhà thế gia Hà gia Vũ nhà này đứng đầu trong quân đội liền bị đẩy lên vị trí đầu sóng ngọn gió. Hà lão gia tử nghìn dặm xa xôi gọi hắn đến kinh thành có ý tứ muốn dựa vào túi khôn của hắn.

Trước khi thế cục không rò ràng, Liễu Tuấn sẽ không dễ dàng rời khỏi, liền nghĩ muốn ở lại trong nhà Chu tiẻn sinh tại kinh thành.

Ngoài ra người làm, vệ sĩ của Hà gia đối với hắn thập phần tôn kính, khách khí, mấy tiểu bối của Hà gia càng là mỗi ngày cùng hắn nói chuyện phiếm, còn cùng đi dạo phố mua sắm cũng rất hoà thuận vui vẻ, nhưng bầu không khí ngoài lỏng trong chặt của Hà gia làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn.

Luôn cùng Hà Mộng Oánh gặp mặt lại chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, Liễu nha nội rất khó khăn kiềm chế, rất sợ hai mắt gian chứa đầy tính sói khiến cho Lương Kinh Vĩ cùng Hà Mộng Khiết nổi lên lòng nghi ngờ, như vậy thì hỏng bét. chính là đặc biệt nguy hiểm rồi.

Cho dù Lương Kinh Vĩ không đánh cho hắn một trận cũng nhất định sẽ cùng hắn cắt áo đoạn nghĩa không qua lại nữa.

Như vậy Liễu nha nội liền tùy tiện chạy đến nhà Chu tiên sinh, nán lại ở đây phụng dưỡng tiên sinh cùng sư mẫu, cho tròn đạo hiếu.

"Tiểu Tuấn rất có tiền đồ đó! "

Chu tiên sinh mang theo chút trêu chọc cũng có chút không hài lòng, nhưng vẫn tiếp nhận nước trà.

Liễu Tuấn tỉ mỉ quan sát khuôn mặt của tiên sinh, tóc trên cơ bản cũng đã trắng hết toàn bộ, người đã sáu mươi tuổi lại còn phải lăn lộn trong vùng nước xoáy chảy mạnh ở cái kinh thành này, cũng thật là hao phí sức lực, cũng may tinh thần xem như là còn sung sức.

"Bá bá, sớm biết như vậy ngài nên ở lại trường Đảng của Tỉnh Ủy."

Liễu Tuấn liền có chút cảm khái.

Tính tình của Chu tiên sinh kỳ thực chính là hợp với dạng nghiên cứu học vấn hơn, còn đi lên vị trí cao tại trong giới chính trị đối với Liễu Tuấn hắn thậm chí là đối với toàn bộ phía hệ Nghiêm Liễu tất nhiên là có lợi thật lớn, nhưng đối với chính bản thân tiên sinh thì chưa hẳn đã là cái chuyện tốt gì.

Hắn lại không có con nối dõi, không cần vì con cháu mà tranh giành một mảnh giang sơn.

Chu tiên sinh xua xua tay: “Đang ở trần thế, mọi chuyện làm sao có thể do người."

Liễu Tuấn gật đầu đồng ý.

"Bây giờ, cái cục diện này liên quan đến con sâu đậm như thế nào?"

Mục tiên sinh trầm giọng hỏi, cho thấy rất là coi trọng đối với việc Liễu Tuấn tham dự đại kế của Hà gia Vũ nhà.

"Trên cơ bản chỉ là một vị khách."

Liễu Tuấn rất cẩn thận trả lời.

"Đương nhiên là khách, chẳng lẽ con còn muốn lên đài sao?"

Chu tiên sinh hơi tức giận.

Liễu Tuấn nở nụ cười: "Trái lại con cũng muốn đi lên đài, đáng tiếc không có tư cách a."

Chu tiên sinh cũng cười

Lời này của Liễu Tuấn rốt cuộc điểm tới chỗ quan trọng hơn rồi.

Cục diện chính trị đầu năm này không yên tĩnh, đây là chuyện nguời người đều biết đến, từ tầng cao nhất cho tới tỉnh bộ, thậm chí cả thành phố cùng đều gặp phải một hồi biến động nhân sự đặc biệt, chuyện này động tới bao nhiêu nhân vật tinh anh chứ?

Nhưng trong đó, làm cho người ta nhìn chằm chằm nhất chính là tương lai của thái tử, chuyện này cũng là chuyện của thủ trưởng cao nhất cùng mấy người lão đại cấp cao quan tâm nhất

Trong đó có một vị lão đại đỉnh cấp thậm chí đã trở thành đứng đầu của một phương, thái tử muốn thuận lợi tiếp nhận chuyển giao, thì nhất định vị lão đại đỉnh cấp này phải hoàn toàn giảm đi quyền lực.

Hà lão gia tử thì Liễu Tuấn rất tín nhiệm, sau khi hội nghị gia đình ngày hôm trước chấm dứt, Hà lão gia tử một mình gọi Liễu Tuấn lại cùng hắn tiến hành nói chuyện một lần nữa, trên cơ bản đối với vấn đề của Liễu Tuấn hỏi trả lời khá rò ràng, Liễu Tuấn cũng liền đại thể hiểu được liên quan sâu xa giữa Hà gia Vũ nhà cùng vị lão đại đỉnh cấp kia.

Liễu Tuấn không khỏi âm thầm may mắn mình nhắc nhở cho Hà gia rất đúng lúc, nếu không tại trong cụ diện ngày hôm nay, không biết chừng Hà gia Vũ nhà sẽ đứng sai hàng ngũ.

Đây không phải nói là trí tuệ của Hà lão gia tử cùng Vũ lão gia tử không bằng một hậu sinh vãn bối như hắn, nhưng là người đứng bên ngoài sẽ nhìn rõ hơn. Đây cũng là nguyên nhân Hà lão gia tử nghìn dặm xa xôi đưa hắn khẩn cấp gọi đến kinh thành hỏi chuyện.

Liễu Tuấn tuy còn trẻ tuổi, nhưng đối với nắm bắt đại cục cũng cực kỳ tinh chuẩn chu đáo, đặc biệt là năm ngoái với thế cục của bọn Tây hầu như là nói ra tất trúng, thật giống như toàn bộ cục diện đều được hắn thiết kế cho tốt rồi, hoàn toàn y theo tiên đoán của hắn mà tiến hành.

Tên gia hỏa này có một tầm mắt độc ác, khiến cho Hà lão gia tử cũng quên sự trẻ tuổi của hắn.

Mà Chu tiên sinh sở dĩ còn có thể tâm bình khí hòa cùng Liễu Tuấn nghiên cứu nguyên nhân việc này chính là đã ở ngoài tầm tuổi của hắn, một thanh niên trẻ tuổi hơn hai mươi mới xuắt đầu lại nói có thể ảnh hưởng tới quyết định của hai người lão nhân Hà Vũ, nói ra sợ là ai cũng sẽ không tin tưởng, cho rằng hắn chỉ là một hậu bối có được sự ưu ái của Hà lào gia tử mà thôi, không có nhiều người quan tâm tới hắn.

"Bây giờ ánh mắt của các đại lão chính là đều chăm chú nhìn kỹ vào trên người các đại lão khác. Lúc này đây hẳn là đã định rồi sẽ không có biến hóa lớn nữa."

Chu tiên sinh nhẹ nhàng nói.

Liễu Tuấn gật đầu phụ họa nói: "Hẳn là đã định rồi."

Chu tiên sinh thản nhiên nói: "Nói lý do của con một chút đi."

"Lý do rất đơn giản, lý do lớn nhất chính là trẻ tuổi."

Liễu Tuấn nói rất mơ hồ.

Chu tiên sinh mỉm cười sờ sờ tóc trên đầu mình, than thở nói: "Đúng vậy, chính là tuổi già đi."

Hai thầy trò bèn nhìn nhau cười, hiểu trong lòng không nói nữa.

"Công tác của Ngọc Thành bây giờ tại trong tỉnh như thế nào rồi? "

Chu tiên sinh chuyển hoán trọng tâm câu chuyện, quan tâm hỏi tới khai sơn đệ tử của hắn.

"Nghiêm bá bá trong một năm này chính là thu tâm dưỡng tính, điều chỉnh lại mình cho tốt, không hỏi đến chuyện tình không lớn nữa."

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói, trong đầu cũng cả kinh, thường ngày trái lại không phát hiện ra Nghiêm Ngũ Thành làm việc trầm ổn đi rất nhiều, không còn giống như lúc làm Bí thư Thị ủy thành phố Bảo Châu ngang nhiên khiêu chiến thành phố Hồng Dương nữa, càng ngày càng có khí độ của người ở vị trí cao.

Chu tiên sinh mỉm cười gật đầu: "Cái này rất tốt, người thống lĩnh toàn cục cần phải có cái khí độ này mới tốt."

Liễu Tuấn nói: "Con thấy người như Nghiêm bá bá trời sinh chính là người đứng đầu, cho người đảm đương vị trí phó thủ luôn luôn là có chút áp lực."

"Con lại có ý kiến đối với Liêu bí thư sao?".

Chu tiên sinh cười mắng.

"Con nào dám, Liêu bá bá cùng Nghiêm bá bá là cùng một loại người, đều là người có khí độ, lòng dạ rộng rãi."

Liễu Tuấn nói, trên khóe miệng bỗng nhiên nổi lên một chút ý cười.

Chu tiên sinh không khỏi hơi cảm thấy vô cùng kinh ngạc: "Con cười vì cớ gì ? "

"Con đang suy nghĩ nếu như Nghiêm bá bá đi làm việc buôn bán sẽ liền thành một phú ông hàng tỉ cũng không biết chừng. "

Liễu Tuấn cười ha hả nói.

Chu tiên sinh nhớ tới tính tình của Nghiêm Ngọc Thành cũng không kiềm được, bất giác nở nụ cười, thật đúng là có chuyện như vậy.

"Bá bá, con nghe nói Bạch bá bá có khả năng đảm nhiệm chức bộ trưởng của Bộ Trung Tổ phải không?"

Từ trước tới nay, trước mặt Chu tiên sinh, Liễu Tuấn nghĩ cái gì là liền nói cái đó, cho tới bây giỡ cũng chưa bao giờ giấu cái gì. Chu tiên sinh liếc nhìn hắn một cái, nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm, đều đều nói: "Chuyện này cũng không phải việc con cần lo lắng. "

Liễu Tuấn cười nói: " Con chỉ là hỏi một chút mà thôi."

"Nghe nói con bây giờ cùng Dương Dương hợp tác làm việc không tồi."

"Ân, Bạch Dương tỷ tỷ rất chiếu cố đổi với con." Hắn cùng nàng cùng làm việc trên cơ bản khõng có cái áp lực gì.

Nhớ tới Bạch Dương, Liễu Tuấn liền cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Chu tiên sinh lắc đầu nói: "Cái này trái lại chưa hẳn đã là chuyện tốt, tại trong công tác sau này, con không có khả năng luôn luôn gặp được lãnh đạo như vậy."

Liễu Tuấn cười hắc hắc.

"Cho dù sau này đụng tới dạng lãnh đạo nào thì con cũng sẽ cố gắng hết sức thích ứng hắn đi, con nghĩ như vậy là được rồi. "

Chu tiên sinh đối với người học trò này, trên cơ bản chính là rất yên tâm, nhất là Liễu Tuấn rất giỏi về các loại quan hệ phức tạp giữa người với người.

"Bá bá, lúc này đây có thể ngài cũng được điều chuyển đi hay không ?"

Liễu Tuấn kính cho tiên sinh một điếu thuốc Đại Trung Hoa, thuận miệng hỏi.

"Có lẽ là sẽ điều chuyển đi."

Nói chuyện tình của mình, Chu tiên sinh trái lại không kiêng kị mà nói.

"Bộ Trung Dung? "

Liễu Tuấn lại đem tin đồn nghe được lấy ra xác minh lại.

"Có khả năng đi, nhưng công tác chủ yếu còn có thể ở lại bên phòng Chính Nghiên.

Liễu Tuấn trong lòng hiểu ra, tiên sinh đây là muốn phù chính, cho dù trên mặt cấp bậc có khả năng sẽ không có biển động nhưng trái lại lực ảnh hưởng thực tế lại sẽ tăng lên rất lớn, có người nói thủ trưởng cao nhất cũng rất coi trọng đối với Chu tiên sinh.

"Tiểu Tuấn, tới ăn chút quả nho đi."

Lúc này sư mẫu mang một đĩa nho màu tím đã rửa sạch đi qua, cười tủm tỉm bắt chuyện với bọn họ.

Chu tiên sinh thân là đại nhân vật của chính bộ, trong nhà tất nhiên là có sắp xếp các nhân viên như tài xế, người giúp việc.., chỉ có điều là mỗi lần Liễu Tuấn tới cửa, sư mẫu đều là vui vẻ đích thân ra tay, chỉ cần Tiểu Tuấn ăn được thấy ngon, sư mẫu hài lòng hơn ai hết.

Huống hồ chuyện hai người đang đàm luận trong phòng đều là đại sự cơ mật, cũng không thể để cho người khác nghe thấy được.

"Cảm tạ sư mẫu."

Liễu Tuấn vội vàng đứng dậy đỡ lấy đĩa nho.

"Oa, đây là quả nho Tân Cương, lại có thể to được như vậy sao? Chắc là chín sớm.”

Bây giờ cũng chưa phải là mùa chín muồi của cây nho, quả nho to ngon lành mới mẻ như thế này, chỉ có ở bên Tân Cương mới có loại nho chín sớm.

"Con mau ăn đi, ăn nhiều một chút. "

Sư mẫu nhanh chóng giục.

"Oằm! "

Liễu Tuấn biết suy nghĩ trong lòng của sư mẫu, liền cầm quả nho lên, ăn tới ngay cả hột cũng không nhổ ra, ăn một lần đến như chết đói.

Con mắt của sư mẫu liền cong lên, cười hỏi: "Tiểu Tuấn, con cùng Phi Phi khi nào thì kết hôn?

Lại là cái vấn đề này.

Liễu Tuấn cười nói: "Còn phải đợi hai năm nữa ạ."

"Hình như Tiểu Phi Phi còn lớn hơn con một tuổi mà, qua tháng liền tính chuyện kết hôn đi."

Sư mẫu nói.

Liễu Tuấn liền gật đầu vừa cười vừa nói: "Con trở lại sẽ báo cáo cùng Nghiêm bá bá, xem hắn đồng ý hay không đã."

Sư mẫu cười sẵng giọng: "Hắn là phó bí thư Tỉnh Ủy, còn quản người ta kết hôn sao?

"Hắc hắc, người khác hắn mặc kệ, nhưng con cùng Phi Phi thì hắn không thể không quản. "

"Tốt lắm, nếu như hắn không đồng ý, con liền nói cho ta biết, ta sẽ đi mắng hắn. "

Sư mẫu kích động rất tình cảm nói. Vì chuyện lớn cả đời của tiểu đệ tử, nàng không tiếc cùng đại đệ tử xé rách da mặt.

Mọi người cả nhà đều cười ha hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.