Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 461: Tôi đến huyện Ninh Bắc



Mệnh lệnh này của ông cụ Hà nằm ngoài dự tính của tất cả mọi người, ngay cả Liễu Tuấn cũng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ông đã có lệnh như vậy rồi thì đương nhiên không thể cãi lời, ông đi trước Liễu Tuấn theo sau cùng đi vào thư phòng của tứ hợp viện, Hà Trường Chinh cùng những người khác cũng không dám tùy tiện đi theo cùng.

Khi hai người nói chuyện thì cũng chỉ cần có thư kí của ông đi theo pha trà là đủ.

Thư kí này không cho rằng Liễu Tuấn nhỏ tuổi vậy thì nên tự mình đi pha trà, anh ta hiểu rõ vị trí của anh ta ở đâu, vào trong thư phòng như là đã tạo ra một luồng khí âm mới rồi, dù sao ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không thể như khi còn trai tráng.

“Ngồi đi!

ông cụ ngồi lên chiếc ghê thái sư của mình, chỉ vào chỗ bên cạnh để Liễu Tuấn ngồi, còn thư kí thì sau khi pha trà xong thì liền lùi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Liễu Tuấn à, cháu cũng đã đến chỗ của ta vài lần rồi, nhưng chưa có lần nào được cùng nói chuyện với cháu như thế này, hôm nay nói chuyện với ta đi!”

ông Hà nòi với Liễu Tuấn với giọng nói ấm áp và ánh mắt thân thiện.

“Vâng thưa ông”

Liễu Tuấn kính cẩn trả lời.

Nói chuyện trực diện với ông Hà thế này. Chỉ gọi ông ta là “Ông” bỏ đi chữ “Hà”.

“Ừ, nói chuyện trong nhà cháu cho ta nghe đi”

Ông Hà nhấc tách trà lên uống một ngụm, trong lòng Liễu Tuấn cũng đã bắt đầu hơi hồi hộp, tứ hợp viên của nhà họ Hà anh ta cũng đã đến nhiều lần, cùng ông Hà nói chuyện cũng không phải chỉ 1 lần, quan hệ giữa hai người cũng có thể coi là thân thiết, trong mắt của rất nhiều người thì đây được coi là “Đại cơ mật”, ông cụ không hề che dấu sự khâm phục với người trẻ tuổi này, nhưng “Ông Hà lại chủ động nối quan hệ với anh ta đặc biệt là muốn nghe chuyện của nhà họ Liễu, chính điều này làm cho Liễu Tuấn cảm thấy kinh ngạc nhất, có lẽ người tướng quân như ông Hà đây cũng không thật thích thú nói chuyện bàn tán về chuyện của những gia đình khác?

Nhưng ông Hà đã gợi ra “Đề mục” này rồi, thì cứ thế mà theo thôi.

“Sao vậy, chẳng nhẽ ngay cả việc trong nhà mà cũng cần suy nghĩ lâu như vậy sao? Đây không phải là chuyện cháu rõ nhất sao”
“Dạ, kì thực, xuất thân của cháu rất khổ…”

Quỷ thần ơi, Liễu Tuấn lại nói ra câu như thế này, cho nên chưa kịp nói hết thì mồ hôi đã đầm đìa chảy ra, định nói câu gì đây?

Dù sao liễu nha nội cũng có một cuộc đời hạnh phúc khi được “Sinh ra trong xã hộ mới, lớn lên dưới ngọn hồng kì”

Ông Hà vui vẻ cười nói: “Hả? sau lại là khổ? Ăn không no hay là mặc không ấm”

Liễu Tuấn gãi đầu, sau những giây phút sợ sệt đó, thì con đường tư tưởng cũng đã rõ ràng hơn một chút, có thể bắt đầu nói chuyện với ông Hà về tình hình gia đình mình rồi, đương nhiên, chủ yêu là giới thiệu về lịch trình của phụ thân Liễu Tấn Tài, những chiến tích chính trị khi ở tại thành phố Bảo Châu và thành phố Đại Ninh. Tình hình của Nghiêm Ngọc Thành và Chu tiên sinh cũng kể sơ sơ , có lẽ cần nói về chuyện trong nhà anh ta, nhưng những chuyện trong hai gia đình này cũng cần đả qua một chút, ông cụ Hà rất nhẫn nại, thi thoảng gật đầu, thi thoảng lại hỏi thêm một vài câu.

Dường như ông cụ rất có hứng thú với những chính sách kiến thiết kinh tế, nhà người ta rất thân từ quân nhân, với những chính sách của địa phương cũng có chút quen thuộc rồi, nhưng dù sao không phải là biết tuốt, có những chỗ không hiểu rõ, cũng có những chỗ không để ý đến, mở lời ra hỏi, thái độ này làm cho Liễu Tuấn rất cảm động.

Xem ra muốn lên được chức vụ như cụ ông hiện nay, thì nhất định là có nguyên nhân chứ không chỉ là vì có mấy cái chiến công kia.

Cuộc nói chuyện thật sự rất hấp dẫn đã hơn 1 tiếng đi qua vậy mà cả hai người dường như không hề cảm nhận được, ông cụ Hà ngoài thi thoảng nhấp trà, lắng nghe những câu chuyện của Liễu Tuấn ra thì đã chứng tỏ những hứng thú của ông cụ với những vấn đề mà Liễu Tuấn đề cập đến.

“Ừ, cải cách mở cửa, chính là vì những ngày tháng no đủ của quần chúng nhân dân, điều này đương nhiên cần làm …”

Ông cụ gật đầu đồng ý.

Liễu Tuấn cười, không nói, cái mà mình đang nói đến đây kà chuyện trong nhà, chỉ cần gật đầu phụ thêm vào là đủ.

“Thời gian trước, ta nghe nói cháu và người khác đánh lộn à…”

Ông cụ uống trà, từ từ nói.

Trong lòng Liễu Tuấn hơi run lên, nói: “Thật sự là có chuyện này”

“Ừm, Trường Chinh đã nói rõ chuyện này cho ta nghe rồi, lão mặt đen cũng hỏi hai đứa con nhà lão, tình hình căn bản chúng ta đều hiểu, việc này cháu không hề làm sai, ta cũng không phản đối gì…”

Ông cụ Hà cười nói.

Liễu Tuấn vôi vàng đứng dậy, cung kính nói: “Cảm ơn ông”

Ông cụ khua khua tay: “Bản thân cháu làm việc rất đúng, cảm ơn ta làm cái gì? Liễu Tuấn à, cháu thật không tồi đâu, rất hợp với ta, có ý trí, có kiến thức, không hồ đồ, biết nắm lấy thời cơ, rất khá!”

Nghe thấy những câu nói khen ngợi của ông Hà, Liễu Tuấn vừa vui vừa lo,.

“Ngồi xuống đi, ta hy vọng cháu có thể tiếp túc kiên định như vậy…cháu phải biết, người trẻ tuổi thông minh cũng chưa thể đủ được, quan trọng chính là cần có nguyên tắc. Biết mình nên làm gì, không nên làm gì,! Cứ kiên trì như vậy thì sau này nhất định cháu có thể làm được việc lớn!”

ông cụ từ từ nói.

“Đa tạ ông chỉ dạy, Liễu Tuấn xin ghi lòng tạc dạ, quyết không quên”

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống một lát, lại vội vàng đứng dậy lại lần nữa cung kính nói.

“Ừ, như vậy thì tốt, cháu yên tâm làm tốt việc của mình, những chuyện khác không cần lo lắng, những chuyện gì ta có thể giúp được ta sẽ giúp”

“Vâng, cháu cảm ơn ông”

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, mà Liễu Tuấn không biết đã có bao nhiêu lần phải lo lắng hồi hộp, ông nói ra câu này thật sự đã rất coi trọng anh ta rồi.

Khi Liễu Tuấn tới chúc thọ ông Hà thì Nghiêm Ngọc Thành cũng đã đến kinh thành, nhưng là tham gia hội nghị phó bí thư ủy ban đảng để bàn bạc về vấn đề nhân sự tổ chức quản lý những khu chính trị trực thuộc thành phố trong cả nước, hội nghị chủ trương là tham khỏa về công tác tổ chức với hình thức mới và tổ chức cán bộ, phó bộ trưởng Bạch Kiến Minh chủ trì hội nghị, đã đưa ra những chỉ thị có liên quan tới văn kiện số hai của trung ương, tập trung sức lực bồi dưỡng đức tài nghiệp vụ cho những cán bộ trẻ, nắm vững tổ chức cán bộ đảng, hội nghị lần này được kéo dài trong ba ngày, sau khi hội nghị kết thúc đương nhiên Nghiêm Ngọc Thành phải đến chào hỏi Chu tiên sinh rồi, khi đến thấy Liễu Tuấn sớm đã ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng tiên sinh rồi.

“Tiểu tử, đến đây còn tích cực hơn cả ta đó!”

Nghiêm Ngọc Thành cười nói.

“Hi hi, bí thư tỉnh ủy mở họp, cháu lại không đủ tư cách đâu dám đến hội trường tìm bác, cho nên đành đến đây chờ bác”

Liễu Tuấn cười đứng lên nhường chỗ cho Nghiêm Ngọc Thành. Kì thực đây chỉ là một thái độ lịch sự thôi vì nhà Chu tiên sinh làm sao chỉ có một chiếc ghế được.

“Chào thầy, chào sư mẫu”

Nghiêm Ngọc Thành chào hỏi Chu tiên sinh và sư mẫu, Chu tiên sinh cười đứng dậy bắt tay với bác ta.

Sư mẫu cười: “Ngọc Thành à, cậu cũng đã mấy tháng chưa đến đây chơi rồi nhỉ?”

“Hi hi. Sư mẫu trách trò đó ạ, thực sự là trò không đúng, nhưng bây giờ đã đến rồi đó thôi”

Ngọc Thành liền nhận sai với thái độ cũng khá thành khẩn.

Chu tiên sinh cười nói: “Người ta bây giờ là lãnh đạo ủy ban tỉnh rồi, công việc rất bận, đâu có thời gian rảnh rỗi nhiều chứ?”

Câu nói này như đã giải vây giúp cho Nghiêm Ngọc Thành, tuy vậy nhưng bác ta vấn cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt liền ửng đỏ, hi hi nói: “Thầy đang phê bình trò đó, thật xấu hổ”

“Nào lại đây Ngọc Thành, uống nước đi”

“Cảm ơn sư mẫu”

Ngọc Thành đứng dậy nhận lấy cốc nước.

“Ngọc Thành à, sao ta lại nghe nói cậu không cho phép tiểu Tuấn và Nghiêm Phi kết hôn thế?”

Không đợi Nghiêm Ngọc Thành ngồi yên vị thì sư mẫu đã nhắc ngay tới chuyện “Khó” này. Ngọc Thành và Liễu Tuấn đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Câu nói này của sư mẫu thật sự chỉ cần 1 mà nhằm tới cả hai bác cháu “Sư mẫu sao có thể nói ra câu này cơ chứ?”

Nghiêm Ngọc Thành nói, ánh mắt liếc về phía Liễu Tuấn.

“Ừm, ta biết, nhất định là tiểu tử này đã nói gì đó sau lưng trò”

Liễu Tuấn lập tức thấy rất ngại ngần, nếu biện bạch thì “Đắc tội” với sư mẫu, nếu ngầm thừa nhận “Đắc tội” lớn với Nghiêm Ngọc Thành. Câu nói này của Sư mẫu thật sự rất lợi hại, làm cho anh ta tiến thoái lưỡng nan.

“Hi Hi, bác Nghiêm, cháu không hề làm vậy, cháu nói là nếu cháu và Phi Phi kết hôn thì phải viết 1 bài báo cáo, và phải được sự thông qua của bác”

Đến khi đó, Liễu nha nội cũng chỉ biết biện bạch cho mình mà thôi.

“Tiểu tử, lúc nào viết bài báo cáo này chứ?”

Nghiêm Ngọc Thành hơi giận nói.

Từ lúc làm chức phó bí thư tỉnh ủy, Nghiêm Ngọc Thành vẫn chưa thể thay đổi được tính cách này của mình, cần thiết phải có sự bình tĩnh, bây giờ tuổi tác cũng đã lớn rồi, biết mọi chuyện trong cuộc sống này cũng đã mấy năm trời rồi, nhưng bản tính của Nghiêm Ngọc Thành hoạt bát thoải mái, khi nói chuyện một mình với Liễu Tuấn, thì có thể thể hiện ra một chút bản tính này, nhưng bây giờ đang đứng trước mặt thầy và sư mẫu, đương nhiên cũng không cần giả vờ mà làm thế này thế kia, có thể “Diễn kịch” một chút cảm giác cũng khá tốt rồi.

“Ừ. Đây không phải là sợ cháu không đồng ý sao, vẫn chưa viết à”

Liễu Tuấn chỉ đành cúi đầu nhận sai.

“Ha ha, sư mẫu xem, đây không thể trách trò được, tiểu tử này ngay cả báo cáo cũng chưa viết “

Nghiêm Ngọc Thành “Ra vẻ đắc ý” nói với sư mẫu.

“Nói như vậy, chỉ cần tiểu Tuấn viết bài báo cáo này, cậu sẽ phê chuẩn sao”

Sư mẫu liền nhắc nhở.

“Có thể phê chuẩn, có thể, tại sao lại không phê chuẩn? dù sao nếu trò không gả Phi Phi cho tiểu tử này, không biết anh ta sẽ như thế nào”

Liễu Tuấn cười nói: “Bác Nghiêm, câu nói này bác nói rồi đó, tiểu sinh Liễu Tuấn nhất định sẽ thực hiện cho bằng được”

“Được đó tiểu tử”

Nghiêm Ngọc Thành lườm anh ta.

Mọi người liền vui vẻ cười lớn.

“Ngọc Thành à, hội nghị diễn ra thuận lợi chứ?”

Chu tiên sinh hỏi.

Nghiêm Ngọc Thành cười : “Không mang miệng, chỉ đem tai theo, hội nghị này có thể diễn ra thuận lợi?”

Mọi người lại cười.

“À, tiểu tử, nghe nói cháu đi chúc thọ ông cụ Hà à?”

Nghiêm Ngọc Thành liền quay sang hỏi Liễu Tuấn.

“Dạ, diễn ra rất náo nhiệt…”

Chỉ cần 3 thầy trò cũng ngồi với nhau, Liễu Tuấn chẳng có gì phải dấu diếm, liền kể lại tình hình khi đó, Chu tiên sinh và Nghiêm Ngọc Thành không hẹn mà cùng nhìn nhau, từ bữa tiệc chúc thọ này có thể thấy, tình hình trong quân sự căn bản đã định rõ ràng rồi, nhưng chỗ còn lại là do địa phương sự sắp xếp.

“Bác, với việc sắp xếp của tỉnh N, trung ương đã có thông tin gì chưa ạ?”

Liễu Tuấn hỏi.

Chu tiên sinh cười, nói: “Có lẽ bí thư Liêu lần này sẽ về hưu, bên đại biểu nhân dân và chính quyền cũng sẽ thay đổi người, những thường ủy khác tạm thời vẫn chưa rõ”

Với hai học trò này, tiên sinh có thể nói như vậy, Liễu Tuấn cũng không hỏi nhiều xem ra đại cục vẫn chưa rõ ràng, vẫn cần có sự canh tranh rồi.

“Bác Nghiêm. Nghe nói Hồ Vi Dân thời gian gần đây thường chạy đến nhiều nơi?”

Nghiêm Ngọc Thành không cười nói: “Người ta chân cẳng dài, muốn chạy đi đâu thì quản sao nổi”

Liễu Tuấn cười gật đầu.

Ba thầy trò ngồi uống nước, ăn đồ điểm tâm, Chu tiên sinh thi thoảng lại đưa tay lên xem giờ.

“Thầy, còn có khách đến sao?”

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Chu tiên sinh cười mỉm: “Cũng có”

Vừa nói xong thì có tiếng xe o tô ngoài cửa, vài phút sau có một người với dáng người cao, bước vào trong, chính là phó bộ trưởng Bạch Kiến Minh, ba thầy trò liền vội vàng đứng dậy chào đón.

Bạch Kiến Minh và Chu tiên sinh là huynh đệ đồng môn, tuy hiện nay đã đảm nhiệm những chức vụ cao nhưng vẫn thường xuyên qua lại hỏi thăm nhau, nhưng lần này, tuy không phải là đến nói chuyện thông thường, Nghiêm Ngọc Thành đến kinh thành tham dự hội nghị, Bạch Kiến Minh có thể không biết bác ta nhất định sẽ đến chào hỏi tiên sinh hay sao?

Xem ra những câu nói này cũng muốn để cả Nghiêm Ngọc Thành nghe.

Bạch Kiến Minh trông thấy Liễu Tuấn, cảm thấy rất ngạc nhiên : “Tiểu Tuấn cũng ở đây à?”

“Vâng, đến thăm Chu tiên sinh ạ”

Liễu Tuấn cười đáp lại, việc chúc thọ ông Hà, không nhất thiết phải nhắc với Bạch Kiến Minh.

“Người trẻ tuổi, tôn sư trọng đạo rất tốt”

Bạch Kiến Minh liền gật đầu.

Bốn người cùng ngồi xuống.

“Đồng chí Ngọc Thành, biết đồng chí sẽ đến đây chào hỏi, tôi liền đến đây tìm anh”

Vừa ngồi xuống, Bạch Kiến Minh liền đi vào vấn đề chính.

Nghiêm Ngọc Thành hơi ngạc nhiên, khách khí nói: “Bộ trưởng Bạch có chỉ thị gì?”

Bạch Kiến Minh là cấp trên của bác ta lại là bạn tốt của Chu tiên sinh, trước mặt ông ta ,Nghiêm Ngọc Thành vẫn là hậu sinh.

Bạch Kiến Minh cười nói: “Chỉ thị thì không dám. Chỉ là chuyện của Dương Dương ,hiện nay nó làm tại huyện Ninh Bắc, có lẽ gặp phải chút trở ngại”

Thì ra là chuyện này.

“Đồng chí Bạch Dương đảm nhiệm chức bí thư ủy ban huyện Ninh Bắc cũng đã mấy tháng rồi, nghe nói năng lực công tác rất tốt, đặc biệt là sắp nhận được khen thưởng nữa mà”

Nghiêm Ngọc Thành lựa chọn từ ngữ rất cẩn thận để nói.

Bạch kiến minh cười lớn nói: “Ngọc Thành à, không phải tôi tự khen con mình giỏi đâu, điền này tôi rất tự tin nhưng đồng chí ấy là phụ nữ, vẫn thiếu kinh nghiệm công tác tai địa phương, về việc bố trí phòng ban của huyện Ninh Bắc ủy ban thành phố Đại Ninh và tỉnh ủy có thể suy nghĩ lại được không?’

Đương nhiên, buổi tụ họp tối nay cũng là mang tính cá nhân rất rõ ràng rồi.

“ý của bộ trưởng Bạch là bố trí cho Bạch Dương một phó trợ thủ có năng lực ư, trợ giúp bạch dương trong công tác?”

Bạch Kiến Minh gật đầu, nhìn sang Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cười, nói: “Bác Bạch, bác Nghiêm cháu đi cho! Cháu đi huyện Ninh Bắc”

“Cháu đi?’

Nghiêm Ngọc Thành hỏi lại.

“Vâng, với tình hình huyện Ninh Bắc, cháu cũng hiểu ít nhiều, với những đồng chí cán bộ tại đó cũng khá rõ, cháu đên đó có thể giúp đỡ được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.