Từ Triết Hoằng lập tức thể hiện luận điểm hoàn toàn trái ngược với Liễu Tuấn.
- Sao có thể khẳng định như vậy? Khâu Tỉnh Xuyên hỏi tới luôn.
Tuy nói nhà họ Cao và nhà họ Từ quan hệ mật thiết, nhưng không trở ngại với việc Khâu Tình Xuyên duy trì qua lại với nhà họ Từ.
Cơ bản nhà họ Hà với nhà họ Cao quan hệ cũng không tệ.
Hà đại tiểu thư vì Liễu Tuấn mà sứt mẻ quan hệ với Cao Tương Hoành, không thiện cảm với nhà họ Cao, có điều đó chỉ là chuyện cá nhân của Hà Mộng Doanh, không ảnh hưởng lớn tới những người khác trong nhà họ Hà, càng chẳng ảnh hưởng chút nào tới Khâu Tình Xuyên.
Từ Triết Hoằng là con cháu trực hệ của thế gia vọng tộc Hồng Kông, thống lĩnh đầu tư của nhà họ Từ ở nội địa, cách nhìn của hắn với xu thế tài chính quốc tế, tất nhiên càng được Khâu Tình Xuyên chú ý hơn.
Dù sao Hồng Kông là thành phố quốc tế, giao dịch cổ phiếu và hối đoái sôi động, nhà họ Từ càng có cả một đoàn cô vấn, cách nhìn của Từ Triết Hoằng trong suy nghĩ của người khác đáng tin cậy hơn.
Từ Triết Hoằng liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, rồi mỉm cười nói với ba người còn lại: - Điều này phân tích rất dễ, từ năm 70 tới những năm đầu thập niên 80, kinh tế Nhật tăng trưởng thần tốc, năm 1980, GDP của Nhật Bản đã sắp bằng một nửa GDP của Mỹ rồi, hơn nữa thường xuyên giữ xuất siêu mậu dịch với nước Mỹ, các tập đoàn lớn của Nhật Bản kéo nhau đầu tư vào nước Mỹ, làm trong nước Mỹ xôn xao, nói là Nhật Bản xâm lược kinh tế nước Mỹ, cướp đoạt của cài của người dân Mỹ, vì đối phó với sự xâm lược của Nhật Bản, tổng thống Reagan đã liên hợp với 5 nước lớn khác trong nhóm G7, ép Nhật Bản ký hiệp nghị khiến đồng Yên tăng giá, làm cho kinh tế Nhật Bản suy thoái lớn.
Nói tới đây, Từ Triết Hoằng dừng lại một chút, nhìn mấy người ngồi nghe.
Khâu Tình Xuyên nghe rất chăm chú, Lý Kiến An giữ nụ cười xã giao, thi thoảng cầm cốc bia lên uống, tay vân vê mũi tên, tựa hồ ngứa ngáy muốn ném một mũi chơi.
Từ Triết Hoằng nói cái này đều là kiến thức kinh tế phổ thông, Lý Kiến An sao lại không biết cho được? Từ Triết Hoằng lại còn nói thao thao bất tuyệt, Lý Kiến An tất nhiên là khó chịu, nhưng nể mặt nhà họ Từ cho nên mới không làm ra hành động thất lễ mà thôi.
Hà Mộng Doanh thì nụ cười mang tính lễ tiết.
Từ Triết Hoằng đưa ra cách nhìn khác hẳn với Liễu Tuấn, nên bất kể hắn có nói gì, Hà Mộng Doanh đều coi hắn nói càn, bản lĩnh kiếm tiền của Liễu Tuấn, nơi này chẳng ai rõ hơn cô.
Kiếm được chút tiền có thể nói là vận may cùng chăm chỉ, kiếm được cả đế quốc tài chính khổng lồ như Liễu Tuấn, tuyệt đối là dựa vào năng lực phán đoán thị trường vô cùng chuẩn xác, nếu như Liễu Tuấn nói đồng Yên sẽ tăng giá, lại còn công khai phát biểu trên báo kinh tế toàn quốc, thì nó nhất định phải tăng.
Liễu Triệu Ngọc thì mơ mơ màng màng.
Công ty Đằng Phi đi theo hướng "làm thực nghiệp đền nợ nước", cho dù đã phát triển tới mức làm người ta khiếp sợ, thân là chủ tịch tập đoàn, Liễu Triệu Ngọc không hiểu nhiều lắm về xu thế tài chính thế giới, nên nghe rất hứng thú.
Còn về Liễu Tuấn, mỉm cười cứ như trưởng bối nghe con cháu trong nhà báo cáo vậy.
Thấy thái độ này của Liễu Tuấn, Từ Triết Hoằng đầu tiên là uất ức, tiếp theo hại khinh bỉ, người này tuổi không lớn, nhưng bản lĩnh làm ra vẻ ta đây không nhỏ, quan viên nội địa đều có sở trường này, tiêu tử nhà ngươi cứ vờ vịt đi, có thách ngươi cũng chẳng hiểu.
- Hiện giờ đồng Yên so với đồng USD, đã là 120 ăn 1, tăng lên gấp đôi so với trước khi ký hiệp nghiệp, kinh tế Nhật Bản đi theo hướng xuất khẩu, đồng Yên tăng giá mạnh như thế, đã tạo thành đả kích mang tính hủy diệt với đồng Yên, kinh tế Nhật Bản hiện giờ khó khăn lắm mới có dấu hiệu hồi phục, cho nên tỉ giá giữa đồng Yên và đồng USD cơ bản là đã ổn định rồi, nếu như còn tăng lên, kinh tế Nhật có khả năng sụp đổ, vì thế tôi nghĩ, bất kể như thế nào chính phủ Nhật Bản cũng sẽ giữ vững phòng tuyến cuối cùng này, nếu không Nhật Bản sẽ rất thảm.
Khâu Tình Xuyên hỏi: - Nếu nước Mỹ lại một lần nữa cưỡng ép đồng Yên tăng giá thì sao?
Liễu Tuấn thầm gật đầu.
Khâu Tình Xuyên đúng là không tầm thường, hỏi ngay vào điểm máu chốt.
Đương nhiên, cái "điểm mấu chốt" này Liễu Tuấn đã nói công khai trên báo rồi.
Từ Triết Hoằng nói rất chắc chắn: - Không thể, một nước Nhật quá suy yếu sẽ không có lợi gì với nước Mỹ.
Đoán chừng cái đáp án này không phải là do Từ công tử tự nghĩ ra, mà là suy đoán từ cao tầng Từ gia và đoàn cố vấn.
Liễu Tuấn cười nói: - Bin Clinton dựa vào con bài kinh tế mà lên nắm quyền, hiện giờ tình hình kinh tế trong nước của Mỹ không tốt lắm, bội chi mậu dịch và bội chi tài chính rất cao, toàn bộ chính phủ Mỹ đều trở thành nô lệ của đồng USD, muốn cứu nền kinh tế trong nước, Bin Clinton và chính phủ Mỹ chỉ có thể mưu đồ với nước khác, mà Nhật Bản là một con dê béo, người Mỹ sẽ không bỏ qua cho bọn họ. So với kinh tế trong nước, so với phiếu bầu của người dân, thì vị trí đồng minh chiến lược của nước Nhật chỉ là đồ trưng bày, Bin Clinton nhất định ra tay tàn nhẫn với Nhật Bản lần nữa, cướp đoạt tài phú của ngước khác, là con được ngắn nhất để nước Mỹ phát triển mau lẹ.
Những lời này vừa nói ra, người khác thì không có gì, nhưng ánh mắt Từ Triết Hoằng lập tức trở nên sắc bén.
Không ngờ một nhân vật nhỏ ở vùng xa xôi, nói tới đại thế quốc gia cũng rất có trình độ.
Liễu Triệu Ngọc đột nhiên hỏi: - Cướp đoạt tài phú của quốc gia khác ư? Không đánh nhau thì cướp đoạn thế nào?
Có thể nhìn ra trong lòng Liễu Triệu Ngọc có rất nhiều nghi vấn, nhưng với Từ Triết Hoằng chỉ là sơ giao, cho nên không tiện hỏi, giờ thấy Liễu Tuấn cũng phát biểu ý kiến, Liễu Triệu Ngọc liền hỏi ra.
Hình như thỉnh giáo Liễu Tuấn với chủ tịch Liễu mà nói, sớm đã thành thói quen hiển nhiên rồi.
Liễu Tuấn cười giải thích: - Đơn giản lắm, ví như nếu ánh là công ty nước Mỹ, khi ở thị trường cổ phiếu và thị trường hối đoái của Nhật bình ổn, anh đem đồng USD đổi thành đồng Yên, đầu tư vào cổ phiếu Nhật Bản, dó chính phủ Nhật Bản đăng kích thích kinh tế tăng trưởng, thêm nữa đầu tư bên ngoài trút vào, cổ phiếu sẽ tăng giá, sau đó ngồi đợi cho đồng Yên tăng lên, mới đem toàn bộ cổ phiếu rút ra cùng lợi nhuận, đổi sang USD không phải là kiếm lớn sao? Tài phú Nhật Bản vất vả lắm mới tích lũy được, bị anh cướp đoạt sạch rồi. *** Ví dụ bằng con số cho dễ hiều: Nếu lúc đầu đổi 1 USD ra được 120 Yên, đem 120 Yên đó đi đầu tư , kiếm được 200 Yên, tới khi đồng Yên tăng giá, 1 đô chỉ đổi được 100 Yên, thì lấy 200 Yên kia đổi lại sang tiền USD, tức là kiếm lời về thêm 1 USD nữa. Cơ bản là như vậy.
- Hiện giờ nước ta có một số cơ cấu và xí nghiệp mù quáng đầu tư vào Nhật Bản, hợp tác với công ty Nhật Bản, vay vốn ngân hàng của họ, mấy loại vốn vay lãi suất thấp, hay vay vốn không lãi gì đó, kỳ thực đều không phải, đợi tới khi đồng Yên tăng giá, chúng ta trở tay không kịp, sẽ lỗ nặng. Dựa vào cái gì mà chúng ta phải giúp Nhật Bản chống đỡ nguy cơ này.
Lời này vừa nói ra, ba người Khâu Tình Xuyên, Lý Kiến An và Từ Triết Hoằng đều biến sắc mặt.
Lý Kiến An hỏi ngược lại: - Chính phủ Nhật Bản cũng không thể mặc cho nước Mỹ cắt xẻo chứ?
Liễu Tuấn cầm cốc bia lên uống một ngụm, rồi mới thong thả nói: - Nhật Bản dựa dẫm vào nước Mỹ quá sâu, không chỉ dựa vào kinh tế, mà phòng vệ cũng toàn bộ dựa vào nước Mỹ, nước Mỹ muốn hút máu của bọn họ thì bọn họ không có chút sức kháng cự nào.
Hà Mộng Doanh cười thầm.
Cô thấy "tiểu sắc ma" đôi khi đúng là rất trẻ con, vừa rồi Liễu Tuấn nói, Lý Kiến An cắm đầu chơi, hiện giờ Liêu Tuấn đáp lại nguyên vốn, chẳng chịu thua chút nào.
- Cho nên tối có kiến nghị, mong Khâu ti trưởng suy nghĩ thận trọng, ngân hàng trung ương nên điều chỉnh chính sách kinh tế với bên ngoài, không nên mù quáng tin tưởng vào kinh tế Nhật sẽ hồi phục trong thời gian ngắn mà đưa ra phán đoán sai lầm. Liễu Tuấn nói rất trịnh trọng với Khâu Tình Xuyên.
- Ha ha ha, Liễu bí thư đúng là văn võ toàn tại, thân ở trong một huyện nội địa, mà lại hiểu tài chính thế giới như vậy, bất quá tôi vẫn thấy lời này của Liễu bí thư có chút thái quá rồi, tôi cho rằng một một nước Nhật ổn định, có lợi hơn với nước Mỹ. Từ Triết Hoằng thấy Liễu Tuấn phản bản lại quan điểm của hắn, rất không tán đồng. - Hơn nữa hiện giờ chính sách của trung ương là láng giềng thân thiện, Liễu bí thư nói thế sợ là không thích hợp.
Liễu Tuấn nhướng mày lên.
Những lời nói đầu của Từ Triết Hoằng hoàn toàn có thể hiểu là "quan điểm bất đồng", nhưng lời phía sau lại mang "lòng dạ khó lường" rồi, không ngờ một người tới từ Hồng Kông, lại hiểu rõ thủ pháp quan trường nội địa như thế.
- Từ công tử cả nghĩ rồi, đây là vấn đề thuần kinh tế, không liên quan gì tới chính sách lớn của trung ương. Huống hồ mục đích ngoại giao quốc gia là bảo vệ lợi ích của bản thân, thậm chí là vì thu được nhiều lợi hơn nữa, biết rõ ràng là sẽ thua thiệt, vì sao còn làm?
Từ Triết Hoằng lạnh nhạt nói: - Liễu bí thư quá võ doán rồi, sao có thể khẳng định đồng Yên nhất định sẽ tăng giá.
Liễu Tuấn cười nói: - Phân tích của Từ công tử về xu thế của đồng Yên, phải chăng là đại biểu cho tập đoàn họ Từ?
- Thế thì sao nào? Từ Triết Hoằng đã hơi khó chịu rồi.
Nói tới thủ đoạn quan trường, nhà họ Từ ta có lẽ không bằng với đám quan liêu cả ngày lăn lộn trong quan trường các ngươi, từ việc ngươi đánh bại Cao Tương Hoành là đủ biết rồi, nhưng ở lĩnh vực kinh tế, ngươi có là cái thá gì?
- Nếu như là thực, chúng ta đánh cược xem sao. Liễu Tuấn vẫn cười nói, hết sức thản nhiên.
- Được, cá cược thế nào tùy Liễu bí thư.
Từ công tử càng chẳng chút sợ hại?
Thế nào, dám so tiền với ta à?
- Anh Triệu Ngọc, anh có thể xoay xở được 2 tỷ không? Liễu Tuấn đột nhiên hỏi Liễu Triệu Ngọc.
Liễu Triệu Ngọc không ngờ thoáng cái chuyện đã liên quan tới mình, nhất thời chưa phản ứng kịp, ngạc nhiên nói: - Hai tỷ ?
- Đúng là 2 tỷ. Liễu Tuấn xác nhận lại.
- Được!
Liễu Triệu Ngọc không do dự nữa, dưới tình huống này không thể thể làm mất mặt nhà họ Liễu.
Hơn nữa Liễu Triệu Ngọc cũng rất tinh minh, biết rằng Liễu Tuấn hỏi như vậy, chẳng qua là muốn thông qua miệng mình nói thôi.
Hai tỷ đối với, người em này mà nói, đúng là chỉ là chuyện vặt.
Đây là Liễu Tuấn còn suy nghĩ tới tổng tài sản của công ty Đằng Phi chưa tới 10 tỷ, 2 tỷ tài chính lưu động đã là giới hạn, nếu không Liễu Tuấn ít nhất phải cá với chú nhóc họ Từ 5 tỷ, cho hắn sạt nghiệp.
Khâu Tỉnh Xuyên, Lý Kiến An và Từ Triết Hoằng thì cả kinh.
Người này khẩu khí thật lớn!
Liễu Tuấn nhìn Từ Triết Hoằng tỉnh bơ nói: - Thế nào Từ công tử, chúng ta mỗi bên bược 2 tỷ, bên mua bên bán đồng Yên! Lấy hai năm làm thời hạn, được không?