- Khâu ti trưởng, ngân hàng trung ương đúng là lắm tiền, nhìn cái phòng làm việc này xem, thật sang trọng. Liễu Tuấn vừa vào phòng làm việc của Khâu Tình Xuyên đã trêu chọc.
Ấn tượng của Liễu Tuấn với Khâu Tình Xuyên không tệ.
Người này trầm ổn vững vàng, không có tính khoe khoang của đám hoàn khố, hơn nữa chủ động hẹn gặp ở phòng làm việc, bản thân đã nói lên thái độ tôn trọng và cẩn thận.
Một trong số người phụ trách định ra chính sách tiền tệ trong nước, trong lòng Liễu Tuấn là phải như thế.
Phòng làm việc của Khâu Tình Xuyên trang trí khá xa hoa, bàn gỗ lim bóng lộn, khu tiếp khách trải thảm vàng, càng thêm vẻ phú quý, có chút khác biệt với ấn tượng mà Khâu Tình Xuyên để lại cho người ta.
Khâu Tình Xuyên cười nói: - Đó là do người tiền nhiệm để lại, không tiện đổi, nếu không càng lãng phí. Khâu Tình Xuyên vừa nói vừa đích thân pha trà cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười, Khâu Tình Xuyên lúc nào cũng thể hiện ra thế mạnh "quản lý" của mình:
- Khâu ti trưởng, hôm nay triệu tập tôi tới, có phải đã thay đổi chủ ý rồi không?
Trước mặt Khâu Tình Xuyên, Liễu Tuấn kiên trì sách lược "thẳng thắn vô tư".
Liễu Tuấn nhìn ra, Khâu Tình Xuyên là người rất có chủ kiến, lại ở trong cơ quan lâu năm, nếu như chơi trò vòng vo tam quốc, nói từ năm nay tới năm sau, chắc gì đã nghe được một lời thật lòng, không bằng cứ thẳng thắn, cái này gọi là "trước mặt chân nhân không nói lời gian dối."
Khâu Tình Xuyên cũng cười khẽ, nói: - Liễu bí thư quả nhiên là khí thế hơn người.
Lấy này rất có ý tứ.
Vừa biểu dương Liễu Tuấn dám nghĩ dám hỏi, lại mang theo chú ý "khuyên nhủ", trên quan trường quá nổi trội chưa chắc là chuyện tốt, nhất là ở kinh sư, người tài có chỗ dựa mạnh nhiều lắm! Lúc cần che dấu phải che dấu.
Khâu Tình Xuyên nói câu này càng làm Liễu Tuấn tăng thêm thiện cảm.
Liễu Tuấn cười nói: - Khâu ti trưởng, nói thực nhé, lần này tôi tới thủ đô, chính là đặc biệt tới bái phỏng ti trưởng, kỳ thực Khâu ti trưởng cũng biết đó, chuyến này tôi có đi hay không cũng được.
Khâu Tình Xuyên sắc mặt trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu.
Ý tứ của Liễu Tuấn hắn hiểu, đó là trách nhiệm với quốc gia, nếu không đồng Yên có tăng giá hay không, quốc gia có thua thiệt hay không, thì có liên quan gì tới Liễu Tuấn chứ?
Vị phó bí thư này tính cách cho dù hơi phô trương một chút, nhưng trách nhiệm, lòng dạ, không thể coi thường.
Kỳ thực Khâu Tình Xuyên cũng rất thích tính cách thẳng thắn của Liễu Tuấn, làm việc ở cơ quan quá lâu rồi, lại ở trong kinh thành cái vũng soáy "sâu không thấy đáy" này, cho dù Khâu Tình Xuyên có tầm nhìn và hậu thuẫn vững vàng, cũng phải hết sức thận trọng, "lời nói chỉ có ba phần thật" mà thôi, lâu dần thực sự là bị kìm nén rất khó chịu.
Dù sao Khâu Tỉnh Xuyên cũng mới chỉ ba tư ba lăm, cả ngày phải giống như một ông già, cũng chẳng hợp với bản tính.
Hiện giờ Liễu Tuấn nói chuyện thẳng thắn, hai người lại không có xung đột lợi ích gì, Khâu Tình Xuyên thấy tâm tình sảng khoái không ít.
- Liễu bí thư, nói riêng về cá nhân, tôi ngả theo phân tích của bí thư. Khâu Tỉnh Xuyên nói rất chắc chắn.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
- Nhưng chính sách tiền tệ quốc tế lại không thuộc sự quản lý của tôi, tôi khó mà tác động vào được. Khâu Tình Xuyên nói cũng hết sức thắng thắn.
- Nhưng sức ảnh hưởng của Khâu ti trưởng lớn hơn tôi nhiều. Liễu Tuấn nói không hề khách khí. - Cho dù không ảnh hưởng được tới chính sách, vậy ảnh hưởng cục bộ cũng được, có thể tránh được chút tổn thất nào tốt chút đó, đều là cống hiến cho quốc gia.
Khâu Tình Xuyên ngẩn ra nhìn Liễu Tuấn.
Trong ánh mắt của Liễu Tuấn có một vẻ rất cố chấp.
Khâu Tỉnh Xuyên tức thì chấn động.
"Dù thân phận thấp hèn cũng không quên lo cho đất nước"
Câu đó chẳng phải là nói về Liễu Tuấn hiện giờ sao.
Người ta nhận ra có nguy hiểm, phát biểu trên báo kêu gọi cũng đành đi, lại còn tới tận thủ đô tìm mình bày tỏ quan điểm, vì sao? Chẳng phải vì câu cuối cùng "có thể tránh được chút tổn thất nào tốt chút đó, đều là cống hiến cho quốc gia"!
Khâu Tình Xuyên đột nhiên cảm thấy vị trên người vị đồng liêu ít tuổi hơn hẳn mình này, nhìn thấy tố chất mình không có hoặc mình không đủ.
Khâu Tỉnh Xuyên hỏi: - Liễu bí thư thực sự khẳng định vào phán đoán của mình như thế sao?
Liễu Tuấn cười hỏi ngược lại: - Vậy Khâu ti trưởng vì sao hôm nay hẹn tôi tới đây?
Khâu Tình Xuyên lại ngẩn ra, lập tức thì bật cười, khẽ gõ lên tay vịn, nói: - Liễu Tuấn, cậu nói chuyện không để cho người ta đường lui chút nào, cũng may, cậu là phó bí thư huyện ủy. Chẳng phải người trong cơ quan...
Liễu Tuấn cười lớn, Khâu Tình Xuyên như vậy đã coi mình là bạn rồi.
- Tôi chỉ tận lực mà làm thôi, vì câu nói kia của cậu, dù không ảnh hưởng được tới chính sách, nhưng ảnh hưởng được bao nhiêu hay bấy nhiêu vậy. Khâu Tình Xuyên hạ quyết tâm.
Liễu Tuấn gật đầu: - Ít nhất thì chúng ta còn có thời gian nhất định, đoàn chừng Bin Cliton còn phải xử lý vấn đề trong nước trước, rồi mới ra tay đối phó với tiểu quỷ tử, cũng là chuyện năm sau rồi. Chỉ cần trước năm sau có thể tạo ra thanh thế nhất định, phòng chừng có thể tránh được rất nhiều tổn thất không cần thiết.
- Được cứ làm như vậy đi.
Khâu Tình Xuyên nhìn Liễu Tuấn, trong mắt đột nhiên lộ ra vẻ giảo hoạt.
- Sao thế? Liễu Tuấn không hiểu.
- Thầy của cậu không phải là Chu chủ nhiệm của phòng nghiên cứu chính sách quốc vụ viện sao? Ông ấy là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền trung ương, có thể mời ông ấy ra mặt, tổ chức một buổi thảo luận quy mô lớn trên các tờ báo kinh tế của cả nước, cũng không chỉ riêng về đồng Yên, như vậy quá nhỏ hẹp, có thể mở rộng ra phạm vi tài chính thế giới, bảo các chuyên gia phát biểu ý kiến, như vậy thanh thế sẽ được dựng lên... Còn các chuyên gia tài chính liên quan, tôi có thể đi liên thể.
Khâu Tình Xuyên cũng không dấu diếm gì.
Liễu Tuấn không khỏi có chút giật mình.
Hóa ra trong thời gian ngắn, Khâu Tình Xuyên đã tra ra ngọn ngành chân tướng của mình rồi, xem ra những kẻ có năng lực ở kinh thành, thực sự không thể coi thường được.
Khâu Tình Xuyên tất nhiên là là nhìn ra sự ngạc nhiên của Liễu Tuấn, cười nói: - Đừng nhìn tôi như thế, cậu cho rằng tên tuổi của mình ở kinh sư còn nhỏ à? Dám làm cho Cao gia nhị tiểu tử tối tăm mặt mày chẳng có được mấy người đâu.
Liễu Tuấn bật cười.
Lúc trước "đọ chiêu" với Cao Tương Hoành hoàn toàn không nghĩ tới muốn "lập uy" ở kinh thành, chỉ là bị ép mà thôi, không ngờ "vô tình trồng liễu, liễu xanh um", có được "danh tiếng lấy lừng".
Khâu Tình Xuyên khoát tay nói: - Làm mất mặt Cao lão nhị cũng chẳng có gì to tát, Cao Tương Hoành chẳng ra làm sao, chỉ biết làm bừa, sớm muộn cũng gây đại họa. Kỳ thực nếu chẳng phải có Cao Trường Hoành giúp, thì hắn đã gây ra đại họa rồi.
Liễu Tuấn rất cảm động, Khâu Tình Xuyên thực sự coi mình là bạn rồi.
Liễu Tuấn nói: - Cao Trường Hoành là nhân vật rất được.
Khâu Tình Xuyên liền gật đầu.
- Khâu ti trưởng, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm.
Khâu Tình Xuyên liền cười nói: - Cậu là khách từ xa tới, phải do tôi mời mới đúng.
Liễu Tuấn đáp lại bằng nụ cười giảo hoạt: - Tôi còn có chuyện muốn nhờ.
Khâu Tình Xuyên liền nói đùa: - Ha ha ha, thì ra là tiệc hồng môn à? Vậy tôi phải cẩn thận mới được...
- Kỳ thực cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, đối với anh mà nói, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi..
- Ấy ấy ấy, đừng có tâng bốc tôi lên vội, trước tiên nói chuyện gì ra đi đã.
Khâu Tình Xuyên đưa tay ra chặn lại, không chịu "mắc lừa".
Liễu Tuấn nói ra luôn: - Trước khi tôi tới đây, bí thư huyện ủy Bạch Dương của chúng tôi có giao nhiệm vụ, mong anh gọi điện thoại cho lãnh đạo ngân hàng nông nghiệp Đại Ninh, bảo bọn họ cho chúng tôi vay mấy trăm triệu phát triển kinh tế... Thế nào, chuyện này không quá khó chứ?
Khâu Tình Xuyên hỏi: - Bạch Dương à?
Liễu Tuấn gật đầu.
Người ra tra rõ tình hình của mình rồi, sao không biết Bạch Dương là con gái yêu của ai?
Khâu Tình Xuyên cười: - Cô ấy tự có thể tới nói với lãnh đạo ngân hàng mà, sợ không có hiệu quả à?
- Ài, huyện quan không bằng hiện quản mà, làm việc phải theo quy củ.
- Được, ủng hộ kiến thiết kinh tế của địa phương, là việc nghĩa không thể chối từ.
Liễu Tuấn mỗi lần tới thủ đô, chỉ cần thời gian cho phép, là phải nhất định tới nhà họ Vũ, nhà họ Hà, Chu Tiên Sinh, Bạch Kiến Minh. Lần này vì tới nói chuyện rất hợp, chẳng những tạo nên cơ sở cho tình bạn, mà còn giải quyết định một số vấn đề thực tế, có thể gọi là thu hoạch rất nhiều, mà cuộc hẹn với Hàn Giang cũng hết sức thuận lợi, làm Liễu nha nội càng thêm vui mừng.
Hàn Giang hiện giờ làm tới bi thư của ban bí thư trung ương đoàn rồi, tiến vào giai cấp cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ, hai người cũng vẫn giữ liên hệ điện thoại, bất quá tự tới nhà thăm hỏi, lại là lần đầu tiên.
Bởi vì quan hệ với nhà họ Hà, Hàn Giang đối đãi với Liễu Tuấn khá thân thiết, nghe thấy Liễu Tuấn tới thủ đô, lại muốn tới thăm mình, nên rất vui mừng, luôn miệng đồng ý, chưa nói tới nhà họ Hà, dù là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cũng đều là quan lớn một phương rồi, thông qua Liễu Tuân để quan hệ với hai vị đó, cũng là điều Hàn Giang vui vẻ mà làm.
- Liễu Tuấn à, làm sao lại nhớ tới thăm tôi thế?
Trong phòng làm việc của đoàn trung ương, Hàn Giang nhìn thấy Liễu Tuấn tỏ ra hết sức khách khí, thậm chí còn đứng dậy bắt tay với Liễu Tuấn, là thư ký của Hàn Giang giật cả mình.
Hàn Giang cùng lắm chỉ bốn bốn bốn lăm tuổi, trong quan lớn cấp phó bộ, tuyệt đối có thể xưng là "phái trai tráng", sau khi điều tới đoàn trung ương, cũng rất uy nghiêm, so với những bí thư lão thành kia, chẳng hề kém thế chút nào, không ngờ một chàng trai trẻ như Liễu Tuấn lại được Hàn bí thư dùng lễ cao như vậy, tất nhiên làm thư ký rất kinh ngạc.
- Hàn bí thư, tôi tới là muốn nhờ bí thư giúp đỡ, xin một biên chế trong trong đơn vị trực thuộc đoàn trung ương.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Liễu Tuấn đi thằng vào vẫn đề chính.
Quan hệ với những người tinh thông quy tắc quan trường, Liễu Tuấn phát hiện ra, phương thức đi thẳng vào vấn đề rất hữu hụng.
- Sao thế, muốn chiếu cố cho bạn bè thân thích à?
Hàn Giang cố ý nghiêm mặt lại.
Kỳ thực Hàn Giang cũng biết, nếu như Liễu Tuấn muốn chiếu có cho bạn bè người thân, bình thường không cần tìm mình cũng giải quyết được.
- Hì hì, lãnh đạo thật anh minh. Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên:
- Đó là một người bạn cũ, trong lần hoạt động chi giáo này được bầu làm cá nhân tiên tiến, năng lực rất khá, trước kia Hà bí thư chẳng phải hứa cho năm biên chế trong đoàn trung ương sao, nên tôi tới tìm bí thư để mở cửa sau.
Chuyện này Liễu Tuấn vốn có thể nhờ Hà Mộng Doanh ra mặt, nhưng nghĩ lại vì Long Diễm Lệ, tốt nhất là không nên làm vỡ "bình dấm" của Hà đại tiểu thư, hơn nữa nhờ Hà Mộng Doanh tới, không khỏi khiến Hàn Giang hoai nghi mình lạnh nhạt rồi.
Tới tận nơi thăm hỏi, vừa giải quyết vấn đề, lại củng cố tình cảm, là điều phải làm.
Thân quan trường, chăm chỉ qua lại cũng là một phương sách rất quan trọng.
Liễu Tuấn hiểu Hàn Giang sẽ nể mặt mình, Hàn Giang được lên chức, có quan hệ nhất định với hoạt động chi giáo, mà Liễu Tuấn lại là người đề xướng hoạt động này, hiện giờ việc thành rồi, luận công ban thưởng, cho Liễu Tuấn một chỉ tiêu là điều nên làm.
Quả nhiên Hàn Giang mỉm cười gật đầu, cũng không hỏi tới rốt cuộc Liễu Tuấn muốn đem chỉ tiêu ấy cho ai, nếu như đã tặng ân tình, thì phải tặng cho thẳng thắn gọn ghẽ, tránh lề mề làm tổn thất cho cả bản thân lẫn cho người. Hàn Giang tinh thông đạo làm quan, sao để phạm sai lầm cấp thếp như thế được?
Vừa mới mở "cửa sau" cho Liễu Tuấn, Hàn Giang đã căn dặn: - Liễu Tuấn à, chuyện phân phối biên chế sự nghiệp này là một vấn đề lớn, cậu phải nhắc nhở bí thư Trì Hiểu Ba, phải làm cho nghiêm, phải đem danh sách tương quan cấp cho những học sinh chi giáo ưu tú thực sự, không nên để hết cho những kẻ đi cửa sau.
Có điều nghiêm khắc mà nói, cái "cửa sau" này cũng không có gì là quá, Long Diễm lệ hoạt động chi giáo ở trường tiểu học Mi Sơn rất có hiệu quả, cho dù Long Diễm Lệ thường xuyên dao động, nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi, không làm gì thực, bởi thế cho cô một biên chế trong đơn vị sự nghiệp của đoàn trung ương cũng có thể nói được.
Nghe Hàn Giang nói, Liễu Tuấn liên tục gật đầu.
Liễu Tuấn cười nói: - Có điều Hàn bí thư cũng biết đây, chuyện này sợ rằng không chỉ một mình Hiểu Ba bí thư làm chủ được, sở giáo dục, tài chính và nhân sự bên phía tỉnh đều nhìn chằm chằm vào nữa.
Hàn Giang biết Liễu Tuấn nói thật, trước kia hoạt động chi giáo chính do danh nghĩa đoàn tỉnh ủy, sở giáo dục, sở tài chính và sở nhân sự tỉnh cùng phát động, hiện giờ tới "mùa thu hoạch", ba ban ngành thực quyền kia, sao có thể để cho đoàn tỉnh ủy hưởng hết.
Chỉ sợ phân phối cuối cùng đoàn tình ủy lại được ít nhất.
Bởi thế mới phát sinh ra chuyện Liễu Tuấn đích thân đi "cửa sau".
Hàn Giang gật đầu nói: - Bất kể thế nào, cũng phải cố gắng làm cho công bằng, nếu không lần sau tiếp tục tổ chức hoạt đồng này sẽ không có ai hưởng ứng nữa.
Đáng lẽ hiện giờ Hàn Giang không còn làm bí thư tỉnh đoàn, Liễu Tuấn cũng đã rời khỏi phòng giáo dục, chuyện như vậy hai người họ không cần phải lo nữa, mà có lo cũng chẳng được. Nhưng Hàn Giang biết sức ảnh hưởng của Liễu Tuấn với Nghiêm Ngọc Thành, nhắc một chút cũng không phải vượt quy củ.
- Làm cho công bằng công chính, nói thì dễ, nhưng làm thì khó lắm. Liễu Tuấn hơi cảm khái.
Hàn Giang mỉm cười: - Thực sự muốn làm, cũng không phải là khó lắm, quan trọng là trước tiên phải công khai, công khai rồi , tiếp nhận sự giám sát của mọi người, cho dù không thể làm tới công bằng công chính mười phần, thì tình hình cũng không tới mức quá tệ.
Liễu Tuấn hết sức tán đồng.
Nhưng... Liễu Tuấn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, vì vấn đề phân phối 205 bên chế đơn vị sự nghiệp này, các nơi đã triển khai tranh đoạt rồi, nhưng các đại lão của tỉnh, nhất là Nghiêm Ngọc Thành lại hoàn toàn không biết, thật đúng là bất ngờ.