- Chị, vụ án điều tra như thế nào rồi? Có vất vả không?
Liễu Tuấn xem xong thời sự, liền gọi điện thoại gọi điện thoại cho Bạch Dượng, giọng rất dịu dàng.
Mới đầu Liễu nha nội theo thói quen gọi điện cho phòng số một, ai ngờ điện thoại kêu bao lâu không có người nhận, mới nhớ ra gian phòng đó đã bỏ trống rồi, trong lòng cô đơn vắng vẻ rất khó chịu.
Vừa mới cùng Bạch Dương đột phát trướng ngại cuối cùng, hai người đang tình nồng thắm đượm, thì một mệnh lệnh, đã phải "chia tay" nhau rồi.
Giọng Bạch Dương có chút mệt mỏi: - Khó lắm...
- Ừ, vạn sự khởi đầu nam mà, chỉ cần tìm được chỗ đột phá, về sau sẽ dễ hơn nhiều. Liễu Tuấn an ủi.
Tổ chuyên án tỉnh vừa thành lập, ai cũng biết, cuộc đấu tranh lớn nhất trong tỉnh đã vén màn rồi, kết quả cuối cùng như thế nào hiện giờ không ai dự đoán được. Nhưng có một điều có thể khẳng định, phe thất bại khó mà gánh nổi kết cục, bởi thế cuộc đấu tranh này vừa vén màn, đã định sẵn là một chiến dịch vô cùng gian nan.
Vụ án liên quan tới mấy cán bộ cấp cục cấp sở, đều là lão làng trong quan trường tỉnh, sau lưng dựa vào các quan lớn như Trương Quang Minh, Hồ Vi Dân, Doãn Bảo Thanh, Quang Minh Kiệt. Diệp Xuân Lâm và Bạch Dương muốn kiếm được lỗ hổng, chẳng phải dễ dàng.
Bạch Dương cười: - Không sao, chỉ cần sự thực tồn tại, thế nào cũng có thể tìm được chứng cứ.
Bất quá lúc này Liễu nha nội tất nhiên sẽ không hất nước lạnh vào Bạch Dương, mỉm cười đổi đề tài: - Có nhớ em không?
Bạch Dương bĩu môi không lên tiếng, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười hạnh phúc.
Phải nói, trong mấy hồng nhan tri kỷ của Liễu nha nội, Bạch Dương là người e thẹn nhất, tình cảm với Liễu nha nội cũng phức tạp nhất, tình thân và tình yêu xen lẫn nhau, khó phân biệt cái nào hơn cái nào, nhưng Bạch Dương chưa bao giờ hối hận, bời vì xảy ra chuyện kia, đã nằm trong dự liệu của cô lâu rồi.
Cho dù cô luôn dùng sự "cưng chiều" để giải thích với bản thân, nhưng trong lòng Bạch Dương hiểu rất rõ, tình cảnh của mình với Liễu Tuấn, hoặc tình cảm của Liễu Tuấn với mình, từ lâu đã không còn đơn thần như vậy nữa rồi.
Thấu hiểu lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, lại sớm ngày bên nhau, tất nhiên sẽ thành ra như thế.
Bạch Dương không nói gì, Liễu Tuấn đột nhiên lại kích động, nói: - Em tới chỗ chị ngay bây giờ, em rất nhớ chị...
Chui vào lòng Bạch Dương, là bến cảng ấm áp yên bình nhất của Liễu Tuấn.
Bạch Dương khẽ cắn môi, giọng nói có chút tiếc nuối: - Đừng quấy nữa, một lát nữa còn phải nói chuyện với các đồng chí trong tổ chuyên án nữa...
Liễu nha nội cũng rất khó chịu, chính đang muốn quấy lấy làm nũng một phen, thì bên phía Bạch Dương có tiếng gõ cửa.
- Có người tới rồi, chị cúp điện thoại đây. Bạch Dương đặt điện thoại xuống.
Bất quá Liễu nha nội cũng không thẫn thờ được lâu, vừa đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
- A lô, ai đấy?
- Chào Liễu huyện trưởng, tôi là Trương An Nhiên.
Liễu Tuấn liền lấy lại tinh thần: - A là Trương cục trưởng, chào đồng chí.
Trương An Nhiên là cục trưởng cục tài chính, tâm phúc của Bành Thiếu Hùng.
- Không biết hiện giờ huyện trường có thời gian không? Trương An Nhiên hỏi, giọng nói có vẻ hết sức cận thận.
Liễu Tuấn cười nhạt: - Có, cục trưởng qua đây đi.
- Vâng vâng, tốt quá, cám ơn huyện trưởng.
Không lâu sau, Trương An Nhiên đã xuất hiện ở cửa, mang theo nụ cười áy náy, không ngừng khom lưng cúi đầu với Liễu Tuấn. Đoán chừng là gọi điện ở tổng đại nhà khách, nếu không chẳng thể tới nhanh như thế.
Trương An Nhiên hơn bốn mươi tuổi, mặt mày tinh minh lão luyện, nên bộ dạng khúm núm này trông có vẻ buồn cười.
- Trương cục trưởng, mời vào!
Liễu Tuấn đưa Trương An Nhiên vào trong phòng.
- Mời ngồi! Thái độ của Liễu Tuấn rất ôn hòa.
- Vâng cám ơn huyện trưởng.
Trương An Nhiên ghé mông ngồi trên ghế sô pha.
Đợi tới khi Liễu Tuấn tự rót cho hắn một cốc nước, Trương An Nhiên cứ như gắn lò xo ở đít, nhảy dựng lên, hai tay nhận lấy, luôn mồm cám ơn.
Liễu Tuấn ngồi xuống, nhìn Trương An Nhiên.
Trương An Nhiên vội đặt cốc nước xuống, ngồi thẳng người, muốn lên tiếng, nhưng cứ ấp a ấp úng, không biết phải mở lời ra sao.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: - Trương cục trưởng ban đêm tới thăm, có lời gì đừng ngại.
- Dạ, mạo muội tới chơi, quấy rầy huyện trưởng rồi, tôi...tôi muốn báo cáo công tác trong khoảng thời gian qua của cục tài chính với huyện trưởng..
Trương An Nhiên quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn rồi mới dè dặt nói:
Liễu Tuấn mày hơi cau này, nhưng mau chóng khôi phục lại bình thường, nói: - Mời Trương cục trưởng nói.
Dù động tác của Liễu Tuấn rất khẽ, song vẫn bị Trương An Nhiên thấy được, tức thì tim đập thon thót, khẩn trương nói: - Huyện trưởng, công tác của cục tài chính chúng tôi rất khó làm. Nhà nghèo cái gì cũng khó...
Liễu Tuấn cười nói: - Không phải chứ? Trương cục trưởng, trước kia có thể nói vậy, nhưng hiện giờ mà nói thì e rằng không ổn rồi. Trong sổ sách của đồng chí, có hơn một trăm triệu đó.
Trương An Nhiên cười gượng gạo nói: - Huyện trưởng, một trăm triệu thì một trăm triệu, nhưng mà đây là quỹ đặc biệt, không có huyện trưởng phê chuẩn, bất kỳ ai cũng không dám động vào, nên các nơi khác tài chính thiếu thốn vẫn rất lớn. Ví như xây dựng khu khai phát, kinh phí làm việc của các cơ quan đơn vị, nhất là cục công an, kinh phí phá án rất eo hẹp, Khâu bí bi thư của chính pháp ủy hôm nay còn nổi giận với tôi.
Liễu Tuấn hỏi: - Vì sao thế?
- Còn chẳng phải trách chúng tôi nợ kinh phí phá án của cục công an sao? Kỳ thực tôi cũng không còn cách nào, tài chính huyện đúng là rất eo hẹp, khắp nơi đưa tay xin tiền, chỉ có thể phát mỗi nơi một ít.
Trương An Nhiên cười khổ kể lể: - Khâu bí thư nói, nếu không cấp đủ kinh phí phá án cho bọn họ, sau này cục tài chính tự đi mà bắt tội phạm.
Các đơn vị tìm cục tài chính "kiện cáo", chuyện đưa tay đòi tiền gần như không ngày nào không có, có điều Khâu viên triêu mò tới cửa nhanh như vậy, nguyên nhân vì Liễu Tuấn làm huyện trưởng.
Ai chẳng biết Khâu Viên Triêu là đại tướng của phái Liễu Tuấn.
Trước kia Bành Thiếu Hùng làm huyện trưởng, Trương An Nhiên chẳng nể Khâu bí thư, Bành Thiếu Hùng không liên tiếng, thì Trương cục trưởng nói không cấp là không cấp, có giỏi thì cứ tới chỗ huyện trưởng mà báo cáo, hiện giờ tình hình khác rồi, quyền tài chính nắm trong tay Liễu Tuấn, Khâu Viên Triêu tức thì tự tin không ít.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: - Nói như vậy là tối nay Trương cục trưởng tới để cáo trạng rồi?
Trương An Nhiên giật nảy mình.
Vốn hắn chỉ định thăm dò Liễu Tuấn, xem ý hướng "tiêu tiền" của vị huyện trưởng mới này như thế nào, dù là thân tín của Bành Thiếu Hùng, nhưng cục tài chính trực thuộc quản lý của chính phủ huyện, Liễu huyện trưởng muốn gây khó dễ cho hắn, thì Bành Thiếu Hùng không tiện ra mặt, huống chi thực sự chọc giận Liễu huyện trưởng rồi, chỉ sợ Bành bí thư có đích thân ra mặt cũng vô dụng.
Huyện Ninh Bắc bây giờ không phải là thời đại Phương Triêu Dương, bí thư nắm tất cả nữa.
Ai mới là "đại ca" thực sự thì còn phải xem đã.
Không ngờ Liễu Tuấn lại đem thẳng hai chữ "cáo trạng" gắn lên đầu hắn.
- Không không không phải, huyện trưởng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, ý của tôi là kinh phí phá án của cục công an, cùng kinh phí làm việc bình thường của các đơn vị trực thuộc huyện, phải nghĩ cách cấp phát mới được. Nhưng, tài chính huyện thực sự rất eo hẹp...
Liễu Tuất không đợi hắn nói xong, đã khoát tay nói: - Về chuyện này Trương cục trưởng có thể tự quyết, trước kia làm sao hiện giờ cứ làm thế, tạm thời không có biến động. Còn về quý đặc biệt của huyện, phải dứt khoát đặt ở phương diện kiến thiết cơ sở, không thể dùng vào việc khác, về điều này, mong Trương cục trưởng nhất định phải nhớ kỹ.
Trương An Nhiên hết cách, chỉ biết gật đầu vâng dạ. Có điều trong lòng ít nhiều cũng ngạc nhiên, trên đường lối dùng tiền, Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng rất nhất trí, đáng lẽ hai người này phải có khác biệt rất lớn mới đúng.
Trương An Nhiên không dám nói gì thêm, theo quy củ báo cao tình hình triển khai công tác của cục tài chính.
Liễu Tuấn ngón tay gõ lên tay vịn ghế, rất kiên nhẫn nghe Trương An Nhiên báo cáo, sắc mặt bình tĩnh thản nhiên.
Trương An Nhiên càng báo cáo càng kinh hãi, không biết vị huyện trưởng trẻ tuổi này rốt cuộc có toan tính gì. Bành bí thư nói người rất khó dò, quả nhiên không sai.
- Trương cục trưởng vất vả rồi. Trước khi Trương cục trưởng đi, Liễu Tuấn chỉ nói một câu như vậy.
…
- Liễu huyện trưởng, liên quan tới việc bố trí công việc của Trương cục trưởng, tôi nghĩ nên thay đổi một chút.
Hôm sau vừa tới văn phòng, Liễu Tuấn liền nhận được điện thoại của Bành Thiếu Hùng, nói có chuyện muốn cùng tháo luận. Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Bành Thiếu Hùng, hàn huyên qua loa, Bành Thiếu Hùng trực tiếp đi vào đề tài chính.
- Đồng chí này công tác ở cục tài chính tương đối lâu rồi, tôi nghĩ nên đưa xuống cơ sở rèn luyện thêm. Vừa vặn bí thư khu ủy khu Bình An sức khỏe không tốt, đề xuất muốn về huyện thành công tác, để tiện điều dưỡng. Tôi thấy để đồng chí ấy về huyện ủy làm phó chủ nhiệm trước, cấp bậc vẫn là chính khoa, hỗ trở đồng chí Trần Lỗi triển khai công tác, ý Liễu huyện trưởng thế nào.
Liễu Tuấn cười.
Tối qua Trương An Nhiên vừa mới tìm mình báo cáo công tác, Bành Thiếu Hùng hôm nay đã đề xuất đổi công tác, xem ra nhất định Trương An Nhiên đã báo cáo thái độ lạnh nhạt của mình cho Bành Thiếu Hùng.
Phải nói đây là ý tốt của Bành Thiếu Hùng, nếu Liễu Tuấn đã chủ quan kiến thiết kinh tế của huyện, vậy vị trí quan trọng nhất là cục tài chính, phải do Liễu Tuấn an bài là đương nhiên. Bành Thiếu Hùng làm vậy là bày tỏ thái độ hợp tác, cũng coi như là có đi có lại khoảng thời gian trước Bạch Dương - Liễu Tuấn đã ủng hộ hắn.
- Ừm, đồng chí Trương An Nhiên năng lực rất tốt, đảm nhận bí thư khu ủy khu Bình An, hẳn là thích hợp. Liễu Tuấn trầm ngâm một chút, rồi nhận lấy thiện ý Bành Thiếu Hùng đưa ra.
Kỳ thực Liễu Tuấn không định vừa nhậm chức đã làm chuyện " triều vua nào, triều thần đó" để tránh cho đổi ngũ cán bộ nhân tâm bất ổn, có điều nếu Bành Thiếu Hùng chủ động tỏ thiện ý mà mình lại không tiếp nhận, ngược lại sẽ làm Bành Thiếu Hùng hồ nghi. Hơn nữa Trương cục trưởng điều đi làm bí thư khu ủy, cũng không tính là bị hạ cấp, "trao đổi công bằng" như vậy, không tới mức làm cán bộ trung tầng khác bất an.
- Được rồi, vậy nhân tuyển cục trưởng cục tài chính, phải phiền Liễu huyện trưởng, nhọc công tuyển chọn rồi.