Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 573: Tôi sẽ nghe cậu



Mấy ngày vừa rồi Liễu Tuấn tới thành phố Nam Phương, Trì Hiểu Ba như kiến bò chảo nóng, mỗi ngày gọi điện tới huyện Ninh Bắc một lần hỏi ngày Liễu huyện trưởng trở về, nhưng Phan Tri Nhân lại trở lời không rõ bao giờ Liễu huyện trưởng mới trở về.

Vì thế đường đường là bí thư tỉnh đoàn, lại phải đích thân tới ban văn hóa thành phí Đại Ninh, tìm Nghiêm Phi để hỏi thăm tim tức.

Tối hôm qua Nghiêm Phi đã đem chuyện này nói với Liễu Tuấn.

Phi Phi nói:
- Trì bí thư có vẻ như rất sốt ruột.

Liễu Tuấn đương nhiên có thể hiểu được vì sao Trì Hiểu Ba lại sốt ruột, cùng với việc tổ chuyên án tỉnh đi sâu tìm hiểu, bốn cán bộ lãnh đạo chủ yếu của tiểu tổ bình chọn cá nhân tiên tiến, chẳng một ai có thể ngồi yên được nữa.

Cho dù Liễu Tuấn đã sớm cảnh báo trước cho Trì Hiểu Ba rồi, nhưng dù sao Trì Hiểu Ba là tổ trưởng, mà hoạt động bình chọn lại xảy ra sự cố lớn như vậy thì cho dù bản thân có thanh bạch hơn nữa cũng phải sốt ruột.

Hồng Nhạc Tụng, Cổ sở trưởng, Tề sở trưởng sớm đã triển khai hoạt động rồi, một vượt ra cửa ải "bão tố liêm chính" này, Triều Hiểu Ba cũng phải hoạt động, nhưng tới thời điểm mấu chốt, Liễu Tuấn lại chạy tới Hồng Kông để kêu gọi đầu tư gì đó mất rồi, Trì Hiểu Ba sốt ruột là đương nhiên, chỗ dựa duy nhất của Trì bí thư chính là Liễu Tuấn mà.

- Chẳng những Trì bí thư sốt ruột, chính Mai thị trưởng vừa mới tới đó, cũng như thế.
Nghiêm Phi lại tiết lộ một chút tin tức cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn tức thì cau mày lại.

Trì Hiểu Ba suốt ruột là là chuyện đúng thôi, còn Mai Ngạo Hàn nếu nói thì phải là khó chịu, sao lại sốt ruột?

Thấy Liễu tuấn tựa hồ không tin, Nghiêm Phi liền giải thích:
- Thật đấy, em nghe Mai thị trưởng nói với ba "bí thư Nghiêm, xin hãy tin tôi, chuyện mà bọn họ tố cáo, đều là bịa đặt".

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Có người tố cáo Mai Ngạo Hàn?

Điều này thực sự là không ngờ.

Có điều suy nghĩ kỹ thì lại thấy rất là bình thường, Mai Ngạo Hàn thân là thị trưởng, lại oai thế như vậy, bình thường đắc tội với người ta chẳng ít, lần này Quách Kỳ Lương thăng lên làm phó tỉnh trưởng, Mai Ngạo Hàn không được thế chế, có thể rất nhiều kẻ cho rằng Mai Ngạo Hàn thất thế rồi, các đại lão trên tỉnh không coi trọng hắn nữa, vì thể nhảy ra đánh hội đồng.

Thuật đấu tranh giữa các đại lão trên tỉnh, cán bộ phổ thông phía dưới làm sao mà hiểu được? Tất nhiên chỉ có thể phán đoán từ biểu hiện bên ngoài.

Mai Ngạo Hàn làm lãnh đạo nhiều năm ở Hãn Hồ, có Quách Kỳ Lương là chiến hữu cùng một phe, nên không cố kỵ gì, nói không chừng thực sự đã làm chuyện gì đó phạm pháp, người khác chỉ giận mà không dám lên tiếng, lần nay cơ hội tới, thừa cơ gây sóng gió rất có khả năng.

Có điều thời cơ báo cáo này đúng là khiến người ta phải nghiền ngẫm.

Tổ chyên án tỉnh ủy nhắm vào cán bộ thuộc hệ phái Trương Quang Minh và Hồ Vi Dân, người ta cũng cho Mai Ngạo Hàn một lá thư tố cáo là chuyện tất nhiên, nếu có thể lật đổ Mai Ngạo Hàn là tốt nhất, vạn nhất không được thì cũng khua đục vũng nước lên.

Sao nào Nghiêm Ngọc Thành ông muốn thừa cơ đả kích tâm phúc của bọn này, lại không cho người ta phản kích lại sao?

Bất kể là Trương hệ hay Hồ hệ đều có lý do ra tay với Mai Ngạo Hàn, nhất là Đồng Tiêu Sơn lại càng có lý do, phóng chừng Đồng Tiêu Sơn gặp phải một thị trường uy thế vô cùng như vậy, mấy ngày qua không có lúc nào được thư thái.

Bí thư trưởng của tỉnh chính phủ cũng là chức vị oai phong hiển hách, Đồng Tiêu Sơn phát lệnh quen rồi, sao có thể nuốt được cục tức này?

Liễu Tuấn hỏi:
- Thế ba nói như thế nào?

Nghiêm Phi chu môi lắc đầu, nói:
- Khi em pha trà cho họ nghe được có mấy câu, ba nói, vàng thật không sợ thử lửa.

Liễu Tuất bật cười.

Tình huống không rõ ràng, Nghiêm đại nhân chẳng phải chỉ có mỗi một câu nói này thôi chứ?

Đoán chừng có hỏi Nghiêm Phi thêm cũng không ra được manh mối gì, cô có thể nghe lọt tay được mấy câu như vậy, đã là hiếm có lắm rồi, nếu như Nghiêm Ngọc Thành không có ý muốn nói sâu hơn về chuyện này với Liễu huyện trưởng, thì Liễu Tuấn cũng không tiện chủ động đi hỏi.

Vừa rồi Nghiêm Ngọc Thành thái độ rất bình tĩnh, hẳn là vấn đề không lớn lắm, chắc chuyện nằm trong tầm khống chế của Nghiêm đại nhân rồi, thế là Liễu nha nội vứt béng "quốc gia đại sự" sang một bên, toàn tâm toàn ý nói chuyện tình tứ với Nghiêm Phi.

Ngày hôm sau vừa với tới chỗ làm, đã nhận được điện thoại của Trì Hiểu Ba.

Trì Hiểu Ba vừa mới nghe thấy giọng của Liễu Tuấn, liền thở phào, buột miệng nói:
- Liễu Tuấn cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.

Liễu Tuấn hơi buồn cười.

Trì Hiểu Ba là người hơn bốn mươi tuổi rồi, lại là cán bộ cấp chính sở, không ngờ lại có lúc hốt hoảng lo sợ tới như vậy, có điều chuyện liên quan tới tiền đồ của bản thân, có hốt hoảng một chút cũng là chấp nhận được.

- Bí thư Hiểu Ba, đừng sốt ruột, tối nay đi, tối nay chúng ta gặp nhau.
Liễu Tuấn cũng rất sảng khoái, không hề làm cao trong điện thoại đợi cho Trì Hiểu Ba phải lên tiếng cầu khẩn.

Không phải là Liễu Tuấn không hiểu tranh thủ, mà là quá giỏi tranh thủ rồi, một huyện trưởng hai tư tuổi, làm ra vẻ trước một bí thư tỉnh đoàn bốn mấy tuổi, không phải là biết tranh thủ, mà là "ngạo mạn".

Làm ra vẻ trước mặt người của mình thì là ngu xuẩn. Nghe thấy Liễu tuấn nói, Trì Hiểu Ba lại lần nữa thở pháo, nói từ tận đấy lòng:

- Cám ơn cậu.
Trì Hiểu Ba nói tiếp:
- Vậy thì cậu chọn địa điểm đi.

Liễu Tuấn cũng không khách khí:
- Phòng số xxx khách sạn Thu Thủy, hẹn nhau bảy rưỡi.

- Được rồi, tôi nhất định sẽ tới đúng giờ.

Thực tế Liễu Tuấn tới trước Trì Hiểu Ba, đứng ở cửa phòng tiếp đón, đây cũng là lễ tiết cần có, cho dù thế nào Trì Hiểu Ba từng là cấp trên của y, luôn rất quan tâm chiếu cố.

Lễ số không thể phế bỏ.

Khi Trì Hiểu Ba thấy Liễu Tuấn trang nghiêm đứng đợi ở cửa, chớp mắt đó sống mũi cảm thấy chua chua.

Người trẻ tuổi này, chơi rất đẹp.

Bất kể như thế nào, đều giữ thể diện cho mình.

Trì Hiểu Ba mặc đồ tây màu đen, bên trong là áo sơ mi lụa màu tím hoa cà, hông hơi bó vào một chút, trong vừa phóng khoáng lại có tinh thần, người như trẻ đi tới mấy tuổi.

Trì Hiểu Ba hơi béo, trang phục như vậy trong tinh thần phấn chấn, rất thích hợp với thân phận lãnh đạo cán bộ đoàn thanh niên, một bí thư tỉnh đoàn, thế nào cũng không được già nua lụ khụ.

- Xin chào bí thư Hiểu Ba.
Thấy Trì Hiểu Ba, Liễu Tuấn liền đi tới hai bước bắt tay.

- Liễu Tuấn này, trông cậu còn có tinh thần hơn cả trước kia, đúng là tuổi trẻ tài cao mà.

Trì Hiểu Ba nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc không ngừng, rất là cảm khái.

Liễu Tuấn cười nói:
- Bí thư Hiểu Ba, người nhà cả rồi không cần nói câu xa lạ thế, xin mời vào.

Trì Hiểu Ba tâm tình rất thoải mái, đi vào phòng bao.

Chỉ có hai người nên Liễu Tuấn chỉ đặt một phòng nhỏ, có điều đối với hai người mà nói, vẫn quá rộng rãi xa hoa, một phòng bao của khách sạn năm sao, căn bản không thể quá nhỏ.

Sau khi ngồi xuống, Liễu tuấn cười nói:
- Tôi nhớ bí thư Hiểu Ba thích những món ăn thanh đạm, cho nên đã chọn mấy món ăn phương nam.

- Này, không phải đã nói trước là tôi mời khách hay sao?
Thấy trên bàn là tôm hùm và cua biển tươi ngon, Trì Hiểu Ba giật mình.

Liễu Tuấn đặt phòng xong, Trì Hiểu Ba cũng vội gọi điện cho khách sạn Thu Thủy đặt món ăn, mọi người trước kia cùng làm việc ở tỉnh đoàn, ăn cơm với nhau không ít, Trì Hiểu Ba nhớ rõ khẩu vị của Liễu Tuấn thiên về thịt, nên cũng đặt như vậy, nhưng hoàn toàn không giống với những món đồ biển tươi này.

Hẳn là về sau Liễu Tuấn lại gọi điện thoại cho khách sạn, bảo bọn họ đổi rồi.

Liễu tuấn nói:
- Bí thư Hiểu Ba, ai mời khách mà chẳng như nhau.

Trì Hiểu Ba gật đầu, cũng không dây dưa nhiều ở vấn đề này, tới tầng cấp bọn họ, mời khách ăn cơm, còn phải cần tranh nhau thanh toán sao?

Liễu Tuấn mở một chai rượu vang.

Vốn trong mỗi phòng bao của khách sạn Thu Thủy có phục vụ riêng , có điều bị Liễu Tuấn đuổi ra ngoài rồi, hai người ăn cơm không cần có người phục vụ, lại tiện nói chuyện.

- Hải sản tươi phải ăn với vang đỏ mới hợp.
Liễu Tuấn rót cho Trì Hiểu Ba trước, rồi mới rót cho mình.

Cho dù Liễu Tuấn không thích uống rượu, cũng không có lý do gì để bên nữ giới uống rượu, còn mình lại dùng trà bồi tiếp.

Hai người chỉ im lặng ăn uống, không ai nói tới chuyện công, đây là mùa cua, thịt ngọt gạch béo, ăn rất được, Liễu Tuấn trước kia nhiều năm làm công ở vùng ven biển, nơi nhiều hải sản, có sở thích ăn cua.

- Bí thư Hiểu Ba, có phải là tổ chuyên án đã tới tìm chị rồi không?
Liễu Tuấn chuyên tâm làm thịt hai con cua lớn xong, mới nhấc chén rượu lên làm một ngụm, hỏi rất tùy ý.

Trì Hiểu Ba gật đầu.

Cũng không biết vì sao, sau khi tổ chuyên án tới tìm, trong lòng Trì Hiểu Ba hết sức khẩn trương, cả ngày nơm nớp không yên, hiện giờ vừa mới ngồi bên cạnh Liễu Tuấn, lại cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều, không ngờ người trẻ tuổi này lại có ma lực lớn như thế.

- Đây chỉ là trình tự phải có thôi, không có gì to tát cả.
Liễu tuấn vẫn nói rất bình thản:
- Bí thư Hiểu Ba, trong lần hoạt đồng bình chọn cá nhân tiên tiến này, cán bộ tỉnh đoàn có làm việc gì không nên làm không?

Trì Hiểu Ba rùng mình.

Lời này Liễu Tuấn nói rất có kỹ xảo, trực tiếp bỏ Trì Hiểu Ba sang bên, nếu nghĩ theo hướng tốt, đây là Liễu Tuấn tin tưởng Trì Hiểu Ba không có vấn đề gì. Nếu như nghĩ theo hướng xấu thì, tôi đã nói với chị trước rồi, chị còn lại xen vào trong, chiếu cố cố cho thân thích bạn bè, đó là do chị không ra làm sao. Còn nghĩ theo hướng xấu nhất, là nếu như chị thực sự có vấn đề gì thì tốt nhất khai ra đi, để xem có bù đắp được không.

Trì Hiểu Ba liên tục lắc đầu nói:
- Phía tôi thì cậu có thể hoàn toàn yên tâm, còn về các bán bộ khác trong tỉnh đoàn, thì tôi không dám đảm bảo.

- Mặc kệ là ai, nếu như có hành vi gian dối, chỉ cần là chị biết, bí thư Hiểu Ba, tôi đề nghị chị đích thân phản ánh cho tổ chuyên án, càng nhanh càng tốt.
Liễu Tuấn nhìn cô, ánh mắt sáng rực.

Trì Hiểu Ba liên tục gật đầu.
- Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nghe cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.