Nghe Liễu thị trưởng nói đằng đằng sát khí, Lục Hương Mai hơi cau mày lại.
Nghe nói Liễu nha nội là một kẻ độc đoán ngang ngược, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.
Đã không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng là lớn giọng quyết định.
Hơn nữa vừa lên tiếng đã không cách chức là bắt người, hoàn toàn không có một chút mềm mỏng nào.
Rốt cuộc ai mới là bí thư huyện ủy đây chứ?
Lý Giang cũng cau mày lại, tay khẽ xoay xoay cái bút máy, muốn nói nhưng lại thôi.
Chu Quốc Trung hai tay mân mê chén trà, mặt không chút biểu cảm nào, cũng không hề có ý lên tiếng.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến huyện trưởng, đối với hạng lưu manh địa phương thì không cần phải nương tay nhân tư, cần kiên quyết đả kích, mới trấn áp được! Nếu không huyện ủy chính phủ còn uy tín gì nữa? Người nói những lời này là Truân Chí Quang.
Liễu Tuấn khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
- Tôi cũng tán thành ý kiến của huyện trưởng, kiên quyết đả kích. Khâu Viên Triêu cũng không hề do dự tỏ thái độ ủng hộ.
Bắt đầu từ "sự kiện Tạ Vạn Lợi" lần trước, Khâu Viên Triêu đã quyết tâm đi theo Bạch Liễu rồi.
Sự thực chứng minh hai vị này rất có trách nhiệm, có thủ đoạn, vào thời khắc quan trọng không chơi trò thí xe giữ tướng, là lãnh đạo đáng để đi theo.
Hơn nữa cách xử trí này của Liễu Tuấn đối với hệ thống chính pháp ủy mà nói, rất có lợi, sau này xử lý sự kiện tương tự thì đã có tiền lệ rồi, Khâu Viên Triêu thân là bí thư chính pháp ủy, không muốn "đàm phán" với những kẻ dùng bạo lực chống người thi hành công vụ.
Bành Thiếu Hùng trầm ngâm không nói.
Thành thực mà nói, đối với thái độ hôm nay của Liễu Tuấn, hắn cũng rất không thoải mái, mặc dù mọi người hiện giờ đều có ý "hợp tác", nhưng thế nào thì anh cũng phải tôn trong quyền bí thư của tôi chứ! Có điều Bành Thiếu Hùng không thể không thừa nhận, Liễu Tuấn nói mỗi một câu đều vào điểm mấu chốt, "địa đầu xà" như Tôn Nguyên Hán vốn phải do Mai Văn Hoa ra tay giải quyết.
Bành Thiếu Hùng chỉ lo lỡ chẳng may chuyện này mở rộng, thì không tiện trả lời cho cấp trên rồi, sự kiện quần chúng xưa nay là vấn đề đau đầu nhất của các cấp chính phủ, không cẩn thận một chút thôi là tạo thành rắc rối rất lớn, tới khi đó mặc kệ chủ ý này là ai đưa ra, Bành Thiếu Hùng hắn là kẻ đầu tiên không thể chạy thoát.
Thạch Trọng cũng bày tỏ thái độ: - Tôi đồng ý với ý kiến của huyện trưởng.
Bành Thiếu Hùng khẽ cau mày.
Hắn phát hiện ra mình đã không còn nhiều đường lựa chọn nữa rồi.
Mắt thấy giờ đã biến thành xu thế biểu quyết, ở cuộc họp thường ủy, Chu Quốc Trung và trưởng ban thống chiến Vương Triêu thường bảo trì trung lập, nếu toàn bộ 6 thường ủy của Liễu hệ đều lên tiếng ủng hộ, thì đề nghị sẽ được thông qua, tới khi đó thành truyền ra Bành bí thư không khống chế nổi cuộc họp thường ủy.
Bành Thiếu Hùng không muốn vô duyên bị thua thiệt như vậy.
Hắn vốn cũng định biểu quyết mà.
Bành Thiếu Hùng trầm ngâm một chút rồi gật đầu: - Vậy được rồi, cứ làm theo ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn đi.
Nếu như tiến thoái lương nan, vậy thì nặng nhẹ hai đằng chọn lấy một, đồng ý làm theo Liễu Tuấn nói, nếu sự kiện mở rộng, thì cả hai người đứng đầu cùng bị ăn đòn.
Bất kể nói thế nào, kiến nghị này do Liễu Tuấn đưa ra.
Kỳ thực không phải là Liễu Tuấn cố ý làm bẽ mặt Bành Thiếu Hùng, làm người đứng đầu một cái góc bé xíu như huyện Ninh Bắc, Liễu Tuấn không có hứng thú quá lớn, cho dù có ép Bành Thiếu Hùng thở không ra hơi thì sao nào?
Đó không phải là cách làm việc của Liễu Tuấn.
Y đâu định ở đây đến già.
Nếu như để thành ấn tượng xấu mình thích lộng quyền chèn ép bí thư, thì không hay rồi.
Nhưng ở sự kiện này, Liễu Tuấn không thể nhún nhường.
Y phái Điều Hồng Quân đi đóng cửa mỏ than, kết quả người ta vừa mới phản kháng, là huyện liền cuống cuồng đi dập lửa, đám phán với một tên lưu manh thì sau này huyện ủy còn uy tín gì nữa? Huyện Ninh Bắc vốn dĩ nghèo khó lạc hậu, thế lực họ tộc rất mạnh, một khi có cái chuyện đàm phán nhượng bộ này, thì không còn một ngày yên lành nữa, một số ít kẻ có mưu đồ một khí nếm được mật ngọt, về sau hơi chút là tập trung quần chúng gây chuyện , uy hiếp tổ chức, ngay cả chính lệnh của huyện cũng không thể thi hành, còn nói gì tới kiến thiết kinh tế trở mình vương lên?
So ra thì việc thỉnh thoảng làm bẽ mặt Bành Thiếu Hùng cũng không phải là chuyện gì lớn nữa.
Tan họp, Lục Hương Mai vừa khéo đi cùng Liễu Tuấn, mỉm cười nói: - Huyện trưởng quả nhiên khí phách hơn người.
Liễu Tuấn biết ý tứ của cô ta, nhưng chỉ khẽ mỉm cười, nói: - Lục bí thư trước kia ở quận thành phố, khả năng còn chưa hiểu được tình huống cơ sở lắm, có một số kẻ, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ người mạnh.
Lục Hương Mai hơi khựng lại, rồi lập tức mỉm cười gật đầu.
Thực tế chứng minh, quyết sách của Liễu Tuấn là hoàn toàn chính xác, quyết định của thường ủy huyện vừa truyền tới thị trấn Ngũ Lý Kiều, bí thư đảng ủy Mai Văn Hoa liền đứng ngồi không yên, vội vã chạy tới mỏ than phát sinh sự kiện, dùng lời lẽ thuyết phục quần chúng thả cán bộ chấp pháp ra, còn chủ hầm mỏ Tôn Nguyên HÁn cùng với Mai Văn Hoa tới cục công an huyện đầu thú.
Tôn Nguyên Hán bị bắt, Mai Văn Hoa do dự mấy lượt, quyết định tới văn phòng huyện trưởng diện kiến Liễu Tuấn, nói rõ tình hình hiện thời.
Liễu Tuấn đang xem xét sổ sách và biểu đồ sản xuất ba quý của công ty than Hưng Thinh, Liễu thị trưởng tự cho là "tín đồ" của Nghiêm bí thư, vốn không can thiệp vào công việc của công ty than, nhưng đây là sản nghiệp trụ cột lớn nhất của huyện, gánh vác nửa tải chính của huyện, nên thái độ của Liễu Tuấn với công ty than có quan tâm khác thường, theo dõi rất sát sao.
Đương nhiên Liễu Tuấn chỉ xem qua bảng biểu và sổ sách tài vụ, nắm tình hình, chỉ cần tất cả bình thường thì y cũng không tùy tiện đưa ra chỉ thị gì can thiệp vào quản lý nội bộ của người ta.
Từ tình huống hiện giờ mà xét, công ty than Hưng Thịnh vận hành rất tốt, năm sau có hi vọng cung cấp thêm nhiều tài chính, giai đoạn hai ba của trung tâm thương mại cùng với việc cải thiện hệ thống cung cấp điện nước có thể đưa lên chương trình làm việc.
Cùng với chế độ phân thuế được thực thi toàn diện, nếu như trong tay Liễu Tuấn có thể có mấy con "bò sữa", thì tài chính của huyện Ninh Bắc có thể vượt qua mấy quận huyện khác, hoàn thành trước thời hạn "quân lệnh trạng" của y với Đường Hải Thiên.
Phan Tri Nhân đứng ở cửa phòng làm việc gọi nhỏ: - Huyện trưởng, bí thư Mai Văn Hoa của thị trấn Ngũ Lý Kiều
Liễu Tuấn mỉm cười nói: - Mời đồng chí ấy vào.
Mai Văn Hoa tiến vào phòng làm việc, không hề cúi đâu, mà ưỡn ngực ngẩng cao đầu, mặt cũng không hề có vẻ xiểm nịnh, Liễu Tuấn thường xuyên xuống cơ sở, trước kia làm là bí thư đảng ủy, rất hiểu các cán bộ phụ trách chủ yếu các xã thị trấn chủ yếu, biết Mai Văn Hoa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ, mới chừng hai sáu hai bảy, có bản lĩnh, cũng kiêu ngạo, khác biệt với các cán bộ khác.
- Xin chào Liễu huyện trưởng. Mai Văn Hoa đứng giữa phòng làm việc, nói rất đúng chừng mực.
- A đồng chí Văn Hoa, xin chào! Liễu Tuấn đứng dậy đưa tay ra.
Mai Văn Hoa liền bước vội tới bắt tay Liễu Tuấn lắc vài cái, vẫn rất có chừng mực, không hề tỏ ra quá nịnh nọt.
- Mời ngồi! Liễu tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc.
- Cám ơn huyện trưởng.
Mai Văn Hoa ngồi xuống, lưng ưỡn thẳng tắp.
- Đồng chí Văn Hoa, sự kiện chống người thi hành công vụ lần này xử lý không tệ.
Liễu Tuấn mỉm cười móc thuốc lá ra đưa cho Mai Văn Hoa một điếu.
Mai Văn Hoa ngây ra.
Thành thực mà nói, hắn đánh liều tới đây đã chuẩn bị tư tưởng sẵn sàng, cho vị huyện trưởng trẻ tuổi khí thạnh này "mắng chửi" một phen, rồi. Khi quyết định của huyện ủy gửi thị trấn Ngũ Lý Kiều, trong lòng Mai Văn Hoa đã ức chế vô cùng.
Ai cũng nói Liễu nha nội "ngang ngược", quả nhiên chẳng hề sai, xưa nay chưa từng có huyện trưởng nào dùng thái độ đó xử lý sự kiện quần chúng, cho dù là Phương Triêu Dương, thổ hoàng đế của huyện Ninh Bắc cũng hết sức dè dặt với sự kiện quần chúng, sợ mở rộng sự việc, chỉ có mỗi Liễu nha nội, là dùng biện pháp cứng rắn, không cho chút đường sống nào.
Nhưng ức chế thì ức chế, quan cao một cấp đè chết người.
Mai Văn Hoa có kiêu ngạo đến đâu cũng không dam đi tham dò quyết tâm của Liễu huyện trưởng, chuyện này mà không xử lý tốt , Mai Văn Hoa khẳng định trăm phần trăm Liễu Tuấn cách chức hắn.
Hiện giờ chuyện đã giải quyết trọn vẹn, nhưng Mai Văn Hoa cho rằng Liễu Tuấn sẽ ra chiều lãnh đạo giáo dục hắn một phen, không ngờ Liễu Tuấn lại có thái độ như thế.
Thế này lại làm Mai Văn Hoa có chút ngượng ngập rồi.
- Kỳ thực tôi tới để làm kiểm điểm, mò than của Tôn Nguyên Hán chúng tôi đáng lẽ phải sớm đóng cửa rồi, vậy mà để tới tận hôm nay, còn thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn.
Liễu Tuấn khoát tay nói: - Đồng chí Văn Hoa, kiểm điểm thi không cần, tôi cũng biết công tác cơ sở khó làm, muốn làm tới thật kín kẽ hoàn hảo rất khó, chuyện này giải quyết thuận lợi, nói rõ đồng chí có uy tín ở Ngũ Lý Kiều, quần chúng tin vào đồng chí.
Mai Văn Hoa giật mình nhìn Liễu Tuấn, không nói ra lời.
Chưa kia chưa từng qua lại với Liễu Tuấn, chỉ nghe rất nhiều lời đồn về sự "lợi hại" của Liễu huyện trưởng, không ngờ Liễu huyện trưởng lại là một lãnh đạo thấu tình đạt lý như thế.
Liễu Tuấn cười châm thuốc, rồi đưa bật lửa tới trước mặt Mai Văn Hoa.
Mai Văn Hoa như tỉnh giấc mộng, liên tục "cám ơn" rồi châm thuốc.
Liễu Tuấn chậm rãi nói: - Văn Hoa này, không cần nhìn tôi như thế, tôi khá hiểu tình huống của đồng chí, trẻ tuổi, có năng lực, nhưng ở cơ sở lâu, không khỏi bị ảnh hưởng của cán bộ cơ sở, bắt đầu sinh là tâm lý lười biếng, điều này không tốt.
Mai Văn Hoa rùng mình, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn lộ vẻ khâm phục.
- Đồng chí tốt nghiệp đại học, được giáo dục cao, tầm nhìn rộng, mặc dù làm việc ở cơ sở, nhưng không thể đặt mình ngang với các cán bộ cơ sở khác, thầy giáo của tôi là, chủ nhiệm Chu Dật Phi của phòng nghiên cứu chính sách quốc vụ viện, ông từng nói với tôi, người có thể đi xuống, nhưng tư tưởng không thể đi xuống, cần phải đứng ở độ cao toàn cục để nhìn vấn đề. Câu nói này hiện giờ tôi tặng lại đồng chí! Cùng nhau tiến bộ!
- Tạ ơn huyện trưởng! Đúng là nói chuyện một buổi hơn mười năm đọc sách.
Mai Văn Hoa bỏ thuốc lá xuống, cung kính chắp tay với Liễu Tuấn một cái.