Liễu huyện trưởng gọi điện thoại nói với Giải Anh sẽ về ăn cơm tối, rồi lại gọi điện thoại báo cho Bành Thiếu Hùng một tiếng, đây cũng là thói quen tốt mà kiếp trước Liễu Tuấn đi làm công tạo nên.
Thông thường huyện trưởng muốn đi đâu, trừ khi là đi xa, còn bình thường không phải báo cáo xin chỉ thị bí thư.
Liễu Tuấn làm như vậy là gián tiếp giữ gìn quyền uy người đứng đầu huyện của Bành Thiếu Hùng.
Ở phương diện đối nhân xử thế, Bành Thiếu Hùng đôi khi cảm thán, Liễu Tuấn trẻ tuổi mà còn suy nghĩ chu toàn hơn cả hắn, không chê trách vào đâu được.
Trở về khu thường ủy tỉnh, vừa khép kịp bữa tối.
Nghiêm Ngọc Thành lúc này không còn nghiêm mặt ra, vì Nghiêm Hạo làm nũng ở trong lòng, không ngừng chụp điếu thuốc ở trên mồm ông, Nghiêm bí thư mày tươi cười, né trái né phải, chẳng còn chút uy nghiêm nào của bí thư tỉnh ủy.
Nghiêm Minh và Liễu Diệp thì đang giúp đỡ Giải Anh bày biện thức ăn lên bàn.
Bởi vì Nghiêm Phi còn chưa gả đi, nên trong nhà Nghiêm Ngọc Thành còn chưa mời giúp việc, Nghiêm Ngọc Thành sinh hoạt có quy luật hơn Liễu Tấn Tài, rất dễ "hầu hạ" cho nên Giải Anh còn chiếu cố được.
- Oa, có mùi thịt sấy. Liễu Tuấn ngửi thấy mùi thỏ hoang, hít sâu một hơi.
Nghiêm Minh nói: - Tôn Hữu Đạo nhờ anh mang tới, nói là biếu cho em.
Liễu Tuấn liếc Nghiêm Ngọc Thành một cái, khẽ mỉm cười.
Tên Tôn Hữu Đạo này trình độ nịnh hót lại càng ngày càng tiến bộ rồi, hắn không dám nói là mang biếu cho Nghiêm Ngọc Thành, nên nói là biếu cho Liễu Tuấn, nghiêm khắc mà nói gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga chỉ là chỗ trọ tạm thời của Liễu Tuấn, nhà của y là biệt thự số một của tỉnh ủy.
Khi Nghiêm Minh đem thịt khô lên bàn, có thể ở trước mặt Nghiêm Ngọc Thành nhắc tới Tôn Hữu Đạo một câu, có thể khiến bí thư tỉnh ủy nhớ tới một lần, đối với một "cán bộ lâu năm" của huyện Hướng Dương như Tôn Hữu Đạo, ý nghĩa không hề tầm thường.
Mà hộ tịch của Liễu Tuấn nói ra cũng rất thú vị, luôn lưu lại thành phố Nam Phương.
Khi xưa Liễu Tuấn vào đại học Hoa Nam đã chuyển hộ khẩu tới đó, tốt nghiệp xong không chuyển trở về.
Đây không phải là Liễu Tuấn "sơ sẩy", mà là có ý đồ.
Trung Ương không lâu sau sẽ đưa ra quy định các cán bộ giao lưu nhậm chức, nói một cách đơn giản là cán bộ lãnh đạo "làm quan nơi khác", hộ tịch của Liễu Tuấn ở thành phố Nam Phương, nên bất kể nhậm chức gì ở tỉnh cũng không coi là vi phạm quy định.
- Tôn Hữu Đạo hiện giờ làm việc gì?
Con cháu đông đủ, Nghiêm Ngọc Thành tâm tình rất tốt, không ngờ chủ động hỏi tới Tôn Hữu Đạo, đối với chủ nhiệm cung ứng của huyện Hướng Dương mà ông đề bạt lên nhiều năm trước, Nghiêm bí thư còn có chút ấn tượng, Tôn Hầu Tử mà biết được sợ rằng cảm động chảy hết nước mắt.
- Làm cục trưởng cục đầu tư ở thành phố Bảo Châu, nghe nói rất được Đổng sở trưởng coi trọng. Nghiêm Minh thuận tiện nói một câu dễ nghe.
Tôn Hưu Đạo khôn khéo, bình thường xu nịnh Nghiêm nha nội tới nơi tới chốn, khi gặp dịp, nói tố cho người ta mấy câu cũng rất nên.
Liễu Tuấn cười nói: - Tôn Hầu Tử quả thực là tay giỏi kêu gọi đầu tư, kỳ thực quản lý kinh tế cũng không tệ.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu nói: - Trước kia đề bạt hắn làm chủ nhiệm cung ứng của huyện Hướng Dương, còn là ý kiến của cha cháu đấy, cũng coi như là nhân tài rồi!
- Hai vị lãnh đạo ánh mắt tinh tường. Liễu huyện trưởng thuận tiện nịnh bợ, ngừng chuyện khen ngợi Tôn Hữu Đạo lại, loại chuyện này phải hiểu đạo lý tới độ là dừng, lời dễ nghe nói nhiều sẽ làm cho Nghiêm Ngọc Thành phản cảm.
Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt nhìn y: - Hừ, chỉ biết nịnh bợ.
- Nịnh bợ cha mình và cha vợ cũng đâu phải là quá đáng chứ? Liễu Tuấn cười hì hì, không hề biết xấu hổ.
Nghiêm Ngọc Thành lại lần nữa hừ một tiếng, cầm bát cơm lên ăn.
Tổ điều tra của phòng đối ngoại quốc vụ viện sau khi trở về, không còn ai nhắc tới sự kiện đánh bạn bè Nhật Bản nữa, khối đá trong lòng Nghiêm Minh được bỏ xuống, phát lệ ăn thêm một bát cơm.
Thấy con trai thấy con trai ăn ngon miệng, Giải Anh cười sung sướng, không ngừng gắp thứ ăn vào bát hắn.
Nghiêm Ngọc Thành nhìn thấy, lại hừ một tiếng nữa lẩm bẩm: - Nuông chiều sinh hư.
Nghiêm Minh rất xấu hổ, không ngờ hơn ba mươi tuổi đầu, đường đường phó bí thư huyện ủy, lại bị cha nói cho như thế.
- Ba à, ba ăn thịt đi. Nghiêm Phi gắp một miếng thịt thỏ vào bát Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười cho vào miệng ăn ngon lành. - Ông nội cần cô gắp thức ăn cho, ông nội cũng được nuông chiều sinh hư.
Không ngờ Tiểu Nghiêm Hạo lại "bất bình" ra mặt cho cha.
Cả nhà tức thì cười rộ lên, ngay cả Nghiêm Ngọc Thành cũng cười tới đỏ mặt.
- Đứng thế mà, ông nội được chiều sinh hư. Tiểu Nghiêm Hạo càng tỏ ra đắc ý, tiếp tục kêu ầm lên.
Liễu Diệp sợ Nghiêm Ngọc Thành xấu hổ, vội ôm lấy con trai, dỗ: - Hạo Hạo ngoan, không được vô lễ, ăn mau lên, ăn xong còn xem phim hoạt hình.
Chiêu này hết sức hiệu quả, Nghiêm Hạo nghe thấy được xem phim hoạt hình, quả nhiên yên tĩnh ăn cơm, không để ý tới ông nội có phải là "được chiều sinh hư" hay không nữa.
Nghiêm Ngọc Thành cười một hồi rồi trừng mắt nhìn Nghiêm Hạo mắng: - Cái thằng nhóc này này dám tạo phản rồi.
Nghiêm Phi cười: - Ba đừng có mắng nó, nếu chọc nó rồi lại đối phó không được, há chẳng phải chuốc khổ vào thân.
Nghiêm Ngọc Thành tỉnh ngộ.
Nghiêm đại bí thư sành "sách lược", giỏi "tính kế", cảm thấy lới Nghiêm Phi rất có lý, tiếp tục "gây hấn" không có nửa phần thắng, lập tức khiêm tốn tiếp nhận, không dám "trêu chọc" Tiểu Nghiêm Hạo nữa.
…..
- Tiểu tử, làm tốt lắm.
Xem xong thời sự, Nghiêm Ngọc Thành gọi Nghiêm Minh và Liễu Tuấn vào thư phong, sau khi ngồi xuống liền nói với Liễu Tuấn.
"Sự kiện đánh người Nhật Bản" gây xôn xao dư luận, Nghiêm Ngọc Thành trước sau không bày tỏ thái độ, song trong lòng tức tối, không phải là tức Sơn Điền Tuấn Ngạn nói láo nói toét, cũng không phải là tức những kẻ thừa cơ giở trò, mà tức nhất là biết rõ kẻ khác nói láo nhưng lại không thể phản kích được.
Sơn Điền Tuấn Ngạn rúc ở Nhật Bản, Nghiêm bí thư chẳng vươn tay tới được.
Cục tức này phải nín nhịn thực khó chịu.
Không ngờ thoát một cái tình thế đảo lộn, tổ điều tra vừa mới phái xuống, phía Đông Doanh đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Sơn Điền Tuấn Ngạn thành thật khai báo, bầu trời âm u tan biến hết cả.
Những kẻ nấp ở trong chỗ tối muốn xem trò hay bị ăn một cái tát mạnh.
Liễu Tuấn cười, lấy thuốc lá ra mời cha vợ và anh vợ.
Liễu huyện trưởng khiêm tốn nói: - Lúc đầu bác Chu gọi điện thoại nói cho cháu biết là phái người của phòng đối ngoại xuống điều tra, trong lòng cháu cũng thấp thỏm không yên.
Nghiêm Ngọc Thành ung dung mỉm cười.
Nghiêm Minh thì giật mình, ngạc nhiên nói: - Tổ điều tra phòng đối ngoại quốc vụ viện là do bác Chu phái tới sao?
Liễu Tuấn gật đầu: - Đúng thế.
Nghiêm Minh tỏ ra vẻ không hiểu gì cả.
Nghiêm Ngọc Thành nhìn thấy, trong lòng than thầm, con trai mình rốt cuộc vẫn không bằng con trai ông bạn già họ Liễu.
Liễu Tuấn mỉm cười giải thích: - Chuyện này thực ra sự thực rất rõ ràng, khó chịu nhất là không ai tìm chúng ta nói chuyện lý lẽ, Sơn Điền Tuấn Ngạn lại ở tít tận Nhật Bản, hắn nói năng bậy bạ lại không thể tìm hắn đối chất…
Chính bởi vì thế mà "hiểu lầm" càng ngày càng sâu, tới về sau, mọi người đều tự nhiên nhận định rằng con rể và con trai Nghiêm Ngọc Thành ỷ thế khinh người, ngay cả "nhà đầu tư nước ngoài" cũng ức hiếp. Cho dù vĩnh viễn không có ai dám công khai lấy chuyện này ra chỉ trích Nghiêm Ngọc Thành, nhưng chỉ sợ trong lòng đã hình thành ấn tượng Nghiêm Ngọc Thành dung túng con cái, quản giáo không nghiêm.
Tất nhiên ảnh hưởng tới hai vị nha nội lại càng bất lợi.
Tới lúc cần, ví như thời khắc mấu chốt thăng tiến, khó tránh khỏi có người mang ra làm cớ gây khó.
Cho nên Liễu Tuấn mới trao đổi với Chu tiên sinh, cổ động phái tổ điều tra phòng đối ngoại xuống, đó là vì sao mà tổ điều tra vừa xuống, Sơn Điền Tuấn Ngạn lập tức thay đổi thái độ.
Tiểu Thanh sớm đã xử lý chuyện này thỏa đáng rồi, chỉ đợi có cơ hội bung ra.
Chỉ cần có người tới nói "lý" là dễ làm rồi, sự thực chứng cứ xác đáng, tổ điều tra hiển nhiên sẽ cho mọi người một kết quả điều tra công bằng chính trực.
Có cái "kết luật tổ chức" này, không kẻ nào dám lấy nó ra giở trò nữa, kẻ nào còn chưa chịu dừng tay là tự chuốc lấy phiền phức.
Liễu Tuấn giải thích mấy câu, Nghiêm Minh lập tức hiểu ngay, gật đều liên tục, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn có chút khác lạ. Vì người này đã chuẩn bị trước hết tất cả, thời cơ đến là ra tay quyết đoán, mình thị lại còn bị lừa gạt, cho rằng tổ điều tra xuống là muốn "kiếm chuyện".
- Làm sao mà cháu làm được? Nghiêm Ngọc Thành đột nhiên hỏi, ánh mắt sáng quắc nhìn vào Liễu Tuấn.
Hiển nhiên Nghiêm bí thư đang hỏi chuyện Sơn Điền Tuấn Ngạn.
Theo Nghiêm Ngọc Thành biết đám tiểu quỷ tử ngoan cố khác thường, tuyệt đối không chịu dễ dàng nhận thua.
Đối với việc Liễu Tuấn đối phó với đám tiểu quỷ tử này thế nào, Nghiêm bí thư cũng có chút hứng thú.
- Ở Hồng Kông cháu có vài người bạn, có qua lại làm ăn với một số công ty Nhật Bản, bọn họ tìm một số thám tử tư, điều tra được chuyện kín của Sơn Điền Tuấn Ngạn, hắn bị nắm lấy điểm yếu, nên chỉ đành đầu hàng. Liễu Tuấn trả lời qua loa.
Y sớm đã dự liệu được Nghiêm Ngọc Thành sẽ hỏi như thế, cũng chuẩn bị sẵn câu trả lời, còn sự thực tất nhiên không thể đơn giản như thế, Tiểu Thanh vì chuyện này tiêu tốn không ít tiền, dù sao thì cũng sắp kiếm được lại trên người tiểu quỷ tử, nên chả có gì phải keo kiệt.
Nghiêm Ngọc Thành cười, không hỏi tới nữa.
Đối với chàng rể mà ông đã nhìn lớn lên từ nhỏ này, dù trí tuệ của Nghiêm đại bí thư một số chuyện cũng nhìn không thấu, may mà là người nhà, nên không tới mức khiến tối về ngủ không ngon.
Nghiêm Ngọc Thành căn dặn: - Chuyện xóa khu gộp xã mà huyện Ninh Bắc đang làm, bác thấy là một sự thử nghiệm không tệ, phải tập trung tinh thần làm cho tốt, mày mò ra kinh nghiệm hữu ích, nếu như có hiệu quả, năm sau sẽ phổ biến ra toàn tỉnh.
Liễu Tuấn trầm ngâm nói: - Nếu như là thế, cháu kiến nghị nên làm hai nơi thí điểm trong toàn tỉnh, kinh nghiệm của một huyện, sợ rằng không đại biểu một trăm phần trăm cho cả tỉnh được.
Nghiêm Ngọc Thành liếc Nghiêm Minh một cái.
Nghiêm Minh hiểu ý gật đầu: - Con sẽ trở về thương lượng qua với bí thư Vương.