Khi Liễu huyện trưởng từ trong phòng làm việc đi ra, Phan Tri Nhân hơi ngạc nhiên, không phải là vì thái độ của Liễu huyện trưởng có gì khác thường, huyện trưởng đại nhân vẫn bình tỉnh thản nhiên như mọi ngày.
Phan Tri Nhân lấy làm lạ là vì sao Liễu huyện trưởng lại ra nhanh như vậy, đáng lẽ Lý Từ Lệ Trân phải có chuyện quan trọng trao đổi với Liễu huyện trưởng mới đúng, không thể hai câu ba lời là xong việc được.
Phan Tri Nhân tất nhiên không biết, Liễu huyện trưởng không thể không đi.
Lý Từ Lệ Trân nói xong câu " thời tiết hôm nay thật oi bức", ngón tay ngọc liền vuốt lên khuôn mặt xinh đẹp của mình, rồi thuận theo gò mà trượt suống cổ, leo lên bầu ngực cao vút, trong cổ áo trễ, có thể nhìn thấy rõ ràng khe vú trắng như tuyết.
Còn đôi mắt mê hồn của Lý Từ Lệ Trân lim dim nhìn Liễu huyện trưởng trẻ tuổi, trong ánh mắt mang theo sự khiêu khích, bất kỳ một nam nhân trưởng thành bình thường nào đều có thể thấy rõ ràng.
Lý Từ Lệ Trân chơi chiêu này, đúng là nắm ngoài dự liệu của Liễu Tuấn.
Không phải nói những thiếu phụ địa vị thân phận như Lỳ Từ Lệ Trân là nhất định phải hiền thục quy củ, giữ gìn tiết hạnh.
Hồng Kông là một xã hội rất cởi mở, thực hành chế độ hoàn toàn khác biệt với đại lục, những cô gái như Lý Từ Lệ Trân được giáo dục kiểu tây, không tới mức coi trọng chuyện nam nữ cho lắm, nhìn thấy nam tử vừa ý, lòng sinh ái mộ cũng là chuyện thường tình.
Nhưng Liễu huyện trưởng tự ngẫm lại mình chưa tới mức ai thấy cũng yêu.
Nhất định Lý Từ Lệ Trân chẳng phải vì nhân phẩm của Liễu Tuấn mà nhất kiến chung tình, nên nôn nóng muốn thành chuyện tốt.
Có điều từ việc Lý Từ Lệ Trân không chút do dự dùng tới chiêu số này, làm Liễu nha nội hiểu được một chuyện, Tiểu Thanh đúng là chỉnh cho công ty Nam Hoa rất thê thảm.
Phải nói đây căn bản không phải là ý của Liễu Tuấn.
Lúc đầu nghe công ty Nam Hoa hủy hợp đồng, Liễu Tuấn thực sự tức giận, nhìn thấy người nông dân sắp gặp phải tổn thất nặng nề, là một huyện trưởng mà nói y không giận là lừa gạt, vì thế mới mau chóng quyết định triệu kiến Quách Hưu Vi, ngoài ra tiếp tục kiến thiết hạng mục đồ uống, rồi từ Tiểu Thanh nghe ngóng nội tình của công ty Hoa Nam, cũng chỉ là muốn làm rõ nguyên nhân thực sự của chuyện này, chứ không phải là sai Tiểu Thanh đi "xử lý" người ta.
Chỉ có điều Tiểu Thanh tuyệt đối không cho phép người khác chơi xấu nam nhân mình yêu thương.
Hồng nhan nổi giận, công ty Nam Hoa tất nhiên không chống đỡ được.
- Bà Lý vừa mới từ Hồng Kông tới đây vất vả rồi, hôm nay trước tiên nói chuyện tới đây đã, bà nghỉ ngơi một tối, ngày mai nếu như có thời gian, chúng ta lại gặp nhau!
Liễu Tuấn không đợi cho Lý Từ Lệ Trân có hành động kế tiếp, liền đứng dậy thản nhiên nói, đi thẳng khỏi phòng làm việc.
Lý Từ Lệ Trân chết sũng nhìn theo bóng lưng cao lớn của Liễu Tuấn, trong tíc tắc đó, người lặng ra, vừa thẹn vừa hận, đầu óc trống rỗng.
Tuy Liễu Tuấn là một nha nội, thanh xuân thiếu niên, có điều trong mắt Lý Từ Lệ Trân thì y cùng lắm chỉ là một tên nhà quê, cô ta với thân phận thế tộc Hồng Kông, lại gợi cảm quyến rũ, giờ lại không ngại thân phận tôn quý, đích thân tới một cái huyện hẻo lánh, tự dâng mình lên, không ngờ bị cự tuyệt vô tình như vậy.
Sự đả kích này thực sự là rất lớn.
Càng làm cho Lý Từ Lệ Trân nhục nhã tức giận là Liễu Tuấn lại chẳng hề có chút do dự, không cho cô ta có chút cơ hội nào.
Người thanh niên trẻ tuổi quả quyết dứt khoát, nằm ngoài dự liệu của cô ta.
- Bà Lý...
Cho tới tận khi Quách Hữu Vi khẽ gọi một tiếng, Lý Từ Lệ Trân mời từ trong trạng thái thẫn thờ hốt hoảng tỉnh lại, nhìn thấy Quách Hữu Vi tới bên cạnh không biết từ bao giờ, vội quay đầu đi.
Quách Hữu Vi hỏi: - Bà Lý, Liễu huyện trưởng đi rồi sao?
- Ừ. Lý Từ Lệ Trân gật đầu.
Quách Hữu Vi ngạc nhiên, ông ta biết Lý Lệ Trân lần này tới có ý gì, bởi vì Lý Lệ Trân không quen thuộc tình hình huyện Ninh Bắc, lại chưa gặp qua Liễu Tuấn, nên để chắc chắn đã tới hỏi kế ông ta.
Quách Hữu Vi cho dù đã chuyển sang công ty Chấn Trung, nhưng là người có tình nghĩa, không phải là hạng tiểu nhân ném đá xuống giếng, nhân phẩm có thể tin tưởng, nên với khó khăn công ty Nam Hoa đang phải đối diện, Lý Từ Lệ Trân cũng không che giấu nhiều.
Nếu như đã cầu người ta giúp giới thiệu, thì bản thân phải chân thành mới lấy được sự tín nhiệm.
Quách Hữu Vi không ngờ Liễu Tuấn nhanh như thế đã đi rồi.
Vấn đề giải quyết sớm như vậy sao?
Hơn nữa nhìn vẻ mặt Lý Từ Lệ Trân không ổn lắm.
Quách Hưu Vi là nam tử trung niên trải qua chuyện đời rồi, tâm tình nữ nhân biến hóa lớn như vậy, ông ta sao chẳng nhìn ra, nhưng nếu như nói Lý Từ Lệ Trân và Liễu huyện trưởng phát sinh ra chuyện gì đó kia, thì cũng không đúng.
Thời gian đâu có đủ!
Điều này làm Quách Hữu Vi thấy kỳ quái rồi, không biết giữa hai người rốt cuộc đã nói chuyện thế nào?
Đương nhiên người ta không lên tiếng, Quách Hữu Vi cũng không tiện nghe ngóng.
Lý Từ Lệ Trân điều chỉnh tâm tình của mình, chậm rãi nói: - Ừm, Liễu huyện trưởng nói hôm nay còn có chút việc đi trước một bước, ngày mai mới cùng tôi nói chuyện kỹ hơn.
Dù sao người ta là kẻ thao túng công ty Nam Hoa, là con cháu thế gia đại tộc, Lý Từ Lệ Trân khôi phục rất nhanh, vẻ mặt mau chóng trở nên bình thản.
Quách Hữu Vi thở phào, hóa ra là không xảy ra chuyện gì.
- Như vậy, tôi đưa bà tới nhà khách trong huyện, bà Lý nghỉ ngơi một chút, ngày mai hãy nói.
Lý Từ Lệ Trân gật đầu.
Ở trên xe của Quách Hữu Vi, Lý Từ Lệ Trân hỏi: - Giám đốc Quách, ông thấy Liễu huyện trưởng rốt cuộc là người thế nào.
Quách Hữu Vi lắc đầu: - Chuyện này tôi không nói được, tôi và Liễu huyện trưởng không qua lại nhiều lắm.
Lý Từ Lệ Trân khôi phục sự trấn tĩnh của bà chủ, cười khẽ nói: - Không sao cả, có gì nói nấy đi, coi như là bạn bè tùy tiện tán gẫu là được.
Quách Hữu Vi nghiêm túc suy nghĩ.
Là giám đốc cũ của công ty Nam Hoa, Quách Hữu Vi trước kia được đối đãi không tệ, cũng muốn giúp công ty Nam Hoa vượt qua được khó khăn này, để sau này về Hồng Kông cũng còn dễ thấy mặt nhau.
- À tôi cũng chỉ nghe đồn đại thôi, không coi là thật được. Quách Hữu Vi rất cẩn thận mở đầu.
Lý Lệ Trân gật đầu.
- Tôi nghe nói Liễu huyện trưởng hết sức chăm việc yêu dân, người dân thường đánh giá anh ta rất cao. Liễu huyện trưởng tới huyện Ninh Bắc công tác chưa lâu lắm, chừng có năm rưỡi thôi, nhưng làm rất nhiều chuyện thực sự cho huyện, mọi người đều nói anh ta là một vị quan tốt.
- Vậy đánh giá của quan viên thế nào? Còn cấp dưới anh ta nói ra sao? Lý Từ Lệ Trân nhạy bén nắm bắt được điểm mấu chốt.
Cho dù cô ta không hiểu lắm về cách quản lý của thể chế trong nội địa, nhưng cũng biết lời của người dân không được chuẩn xác, dù sao người ở tầng lớp thấp không thể thực sự tiếp xúc với huyện trưởng, đánh giá với Liễu Tuấn tính chất đồn thổi người nọ nghe người kia.
Còn thực sự có thể tiếp xúc với tầng cấp huyện trưởng, tất nhiên là các ban ngành trong huyện, đánh giá của những người này mới trực quan hơn, phản ánh chính xác tính cách của Liễu Tuấn. Lý Từ Lệ Trần hoàn toàn chẳng hứng thú với việc Liễu Tuấn có phải là quan tốt hay không, cô ta chỉ muốn hóa giải nguy cơ hiện giờ của công ty Nam Hoa.
- Ừm chuyện này thì bí thư Mai Văn Hoa của thị trấn Ngũ Lý Kiều có nói, quan viên trong huyện tôi có qua lại với Mai bí thư nhiều hơn một chút. Mai Văn Hoa nói, Liễu huyện trưởng là người làm chuyện lớn, tầm mắt xa rộng, không thích những mối lợi nhỏ, phụ thân của anh ta là tỉnh trưởng, cha vợ tương lai là bí thư tỉnh ủy, anh ta chẳng cần lợi ích gì về vật chất, chỉ muốn làm huyện Ninh Bắc phát triển nhanh chóng.
Quách Hưu Vi nói rồi liếc về hai hộp "Thiết Quan Âm" mà Lý Từ Lệ Trân ôm chặt ở trong lòng.
Theo gia sản của Lý Từ Lệ Trân, cho dù công ty Nam Hoa hiện giờ lâm vào khốn cảnh cũng không tới mực coi trọng hai hộp trà như thế, nếu như Lý Từ Lệ Trân nói rõ hộp trà này là quà tặng Liễu huyện trưởng, lại thận trọng như vậy có thể thấy ở bên trong có "huyền cơ".
Lời này của Quách Hữu Vi là để nhắc nhở Lý Từ Lệ Trân.
Lý Từ Lệ Trân là cô gái thông minh, lập tức hiểu ra ý của Quách Hữu Vi, mắt sáng lên nói: - Ý của ông là, Liễu huyện trưởng rất chú ý tới thành tích thu hút đầu tư.
- Đương nhiên rồi, hiện giờ nội địa từ trên xuống dưới đều nói tới phát triển kinh tế, báo chí và tin tức trên TV cũng thường xuyên nói nơi này đầu tư được bao nhiêu, sử dụng bao nhiêu vốn đầu tư nước ngoài .v..v. Liễu huyện trưởng tất nhiên là chú ý tới thành tích này.
Lý Từ Lệ Trân chậm rãi gật đầu: - Vậy ông cho rằng công ty Nam Hoa lần nữa đầu tư vào huyên Ninh Bắc thì sao?
Quách Hữu Vi ngẩn ra, nói không xác định cho lắm: - Cái này tôi cũng không thể nói chắc được, có điều hạng mục đồ uống không thể làm lại nữa.
Hiện giờ công ty đồ uống Hân Nhạc do công ty Chấn Trung toàn diện tiếp thụ, Nam Hoa muốn làm lại nghề cũ, chỉ sợ công ty Chấn Trung và huyện Ninh Bắc đều không đồng ý, nếu như là đầu tư vào nghề nghiệp khác, công ty Nam Hoa lại không quen nghiệp vụ.
Lý Từ Lệ Trấn gật đầu, hai mắt chăm chú nhìn về phương xa, không nói gì nữa, nhưng vẻ mặt thoáng hiện tia hi vọng.
Nhà khách khách sạn ở huyện Ninh Bắc hai năm qua cũng có chút phát triển, có điều nhà khách Thiên Nga vẫn có tư cách cao nhất, ý của Quách Hữu Vi muốn đưa Lý Từ Lệ Trân tới khách sạn hào hoa của thành phố Đại Ninh để ở, có điều Lý Từ Lệ Trân nghe nói Liễu Tuấn ở nhà khách Thiên Nga nên không chút do dự chọn ở nơi đó.
Chẳng phải là vì Lý Từ Lệ Trân có ý nghĩ gì khác, chưa được Liễu Tuấn "cho phép" cô ta cũng không tới mức chui vào phòng Liễu Tuấn "dâng hàng tới tận cửa", Lý Từ Lệ Trân làm thể để tỏ ý kín đáo, mình lần này tới để cầu xin tha thứ, còn bày ra cái vẻ chủ lớn của Hồng Kông thì không khỏi có chút không biết tiến thoái.
Làm Lý Từ Lệ Trân không ngờ tới là vào bữa tới, Phan thư ký và cục trưởng cục đầu tư huyện Ninh Bắc đích thân tới nơi thăm cô ta, mời cô ta dùng bữa tối, nói Liễu huyện trưởng bộn bề công việc, không thể tới được, nên đặc phái hai người họ tới làm lễ tẩy trần cho cô ta.
Bữa tối ăn ở nhà khách Thiên Nga, mặc dù không thể nói là xa hoa lắm, nhưng cũng khá thịnh soạn, cho thấy được huyện Ninh Bắc rất có thành ý, ăn cơm xong, Phan Tri Nhân và cục trưởng cục đầu tư còn tới gian phòng xa hoa Lý Từ Lệ Trân thuê ngồi chốc lát tán gẫu, rồi mới đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi Phan tri nhân nói với Lý Từ Lệ Trân: - Liễu huyện trưởng bảo tôi hỏi bà Lý, không biết ngày mai tám giờ rưỡi có rảnh hay không?
Lý Từ Lệ Trân vội gật đầu nói vội: - Có rảnh có rảnh, mon Phan tiên sinh chuyển lời cho Liễu huyện trưởng, sáng ngày mai tôi sẽ tới bái phỏng đúng giờ.