Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 608: Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau



Cụ Mai nói Liễu huyện trưởng vì bọn họ miễn trừ thuế đầu người, hai ông bà cụ một năm cộng lại, được bớt hơn nghìn đồng đủ loại thuế má, bất kể như thế nào cũng phải mời Liễu Tuấn và các lãnh đạo trong thị trấn dùng một bữa cơm gia đình.

Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý.

Tâm ý của người già, không tiện chối từ, hơn nữa Liễu Tuấn mời Lý Từ Lệ Trân hôm nay đi "giao du", là để cô ta thâm nhập gia đình nông dân, để cô ta hiểu ra, vì sao Liễu huyện trưởng lại nổi giận về chuyện công ty Nam Hoa hủy hợp đồng như vậy.

Vì người bị tổn thất ở đây không phải là Liễu Tuấn, mà là mấy trăm hộ nông dân trồng táo kia.

Để cho Lý Từ Lệ Trân nhìn thấy rõ, những gia đình nông dân này có gánh chịu nổi loại tổn thất như vậy hay không.

Cũng chỉ vì Liễu Tuấn làm huyện trưởng huyện Ninh Bắc nên mới có thể làm công ty Chấn Trung lập tức tiếp nhận lấy đống hỗn loạn đó, chứ đổi lại là một huyện trưởng khác, trong lúc cách bách chỉ đành bó tay hết cách, hạng mục này vừa đóng cửa, những người nông dân phẫn nộ có thể bao vây huyện chính phủ chưa biết chừng.

Từ tam công tử không vui, muốn chơi lại, được thôi, cứ nhắm vào cá nhân Liễu Tuấn đây! Bất kể là thắng hay thua, y đều thản nhiên tiếp thụ, nhưng kéo theo bao nhiêu người nông dân thành thực như vậy chết cùng là không được.

Nhà cụ Mai ở trong một cái thôn cách ngọn đồi không xa.

Nói là không xa, những cũng là với từng người thôi, chừng mười dặm đường đất đối với người nông dân cả đời vất vả ở trên ruộng đồng đồi núi và Liễu huyện trưởng từ nhỏ tập võ, thân thể cường tráng thì đúng là không xa thật, chớp mắt là tới nơi rồi.

Còn đối với người sống trong nhung lụa, lên xe xuống kiệu như Lý Từ Lệ Trân mà nói, thì hai chân đã đi tới nhũn ra rồi.

Liễu Tuấn chậm bước lại, mỉm cười hỏi:
- Có vất vả lắm không bà Lý?

Lý Từ Lệ Trân cười méo xẹo:
- Tôi cả tháng đi lại cộng vào cũng chẳng nhiều bằng ngày hôm nay.

Câu nói này có chút thổi phồng, có điều Lý Từ Lệ Trân chưa bao giờ vất vả như vậy là sự thật.

Liễu Tuấn vẫn cứ mỉm cười nói:
- Xấu hổ quá, làm bà Lý chịu khổ rồi.

- Ài, Liễu huyện trưởng, tôi biết vì sao quý huyện lại chọn một huyện trưởng trẻ tuổi như vậy rồi.

Cho dù Lý Từ Lệ Trân rất khổ cực, nhưng qua nửa ngày tiếp xúc, cảm giác xa lạ với vị huyện trưởng trẻ tuổi này đã bớt đi không ít, đã dám nói đùa với y rồi.

Liễu Tuấn bật cười sảng khoái.

Chọn một huyện trưởng sức lực dồi dào, có thể thường xuyên leo núi tới cơ sở tìm hiểu tình hình, đúng là một lý do không tệ.

Nhà của cụ Mai là một kiến trúc nông thôn kiểu cũ, có một gian nhà chính rất lớn, hai bên có bốn gian phòng, ở nông thôn được tính là căn nhà rất lớn rồi, có thể thấy con trai cả của cụ Mai gia cảnh không tệ, mới có thể xây được nhà ngói lớn như thế.

Con trai cụ Mai không có nhà, chỉ có con dâu, đó là một người phụ nữ trung niên chừng bốn bảy bốn tám tuổi, thân thể khỏe khoắn, tay chân nhanh nhẹn, thấy cha chồng dẫn một đoàn người về nhà, ai nấy khí độ trang nghiêm, liền giật mình, vừa chào hỏi khách vừa nghe ngóng lai lịch.

Cụ Mai chỉ nói là cán bộ trên huyện và thị trấn tới thăm vườn quả.

Ở trên đường đi, Mai Văn Hoa đã nói chuyện riêng với cụ Mai, bảo ông không nên tiết lộ thân phận huyện trưởng của Liễu Tuấn, nếu không cả đám thôn dân xúm tới thì ăn cơm cũng không xong, như vậy quá thất lễ với Liễu huyện trưởng, huống chi còn có một "bà Lý" xinh đẹp như thế, cứ vây quanh người ta nhìn trên ngó dưới như nhìn quái vật thì thành thể thống gì nữa.

Khoảng thời gian gần đây cán bộ huyện tới thăm vườn quả không ít, con dâu cụ Mai không hoài nghi, nhưng thấy đoàn người này khí độ khác hẳn với những cán bộ bình thường, nên lại càng thêm cẩn thận.

Con dâu cụ mai và cụ bà nghe tin vội vàng chạy về nhà, vội vàng chuẩn bị cơm nước, cụ Mai ngồi trong sảnh chính nói chuyện hàn huyên với Liễu Tuấn, không bao lâu sau, bí thư chi bộ thôn, cùng chủ nhiệm ủy ban thôn biết tin cũng chạy tới, liền nhận ra Mai Văn Hoa, vốn tưởng rằng chỉ là cán bộ phổ thông tới thôi, ai dè là bí thư thị trấn đại giá quang lâm, vội vàng tới bắt tay thăm hỏi.

*** Bí thư chi bộ gọi tắt là chi thư.

Khi ấy TV còn chưa phổ biến được tới nông thôn, Liễu Tuấn không giống với các huyện trưởng đời sau, thường xuyên xuất hiện trước ống kính, chi thư và trưởng thôn không nhận ra y, đợi tới khi Mai Văn Hoa giới thiệu hai người tý ngất xỉu, toàn thân run lẩy bẩy.

Tuy nói không muốn kinh động mọi người, nhưng chi thư và thôn trưởng không thể che dấu, nếu không sau n ày người ta biết được lại nói Liễu huyện trưởng làm cao.

Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay bọn họ rồi mời mọi người ngồi xuống cùng nói chuyện.

Liễu Tuấn hỏi:
- Cụ Mai à, hiện giờ gánh nặng của thôn dân có nặng không?

Cụ Mai còn chưa kịp trả lời, Mai Văn Hoa và chi thư cùng trưởng thôn đã tỏ vẻ xấu hổ, cũng thoáng chút ngạc nhiên. Gành nặng nông dân ra sao chẳng lẽ huyện trưởng đại nhân còn không biết? Bất kỳ nhiệm vụ tài chính nào đều do huyện chính phủ phái xuống mà.

Không biết Liễu huyện trưởng hỏi như thế là có dụng ý gì!

Cụ Mai tuổi tuy cao nhưng chẳng hồ đồ, dại gì đi cáo trạng trước mặt các cán bộ thôn cán bộ thị trấn, chỉ hàm hồ đáp:
- Cũng được, cũng được

Liễu Tuấn chẳng để ý tới các cán bộ khác có mặt ở đây, ôn hòa hỏi:
- Các loại tiền đề lưu và trù thống một năm vừa qua cộng hết tất cả lại, mỗi hộ bình quân có bao nhiêu tiền đề lưu và thống trù?

*** đề lưu: khoản tiền bị giữ lại theo quy định trong tổng thu nhập để dùng vào việc khác. Khoảng những năm 80- 90, người nông dân ngoại trừ nộp thuế cho quốc gia, còn phải nộp một phần cho chính phủ địa phương làm thu nhập tài chính, đây là một loại thuế do chính phủ địa phương chi phối.

Thống trù: Là kế hoạch trù bị thống nhất, nói kỹ ra gồm có năm bước, thống nhất dự toán, thống nhất kế hoạch, thống nhất an bài, thống nhất chỉ huy, thống nhất quản lý.

- Chừng sáu bảy trăm đồng.
Cụ Mai vọt miệng trả lời, nói xong rất hối hận , vội vàng thêm vào một câu:
- Là cả năm đấy.

Liễu Tuấn cau mày lại hỏi:
- Như vậy thu nhập bình quân của mỗi hộ là bao nhiêu?

Cụ Mai cứng lưỡi, không đáp lại.

Mai Văn Hoa thở dài đáp:
- Thu nhập bình quân là hơn một nghìn chính trăm đồng.

Lý Từ Lệ Trân nheo mắt lại, lộ ra ra vẻ kinh ngạc.

- Đề lưu và thống trù không nhiều tới mức đó chứ? Có thế nông nghiệp cố định mà!

Thấy Liễu huyện trưởng mày cau lại, Mai Văn Hoa liền trở nên cẩn thận, nghĩ một lúc rồi mới đáp:
- Thuế nông nghiệp là cố định, nhưng năm ngoái, đem thuế mùa hè và mùa thu gộp lại chưng thu một thể, gia tăng thêm tỉ lệ chưng thu, như thế làm lương thực quý mùa hè thu được toàn bộ giao nộp các hạng thuế nông nghiệp và thuế phí còn chưa đủ, một số thôn không tiện chưng thu tiền đề lưu và thống trù, cho nên toàn bộ đều tăng thêm vào trong thuế lương thực...

Mai Văn Hoa nói tới đây thì thôi, không tiếp tục nữa.

Năm ngoái là do Bạch Dương làm bí thư, Bành Thiếu Hùng làm huyện trưởng, Mai Văn Hoa nói như thế có phần "vạch trần" hai vị lãnh đạo, hai vị này một đi xa, một thì là "đại ca" huyện Ninh Bắc, Mai Văn Hoa không dám nói nhiều.

Danh mục đề lưu và thống trù rất nhiều, ví dụ như phí điện, phí tưới tiêu, phí khai phá đất đai, phí tiêu thụ, quỹ tu bổ thủy lợi, quỹ vệ sinh, phụ phí giáo dục, phụ khí sinh nở, phí điện ảnh, phí dân chính, phí dân binh, khoản tiền xây trưởng, khoản tiền sửa đường, khoản sửa điện lực, phí chiến dụng đất, tiền công cho giáo sư hướng dấn, tiền công cho cán bộ thôn xã thôi thì đủ thứ.

Liễu Tuấn chẳng thể nhớ nổi, cộng hết cả lại là 600-700 đồng, mà thu nhập cả năm bình quân mỗi hộ còn chưa tới 2000 đồng.

Liễu Tuấn im lặng gật đầu, trong số này có rất nhiều loại đáng lẽ không phải do nông dân gánh vác, mà là ở ngân sách tài chính, cũng có nhiều khoản chi phí căn bản không nên tồn tại.

Liễu Tuấn cũng biết sau khi tiến vào thế kỷ 21, trung ương sẽ dần dần trừ bỏ những loại thuế phí lộn xộn này, giảm nhẹ gánh nặng cho nông dân, nhưng đó là chuyện bảy tám năm nữa rồi.

Liễu Tuấn cảm thấy người dân huyện Ninh Bắc không thể chờ đợi được lâu như thế.

Nếu như phải đợi tới lúc đó mới có thể giảm bớt gánh nặng, thì Liễu Tuấn là một huyện trưởng không hợp cách rồi.

- Văn Hoa, phải phát triển, phải tăng tốc phát triển, tinh giản nhân viên, những thứ phí tổn lộn xộn này phải nghĩ cách trừ bỏ, làm người dân huyện Ninh Bắc thực sự trở nên giàu có.
Liễu Tuấn cảm khái nói với Mai Văn Hoa.

Mai Văn Hoa im lặng gật đầu.

Trong lời nói của Liễu Tuấn, hắn cảm nhận được một sự chân thành, một sự chân thành tha thiết.

- Bà Lý, tình huống hiện giờ của người nông dân huyện Ninh Bắc bà đã hiểu phần nào rồi chứ?
Ăn cơm xong, Liễu Tuấn và Lý Từ Lệ Trân ngồi cùng xe quay trở về huyện.

Bữa trưa" nhà cụ Mai coi như "dốc hết gia sản", đủ các thứ đồ mặn như cá thịt gà vịt đều bày lên, nông thôn thịt thà đều cắt thành từng miếng rất lớn, cũng chẳng để ý tỉa tót gì, cứ bày một đống lên trên bàn.

Ở trong mắt những người bản địa như Liễu Tuấn, thì rất kích thích, còn Lý Từ Lệ Trân thì "mặt hoa biến sắc", không dám động đũa, cơ bản trong cả bữa ăn cô ta chỉ dám ăn vài món rau, còn là tranh trước khi mọi người đụng đũa vào gắp vào bát của mình trước.

Xe đi vào huyện thành, Liễu Tuấn liền tìm một quán đồ tây sạch sẽ, mời cô ta ăn cơm, ăn xong liền ngồi ở trong quán tán gẫu một át.

Lý Từ Lệ Trân trong lòng cảm khái, nói:
- Liễu huyện trưởng, tôi muốn làm chút gì đó cho bọn họ.

Liễu Tuấn nhìn Lý Từ Lệ Trân, đợi cô ta nói tiếp.

- Ừm, vốn tôi muốn cùng tham khảo với huyện trưởng xem có thể để công ty Nam Hoa hợp tác với công ty Hân Nhạc hay không, hiện giờ xem ra là không thể rồi, như vậy tôi định đem tặng toàn bộ trang thiết bị cho công ty Hân Nhạc, xem như là một sự bồi thường cho việc vi phạm hộp đồng của chúng tôi.
Lý Lệ Trân nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt rất tha thiết.

Hiển nhiên câu trả lời của Liễu Tuấn sắp quyết định thành bại chuyến đi này của cô ta.

Quách Hữu Vi phân tích Liễu Tuấn là một quan viên tốt, một lòng vì người dân, mà không có nửa phần riêng tư nào.

- Bà Lý, nói thực, tôi không tán thành chuyện quỹ Thịnh Nghiệp tiến hành chèn ép với công ty Nam Hoa, mọi người là gà cùng một mẹ cả, không cần phải đấu đá lẫn nhau. May mà tốt thất mấy ngày qua chỉ là giá trị cổ phiếu, chưa phải là tổn thất nghiêm trọng mang tính thực chất. Ngày hôm nay tôi mời bà tới nông thôn cũng không có ý tứ gì khác, vẫn là câu nói đó thôi, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau. Nhất là với những người nông dân thuần phác kia, đùng nên đi hãm hại bọn họ.

Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Lý Từ Lệ Trân liên tục gật đầu.
- Bà Lý sẵn lòng quyên tặng một bộ thiết bị cho công ty Hân Nhạc, tôi xin đại biểu cho công ty cám ơn! Huyện Ninh Bắc hoan nghênh bà Lý và công ty Nam Hoa lại tới đầu tư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.