Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 62: Tính chuyện kết thân tại bệnh viện



Đối với Trương đội trưởng mà nói, việc này đương nhiên đều là công lao của Lương trưởng khoa, thật không ngờ rằng một bảo vệ trưởng khoa như bác Lương được người ta quan tâm đến vậy. Nhìn vào mắt Lương trưởng khoa thì lại càng thêm phần kính nể.

Lương trưởng khoa có chút xấu hổ, chú ấy là một người không giỏi nói năng, hơi luống cuống nhìn tôi, nó có nghĩa là cầu viện. Tôi nhịn cười, quay lưng đi. Lương trưởng khoa không biết làm thế nào đành phải gắng gượng nói qua loa vài câu, rồi đưa Trương đội trưởng đi.

"Quốc Cường, thật may là có anh..."

Lương trưởng khoa càng ngại hơn, liên tục xua tay, nói: "Anh Quốc Thành, đây không phải là công lao của tôi, đây là..."

Tôi quay người lại, đưa ngón tay đặt dọc lên môi, ra hiệu chớ có nói.

"Sư phụ, nếu như muốn nói một tiếng cảm ơn có nghĩa không coi cháu là đồ đệ rồi, cháu sẽ lập tức đi!

Lương trưởng khoa cười gượng, lắc lắc đầu, quả nhiên không nói.

Cục công an đã kết án như thế, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết hết. Khoản tiền viện phí thuốc men lớn như thế vẫn giống như một ngọn núi lớn đè lên đầu Lương Quốc Thành như trước. Có điều chuyện này bất luận như thế nào thì Lương Quốc Thành cũng sẽ không làm phiền tới Lương trưởng khoa nữa.

Lương trưởng khoa có lòng giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm, cũng không tiện nói nhiều.

Buổi sáng ngày thứ tư, tôi đến "Bộ bảo vệ lợi ích nhân dân", không ngờ lại gặp được Lương Xảo ở cổng sân lớn cách uỷ huyện. Cô ấy đứng ở đấy rất lâu mà không dám bước vào.

"Chị Xảo Nhi, sao lại là chị?"

Tôi có chút vui mừng ngoài ý muốn.

Lương Xảo nhoẻn miệng cười, bước nhanh tới, nhét mấy quả trứng gà vào bàn tay tôi, mặt đỏ lên nói "cảm ơn", rồi quay người chạy như bay. Tôi ngẩn ra nhìn mấy quả trứng còn ấm trong tay, lòng cảm động vô cùng.

Người dân lúc đó chính là như vậy. Chỉ cần bạn giúp họ ấy, họ sẽ luôn ghi nhớ, nghĩ đủ mọi cách, làm hết sức để báo đáp bạn. Mấy quả trứng gà này có lẽ là do gà mái nhà cô ấy đẻ, vốn có thể đem đổi thành tiền trả một ít viện phí cho cha cô ấy, hoặc bồi bổ thêm một chút dinh dưỡng, nhưng cô ấy lại đứng bồi hồi một lúc lâu trước cổng cách cách uỷ huyện, rồi nhét vào trong tôi.
---------------------------------
"Cha, đều tại con vô dụng..."

Con gái lớn Lương gia ngồi xuống trước giường bệnh, đau lòng khóc lóc.

Lương Quốc Thành lắc đầu, buồn bã nói: "Cha không trách con, là cha đã để con phải ấm ức."

Vợ của Lương Quốc Thành lại có chút bực mình nói: "Bọn họ cũng thật chẳng có lương tâm, còn nói gì là thông gia chứ, đến nước này rồi mà cũng không giúp một tay..."

"Thôi, mình cũng đừng trách con nữa, nó cũng đủ khổ rồi, nhà người ta cũng không phải là trồng cây tiền mà."

Tôi đến thăm Lương Quốc Thành, đúng lúc ở ngoài nghe được mấy câu đó, có lẽ là nói về tiền viện phí thuốc men của Lương Quốc Thành. Vị thông gia làm chủ nhiệm xã mua bán đó lại không chịu giúp đỡ, điều này cũng khó trách, con dâu cũng đã mua được, bụng cũng ngày càng lớn, hoàn toàn không cần phải vứt tiền qua cửa sổ nữa.

Lương Quốc Thành nói đúng, chẳng nhà ai trồng cây tiền cả.

"Lương sư phụ, đã khoẻ hơn chưa?"

Tôi bước vào trong, đặt giỏ trúc xuống, bên trong đặt mấy quả trứng gà, mì và một cân thịt lợn. Vì Lương Quốc Thành hút thuốc lá nên đã mua cả hộp diêm.

"Ai yaaa, là Liễu...Liễu..."

Cách xưng hô này thật là khó cho Lương Quốc Thành, trực tiếp gọi là Liễu Tuấn đương nhiên là không được, gọi là Liễu thiếu gia cũng không hợp quy tắc, gọi là "Tiểu Tuấn" lại tỏ ra quá lớn, còn gọi là Liễu chủ nhiệm thì lại càng vượt quá giới hạn, vì thế mà chữ "Liễu" này nói mãi mà không xong.

"Lương sư phụ, bác gọi cháu Tiểu Tuấn là được rồi."

"Vậy sao được?"

"Có gì mà không được chứ? Cháu là đồ đệ của chú Lương, bác lại là anh trai chú ấy, nói thế nào thì cũng là trưởng bối của cháu."

"Điều này thật không dám, con của nhà Liễu chủ nhiệm thì không giống..."

Vợ của Lương Quốc Thành nhìn thấy tôi xách theo một cái giỏ lớn nhiều đồ như vậy lại càng ngại.

"Ôi chao, còn mang nhiều thứ như thế này đến nữa, làm sao có thể nhận được chứ?"

"Không sao, không sao, cháu là đến thăm bác mà."

"Ôi, người anh em Quốc Thành, cậu ở đây rồi, để tôi tìm mãi..."

Nói đến đây, một giọng nói chói tai của phụ nữ vang lên, một người nhanh giống như gió lốc tiến vào trong phòng, miệng gọi không ngớt.

"Người anh em Quốc Thành, thím ấy ơi, chuyện vui rồi..."

Mọi chuyện đang êm đềm đột nhiên lại có người xông vào như vậy, không coi ai ra gì, làm cho người bệnh, người chăm sóc bệnh nhân cả phòng đều trợn mắt há mồm. Định thần nhìn kĩ mới nhìn rõ là một ngươi phụ nữ trung niên khoảng bốn mấy tuổi, khuôn mặt đầy mồ hôi dầu bóng loáng, gò má cao, môi hơi mỏng, vừa nhìn đã biết là loại người giỏi ăn nói.

Nhìn thấy bà ta, khuôn mặt Lương Quốc Thành thay đổi hẳn, cười gượng nói: "Chị Quế Hoa (chị dâu Quốc Thành), có chuyện gì mà vui thế?"

Vợ của Lương Quốc Thành lại có chút chột dạ, hơi quay đầu đi.

"Ôi cha, cậu Quốc Thành này, cậu không phải là muốn tìm chồng cho Xảo Nhi sao? Chuyện này thành rồi!"

Tôi lập tức bị choáng!

Lương Xảo? Lấy chồng? Đây là chuyện gì vậy?

Lương Quốc Thành mặt tái mét.

"Ai nói vậy? Ai nói Xảo Nhi nhà tôi muốn lấy chồng?"

Bà chị dâu Quế Hoa thật sự không hiểu, quay đầu lại hỏi vợ của Lương Quốc Thành: "Thím nó à, không phải là hai hôm trước thím đã nói với tôi sao? Tôi phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới tìm được một mối tốt như thế."

Lương Quốc Thành nhìn thẳng vào vợ, ghìm giọng nói: "Là mình?"

Vợ của hắn cổ cứng nhắc gật gật: "Cha nó à, gia đình ta bây giờ quả thật là hết cách..."

Lương Quốc Thành cảm thấy chán nản, giận nói: "Tôi không nằm viện nữa, chết cũng phải sạch sẽ."

Nói đến đây thì đưa hai tay ra đỡ cái chân trái đang bó bột lên.

Vợ bác ấy hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, nước mắt trào lên, nghẹn ngào nói: "Mình chết rồi thì cha mẹ chúng ta phải làm sao? Kinh Vĩ và Xảo Nhi phải làm sao? Tôi phải làm sao đây?"

Lương Quốc Thành hai tay dừng lại, không lên tiếng được.

Quế Hoa thật đúng là người khôn khéo, cười cười giảng hoà: "Xem hai người kìa, cái gì mà sống với chả chết chứ, nói cho hai người biết nhé, chị lần này thật sự đã tìm được một gia đình tốt cho Xảo Nhi. Hai người nghe chị nói đã."

Cũng không đợi vợ chồng Lương Quốc Thành nói gì, lập tức vào chuyện.

Hoá ra phía bên kia lại là một người độc thân lớn tuổi của công xã Cửu Lý Phô, theo như Quế Hoa nói thì chưa đến 40 tuổi. Tôi thờ ơ đứng bên cạnh nhìn, những lời bà mai nói không thể tin được giống như những quảng cáo của các công ty kinh doanh nhà đất ở hậu thế, căn phòng ở bên cạnh cống nước hôi thối thì lại nói thành "sống bên bờ sông tôn quý". Quế Hoa úp úp mở mở nói ra những từ này, bảo người đàn ông đó chưa đến 40 nhưng sợ là cũng xấp xỉ.

Một người độc thân bình thường không đi làm việc chính đáng lại làm trò giết bò giết chó, làm cái nghề đầu cơ chuộc lợi, đánh bài đánh bạc, thủ đoạn bịp bợm, trong tay lại cũng tích góp được mấy ít tiền. Chỉ cần Lương gia đồng ý làm thông gia thì lập tức sẽ bỏ ra 400 đồng làm lễ hiếu kính "nhạc phụ nhạc mẫu".

Một tên độc thân chơi bời lêu lổng như vậy chính là loại "nhị lưu tử" (quân đầu đường xó chợ) mà nông thôn vẫn gọi, hơn nữa còn là "lão nhị lưu tử", loại người ma ghê quỷ ghét, thế mà đến mồm Quế Hoa thì lại biến thành một người tốt khó gặp được.

"Người này có bản lĩnh, biết kiếm tiền, không cha không mẹ, một chút trách nhiệm cũng không. Xảo Nhi gả đi thì chỉ cần hưởng phúc thôi. Quan trọng là cậu ấy có thể lập tức bỏ ra 400 đồng để..."

"Đừng nói nữa!" Lương Quốc Thành giọng trầm xuống, trên trán gân xanh nổi lên, nhìn chằm chằm vào Quế Hoa nói từng chữ một: "Tôi tuyệt đối không đồng ý!"

Những bệnh nhân khác trong phòng và cả người nhà của họ đã ở đây mấy ngày cũng hiểu đại khái tình hình Lương gia, đều rất thông cảm, không còn vì hắn là "tên trộm" mà kì thị. Lúc này cũng có ngư lên tiếng ủng hộ.

"Đúng đấy, việc này sao được? Con gái nhà người ta năm nay mới có 14, 15 tuổi..."

"Đúng vậy, tội nghiệp lắm..."

Quế Hoa thấy đã chọc giận mọi người, cũng không sợ hãi, cười nói: "Ôi dời, cậu Quốc Thành này, cậu không đồng ý thì có ai có thể đồng ý chứ? Tôi cũng chỉ là thấy cậu bây giờ có chút khó khăn nên muốn giúp đỡ thôi."

"Cảm ơn ý tốt. Không cần nói đến cái chân trái này bị gẫy mà cho dù cả hai chân đều đứt thì tôi cũng tuyệt đối không bán con gái...tôi đã từng có lỗi với Thiếu Lan rồi..."

Lương Quốc Thành nói đến đây thì nước mắt lại chảy xuống.

Con gái lớn Lương gia cũng khóc lớn lên. Lương Thiếu Lan chính là tên chị ấy.

Hai cha con cùng khóc,làm cho mọi người ở đó đều thấy chua xót, mấy đại ma đại thẩm chăm sóc bệnh nhân cũng giàn dụa nước mắt.

"Giường 34, nộp tiền!"

Một y tá béo ỵ vẻ oai nghiêm bước vào, giọng vang ầm ầm quát lên, doạ cho vợ chồng con cái Lương gia đều run cả người, sắc mặt thay đổi hẳn. Sự to lớn của y tá đó quả thực làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Hiền triết Vương Tiểu Ba tiên sinh trong đại tác phẩm của ông đã từng kể về một thầy giáo hồi tiểu học của mình, có viết: Cả người là trái cây rau củ, bộ ngực giống quả dưa hấu, mông giống quả bí đỏ. Người y tá này đúng là sinh động như những gì Vương Tiểu Ba tiên Sinh đã miêu tả.

"Y tá, cần...cần nộp bao nhiêu..."

Lương Quốc Thành và vợ bác ấy đều không lên tiếng, đó lại là một câu hỏi rụt rè của Lương Xảo.

"300 đồng"

"Sao cơ, nhiều như vậy á?"

Lương Xảo nhẹ giọng kinh ngạc hô lên một tiếng.

Người y tá béo liếc ánh mắt kì thị một cái, lắc lư lắc lư bộ ngực là hai quả dưa hấu lớn đi ra, trước khi đi còn vứt lại một câu: "Nếu còn không nộp phí thì ngày mai sẽ ngừng thuốc."

Trong phòng bệnh đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh. Sắc mặt mọi người đều rất khó coi, chỉ có độc khoé miệng Quế Hoa là hiện lên một điệu cười mà khó có thể nhận ra.

Lương Xảo cúi đầu trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp lộ ra một thần sắc dứt khoát, nói với Quế Hoa: "Thím, cháu đồng ý."

Lương Quốc Thành sắc mặt thay đổi.

"Tôi không đồng ý."

Quế Hoa vẻ mặt tươi cười, còn chưa trả lời thì một tiếng trẻ con trong trẻo đột nhiên vang lên.

Không cần nói, người xông vào lúc này làm trượng mã chính là tại hạ --- Liễu Tuấn tiên sinh.

Quế Hoa ngạc nhiên, rồi lộ ra vẻ xem thường, bĩu môi, phất tay nói: "Con cái nhà ai, sao lại dám nói loạn ở đây vậy? Cháu thì hiểu cái gì? Đi đi, sang kia chơi đi."

Nhìn thấy tôi mặc quần áo rất gọn gàng cho rằng tôi là con của một bệnh nhân nào đó, vì thế không có lớn tiếng quát.

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, nói: "Cháu là con nhà ai không cần bác phải quan tâm. Ở đây không có chuyện của bác, bác đi đi."

"Ôi chà, đứa trẻ này khẩu khí lớn thật đấy. Cha của cháu là Nghiêm Ngọc Thành hay Liễu Tấn Tài vậy?"

Quế Hoa hỏi kiểu châm chọc, thật khó cho một bà mai chạy khắp nơi lại có sự giác ngộ chính trị cao như vậy, thoắt cái đã có thể nói ra được tên của hai tân nhiệm. Từ điều này có thể chứng minh được một việc: sau khi triển khai "Đại tuyên truyền, đại thảo luận", uy tín của Nghiêm Ngọc Thành và cha tôi được dâng cao lên hơn bao giờ hết, ít nhất đã rất thành công trừ bỏ được ảnh hưởng của tiền nhiệm Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân trong dân gian. Còn về giải trừ ảnh hưởng trong cán bộ thì e rằng còn cần một thời gian nữa.

"Bác đoán đúng rồi đấy, cha cháu là Liễu Tấn Tài."

Khi lần đầu tiên đến đây, Lương trưởng khoa đã từng giới thiệu thân phận của tôi, cũng không cần phải giấu diếm.

Quế Hoa im bặt, trong ánh mắt là sự hoài nghi xen lẫn kính sợ.

"Chị Quế Hoa, Tiểu... Tiểu Tuấn thật sự là con trai của Liễu chủ nhiệm. Chuyện của tôi cũng là được Liễu chủ nhiệm giúp đỡ rất nhiều."

Lương Quốc Thành nói chen vào đúng lúc.

Quế Hoa lập tức tươi cười: "Ôi chà, thật là con của Liễu chủ nhiệm, bà già này thật đã nhìn nhầm, đắc tội rồi, đắc tội rồi..."

Tôi cũng chẳng muốn dây dưa gì nhiều với loại người này, quay đầu nói với Lương Quốc Thành: "Lương sư phụ, vấn đề tiền thuốc men viện phí của bác cha cháu đã tìm Trương trưởng mỏ than Thất Nhất nói chuyện rồi, nên có hi vọng giải quyết được một phần."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.