- Hồ khu trưởng, tôi rất cám ơn đồng chí coi trọng bộ trang phục do Phi Phi thiết kế. Liễu Tuấn triệu kiến Hồ Hữu Nghị ở trong phòng làm việc
Hồ Hữu Nghị tối hôm đó sau khi rời đi cho dù có quát vợ không hiểu chuyện, kỳ thực trong lòng hắn cũng thấp tha thấp thỏm, không biết rằng mình đặt cửa chuyến này có đúng hay không.
Tâm tình của vị huyện trưởng trẻ tuổi này thực sự là khó nắm bắt.
Trước kia ai cũng nói Phương Triêu Dương lợi hại, Phương Triêu Dương bị lật nhào rồi mọi người lại nói Bành Thiếu Hùng lợi hại.
Nhưng sau khi Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc, các cán bộ quan trường huyện Ninh Bắc mới dần dần phát hiện ra một sự thật, Liễu Tuấn mới thực sự là lợi hại.
Bởi vì Phương Triêu Dương và Bành Thiếu Hùng thì đều có biện pháp để đối phó, nhưng Liễu Tuấn thì lại "đao thương bất nhập", anh mà không cẩn thận chọc vào Liễu nha nội, Liễu nha nội nặn anh tròn là anh phải tròn, nặn anh dẹt là anh thế nào cũng chẳng tròn nổi.
Bất kể nhân vật lợi hại như thế nào, đụng vào Liễu Tuấn cũng bó chân bó tay.
Nhận được thông báo của Phan Tri Nhân nói Liễu huyện trưởng triệu kiến, Hồ Hữu Nghị vừa kích động lại vừa thấp thỏm.
Kết quả sắp được hé lộ rồi mà.
Hiện giờ nghe ngữ khí của Liễu Tuấn, thì khối đá trong lòng Hồ Hữu Nghị coi như đã được bỏ xuống.
Có tin mừng rồi!
Hồ Hữu Nghị khom người, cười hì hì nói: - Vâng vâng, cô ấy thích nó tới mức đi ngủ cũng phải đắp lên người mới ngủ yên được.
Nói đùa mấy vạn đồng mà không đắp lên người thì thật đúng là không sao yên tâm được.
- Thế thì tốt rồi, ngày hôm qua tôi đã thương lượng với Phi Phi, nếu như vợ của đồng chí thích bộ y phục đó, thì coi như là tặng cho ấy vậy. Liễu Tuấn nói vẫn rất ôn hòa.
- Vâng, cám ơn, cám ơn huyện trưởng. Hồ Hữu Nghị luôn mồm cảm ơn, nhưng trong lòng cực kỳ khinh bỉ Liễu Tuấn, tôi đây lấy tận mấy vạn đồng ra nhét vào miệng anh, thế mà lại thành anh đem tặng cơ đấy.
Lần này thì Hồ Hữu Nghị xem như đã biết vì sao Liễu huyện trưởng không tham tiền tài rồi, té ra là giống như rất nhiều tham quan khác, tức là phải đi "con đường phu nhân".
Bản thân ở huyện thì khoác lên trên người cái áo thanh liêm, nhưng lại ngầm bảo vợ lấy danh "thiết kế tời trang" để vơ vét tiền tài, hơn nữa nghiêm túc mà nói ra thì Nghiêm Phi còn chưa phải là vợ của y, tức là nếu như có người nào đó dám vuốt râu hùm lấy chuyện này ra làm thư tố cáo gì đó thì người ta có thể phủi sạch sành sành.
Về mặt pháp luật mà nói, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi một chút quan hệ cũng chẳng hề có.
Đúng là cao minh.
Trong lòng Hồ Hữu Nghị suy nghĩ cái gì Liễu Tuấn hiểu rõ lắm, nhưng y không muốn vạch trần ra mà thôi.
Liễu Tuấn lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì lớn nặng trịch đặt ở trên bàn, đẩy tới trước mặt Hồ Hữu Nghị bình thản nói:
- Hồ khu trưởng, đây là số tiền mà đồng chí bỏ ra để mua y phục, tổng cộng là năm vạn hai nghìn tám trăm đồng, mời đồng chí hãy đếm lại.
- Huyện... Huyện trưởng... Ngài làm thế này là...
Hồ Hữu Nghị sợ tới mức nhảy dựng lên, rối rít xua tay, trong chớp mắt mặt đã trắng nhợt trắng nhạt.
- Hồ khu trưởng xin cứ an tâm, đồng chí có thể không biết trang phục do Phi Phi thiết kể vốn không tiêu thụ ở Đại Ninh, bình thường cô ấy đều chỉ làm cho các ngôi sao điện ảnh Hồng Kông, giá của mỗi bộ y phục đều chừng sáu bảy vạn đô la Hồng Kông. Còn đồng chí là cán bộ của huyện Ninh Bắc ta, số tiền này Phi Phi không thể thu, đồng chí hãy cầm về đi.
Giọng nói của Liễu Tuấn vẫn rất bình hòa, nhưng ánh mắt lại trở nên uy nghiêm.
- Huyện trưởng, tôi, tôi...
Liễu Tuấn cau mày lại nói: - Sao nào? Tôi nói còn chưa rõ ràng sao?
- Không phải, không phải! Mà là... Là....
Hồ Hữu Nghị luống cuống tay chân, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống từng hạt to như hạt ngô cũng không dám đưa tay lau đi, miệng lắp ba lắp bắp không biết phải nói gì mới được.
- Hồ khu trưởng, tôi hiểu tâm tư của đồng chí , một người muốn tiến bộ không phải là chuyện gì xấu cả, nhưng phải nắm được phương pháp chính xác để tiến bộ, đồng chí muốn thông qua quan hệ tư nhân với tôi để tiến bộ là chuyện không thể! Đồng chí đã hiểu chưa?
Hồ Hữu Nghị ra sức gật đầu vâng dạ liên hồi, nhưng kỳ thực chỉ là nói thuận theo ý của Liễu Tuấn mà thôi, trong lòng hắn ta đã rối như hẹ, đầu thì đập ùng ùng như có sấm nổ.
- Mấy ngày qua tôi đã phái người đi tìm hiểu qua một số tình huống của đồng chí, cơ bản biểu hiện của đồng chí bình thường, cũng không vươn tay quá xa, cho nên hôm nay tôi mới mời đồng chí tới đây để nói chuyện. Đồng chỉ cầm số tiền đồng chí hãy cầm về rồi nghĩ cho thật kỹ, sau khi xóa khu bỏ xã, cương vị công tác của mọi người khắc định sẽ có điều chỉnh lớn, hi vọng đồng chí ở vương vị công tác mới có thể tổng kết kinh nghiệm để làm ra thành tích. Chỉ cần đồng chí làm ra thành tích, huyện Ninh Bắc nhất định sẽ cung cấp đủ vũ đài cho đồng chí thể hiện.
Liễu Tuấn vừa nói vừa vỗ lên phong bì kia.
Chỉ trong thoáng chốc sống lưng của Hồ Hữu Nghị đã ướt sũng.
Hóa ra là vị huyện trưởng này đã phái người bí mật điều tra mình, may mắn là thường này mình còn quản lý được bản thân, không đưa tay ra xen vào những chuyện quá hoang đường, nếu không sợ rằng lúc này không phải là Liễu huyện trưởng nói chuyện ôn hòa mà thay vào đó kỷ ủy đã mới đi uống trà rồi.
Lữ Vương Hưng và Trần Bảo Quý chính là vết xe đổ.
- Xin lỗi huyện trưởng, là do tôi sai, tôi xin kiểm điểm với huyện trưởng, kiểm điểm sâu sắc.... Hồ Hữu Nghị lúc này không còn nghĩ tới muốn tiến bộ gì nữa, chỉ cần không bị tống vào ngục đã là may mắn lắm rồi.
Liễu Tuấn nghiêm túc nói: - Đúng là phải kiểm điểm lại bản thân cho thật sâu sắc.
- Dạ, dạ...vâng thưa huyện trưởng...
- Đồng chí về đi! Tôi hi vọng chuyện này coi như chưa từng xảy ra, không muốn có bất kỳ ai nhắc tới nó nữa.
Phan Tri Nhân nhìn theo bóng lưng thất hồn lạc phách của Hồ Hữu Nghị, thầm lắc đầu.
Cũng may là Hồ Hữu Nghị không bị tra ra vấn đề gì quá lớn, quan trọng nhất là chuyện này lại liên quan tới Nghiêm Phi, Liễu Tuấn không muốn làm chuyện trở nên om xòm cho nên Hồ Hữu Nghị mới thoát được kiếp nạn này.
Liễu Tuấn ở trong phòng làm việc gọi: - Tri Nhân, cậu lại đây một chút.
- Vâng. Phan Tri Nhân lập tức đi vào văn phòng của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười chỉ vào chiếc ghế đối diện, Phan Tri Nhân ngồi xuống, lưng ưỡng thẳng tắp, chăm chú nhìn Liễu Tuấn.
- Không cần phải căng thẳng như thế, chúng ta chỉ tùy tiện tán gẫu thôi.
Liễu Tuấn cười cầm bao thuốc Trung Hoa bên cạnh ném tới trước mặt Phan Tri Nhân.
Phan Tri Nhân lấy ra một điều.
- Khoảng thời gian này có không ít người tới nhà cậu phải không?
Liễu Tuấn hỏi.
Phan Tri Nhân mặt hơi khựng lại, tỏ ra thận trọng gật đầu nói: - Vâng, đúng là có không ít, đều là những cán bộ phụ trách ở dưới xã thị trấn, đa phần là đưa tới những đồ dùng, cũng có người trực tiếp đem tiền tới.
Phan Tri Nhân nói thẳng ra, không che dấu một chút nào.
Liễu Tuấn gật đầu, cau mày nói: - Xem ra cái lề thói này, thực khó mà thay đổi được.
Phan Tri Nhân trong lòng nổi lên một sự cảm kích, Liễu Tuấn hoàn toàn không hỏi hắn xử lý những thứ quà biếu kia như thế nào, tỏ rõ là tuyệt đối tín nhiệm vào hắn, cái mà Liễu huyện trưởng quan tâm chỉ là lề thói trong quan trưởng huyện Ninh Bắc thôi.
- Tôi nghe nói những thành viên khác trong ban huyện ủy, khách khứa tới chật cả nhà, đặc biệt là Bành bí thư và Lục bí thư khách đặc biệt nhiều. Phan Tri Nhân suy nghĩ một chút rồi thử nói thăm dò.
Liễu Tuấn cười nói: - Chuyện này cũng rất bình thường thôi.
- Huyện trưởng không phải quan tâm tới việc kiến thiết đội ngũ cán bộ trong huyện sao? Thành thực mà nói nếu như các thành viên trong huyện ủy ai cũng được như huyện trưởng thỉ cái lề thói sau này tự nhiên sẽ được nghịch chuyển.
Phan Tri Nhân nói với ngữ khí rất là tự nhiên không hề mang theo chút ý nịnh hót nào.
Phan Tri Nhân vọt miệng nói: - Nếu huyện trưởng làm bí thư thì tốt rồi.
Liễu Tuấn chỉ mỉm cười không trách Phan Tri Nhân vượt quá giới hạn, nói: - Cho dù tôi là bí thư cúng không thể làm nhất ngôn đường được, quan trọng là thành viên trong ban bệ phải đồng tâm hiệp lực, nếu không thế nào cũng phải thỏa hiệp.
Phan Tri Nhân có chút nhụt chí.
Phan Tri Nhân trước kia là một giáo viên, sau đó mới vào chính quyền, từ bản chất vẫn là một văn nhân chính trực, đối với việc Liễu Tuấn dốc sức phát triển kinh tế huyện Ninh Bắc, còn tăng cường kiến thiết đội ngũ cán bộ, vô cùng tán đồng, vô cùng khâm phục.
Phan Tri Nhân cũng mộng tưởng mình có một ngày chấp chính một phương, làm một vị quan tốt chí công vô tư như Liễu Tuấn, được dân chúng yêu quý từ tận đáy lòng.
Nhưng hiện giờ Liễu huyện trưởng, thần tượng trong mắt hắn, đối diện với loại thói quen xấu trên quan trưởng cũng phải nói ra hai chữ "thỏa hiệp", tất nhiên trong lòng khó tránh khỏi ủ rũ.
- Tri Nhân, chính trị rất thực tế, bởi vì chính chị chính là nhân trị, có con người là có dục vọng, có đấu tranh, có lợi dụng và cũng phải thỏa hiệp. Một xã hội như Utopia là không thể có được, sau này cậu đơn độc công tác phải chuẩn bị trước tư tưởng đối diện với điều này.
*** Utopia: Hay gọi là địa đàng trốn nhân giang, một xã hội lý tưởng, nói chung hay được lấy ra để nói về những điều viển vông không bao giờ trở thành hiện thực.
Liễu Tuân nói với ý tứ sâu xa.
Cho dù tuổi tác của Phan Tri Nhân còn lớn hơn Liễu Tuấn tới vài tuổi, nhưng Liễu Tuấn luôn nói chuyện với Phan Tri Nhân như vai trò của một người huynh trưởng.
Phan Tri Nhân gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy nghĩ, chẳng lẽ Liễu huyện trưởng có ý điều động mình rồi?
Liễu Tuấn tiếp tục nói: - Đương nhiên, điều cần kiên trì thì vẫn phải kiên trì, cái gọi là thỏa hiệp hòa bình xuất phát điểm là có lợi cho việc triển khai công tác càng trở nên thuận lợi hơn, mà không phải là từ nguyên nhân từ bản thân. Về điều này cậu phải hết sức nhớ kỹ.
Phan Tri Nhân lại gật đầu, cẩn thận nghiền ngẫm từng lời nói của Liễu huyện trưởng.
Phan Tri Nhân đột nhiên nói: - Huyện trưởng, kỳ thực những người những người tới nhà tôi không phải là ai cũng tới để biếu quà, cũng có một số người đến để tìm hiểu tin tức.
Liễu Tuấn hứng thú hỏi: - Ồ? Tìm hiểu tin tức gì?
- Chủ yếu là nghe ngóng trong xã thị trấn mới được thành lập, về mặt phát triển kinh tế, có đuòng lối gì mới hay không. Bọn họ muốn đi theo đường lối suy nghĩ của huyện trưởng để mở ra một cục diện mới, cũng chính xuất phát từ điều huyện trưởng nói "muốn tiền bộ, lập thành tích".
Phan Tri Nhân trên mặt lộ ra nụ cười.
Liễu Tuấn cũng mỉm cười gật đầu.
Xem ra lời tuyên truyền "muốn tiến bộ, lập thành tích", đã dần dần thấm vào lòng người rồi, đây chính là một sự mở đầu tốt đẹp cho việc kiến thiết cán bộ đội ngũ về lâu về dài.
Sau này tổng kết thế nào cũng có thu hoạch phong phú.
- Tri Nhân, lần này cậu có suy tính gì hay không? Liễu Tuấn nhìn Phan Tri Nhân, hỏi rất ôn hòa.
Tim Phan Tri Nhân nảy lên, quả nhiên là tới rồi.
Bất quá Phan Tri Nhân cũng không nắm chắc được Liễu Tuấn có ý gì, hình như hiện giờ mình cũng chẳng tiến bộ được bao nhiêu, huống chi danh sách người đứng đầu các xã thị trấn sắp được công bố, vào lúc này xen vào có khó khăn nhất định.
- Tôi vẫn muốn theo huyện trưởng để rèn luyện thêm vài năm nữa. Phan Tri Nhân trong chớp mắt đưa ra quyết đinh, nói rất thành khẩn.