Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 64: Cuộc tranh luận thăng cấp



Lương Xảo đến làm cho Phương Văn Dịch và anh hai rất vui mừng. Anh hai là tiểu hậu sinh trẻ trung nên có hứng thú với con gái là chuyện bình thường, huống hồ Lương Xảo lại xinh đẹp như vậy.

Nghe nói Phương Văn Dịch là ông chủ, Lương Xảo rất cẩn thận cung kính nói "chào ông chủ Phương". Làm cho tên què đáng chết kia vui đến híp cả mắt lại, miệng ngoác đến tận mang tai, lê cái chân tàn hăng hái muốn mang hộ hành lý của Lương Xảo lên tầng.

Tôi vội tiến lên trước một bước ngăn lại, đập vào cánh tay dài đang đưa ra của hắn, trừng mắt nhìn.

"Sang bên kia đi, ít tỏ ra vồn vã ở đây thôi."

Phương Văn Dịch liền ngượng ngùng thu tay lại, gãi gãi đầu.

Lương Xảo nhìn thấy Lương Văn Dịch lẻo khẻo như vậy thì cảm thấy có chút ái ngại, nhẹ giọng nói: "Ông chủ Phương, tôi tự mang lên là được rồi, cũng chẳng có mấy đồ."

Đây là lời nói thật, toàn bộ hành lý của Lương Xảo cũng chỉ có mấy chiếc áo, dùng một cái khăn hoa xanh bọc lại thành một cái bao nhỏ, thêm vào là một chiếc gối nhỏ.

Đã có "vết xe đổ" của Phương Văn Dịch, anh hai cũng không dám chạy đến tỏ ra ân cần nữa. Huống hồ anh ấy cũng mới chỉ có 15 tuổi, da mặt còn xa mới dày bằng Phương Văn Dịch, đối với con gái chỉ có chút hiếu kì thôi.

Phòng trọ ở tầng 3, một gian phòng nhỏ, khoảng chừng 7,8 m2. Nhị thẩm chủ nhà là một người nhiệt tình, từ sớm đã thu dọn sạch sẽ căn phòng rồi, bên trong bày một chiếc giường mộc nhỏ, một cái ghế băng và một chiếc bàn vuông nhỏ tự chế.

Mặt hướng ra sông đã làm một cái cửa sổ, đón ánh sáng và thoáng khí đều được

Nhà vệ sinh là dùng chung, chính là ngăn ra ở hành lang đối diện với dòng sông, cũng đã lắp đặt nước máy. Một phía đầu khác của hành lang là nhà bếp, dùng bếp lò. Nhị thẩm chủ nhà nói tạm thời không có người dùng, cũng có thể cho chúng tôi, đương nhiên tiền điện nước than tự phải trả.

Phương Văn Dịch cùng anh hai lại ở trong một căn phòng nhỏ được ngăn ra phía trước cửa tiệm.

Tôi xem xét căn phòng, nói: "Ông chủ Phương. Anh mời người ta đến làm việc, không bố trí trường chăn gối cũng không sao, nhưng gọi người ta đến nấu cơm cho anh mà ngay cả nồi niêu bát đũa cũng không mua, chẳng lẽ lấy lòng bàn tay làm nồi à?"

"Mua mua mua. Lập tức đi mua...ôi chà, cũng là vì gấp quá.

"Gấp cái đầu anh ý. Nói chuyện này với anh đã 2 ngày rồi, mua đồ nấu cơm thì mất bao nhiêu thời gian chứ?"

"Được được được. Đại thiếu gia, cậu giáo huấn tôi như thế được rồi. Tôi sẽ đi mua ngay."

Nhìn thấy một cậu nhóc như tôi mà lại giáo huấn Phương Văn Dịch như đúng rồi, Lương Xảo cũng hơi nhếch mép cười. Phương Văn Dịch khuôn mặt tươi cười, cũng chẳng thấy có vẻ gì không vui cả.

"Được, anh đi mua đồ nấu cơm, tôi đưa chị Lương Xảo đi mua một số đồ dùng hàng ngày."

"Dựa vào cái gì?"

Phương Văn Dịch quay lưng lẩm bẩm một câu.

"Nói cái gì vậy?"

"A, không có, không có gì, sớm đi sớm về, còn có mấy cái máy cần sửa nữa."

Nói cái gì vậy? Tên tiểu tử này còn ghen với tôi ư, thật chẳng có lý gì cả. Phải nhắc nhở hắn, tránh để hắn một phút xúc động mà làm chuyện ngu xuẩn, rồi hắn bị huỷ hoại thì cũng là gieo gió gặp bão nhưng nếu liên đới tới tôi thì bao nhiêu nỗ lực trước nay cũng sẽ tan thành mây khói.

"Này, ông chủ Phương, anh hai, tôi lập cho hai người một quy tắc --- Từ giờ về sau không được phép vào phòng chị Xảo Nhi. Ai không nghe lời tôi sẽ nói với sư phụ tôi, chính là Lương trưởng khoa của phòng bảo vệ cách uỷ huyện, các anh đều đã từng gặp rồi đấy. Nên chú ý nhé!"

"Được, cậu nói cái gì thì làm cái đấy, ai bảo cậu là đại thiếu gia cơ chứ? Nhưng cậu cũng không được vào chứ?"

"Tôi đương nhiên là chẳng sao cả, tôi là trẻ con."

Tôi dương dương tự đắc.

Phương Văn Dịch tức khí trợn cả mắt, lại không nói được gì.

Rồi hắn không cam lòng mà bước đi mua đồ nấu bếp, tôi lại nhàn nhã đưa cô gái đi dạo phố, lòng rất thoải mái. Nếu nói đến đường phố của huyện Hướng Dương này thì quả thật cũng chẳng thể gọi là dạo phố, tổng cộng thì chỉ có mấy con đường đầy bùn đất nát, nước bẩn chảy khắp nơi.

Nhưng không phải lo, điều đáng phải lo chính là tôi chưa từng xa xỉ như vậy.

Ở kiếp trước khi cùng với vợ nói chuyện yêu đương, tốt nghiệp đại học mới có mấy tháng mà trong túi tôi đã thường xuyên rỗng không, phần lớn thời gian chỉ tay cầm tay ra ngoài, rồi lại tay cầm tay trở về, mua mấy đồng đồ ăn vặt ăn cho đỡ thèm thôi. Bây giờ lại "nghìn đồng dắt eo", tính theo giá cả bây giờ thì phải bằng khoảng mấy vạn đồng hậu thế, nhiều như thế sao? Để làm cho một cô gái vui vẻ thì vẫn còn thừa.

Điều này phải cảm tạ trời đất, nếu không có cái vòng hồi sinh vượt thời gian thì e là khó có được phong độ "mười vạn quan dắt eo, cưỡi hạc hạ Dương Châu" này. Bắt chước theo những gì Triệu Bản Sơn đã nói trong tiểu phẩm "Bất sai tiền" xuân năm 2009 : Ngay cả tổ tông tám đời của vượt không gian cũng đều phải cảm tạ!

Tôi cố ý khoe của, đã mua một số vật dụng như xà phòng thơm, kem đánh rằng, lược, gương tròn nhỏ, cao tuyết hoa, thế mà cũng mới chỉ hết chưa đến 3 đồng, trong lòng không vui, khi đến công ty bách hoá huyện, lấy từ trên giá xuống một chiếc váy liền có những hình hoa nhỏ màu vàng nhạt có giá 6 đồng đưa cho Lương Xảo mặc thử, thì cô ấy lại lo lắng đến mức trán chảy đầy mồ hôi, mặt đỏ cả lên.

"Sao vậy?"

Tôi thấy rất kì lạ.

"Nó rất đắt."

Lương Xảo dè dặt trả lời.

"Điều này thì chị không phải lo, mặc vào đẹp là được."

"Không được...tôi, tôi không mua nổi đâu..."

Tôi càng thấy kì lạ: "Ai nói muốn chị trả?"

"Thế, thế càng không được, tôi không thể tiêu tiền của cậu..."

Những người bán hàng không hiểu, bắt đầu cho rằng chúng tôi là chị em, vốn lấy làm lạ tại sao chị mà cái gì cũng nghe theo em, nếu là người lớn thì cũng chẳng sao, nhưng cậu em này lại không hợp lẽ thường cho lắm. Người luôn đưa ra chủ ý là tôi, trả tiền cũng là tôi, bây giờ nghe Lương Xảo nói vậy lại càng không đoán ra được quan hệ của chúng tôi.

"Không sao cả, tôi thích tiêu tiền cho chị..." Lời vừa nói ra mồm thì liền cảm thấy quá mập mờ, tôi còn là một đứa nhóc, không nên nói những lời nói không rõ ràng như thế, liền nói thêm một câu: "Đợi sau này khi nào chị kiếm được tiền thì trả tôi cũng được."

Lương Xảo mặt càng đỏ lên, đôi mắt phượng hoàng xinh đẹp đen láy như mực long lanh nhìn tôi, rồi cúi mặt xuống, cầm chiếc váy liền bước vào phòng thử đồ.

Từ trong phòng thay đồ bước ra, ngay cả những người bán hàng là nữ cũng phải trợn mắt há mồm, còn về tôi một Liễu nha nội lại càng chẳng ra sao, suýt chút nữa thì chảy cả nước miếng.

Đây...đây thật là quá xinh đẹp!

Quả thật dung mạo của Lương Xảo cực kì đẹp, có điều sự đối lập giữa trước và sau quá lớn cũng là một nguyên nhân, mắt thấy một cô gái quê mùa mặc bộ quần áo vải thô ráp có cả miếng vá mà chớp mắt đã biến thành một thiếu nữ thành phố xinh đẹp tuyệt trần, thật sự là làm cho người ta khó có thể thích ứng được.

Nói thế nào thì tôi cũng là người từ thế kỉ 21 vượtt hời gian trở về, đã từng làm việc bao nhiêu năm ở thành phố Duyên hải, cũng từng nhìn thấy không ít những "mầm tai hoạ" xinh đẹp mê người, ít nhiều cũng có sức chống cự, không đến nỗi mất mặt tại chỗ. Phương Văn Dịch thì càng kém xa, mới liếc mắt một cái đã lập tức làm rơi chiếc bàn là điện, may mà không đập vào chân, nhưng cho dù có đập vào chân thì nhất thời có lẽ sẽ không cảm thấy đau.

Làm cho Lương xảo lại mỉm cười ngại ngùng.

Tôi quay về nhà ăn cơm tối, tinh thần rất tốt, miệng còn ngân nga một khúc hát. Đảo mắt thì thấy cha đang cau mày, trong tay cầm một quyển "Nhật báo tỉnh N", đang đọc từng chữ từng câu của một bài viết.

Chẳng lẽ chính sách của cấp trên lại có sự thay đổi?

Tôi nghiêng đầu tới liếc nhìn, phát hiện ra tiêu đề bài viết là "Những vấn đề tồn tại trong công tác tuyên truyền chính trị hiện nay".

Ừm, khẩu khí rất lớn đó, tác giả chắc có lai lịch không vừa. Tôi thuận mắt nhìn liếc xuống, thấy hiện lên hai chữ "Văn Nghị", trong lòng bất giác tim đập thình thịch.

Quả nhiên là có lai lịch không vừa.

Đây là một bài viết có tiếng, Văn Nghị cũng là phó chính uỷ của đại quân khu nào đó, có lẽ là đại quân khu quản lý 4 đội quân đóng giữ của bốn tỉnh trong đó bao gồm cả tỉnh N, thực quyền phó chính uỷ có thể coi là một nhân vật lớn có uy lực oai phong.

Theo như bài viết của Văn Nghị, những phát biểu này đã được đăng trên báo quân đội , bây giờ chỉ là đăng lại trên "Nhật báo tỉnh N" mà thôi.

Tôi đứng dậy, đến sát chỗ cha, cùng đọc bài viết. Càng đọc càng thấy kinh ngạc, hoá ra từng chữ trong các dòng mà Văn phó chính ủy viết đều cho thấy rõ là đang chỉ trích phương hướng tuyên truyền của tỉnh N trước mắt rất không ổn, đối lập với phương châm đã định của trung ương. Ở giữa bài viết thậm chí còn điểm cả tên huyện Hướng Dương và Nghiêm Ngọc Thành cùng Liễu Tấn Tài, ngôn từ cực sắc bén.

Tôi đang định nói chuyện với cha thì điện thoai reo lên. Phòng của phó chủ nhiệm cách uỷ cũng đã lắp điện thoại.

"Alô...ồ, Nghiêm chủ nhiệm...được, tôi lập tức đến...ừ ừ, Tiểu Tuấn cũng ở đây, được được..."

Tôi hỏi: "Bác Nghiêm gọi chúng ta đến ạ?"

"Ừ. Là đi đến chỗ Chu tiên sinh, bác Nghiêm của con cũng đi cùng. Đi thôi."

Chúng tôi đi bộ tới, không muốn làm kinh động đến lái xe và người khác. Đến phòng ở cho viên chức của huyện, thấy Chu tiên sinh đang ngâm một bình trà, nửa nằm nửa ngồi, dương dương tự đắc nhìn.

"Thầy, thích quá nhỉ."

"Cháu chào bác Chu, chào sư mẫu!"

"Ha ha, mọi người đến rồi, ngồi đi, ngồi đi!"

Nghiêm Ngọc Thành cũng không nói nhiều, ngồi xuống rồi đưa bài báo ra. Chu tiên sinh nhận lấy, tỉ mỉ đọc bài viết, cau mày, chậm rãi dựa đầu vào chiếc gối trên ghế trúc, nhắm mắt lại.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười, nâng chén trà lên từ từ thưởng thức, thật là bận rộn như thế mà vẫn ung dung. Cha cũng ngồi ngay ngắn xuống, tinh thần có chút lo lắng.

"Ngọc Thành, anh xem ra vẫn rất ung dung?"

Chu tiên sinh mở mắt ra, mỉm cười hỏi.

"Chẳng có gì đáng lo hết, nếu đã là thảo luận thì đương nhiên sẽ có những ý kiến bất đồng."

Tôi cười nói: "Bác Nghiêm đúng là có khí phách."

"Tiểu tử thối, lại muốn "vỗ đít ngựa"(nịnh hót) đó hả?"

Không phải là "vỗ đít ngựa" mà thật sự là bác có khí phách." Tôi dẹt môi ra. "Cháu vỗ đít ngựa cũng phải có nguyên tắc đấy."

Ba người lớn đều không nhịn được cười.

Chu tiên sinh nói: "Tiểu Tuấn, vậy cháu nói xem, bác Nghiêm của cháu có khí phách như thế nào?"

"Văn Nghị không phải là người tầm thường, địa vị lớn như vậy, phó chính uỷ đại quân khu, cấp bậc không thấp hơn người cao nhất trong tỉnh uỷ ta."

Ba người họ nhìn nhau, cha chậm rãi hỏi: "Đây cũng là điều Chu tiên sinh dạy con sao?"

Chu tiên sinh liên tục xua tay: "Đừng có bảo tôi, tôi đâu có dạy điều này."

Nghiêm Ngọc Thành liền nhìn tôi, cơ hồ như muốn nhìn thấu đầu tôi vậy.

Hì, một chút không cẩn thận đã quên rồi, người bình thường nào có biết Văn Nghị là ai? Chứ càng đừng nói đến chuyện cấp bậc chức vụ gì.

Tôi ho khan mấy tiếng, ngại ngùng đứng dậy rót tiếp trà cho họ, hạ quyết tâm nếu bọn họ lại hỏi vặn vấn đề này nữa thì sẽ dùng cách đánh trống lảng.

May mà không ai hỏi vặn tiếp. Tôi đã làm cho họ kinh ngạc nhiều lần rồi nên cũng không để ý nhiều đến lần này nữa.

"Ừ, Tiểu Tuấn nói cũng có lý. Với thân phận của Văn Nghi, tuyệt đối sẽ không ăn nói hàm hồ, đặc biệt là những vấn đề đại thị đại phi như thế này, những cán bộ cấp cao như họ thường sẽ rất thận trọng."

Chu tiên sinh nói.

"Nhưng anh ta lại viết bài này, hơn nữa còn viết rất tiêu biểu sáng rõ, xem ra là nôn nóng muốn làm tiên phong rồi."

Nghiêm Ngọc Thành nhăn mày lại.

Chu tiên sinh cười khẩy nói: "Nôn nóng làm tiên phong? Tôi nghĩ chưa chắc. Những điều anh ta nói chẳng phải là mới mẻ gì, đều đã tuyên truyền gần 2 năm rồi. Có lẽ là gần đây tỉnh N làm quá gay gắt, đã đi trước các tỉnh khác trên toàn quốc. Nếu còn không phản kịch e rằng sẽ cuốn theo cả nước.

"Ý anh là Văn Nghị muốn là người ở trên hàng tuyến đầu?"

"Điều đó còn phải nói sao, tôi đã điều tra lí lịch chức vụ của anh ta và biết được, nếu không dựa vào hàng tuyến đầu này thì hắn liệu có thể thăng cao như vậy không?"

Kiếp trước có lúc tôi thích làm quân sư, đặc biệt khá có hứng thú đối với những câu chuyện của các vị lãnh đạo cấp cao trong nước. Vì thế cũng biết được một chút về lý lịch của vị Văn phó chính uỷ này, đa phần là khác so với chức vụ tướng quân của hắn lúc đó, công lao chinh chiến Văn Nghị thực ra không vang dội gì, địa vị sau khi kiến quốc cũng không xuất sắc, hình như chỉ là cán bộ sư đoàn cấp một. Sau niên đại 60 mới dần được nổi lên, năm ngoái thăng lên nhậm chức phó chính uỷ đại quân khu, và nắm được thực quyền. Nếu nói về thăng chức thì cũng không phải là nhanh lắm, chỉ có điều những tướng quân công lao khai quốc to lớn vẫn còn đó mà hắn lại được lên trước, đó mới là điều đột ngột làm người ta phải ngạc nhiên.

Bên đó chọn hắn để triển khai đòn phản kích đầu tiên đúng là rất có lý. Với địa vị của hắn đủ để thay mặt cho ý kiến của cấp cap. Nếu như vạn nhất phản kích thất bại thì tổn hại cũng không là bao. Dù sao trong quân hắn vẫn thuộc hàng tân quý, không phải là cấp bậc nguyên lão. Thất bại cũng không đến nỗi mất hết chí khí. Trên thực tế, theo như quỹ đạo của lịch sử, Văn Nghị năm sau sẽ bị điều đi xa đại quân khu, cụ thể là đi đơn vị nào thì tôi cũng không nhớ rõ.

Đối với sự thăng tiến của Văn Nghị và nói, cha tôi rất quen thuộc. Dù sao ông ấy cũng xuất thân từ quân ngũ, đối với những việc này tương đối mẫn cảm.

"Ừ, đưa Văn Nghị lên hàng tuyến đầu chứng tỏ họ cũng rất lo lắng và không nắm chắc phần thắng, đây là để thăm dò chúng ta."

Chu tiên sinh vỗ tay nói: "Đúng thế, Tấn Tài phân tích vô cùng có lý."

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

Nghiêm Ngọc Thành hỏi.

Chu tiên sinh cười nói: "Ngọc Thành, cố ý chọc tôi hả. Trong lòng anh sớm đã có dự tính rồi còn gì."

Nghiêm Ngọc Thành nắm nắm tóc, có chút ngại, cười nói: "Thật là không có. Tôi nghĩ có thể không cần bận tâm đến anh ta. Dù sao cấp bậc của chúng ta hãy còn khác biệt xa, anh ta điểm tên chúng ta, chỉ là muốn mắng quỷ doạ thần thôi, nào có định sẽ tính toán so đo với chúng ta."

“Chức của anh ta tuy cao, nhưng hệ thống thì không giống. Quân đội không quản được đến nơi này, tôi nghĩ cuộc tranh luận lớn này sắp thăng cấp rồi.”

Tôi âm thầm gật đầu, lại không dám nói loạn để bị lộ nữa.

Trước đây, những cuộc thảo luận thật sự có tiêu chuẩn vẫn chỉ là triển khai trong giới lý luận, huyện hướng Dương thuộc trường hợp đặc biệt, vì lý do đó mà sẽ được tham dự trước vào trong đó. Làm ầm ỹ cả một tháng cũng nên đến lúc thăng cấp rồi.

Văn Nghị là người mở đầu, tiếp theo đó đương nhiên chính là những người có chức vụ cao tương đương với hắn sẽ dồn dập phát ngôn, cho thấy rõ thái độ của mình.

"Mọi người à, nên làm gì thì làm nấy, chớ quản việc của họ."

Chu tiên sinh đưa ra kết luận.

Tình hình sau này giống như Chu tiên sinh đã đoán, cuộc tranh luận dần dần thăng cấp, một số nhân vật cấp cao của đại quân khu, tỉnh, khu tự trị, tỉnh trực thuộc đều lần lượt xuất đầu lộ diện, hoặc là phát biểu ý kiến, hoặc là viết báo, cho thấy rõ thái độ của mình, đa phần là ủng hộ cách "chân lý kiểm nghiệm thực tế".

Tuy tôi sớm đã bếit kết quả, nhưng dù sao cũng có chút suy tính hơn thiệt, cũng giống như Nghiêm Ngọc Thành và cha, quan tâm chú ý mật thiết đến tình thế tranh luận. Đọc "Nhật báo tỉnh N" mỗi ngày là điều không thể thiếu. Tình thế rõ ràng là có lợi cho Nghiêm Ngọc Thành và cha tôi, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trên tờ "Nhật báo tỉnh N" ngày 17 tháng 8, bất ngờ nhìn thấy một mẩu tin làm tôi phải để tâm suy nghĩ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.