Huyện Ninh Bắc có trữ lượng than phong phú, rất nhiều xã tập trung mỏ than, đường xá đều đen xì, đừng nói là đi xe qua, cho dù là người đi bộ cũng làm bụi đất mù mịt, nhưng không có nghĩa là toàn huyện Ninh Bắc không có chốn sơn thanh thủy tú, Ngũ Lý Kiều có một hồ chưa nước, quy mô tầm trung, nhưng ở vùng đất bé nhỏ, nó là hồ chứa then chốt rồi, đảm nhận nhiệm vụ tưới tiêu cho gần ngàn mẫu ruộng tốt.
Cùng với kinh tế huyện Ninh Bắc hai năm qua phát triển cao tốc và áp dụng chính sách tuần nghỉ hai ngày, người tới hồ chứa nước Ngũ Lý Kiều câu cá ngày càng nhiều. Những người "rảnh rỗi" này bao gồm cả đồng chí Liễu Tuấn và đại tiểu thư Nghiêm Phi.
Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tới không sớm lắm, chừng hơn 9 giờ sáng tới hồ chứa nước.
Nhưng để câu cá thì vẫn là còn sớm, nên tìm một nơi bằng phẳng, dựng hai cái ô lớn bên hồ trên bãi cỏ xanh mướt, đặt cần câu vào trong nước.
Nghiêm Phi không hứng thú với việc câu cá mấy, cô chỉ hứng thú với khoảng thời gian được ở cạnh Liễu Tuấn, nên cũng làm ra vẻ cầm lấy cần câu, làm bạn với Liễu Tuấn.
Nhưng Nghiêm đại tiểu thư chẳng ngồi nổi mấy phút lại đã ném cần câu sang một bên, chạy tới một cái ô lớn khác, làm nũng với Nghiêm đại bí thư.
Đúng thế, đang ung dung ngồi câu cá ở phía bên kia, chính là đồng chí Nghiêm Ngọc Thành.
Tối ngày hôm qua là thứ bảy, Liễu Tuấn vốn định cùng Nghiêm Phi tới tòa biệt thư bên hồ kia hưởng thụ thế giới của hai người, không ngờ Nghiêm Phi lại trở quẻ.
Phi Phi nói, nên ở lại bầu bạn với ba mẹ, nếu không hai ông bà già quá cô đơn, thật đáng thương.
May mà những lời này là trốn trong phòng thì thầm với Liễu Tuấn, nếu để cho ba chữ "thật đáng thương" mà rơi vào tai Nghiêm Ngọc Thành, thì không biết buồn bực tới mức nào.
Mà tất nhiên tình cảnh của Liễu bí thư cũng nguy hiểm vạn phần.
Nghiêm bí thư sẽ không "chỉnh đốn" con gái mình, nhưng "chỉnh đốn" con trai người khác thì sẽ không cau mày lấy một cái.
Đề nghị câu cá là do Nghiêm Phi đưa ra.
Mỗi cuối tuần Liễu Tuấn về nhà, thứ bảy đi đâu chơi liền biến thành một "đề tài" quan trọng với Phi Phi, thế nào cũng phải suy nghĩ cho thật kỹ càng, Phi Phi trừ không biết làm việc nhà, không biết mua bán mặc cả, thì tuyệt đối là một người vợ làm người ta hài lòng, xinh đẹp hấp dẫn không cần nói nữa, cô là báu vật cực phẩm, phương diện tính cách cũng hiền dịu vô hạn, Liễu Tuấn cuối tuần về nhà, hoặc bình thường thi thoảng về nhà, Phi Phi vui mừng hết sức, nếu Liễu bí thư công tác bận rộn, hoặc buối tối phải đi xã giao không thể về nhà bầu bạn cô, Nghiêm Phi cũng không bao giờ phàn nàn, cực kỳ thấu hiểu và phối hợp.
Còn về việc Liễu bí thư ban đêm không về có phải là xử lý công việc hay không thì Phi Phi không hỏi tới.
May mà tin tức phí Nghiêm Minh truyền tới làm cô khá yên tâm, nghe Nghiêm Minh nói, đám nha nội Đường Thắng Châu mời Liễu Tuấn đi uống rượu mát xa, Liễu Tuấn luôn giữ gìn quy củ, không vượt quá giới hạn nửa bước.
Như thế thật là tốt.
Thế giới hiện nay, người có thân phận địa vị như Liễu Tuấn có thể "giữ thân như ngọc" thực sự là quá khó. - Tiểu Tuấn, ngày mai chúng ta đi câu cá nhé, gọi cả lão ba đi cùng.
Phi Phi ngẹo cái đầu đáng yêu, suy nghĩ nửa ngày trời rồi mới đưa ra kiến nghị nghỉ ngơi cuối tuần, vốn cô gọi Nghiêm Ngọc Thành là "ba", nhưng sau khi kết hôn thấy Liễu Tuân luôn miệng gọi "lão ba", cũng bất giác bị ảnh hưởng.
Liễu Tuấn rất tán thành kiến nghị này.
- Được, lão ba hẳn là lâu lắm không đi câu cá rồi, lúc hoãn lúc gấp, đó là đạo văn võ, chính lão ba nói.
Trình độ câu cá của Nghiêm Ngọc Thành cũng y hệt như trình độ đánh cờ của ông, đều không đáng được nhắc tới, thế mà lại rất thích hai món này, nghe nói đôi khi nổi hứng còn "thường phục vi hành" tới công viên kiếm người đánh cờ, có điều trình đồ Nghiêm đại bí thư thực sự chẳng ra sao, thường bị người ta đánh cho tan tác, nếu như gặp phải người trẻ tuổi đi cờ mạnh mẽ, không biết nhường người trên, thậm chí còn không chút lưu tình ăn trắng bàn của Nghiêm bí thư.
May là Nghiêm đại bí thư lòng dạ rộng rãi, thua cũng không để vào trong lòng, cười ha hả, lần sau tiếp tục đi"phục thù".
Thật ung dung vui vẻ.
Những chút sở thích này của Nghiêm đại bí thư thiếu chút nữa bị hủy trong tay Hạ chủ nhiệm, Hạ chủ nhiệm của văn phòng chính phủ tỉnh, không biết từ nơi nào hay tin Nghiêm bí thư thi thoảng tới công viên tìm người đánh cờ, hơn nữa thua nhiều thắng ít, trong lòng cấp bách.
Đường đường bí thư tỉnh ủy, lại bị đám vô công rồi nghề bắt nạt, sao có thể thế được?
Hạ chủ nhiệm là một đại quản gia tận chức tận trách, lại nhớ ân chi ngộ nâng đỡ của Nghiêm bị thư, liền nghĩ cách để Nghiêm đạ bí thư mỗi lần đi đánh cờ đều thu được toàn thắng.
Muốn làm được điều này có hai cách.
Cách thứ nhất nghĩ cách cho đối thủ biết, người đang đánh cờ với mình là "đại ca" của tỉnh, chắn chắn đối phương tim đập chân run, Nghiêm đại bí thư tất nhiên ngồi hưởng thành quả, muốn thắng thế nào thì thắng.
Có điều cách này Nghiêm Ngọc Thành tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Như vậy còn có một cách, chính là mua chuộc mấy gã thường xuyên đánh cờ với Nghiêm Ngọc Thành, bảo bọn họ nhường nhịn một chút.
Chủ ý này cơ bản là giống với cách đầu, khác ở chỗ là che dấu thân phận cụ thể của Nghiêm Ngọc Thành mà thôi.
May mà Hạ chủ nhiệm chưa kịp thực thi, một lần tán gẫu với Liễu Tuấn lỡ miệng để lộ.
Kết quả Liễu bí thư thất kinh, vội ngăn cản.
Không thể làm như thế được.
Thú vui của Nghiêm Ngọc Thành vốn không nhiều, nếu làm thế thì bóp chết luôn cả hứng thú chơi cở của ông.
Nếu để Nghiêm Ngọc Thành biết được chỉ sợ Hạ chủ nhiệm sẽ ăn một trận mắng té tát, thậm chí hủy luôn cả tiền đồ cũng chưa biết chừng, Nghiêm Ngọc Thành ghét nhất là loại hành vi này.
Thấy Liễu Tuấn ngăn cản rất kiên quyết, lại còn lộ vẻ như thoát nạn, Hạ chủ nhiệm cũng sợ hãi, đối với tâm tư của Nghiêm Ngọc Thành, một chủ nhiệm văn phòng như mình bất kể như thế nào cũng không bằng Liễu bí thư là con rể được.
Xem ra ở phương diện hiểu tâm tư lãnh đạo, mình còn phải tăng cường.
Cái gọi là "học, học nữa, học mãi" chính là thế.
Thấy anh con rể thành tâm mời mình đi câu cá, Nghiêm Ngọc Thành khá là vui vẻ, rất sảng khoái đồng ý, có điều với địa điểm câu cá thì lại đề xuất dị nghị.
Vốn suy tính của Nghiêm Phi tất nhiên là câu cá ở công viên bên hồ rồi.
Công viên này có một khu vực câu cá chuyên biệt, lại cách biệt thự của mình có mấy trăm mét, muốn đi lấy đồ uống khăn lau gì đó cũng rất tiện.
Nghiêm Ngọc Thành vừa nghe đã cau mày lại, nói: - Tới đó chẳng bằng ở nhà luôn cho xong, người qua người lại, cá sợ chạy hết rồi còn câu cái gì?
Kỳ thực Nghiêm đại bí thư làm thế là kiếm cớ lấp liếm cho kỹ thuật "cao siêu" của mình.
Cao thủ chân chính, bất kể là ở nơi nào, chỉ cần có cá là có thể câu được.
Có điều Nghiêm bí thư đã phản đối, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi cũng không dám giữ ý kiến.
Sở dĩ chọn trúng hồ chứa nước này là vì cách biệt thự số một mấy chục kilomet, đi xe hơn một tiếng là tới.
Nghiêm bí thư cùng con cái tới nơi này, thấy sóng nước lăn tăn, cỏ cây mươn mướt, thì lòng khoan khoái, gật đầu liên tục.
Nghiêm bí thư đi câu cá, còn Giải Anh cũng có chỗ chơi của mình, cùng một đoàn phu nhân quan viên, đi đánh mạt trượt tiêu khiển.
Tất nhiên Giải Anh và các vị phu nhân kia không đánh mạt trượt ở nhà, mà thường tới mấy phòng giải trí của các nhà hàng, thành phố Đại Ninh hiện giờ có rất nhiều nơi như thế, thu phí không đắt, còn cung cấp đồ uốc, thức ăn nên rất là thuận tiện.
Nhóm bạn chơi bài của Giải Anh cơ bản là cô định, trừ phu nhân của mấy người bạn cũ thân cận như Đường Hải Thiên, bình thường rất ít khi có người khác tham dự.
Vì lựa chọn cùng lão ba đi câu cá hay mẹ đi đánh mạt trượt, mà Nghiêm Phi có chút khó xử.
Bên trọng bên khinh không được tốt lắm.
Giải Anh rất hiểu tâm tư của con gái, cười nói: - Con cứ đi cùng hai người đó đi, không cần để ý tới mẹ, dù sao con cũng không biết đánh bài!
Vì hồ chứa nước Ngũ Lý Kiều ngày càng có nhiều ngời tới, bên cạnh hồ cũng nổi lên các loại nghề nghiệp liên quan, như cho thuê ô dù, đồ câu cá, bán các loại đồ ăn vặt hương vị huyện Ninh Bắc, đương nhiên tiệm ăn là không thể thiếu được, rất nhiều người câu cá cả ngày, thậm chí có người còn lắp bếp than nướng cả ngay tại chỗ, ăn cho tươi.
Khách tới câu cá trình độ cũng kẻ hơn người kém, rất nhiều người giống như Nghiêm đại bí thư, cả ngày không câu nổi hai ba con cá nhép nhét kẽ răng, nhưng không sao cả ắt có cao thủ câu cá tới, mặc cả giá xong mua lại, đảm bảo no bụng.
Nghiêm Ngọc Thành đi chiếc xe số một của tỉnh ủy tới, cảnh vệ Tiểu Hoàng kiêm nhiệm lái xe, vốn trong xe có mang ô, nhưng không dùng tới, Liễu bí thư tới cửa hiệu gần đó thuê hai hai cái, còn kiếm mấy cái ghế dựa, Nghiêm Ngọc Thành nằm thoải mái câu cá, rất là khoan khoái.
Câu cá được hay không không phải là vấn đề, Nghiêm đại bí thư chỉ đi thư giản, thả lỏng một chút thôi, vì Đổng lão qua đời mà dẫn tới cuộc đấu tranh cao tầng kia còn xa mới kết thúc, cho dù nhà họ Cao liên hợp với một hệ phái khác, hạ được một vị quan lớn chấp chính thủ đô, nhưng thực tế chưa kiếm được bao nhiêu lợi thế, chính cục ở thủ đô vấn nằm chắc trong tay hệ phái của Nghiêm Ngọc Thành, còn Cao bộ trưởng bị ảnh hưởng tới hướng đi bên ngoài.
Kết quả này không phải là điều nhà họ Cao muốn thấy.
Nên hiện giờ sóng yên gió lặng, chỉ là đợi thời cơ mới xuất hiện.
Nghiêm Ngọc Thành nhìn qua thì rất ung dung, thực sự cả hệ phái đều đang sẵn sàng đón địch, tiếp chiêu bất kỳ lúc nào, đương nhiên, nếu như có thời cơ thích hợp cũng sẽ không ngại chủ động xuất kích.