Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 712: Trên có chính sách, dưới có đối sách



Liễu Tuấn chọn địa điểm không tệ, đó là một khúc quanh chảy vào hỗ chứa nước, nơi như vậy thường có khá nhiều thức ăn lắng đọng, hơn nữa có nước chảy vào, lượng không khí trong nước rất sung túc, rất có sức hấp dẫn với cá.

Liễu Tuấn mua một gói mồi nhử to từ cửa hàng gần đó, rải vào trong nước, không bao lâu sau đã thấy hiệu quả, trong nước bứt đầu có động tĩnh.

Nghiêm Phi vội cầm lấy cần câu.

Liễu Tuấn nói nhỏ:
- Đứng vội, cá còn chưa ăn, đợi chút nữa đi.

- Ừ.
Phi Phi tựa vào vai y, hai tay cầm cần câu, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào phao câu.

Liễu Tuấn khẽ lắc đầu.

Y làm cho tiểu bảo bối khẩn trương tới thế kia.

- Kéo!
Khi phao câu lần thứ ba chìm xuống, Liễu Tuấn quát khẽ một tiếng.

Phi Phi vội giật cần câu, một con cá diếc to bằng ba đột ngót tay, bay lên lắc mình trên mặt nước.

- Tiểu Tuấn, con cá này lớn quá.
Nghiêm Phi vui sướng vô cùng.

Liễu Tuấn gật đầu tán đồng.
- Cá diếc thế này là khá lớn rồi.

Y thích câu những con cá ăn tạp ví dụ như cá chép hay cá trắm cá diếc, không thích câu cá trắm cỏ lắm, hơn nữa câu cá trắm trong hồ chưa nước thu hoạch không được tốt lắm.

Ước chừng nửa tiếng đồng hồ bên phía Liễu Tuấn đã câu được ba con cá rồi, trong đó có một con cá quả chừng bảy tám lạng, xem như thu hoạch phong phú.

Bên phía Nghiêm đại bí thư thì chẳng có chút thu hoạch nào, mặc dù cũng có một vài lần giật cần, nhưng móc cầu đều trống trơn.

- Lão ba, câu ở đó hơi xa một chút, nơi đó nước sâu mồi không tới được đáy, hơn nữa cách khúc quanh hơi xa, cá ít lắm.

Liễu nha nội nhìn không nỡ, liền có lòng tốt nhắc nhở, không ngờ Nghiêm đại bí thư "hừm" một tiếng, vẫn thong thả lắm mồi, rồi quăng pháo câu đi thật xa, không chịu tiếp thụ ý kiến chút nào.

Nghiêm Phi thè lưỡi làm mặt quỷ trêu Liễu Tuấn.

Nghiêm đại bí thư chấp chính vô cùng khéo léo, biết thuận theo xu thế, nhưng ở chuyện nhỏ nhặt thế này thì cố chấp vô cùng, Liễu Tuấn càng nhắc nhở, ông càng khịt mũi ngó lơ.

Lại thêm nửa tiếng nữa, bên phía Liễu Tuấn câu thêm được một con cá diếc, bên phía Nghiêm Ngọc Thành vẫn chẳng thu hoạch gì.

Liễu Tuấn thực không nhìn nổi nữa, đi tới bên đó, mặc kệ ba bảy hai mươi một cầm cần câu lên, thay mồi mới, rồi khẽ lắc cổ tay, lưỡi câu bay một vòng tuyệt đẹp trên không, rơi xuống trung tâm khúc quanh, sau đó lại cố định cần câu, không nhìn Nghiêm Ngọc Thành một cái, đi thẳng về chỗ ngồi của mình, hai tay ôm đầu ngả xuống ghế tựa.

Khuôn mặt Nghiêm Ngọc Thành vẫn không chút biến động, cũng chẳng thèm liếc anh con rể lấy một cái, có điều cũng không nhấc cần câu lên, cứ để nó ở nơi đó.

Sự thực minh, trình độ của Liễu bí thư hơn hẳn Nghiêm đại bí thư, không bao lâu sau phao đã có động tĩnh, Nghiêm Ngọc Thành giật cần câu, quả nhiên câu được một con cá chép.

- Oa, lão ba lợi hại quá.
Nghiêm Phi chạy nhanh tới, gỡ con cá chép từ lưới câu ra, cười khúc khích rồi chạy về bên phía Liễu Tuấn, thả con cá vào xô.

Nghiêm đại bí thư uất lắm, làu bàu:
- Rõ ràng là mình câu được cơ mà.

Nghiêm Phi chỉ lo lấy cá, chẳng hề để ý tới cha già bất mãn, còn Liễu nha nội luyện tập nội công có thành quả, tai thính mắt sáng, nghe hết sức rõ ràng, vội quay ngay đầu đi, khó khăn lắm mới nhịn cười được.

Đôi khi Nghiêm Ngọc Thành giống như một đứa bé, rất thú vị.

Lúc này du khách tới câu cá bắt đầu nhiều lên, một số người còn còn cách chỗ Liễu Tuấn không xa.

- Tiểu Tuấn, anh đói chưa?
Nghiêm Phi tâm tình rất tốt, chạy đi chạy lại, thi thoảng lại ngó vào xô nhìn cá trong đó, rồi quay lại hỏi Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Y sinh hoạt rất quy luật, hiện giờ còn chưa tới giờ ăn, bụng kỳ thực chưa thấy đói, nhưng Nghiêm Phi hỏi như thế là muốn nướng cá để chơi rồi, tất nhiên sẽ không làm hỏng hứng thú của cô.

Nghiêm Phi liền xách xô cá, chạy tới sạp nướng cá.

Liễu Tuấn nhắc cô một câu:
- Em nướng cá quả ấy nhé, thịt mềm ngọt ngon hơn.

- Ừ, em biết rồi.
Nghiêm Phi ở bên kia đáp lời, giọng nói trong trẻo quyến rũ, hấp dẫn vô cùng, Liễu nha nội không khỏi nổi cơn "háo sắc".

Nghe thấy âm thanh này, không chỉ có mỗi Liễu nha nội nảy lòng háo sắc, mà có liền mấy ánh mắt mắt đồng loạt hướng về phía Nghiêm Phi.

- Thật xinh đẹp.
Một nam nhân ngồi cách Liễu Tuấn không xa thốt lên, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lên trên thân thể lả lướt của Nghiêm Phi, mỗi lần cùng Nghiêm Phi và Xảo Nhi ra ngoài, đều không tránh được thu hoạch không ít ánh mắt như thế, cho dù Liễu nha nội trong lòng khó chịu, nhưng chẳng thề vì người ta nhìn mấy cái mà tới gây sự, nên có khó chịu thể nào cũng chỉ đành nhịn.

Người kia ngắm Nghiêm Phi một hồi, cuối cùng cũng thu ánh mắt lại, liếc qua bên Liễu Tuấn một cái, rồi lập tức quay sang câu cá.
- Này chú em, chuyện lần trước tôi nói với cậu như thế nào rồi.

Tiếng tán gẫu từ bên kia truyền tới.

- Khá khó đấy.
Người vừa hau háu nhìn Nghiêm Phi kia nói, vẻ bắt bí trong lời nói khá rõ.

Bên đó có hai nam nhân, người bắt bí kia khá trẻ chừng ba mươi tuổi, trông khá chỉnh chu, nhưng hai con mắt cứ đảo đi đảo lại, chẳng chịu đứng yên một chỗ.

Căn cứ vào kinh nghiêm "xem tướng" của Liễu Tuấn, loại ngưòi này thường khá giảo hoạt, toan tính, không phải là chính nhân quân tử.

Người hỏi chừng ba lăm tuổi, người không tráng kiện mấy, da dẻ lại khá đen.

- Có gì mà khó làm? Quỹ tài chính không phải do cậu quản sao? Chỗ cậu lắm tiền như thế, cho vay hai va chục vạn chỉ là chuyện vặt.
Người mặt đen đó cũng biết là mình đang bị bắt bí, nên phản bác lại.

- Hai ba chục vạn chỉ là chuyện vặt? Hừ, Khổng bí thư đúng là đứng nói chuyện không biết mỏi, số tiền này là để hỗ trợ nông nghiệp, không phải cứ muốn vay là vay được.
Người kia khó chịu đáp.

Liễu Tuấn tức thì chú ý.

Vì nội dung hai người đó bàn luận làm y thấy hứng thú.

Cái gọi là quỹ nông nghiệp là do sau khi Lục Hương Mai nhậm chức huyện trưởng làm ra, mang tính chất quỹ hỗ trợ.

Liễu Tuấn từ khi tới huyện Ninh Bắc ra sức phát triển xí nghiệp nông thôn, đặc biệt khi làm huyện trưởng càng đẩy mạnh tiến độ, thức thì làm các xí nghiệp nông thôn phát triển vùn vụt.

Theo tư liệu thống kê cho thấy, hai năm qua số xí nghiệp nông thôn huyện Ninh Bắc mới tăng thêm hơn một trăm cái, chiếm 60% số xí nghiệp đăng ký ở huyện, cung cấp rất nhiều cơ hội việc làm, thành một nguồn thuế chủ lực mới.

Giống như điều Liễu Tuấn và Tào Xuân Thu lo lắng trước đó, trình độ tổng thế các xí nghiệp nông thôn này không cao, bố cục phân tán, quy mô nhỏ, sản phẩm cấp thấp, ý thức thương hiệu hời hợt, "nhà nhà mở xưởng" là phác hóa chân thực xí nghiệp nông thôn, đối diện với thị trường cạnh tranh ngày càng kịch liệt khó tránh khỏi rơi xuống thế kém, gặp phải nhiều vấn đề khó khăn sinh tồn và phát triển, trong đó quan trọng nhất là thiếu vốn dự phòng.

Hai năm qua vì quốc gia đầu tư cơ sở quá nóng, Hồng lão tổng thông qua ngân hàng TW tiến hành ổn định vĩ mô, thắt chặt ngân sách, xí nghiệp lớn quốc hữu chính quy vay vốn còn khó khăn trùng trùng, xí nghiệp nông thôn càng chẳng cần mơ đến.

Lục Hương Mai rất đau đầu về chuyện này, liền tham khảo cách làm một số khu giàu có làm ra cái gọi là quỹ hợp tác hỗ trợ nông nghiệp.

Nói đơn giản là thu thập tài chính trong dân, dùng để hỗ trợ sự phát triển xí nghiệp nông thôn.

Vào thời đó mà nói, đây là một tư duy mới, một số vùng giàu cóa tiền hành thí điểm, vận hành rất tốt, đúng là cấp cho xí nghiệp nông thôn thiếu vốn có động lực mới.

Chuyện này sau khi bàn bạc trên cuộc họp văn phòng huyện trưởng, Lục Hương Mai đã trao đổi với Liễu Tuấn.

Thái độ của Liễu Tuấn tương đối thận trọng.

Có điều thái độ của Lục Hương Mai rất kiên quyết, hơn nữa còn lấy ra phương án thao tác cụ thể, nên cũng đồng ý cho cô ta thủ một chút, nhưng nhắc nhở Lục Hương Mai phải tăng cường giám sát tài chính lưu động, không để cho những kẻ bất chính lợi dụng.

Quỹ lấy tên là hợp tác hỗ trợ nông nghiệp nên dưới sự quản lý của cục nông nghiệp huyện.

Khổng bí thư nói:
- Chú Bình, cậu không cần dấu tôi, kệ nó là quỹ gì, chỉ cần cục trưởng cục nông nghiệp các cậu gật đầu một cái là vay được ngay sao? Vay vốn ở chỗ các cậu đâu chỉ có mỗi trấn Kim Hoa chúng tôi?

Trấn Kim Hoa?

Liễu Tuấn nhớ trấn Kim Hoa có một phó bí thư họ Khổng, có điều chưa gặp qua, xem ra là vị trước mặt rồi. Người đứng đầu xã thị trấn và đơn vị trực thuộc huyện Liễu Tuấn đều gặp cả, nhưng cấp phó thì quá nhiều, nên không phải ai cũng may mắn được gặp Liễu bí thư.

- Khổng bí thư, không thể nói như vậy được, người ta vay để phát triển xí nghiệp, các vị thì e đâu phải thế? Dự toán vượt kế hoạch, không vượt được cửa ải thẩm định kiểm toán, liền lấy tiền của chúng tôi ra ứng phó hả?

"Chú Bình" quả nhiên là nhân vật lợi hại, không hề khách khí vạch trần "mưu đồ" Khổng bí thư.

- Hà hà, chú Bình, mọi người đều hiểu cả, cần gì phải nói rõ ra như thế? Biết trong lòng là được rồi, ài, đều tại cái tên thiếu gia hoàn khố Liễu Tuấn kia, đúng là đứng nói chuyện không biết mỏi, một phát cắt ngay nửa dự toán kinh phí, y chẳng sợ không có tiền tiêu, cứ ấn đầu cán bộ cơ sở chúng ta ra hành, mọi người uất ức khỏi phải nói, chẳng bẳng được hai năm trước, giờ ngay cả ra ngoài ăn bữa cơm cũng phải cân nhắc.
Khổng bí thư không ngờ cái tên "thiếu gia hoàn khố" kia đang ở cách mình không tới mười mét.

Có điều Liễu bí thư hiện giờ không tính toán với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.