Nghiêm Ngọc Thành mặt đầy tiếu ý nhìn tôi chằm chằm, cứ như tôi là con hắn vậy.
Hắn vừa về từ cuộc họp khu vực, mông còn chưa ngồi ấm, Đường Hải Thiên, lão ba, cùng Ngụy Ngọc Hoa đã chạy ngay đến phòng làm việc của hắn bàn việc. Nghiêm Ngọc Thành suy nghĩ, hướng đi mới này, cần mau chóng thử nghiệm. Vừa nghe đã hấp dẫn, khiến hắn ngay lập tức muốn gọi tôi đến.
Vừa vặn chiều nay Chu tiên sinh muốn kiểm tra tiếng Nga của tôi, tôi ngay cả cửa hàng sửa chữa cũng chưa đi qua, ăn xong bữa sáng, vội vã lôi quyển 《 Chiến tranh và hoà bình 》ở lầu dưới gắng công đọc hết, thì hắn cho gọi tôi đến.
Nhạc phụ tương lai cho gọi, đó là chuyện không thể chống cự, không làm gì được thành phải gấp sách lại, chậm rãi đến phòng chủ nhiệm huyện ủy.
"Cháu hay nói bậy, một đứa trẻ mà thôi, nói ra chưa chắc đã là đúng, bác Nghiêm không được mắng cháu nha."
Tôi nhún nhún vai nói, ra vẻ đáng thương, thực sự vài chuyện kia tôi chưa từng làm qua, có thể thành công hay không cũng không rõ, nếu hao tiền tốn của mà không được kết quả gì, sợ là bị họ mắng.
Tài chính huyện Hướng Dương thực sự là không thể trải qua thất bại.
Nghiêm Ngọc Thành chỉ vào mũi tôi cười mắng: "Cháu cũng biết cháu là một đứa nhỏ sao? Dám nói bậy trước mặt ba vị trưởng bối?"
Tôi mếu máo, coi như trả lời hắn.
"Nghiêm chủ nhiệm, tôi mới gọi điện cho chuyên gia ở viện nông học của tỉnh, bọn họ nói lí thuyết hoàn toàn không sai, chi tiết cụ thể phải xem thực nghiệm mới biết được."
Đường Hải Thiên hưng phấn nói.
Chỉ cần xem chuyên gia nói lí thuyết có được không, việc này có thêm phần thành công.
"Hay là Hải Thiên anh đi tỉnh một chuyến, mời chuyên gia về huyện chỉ đạo, sắp tới là mùa đông, càng làm sớm càng hay."
"Đúng , đúng, tôi cũng có ý này, tôi đi ngay đây..."
Tôi bật cười.
Đương Hải Thiên này, bốn mươi tuổi rồi, tâm tư lại như một đứa trẻ, cũng khó trách vì hắn có lòng nhiệt tâm a.
"Từ từ không vội, còn phải bàn bạc lại."
Nghiêm Ngọc Thành ánh mắt nheo lại, nhìn về phía tôi.
"Tiểu tử gian trá này, còn gì trong bụng mau lôi hết ra?"
Vì vậy tám đọa ánh mắt đều chiếu tới tôi, he he đây là bốn người quyền thế nhất huyện Hướng Dương đây, ánh mắt thật sắc bén. Đổi là một người nhát gan, đã sớm đái ra quần, chân run rẩy.
Đối với việc Nghiêm Ngọc Thành không hề coi tôi là vãn bối khiến tôi có chút bất mãn, giận không dsm nói gì, chỉ có thể vắt óc suy nghĩ, liều mạng bắt ép tế bào não hoạt động, cố gắng dứt khỏi bốn đôi mắt như hổ rình mồi này.
""Ah, rau nhà kính phải chú ý đến nhiệt độ, lá chắn nhựa phải mỏng, nếu nhiệt độ bên ngoài là quá thấp, rau cỏ sẽ đóng băng đến chết ... và ah, còn phải ngăn ngừa sâu bệnh ... còn về việc hầm trú ẩn để trồng nấm, cháu nghĩ rằng vấn đề chính là vi khuẩn và các loài gây hại, cũng như cửa thông gió ... thế thôi, mấy vị chủ nhiệm, các người không thể làm khó một đứa bé chứ, nên tham khảo ý kiến chuyên gia khoa học của Viện Nông nghiệp tỉnh. Thật là, tôi bị các người bóc lột sức lao động a, lại không trả cho một đồng lương, bốn kẻ keo kiệt, rất keo kiệt hơn cả bọn tư bản ... "
Tôi lẩm bẩm, như là mẹ chồng lải nhải con dâu.
Nghe xong một trận, bốn vị chủ nhiệm quay mặt nhìn nhau, đặc biệt là Đường Hải Thiên và Ngụy Ngọc Hoa chưa từng tiếp xúc qua cái gọi là thiên tài, không biết đây là phong cách của bản thiếu gia, nghĩ tiểu gia hỏa này cũng thật quá ngông cuồng a, lại dám nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành và cha mình như vậy
"Dừng dừng dừng, đừng lải nhải nữa, có oán giận cũng không cho cháu tiền lương, việc này dùng tấm lòng là được, bác mời cháu ăn thịt kho tàu... được rồi đến lúc đó Đường Hải Thiên trả tiền, hắn quản lí nông nghiệp cho hắn phụ trách việc thịt thà."
Ngất!
Đừng thấy Nghiêm Ngọc Thành ăn to nói lớn, nói đến chữ tiền, keo kiệt hơn ai hết, mời thịt kho tàu, lại đẩy cho đồng chí Đường Hải Thiên bỏ tiền túi.
Sau này lấy con gái hắn, cùng lắm là trừ vào tiền cưới hỏi.
Nhớ tới Nghiêm Phỉ, thật có chút nhớ cô bé ngày xưa, ngày cuối tuần, đi qua chơi một chút, miễn cho tình cảm phai nhạt, thời gian này, tiểu nha đầu này chắc rất đáng yêu.
Cũng như Lương Xảo, tuổi nhỏ nhưng có tiềm chất của "kẻ gây họa nhân gian".
"Được, bác Nghiêm nói đấy nhé, đến lúc đó cháu không khách khí, lúc đấy ăn hai suất, một suất bác Đương trả tiền, một suất nữa chính là bác xuất tiền túi."
Tôi ác độc tung ra một câu, cầm lấy " Chiến tranh và hoà bình ", nghênh ngang rời đi.
Trong phòng làm việc, bốn vị chủ nhiệm phá lên cười, khiến vài vị cán bộ trẻ tuổi cũng thập thò xem náo nhiệt, thậm chí có một vị phó chủ nhiệm không kiềm được làm bộ đi vệ sinh dỏng tai lên nghe nghóng.
Thật vất vả mới qua được đợt kiểm tra tiếng Nga của Chu tiên sinh, sau đó không lâu sẽ đến kì thi giữa kì, cái này không cần lo lắng, hai trăm điểm, xếp thứ nhất. Thầy giáo luôn nhìn tôi với ánh mắt như là yêu quái, còn một số lời đồn cho rằng tôi đút lót thầy giáo, còn nói vì tôi là con chủ nhiệm, nên mới luôn có thành tích như thế.
Lời đồn này tự nhiên là không ai nói với tôi, mà do Nghiêm Phỉ nói.
Ngày công bố kết quả thi, trung hợp là ngày cuối tuần, tôi cùng chị ba đi chơi một buổi chiều, nghe được vài chuyện tiểu nhân đồn đại, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Tôi chọn một chỗ phong thủy hữu tình, bề ngoài giống như chỗ hẹn hò nam nữ (có một chút thôi, đừng nghĩ xa hơn)
Tôi cười lắc đầu, học bậc tiểu học chẳng lẽ có thể xảy ra chuyện như vậy, có kẻ ngốc nào tin chứ. Huống hồ lời đồn này vừa nghĩ cũng biết là kẻ kém thông minh nghĩ ra, thi giữa kì, bài thi được chấm thống nhất, phê sửa điểm cũng phải thông qua hội đồng, một thầy giáo căn bản không thể một tay che trời.
"He he, nếu thật muốn vuốt mông ngựa, sao thầy giáo không cho cậu hai trăm điểm, cha cậu là chủ nhiệm cơ mà?"
Nghiêm Phỉ chớp chớp đôi mắt to, trầm tư, bộ dáng khả ái đến cực điểm, như vậy không hợp logic lắm, tiểu nha đầu này nếu không lầm chắc chắn không đến nửa phút sẽ gật đầu.
Quả nhiên vừa xinh vừa ngốc!
Chị ba nhăn mặt: "Đừng nghe bọn họ nói lung tung, bọn họ là ghen ghét Tiểu Tuấn nhà ta."
Ở nhà chị ba có chút hay đùa giỡn, nhưng gặp loại chuyện này luôn phải trái rõ ràng, không chút do dự đứng về phe em trai.
Nghiêm Phỉ lập tức gật đầu tán thành: "Đúng vật, Tiểu Tuấn thực sự lợi hại."
Thích!
Tôi lâng lâng bay bổng!
Thừa lúc chị ba không chú ý, nhẹ nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Phỉ, cô bé e thẹn liếc mắt nhìn tôi, đôi mắt long lanh, đáng yêu hơn bao giờ hết.
Tôi vừa lòng, xướng lên một khúc ca, giai điệu giống bài tự do bay lượn.
Nghiêm Phỉ và chị ba đều nhăn mặt, kêu tôi hát khó nghe.
Lần này đả kích đúng là không nhỏ, cần phải biết kiếp trước bản thiếu gia đoạt giải trong cuộc thi hát karaoke toàn nhà máy!
"Nhìn kia, anh."
Nghiêm Phỉ bỗng nhiên chỉ tay về phía một đám người, cũng không chờ tôi lên tiếng lập tức la lên.
Theo tay nàng chỉ, quả nhiên thấy Nghiêm Minh cùng mấy tên du thủ du thực còn mấy cô bé mười bảy mười tám đứng một chỗ.
Nghiêm Minh nghe thấy tiếng gọi, quay đầu, thấy mấy người chúng tôi, nhất thời xấu hổ, hắn sắp thi đại học, hôm nay là cuối tuần đáng lẽ phải ở chỗ học thêm mới đúng, mà hắn lại đi chơi với bạn, bề ngoài giống như học sinh, nhưng toàn là kẻ du thủ du thực.
Nghiêm Minh nói với bạn vài câu, đi đến nơi, gật đầu với tôi và chị ba, nói: "Phỉ phỉ, chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì, thấy anh thì gọi a." Nghiêm Phỉ chớp đôi mắt to, vô tư nói.
"Không có việc gì vậy về nhà sớm đi, anh với mấy người bạn học còn đi chơi một lát nữa."
Nghiêm Minh gãi đầu, bỏ lại một câu giải thích, cứ như ba chúng tôi là đám trẻ ranh, dễ lừa gạt vậy. Kỳ thực hắn không cần làm thế, chí ít tôi sẽ không nói cho Nghiêm Ngọc Thành, tuổi này là thích bay nhảy... nếu càng cấm có khi còn tồi tệ hơn.
Chỉ cần không vui chơi quá mức, Nghiêm Ngọc Thành sẽ chuẩn bị cho hắn một con đường lớn để đi a.
Nghiêm Minh nói xong không biết vô tình hay không mà liếc mắt nhìn tôi, Nghiêm Ngọc Thành hay ca ngợi tôi ở nhà, khiến hắn có cảm giác tôi không phải đứa trẻ bình thường.
Tôi gật đầu lễ phép: "Anh Nghiêm Minh."
Nghiêm Minh nở nụ cười, chút lễ phép của tôi làm hắn thỏa mãn.
"Tiểu Tuấn, em đưa Phỉ Phỉ về nhà đi, trời sắp tối rồi, qua đường phải cẩn thận."
Nghiêm Minh nói câu này, khiến tôi thêm vài phần hảo cảm, ít nhất hắn cũng quan tâm đến em gái.
Về đến nhà, lại thấy mẹ đang mắng chị cả, chị hai, vốn tôi còn tưởng mẹ trách cứ hai chị vì để cho tôi và chị ba ra ngoài chơi, nghe xong mới biết không phải như vậy.
Thì ra là chị cả, chị hai trong kì thi thành tích không cao, nhất là chị cả, lớp học có 30 người, miễn cưỡng đứng giữa lớp. Hiển nhiên sang năm thi đại học, thành tích kém cỏi này không thể thỏa mãn cha mẹ. Về phần chị hai, cũng bị vạ lây, thành tích từ trước đến giờ vẫn không tốt lắm, mẹ thấy nhưng không trách, chỉ quan trọng thi đại học, thấy chị cả như vậy, mẹ không thể bỏ qua.
Thấy chị cả nước mắt giàn dụa, tôi một trận yêu thương, nhịn không được khuyên nhủ: ''Mẹ, mẹ đừng mắng chị cả quá, chị ấy trước đây đều học tốt, lúc trước ở trung học Hồng Kỳ, vẫn theo đúng truyền thống gia đình."
Chỉ cả lau nước mắt, cảm kích nhìn tôi.
Mẹ nghe tôi nói, cũng bớt giận, kiếp trước không được như vậy, đều là cha mẹ quan tâm đến tôi.
"Vậy con nói phải làm sao? Sang năm thi đại học, thành tích thế này sao mà được?"
Đêm đó tôi giở vài chiêu, khiến ba vị phó chủ nhiệm vui vẻ vô cùng, từ hôm sau ngày nào Đường Hải Thiên hầu như cũng đến báo cho cha tôi về chuyện thử nghiệm nhà kính, tự nhiên là lão ba lại hỏi tôi, tôi tự nhiên là khiêm tốn dè dặt, ông liên tục khen tốt, còn giơ ngón tay cái, phía sau ông có chuyên gia nông học tỉnh, tôi một đứa trẻ có thể không giấu dốt sao? Khiến cho Đường Hải Thiên vui hớn hở, ra khỏi cửa chút nữa lạc đường.
Con trai địa vị cao như vậy, mẹ hỏi tôi là đương nhiên.
Cùng cha mẹ phân ưu, chính là chuyện con cái phải làm.
Tôi suy nghĩ một chút nói: "Chị cả, hiện tại yếu nhất môn gì?"
"Văn, toán, tiếng anh"
Tôi vừa nghe đầu đã to ra, yếu gì mà những ba môn.
"Văn chỉ yếu là viết không hay, tri thức cơ bản đều tốt."
Chị cả thấy bản thân thật không có ý tứ, liền bỏ thêm một câu.
"Viết văn?"
Tôi trong đầu chợt lóe, nhớ tới một người, dùng ngón tay để nghĩ cũng biể tôi nói là Giang Hữu Tín, nhắc tới ba môn kia, tôi cũng có thể giúp chỉ cả một môn, toán học khá lâu, bất quá tôi học chính là khoa học kĩ thuật, còn nhớ một chút. Tiếng anh tôi được Chu tiên sinh dạy hai năm,. không dám nói giỏi, nhưng phóng nhã nhìn khắp học sinh toàn huyện, chính là vô địch. Chỉ là tuổi tôi nhỏ, trước mặt chị cả khồng có uy tín, do tôi dạy kèm, hiệu quả có thể đoán ra.
Hiện tại đã có Giang Hữu Tín một thầy giáo dạy đại học chính cống, sao không lợi dụng một chút? Vừa lúc tác hợp cho hắn với chị cả.
Thấy tôi cười trộm, mẹ cốc đầu tôi một cái.
"Tiểu Tuấn, cười cái gì? Có gì buồn cười?"
Tôi xoa đầu. cười nói :"Mẹ, chúng ta tìm một gia sư cho chị cả được không?"
"Gia sư? Tìm đâu ra? Thuê không ít tiền a?"
Mẹ và Nghiêm Ngọc Thành như là cùng một thầy dạy, nói đến tiền, liền tức khắc e dè, cũng khó trách, tuy nói có thêm 30 nguyên tôi góp vào, cũng chỉ là giảm chút ít, so với gia đình bậc trung còn kém xa.
Tâm nguyện lớn nhất của mẹ là trong năm nay đổi hết đồ dùng trong nhà, phòng khách bàn ghế đã cũ, mỗi lần khách tới sắc mặt mẹ lại buồn, nếu không có tôi đưa tiền sửa TV về, miễn cưỡng có thể sửa lại bề ngoài, có khi cứ đến tối mẹ liền khóa cửa, không cho ai vào chơi.
"He he, thầy giáo này không cần tiền."
Tôi con mắt đảo tới đảo lui trên người chị cả, lộ vẻ xấu xa.
Mẹ sao nghĩ được tôi đổi nghề làm bà mối? Nghe thấy chuyện tốt như vậy, lập tức vui vẻ hỏi: "Là ai? A, tiểu Tuấn mau nói, là ai?"
"Bí thư của cha Giang Hữu Tín, trước đây là thầy giáo trường đại học Thạch Mã, là bạn học của cha, lúc còn học cũng rất giỏi, để hắn dạy kèm buổi tối cho chị cả, quá hợp không phải sao?"
Mẹ vỗ tay vài cái, vui vẻ nói: "Đúng vậy, mẹ sao lại không nghĩ tới chứ?" nói xong liền bất chấp tất cả ôm tôi vào lòng.
"Phì" một tiếng chị cả đang khóc phải mỉm cười, thoát nạn mới là trên hết, nhưng nàng không biết, em trai nhỏ đang quan tâm đến đại sự cả đời của chị mình.
"Ách, mời Giang bí thư tốt thì tốt, chỉ sợ cha con không đồng ý. Ông ấy luôn nói cái gì công tư phân minh..."
Mẹ vừa nói vừa bĩu môi, tôi thấy lão ba nói vậy cũng có chút bất mãn.
"He he, có gì phải lo? Cha trước đây cũng là thầy giáo, thầy giáo chức trách là dạy học, chúng ta giúp huyện Hướng Dương bồi dưỡng ra một sinh viên, cha là phó chủ nhiệm phải vui vẻ mới đúng."
Bản thiếu gia thật sự là thần, buổi tối mẹ đem lí do này nói cho lão ba, khiến lão ba không nói hai lời đồng ý ngay.
"Ừm, Tiểu Giang không tồi, có trình độ, trầm ổn, dạy kèm cho Hoa Tử cũng được."
Về phần Giang Hữu Tín, trước đó không lâu vẫn nói chưa có cơ hội báo đáp lão ba, sao có thể từ chối? Hơn nữa chuyện lãnh đạo nhờ, chả lẽ không muốn lấy cảm tình của cấp trên.
Hắc hắc, anh rể, cơ hội là tôi tạo cho anh, có thể nắm lấy hay không là tùy vào biểu hiện của anh.