Liễu Tuấn đột nhiên rời đi làm Cốc Tòng Chính rất mất mặt, Tiểu Liễu hoàn toàn không để một phó thị trưởng vào trong mắt.
Thấy tình thế này, người trong phòng câm như hến, sợ Cốc phó thị trưởng không chịu nổi, lấy bọn họ ra chút giận, đúng là tai bay vạ gió.
Chu Dược Phi nhìn Cốc Tòng Chính.
Lão ta liền từ trong phẫn nộ khôi phục lại bình tĩnh, cười nói: - Người làm lãnh đạo ai chẳng kiêu một chút chứ? Mau đưa người ta về đi.
- À, vâng vâng. Chu Dược Phi như tỉnh giấc mộng, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng bao.
- Liễu bí thư... Liễu bí thư... Chu Dược Phi rảo bước đuổi theo Liễu Tuấn đang thong thả đi phía trước, mặt tươi cười.
Liễu Tuấn chỉ gật đầu với ông ta, không nói một lời.
Chu Phi Dược thấy y tâm tình không tốt, cũng không dám nói gì, ra khỏi hộp đêm lái xe đưa Liễu Tuấn về nơi chiêu đãi, nói một câu: - Liễu bí thư nghỉ ngơi cho khỏe.
Sau đó cáo từ.
Hiện giờ hơn tám giờ, chưa tới chín giờ, Liễu Tuấn mặc dù thường ngày có thói quen ngủ sớm, nhưng hiện tại vẫn chưa tới giờ ngủ, liền tắm nước nóng, thay một bộ áo ngủ thoải mái, ngồi trên ghế sô pha mở (tư trì thông giám) ra đọc. *** Cuốn biên niên sử của TQ.
Nhưng còn chưa đọc hết được một trang, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Liễu Tuấn hỏi: - Vị nào đó?
- Tôi... Ngoài cửa truyền tới giọng thấp thỏm của Tiểu Ngả.
Liễu Tuấn cau mày.
- ... Còn cả Tiểu An nữa... Tiểu Ngả lại nói thêm, giọng bất giác hơi run lên.
Liễu Tuấn nghĩ một chút rồi mở cửa phòng.
Quả nhiên Tiểu Ngả và Tiểu An đang khép nép đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy Liễu Tuấn liền cúi đầu xuống.
- Hai cô vào đi! Liễu Tuấn bình thản nói, ngồi trở lại ghế sô pha.
Tiểu Ngả và Tiểu An nhìn nhau một cái, chầm chậm đi vào phòng, cúi đầu đứng trước mặt Liễu Tuấn, vẫn cái vẻ rụt rè bất an, có điều hai người ăn mặc hơi cổ quái, đều khoác áo choàng, dưới áo choàng là hai cặp đùi săn chắc, hình như đều mang tất khá mỏng.
Liễu Tuấn cười: - Tiểu Ngả, phiền các cô tự rót nước nhé!
- Dạ... Chúng... Chúng tôi không khát. Tiểu Ngả rất căng thẳng.
Liễu Tuấn cười ôn hòa: - Ngồi đi, tôi đâu có phải là hổ, không cần phải khẩn trương như vậy.
Hai cô gái lại nhìn nhau, ngồi xuống cùng một chiếc ghế đơn.
Liễu Tuấn hỏi: - Hai cô tới có chuyện gì không?
- Không, không có chuyện gì cả... Tiểu Ngả cuống quít xua tay.
- Là...là giám đốc Chu bảo chúng tôi đến. Lần này là Tiểu An lên tiếng.
Liễu Tuấn gật đầu, lòng đã hiểu chuyện gì rồi, cười nói: - Ha ha, Chu giám đốc đúng là biết quan tâm tới người khác. Trong phòng liền xuất hiện sự im lặng ngắn ngủi, Liễu Tuấn không nói, Tiểu Ngả và Tiểu An không dám lên tiếng.
Lát sau, Tiểu Ngả lấy can đảm nói: - Liễu bí thư, bọn họ nói anh là tổng giám đốc mới tới của nhà máy, có đúng không?
Hỏi xong câu này Tiểu Ngả tức thì hối hận.
Nói thể chẳng phải ngốc sao? Liễu Tuấn nếu không phải có lai lịch lớn, con lợn họ Cốc kia sao có thể khách khí với y như vậy? Lão Chu sao có thể bảo cô và Tiểu An đem hàng tới tận cửa?
Phải nói hai ngày trước bất ngờ được kết bạn với Liễu Tuấn, trong lòng Tiểu Ngả khơi lên chút xao xuyến, cô cũng tự biết với thân phận "gái phục vụ" của mình, tuyệt đối không thể cùng Liễu Tuấn phát sinh chuyện gì, nhưng dù sao Tiểu Ngả tuổi chưa nhiều, trong lòng vẫn còn sót lại một chút thiếu nữ hoài xuân.
Không thể có quan hệ thật thân thiết với anh chàng đẹp trai mới tới này, thì làm bạn bè cũng không tệ.
Nhưng đột nhiên anh chàng đẹp trai từ "nhân viên văn phòng" biến thành tổng giám đốc quyết định vận mệnh mấy ngàn người trong công ty Trường Phong, Tiểu Ngả choáng váng.
Coi mình làm những chuyện ngu xuẩn gì kìa.
Nếu như làm Liễu Tuấn tức giận, y chỉ cần nói với Chu Phi Dược mấy câu, mình sẽ lĩnh đủ.
Có điều trong con mắt Chu Dược Phi lại hoàn toàn khác hẳn, Tiểu Liễu nếu như vừa tới đã dính lấy cùng Tiểu Ngả, thì giữa nam nữ trẻ tuổi còn có chuyện quái gì được nữa chứ?
Bởi thế khi Liễu Tuất "phất tay bỏ đi", Chu Dược Phi khẩn trưởng vô cùng, liền thương lượng với Cốc Tòng Chính, liền dùng ra chiêu này.
Liễu Tuấn chẳng có ấn tượng xấu nào với Tiểu Ngả và Tiểu An, tuy nghề nghiệp của các cô không tốt, nhưng xã hội này phức tạp như vậy, nhiều lúc không thể chỉ biết trách các cô gái không có tự trọng được.
Thành thực mà nói ở cái xã hội vật chật này có mấy không bị đồng tiền mê hoặc và người khác ảnh hưởng?
Liễu Tuấn cười đáp: - Đúng đấy, tôi là giám đốc mới tới, các cô có hoan nghênh không?
Còn về vì sao mà hoan nghênh sợ rằng cô cũng chẳng nói ra được nguyên nhân, đối với các cô gái ở tầng lớp thấp nhất này mà nói, ai làm "đại ca" của nhà máy cũng không sao, vì các cô kiếm cơm ở hộp đêm Dạ Đế cơ mà.
Nếu như cha mẹ người thân không phải đều đang làm việc ở nhà máy, phải cầu tới Chu Phi Dược, cô đã sớm đi nơi khác rồi.
Có ai muốn bị người quen rỉa rói đằng sau lưng chứ?
- Liễu bí thư, anh bao nhiêu tuổi rồi? Thấy Liễu Tuấn sắc mặt ôn hòa, Tiểu Ngả lại lớn gan thêm mấy phần, hỏi thăm dò. Cô rất tò mò với vấn đề này, trẻ như vậy mà làm được tổng giám đốc, thực sự là vượt quá nhận thức trước kia của cô.
Liễu Tuấn đáp: - Lớn hơn cô mấy tuổi thôi.
Tiểu Ngả nhoẻn miệng cười, đôi mắt kẻ vẽ rất đậm liếc liếc Liễu Tuấn, cắn môi thỏ thẻ: - Liễu bí thư, có phải anh mệt rồi không, hay là chúng tôi xoa bóp cho anh nhé?
Nếu đổi lại là người khác, đâu ra chuyện dài dòng như vậy? Rõ ràng là giao dịch xác thịt, các cô vào phòng một cái là kẻ đó không cẩn nói gì lập tức "tấn công" luôn, đương nhiên cũng có cũng có một vài anh chàng non tơ, bọn Tiểu Ngả phải chủ động.
Có điều đối diện với nhân vật lớn như Liễu Tuấn, Tiểu Ngả và Tiểu An đều khẩn trương vô cùng, không ai dám lỗ mãng, càng chẳng cần nói tới vừa vào cửa đã cởi quần áo.
Liễu Tuất khoát tay: - Không cần đâu.
- Ồ... Tiểu Ngả gật đầu, Tiểu An trán toát mồ hôi, Chu Phi Dược đã căn dặn các cô, bất kể thế nào cũng phải hầu hạ Liễu bí thư cho thật tốt, nhưng hiện giờ Liễu bí thư thái độ "đao thương bất nhập", nhiệm vụ này khó mà hoàn thành được.
Liễu Tuấn thay đổi đề tài: - Tiểu Ngả, hộp đêm các cô mở bao lâu rồi?
- Chắc ba năm rồi. Tiểu Ngả không dám khẳng định lắm, liền nhìn sang Tiểu An, Tiểu An tuổi lớn hơn cô, vào hộp đêm làm việc cũng lâu hơn, hiểu "lịch sử" hộp đêm hơn.
Tiểu An bổ xung: - Hơn ba năm, sắp bốn năm rồi.
-Ừm! Ban đầu là do Chu Long quản lý à? Liễu Tuấn tiếp tục giống như đang tán gẫu.
- Vâng, mới đầu là do Chu Long quản lý, có điều về sau nghe nói Chu Lệ, chị của Chu Long cũng tham gia cổ phần... Tiểu Ngả tất nhiên không biết Liễu Tuấn hỏi những điều này với mục đích gì, nhưng y hỏi gì cô đáp nấy, hiện giờ xem chừng không thể hoàn thành "nhiệm vụ" Chu Phi Dược giao phó rồi, giả sử có thể ở trong phòng của Liễu Tuấn một hai tiếng mới ra có lẽ có thể lừa gạt được bên kia. Chẳng lẽ Chu Phi Dược lại còn tìm Liễu Tuấn hỏi hay sao? Cho dù Chu Phi Dược có cái gan này, Liễu Tuấn cũng không nói thật với đâu nhỉ?
Liễu Tuấn hỏi: - Chu Lệ là con dâu của Cốc phó thị trưởng phải không?
- Vâng, nghe nói đang làm việc ở cục công nghiệp trên thành phố, trước kia đã tới hộp đêm của chúng tôi, trông rất xinh đẹp. Vừa tán gẫu Tiểu Ngả liền quay trở lại bản ính của cô gái trẻ, bắt đầu "lắm lời", tựa hồ còn sợ Liễu Tuấn không tin lời mình, còn hỏi Tiểu An: - Đúng không Tiểu An?
Tiểu An liền gật đầu.
Tiểu An khá là đầy đặn, nhưng xem ra không lại loại thích nói chuyện lắm.
Con gái của Chu Phi Dược có xinh đẹp hay không Liễu Tuấn chẳng bận tâm.
- Trừ Cốc Tòng Chính ra bình thường còn có những ai tới hộp đêm chơi? Ý tôi là những cán bộ lãnh đạo của khu và của thành phố ấy.
Chị Dung nói Tiểu Ngả là cô gái xinh đẹp nhất của hộp đêm Dạ Đế, lời này có chút thổi phòng, nhưng Tiểu Ngả chắc chắn là phục vụ được ưa chuộng nhất trong hộp đêm, một cô gái như vậy có lẽ được tiếp xúc với nhiều quan viên tới hộp đêm ăn chơi, mượn cô thăm dò mạng lưới quan hệ của Chu Phi Dược cũng tốt.
Không biết y hỏi những chuyện này là có mục đích gì.
Nhưng ánh mắt ôn hòa của Liễu Tuấn làm Tiểu Ngả bất giác sinh ra cảm giác tin tưởng.
- Ừm, cán bộ thành phố thì tôi không biết lắm, nhưng cán bộ khu thì có một người thường xuyên tới chơi, mọi người gọi hắn là Trì bí thư, hình như là bí thư chính pháp gì gì ấy.
Trì Cổ! Trong đầu Liễu Tuấn lập tức hiện lên một khuôn mặt âm trầm.
Liễu Tuấn hỏi: - Vị Trì bí thư có phải giống như Cốc Tòng Chính, rất thích các cô gái hộp đêm các cô không?
Tiểu Ngả bĩu môi nói với vẻ khinh bỉ: - Cán bộ ai chả như thế...
Tiểu Ngả thình lình nhớ ra, nhìn Liễu Tuấn, kinh hãi há hốc mồm.
Câu nói này của mình chẳng phải vơ cả y vào rồi sao?
Liễu Tuấn cười thoải mái: - Không sao, họ là họ, tôi là tôi, hoàn toàn khác nhau.
- Hi hi, anh đúng là khác với mọi người, bao nhiêu cán bộ tới hộp đêm chúng tôi, chỉ có anh là không giống những người đó. Tiểu Ngả thở phào, vội nịnh một cầu, có điều lời này phát ra từ nội tâm, Liễu bí thư chẳng hề tỏ ra háo sắc, tới một câu cợt nhả cũng không nói, trầm ổn khiến người kinh ngạc.
Liễu Tuấn mỉm cười: - Cám ơn các cô, các cô có thể đi rồi.
Tiểu Ngả và Tiểu An đưa mặt nhìn nhau.
- Không sao đâu, nếu như Chu Phi Dược hỏi tới cứ nói là tôi mệt, muốn nghỉ ngơi sớm, ông ta sẽ không làm khó các cô.