Sài Thiệu Cơ nói về Quách bí thư không khách khí gì, nhưng nói về Trương bí thư ngôn từ chú ý hơn, dù sao người ta tuy hưởng chức nhàn, nhưng cấp bậc vẫn còn đó, nói không chừng hai năm sau lại trở mình thì sao.
Quan trường là như thế, chỉ cần không hoàn toàn ngã xuống là có cơ hội Đông Sơn tái khởi, chỉ xem vận may ra sao cùng thủ đoạn vận động có cao minh hay không thôi.
Kỳ thực vị Trương bí thư này chẳng những không biết làm kinh tế, mà phẩm hạnh cũng chả hơn Quách bí thư bao nhiêu! Nhưng quan hệ của hắn mạnh hơn, nên tránh được vào tù.
Nền móng có tốt đến đâu, qua năm năm phá hoại còn lại được gì nữa?
Huống hồ theo Liễu Tuấn biết, khu Trường Hà thành lập chỉ là công trình chính tích vội vàng, con số xí nghiệp trên sổ sách thổi phồng rất nhiều, nói cách khác, nền móng của khu Trường Hà vốn cũng chẳng tốt.
Liễu Tuấn suy nghĩ rồi hỏi: - Nếu như tình hình tài chính đã tới mức này, vậy chi tiêu hàng ngày duy trì như thế nào?
Sài Thiệu Cơ nghi hoặc nhìn y, vị bí thư Tiểu Liễu này giống như hắn, từ chức bí thư huyện ủy điều tới, kinh nghiệm chấp chính một phương không thiệu, sao lại không biết thủ đoạn này.
Đoán chừng là cố ý hỏi để thể hiện quyền uy rồi.
- Không giấu bí thư, trước kia đều đi vay, nói khó nghe một chút chỉ cần kiếm được tiền, thì bất kể số tiền đó ban đầu mục đích để làm gì, cứ phát tiền lương cho cán bộ trước đã.
Cho dù trong lòng nghi hoặc, Sài Thiệu Cơ vẫn đem thủ pháp báo cáo đại khái.
Liễu Tuấn nói: - Vây tiền giật bên nọ đắp bên kia cũng đâu phải là cách.
Sài Thiệu Cơ thoáng hiện vẻ xấu hổ, nói: - Tôi cũng biết đây không phải là cách lâu dài, nhưng lửa cháy ngang mày nên chỉ đành làm thế, nếu tiền lương cán bộ không thể phát đúng thời hạn, sợ rằng công tác bình thường cũng không ai làm.
- Công tác bình thương? Ha ha ha, nếu các cán bộ đều tận tâm tận lực làm công việc trong phận sự thì khu Trường Hà sao có thể tới tình trạng này?
Liễu Tuấn nói vẫn ôn hòa, nhưng mày đã nhướng lên.
Tuy ở huyện Ninh Bắc hắn đẩy mạnh kiến thiết kinh tế, nhưng đa phần tinh lực lại đặt vào việc kiến thiết đội ngũ cán bộ, chính vì không buông lỏng phương diện này mới có thành tựu huy hoàng như ngày hôm nay.
Từ khi tiến vào quan trường, Liễu Tuấn đã hiệu một đao lý, cai quản một địa phương không phải chỉ dựa vào một người mà làm được, mà phải dựa vào cả một đội ngũ có sức chiến đấu lớn.
Sài Thiệu Cơ bị câu nói này của Liễu Tuấn làm hết sức khó chịu, lửa giận trong lòng bất giác bốc lên.
Nhưng hắn từng trải quen trường, công phu dưỡng khí rất kát, nhớ kỹ mục đích bái phỏng Liễu Tuấn ngày hôm nay, nếu như không nhịn cơn giận này, làm quan hệ với Liễu Tuấn đi vào bế tắc thì không có lợi gì cho hắn.
Chưa kể Liễu Tuấn là thân tín tâm phúc của Hà tỉnh trưởng, sau lưng có một tỉnh trưởng và bí thư tỉnh ủy, mà dù Liễu Tuấn là cán bộ thường, vừa mới điều tới, vừa tới nhậm chức y cũng không thể làm quan hệ hai bên căng thẳng, nếu không lãnh đạo cấp trên nhìn vào sẽ nói thế nào?
Người ta vừa mới tới, Sài Thiệu Cơ cậu không chịu phối hợp, lại còn gây chuyện, làm ra vẻ tư cách lão làng hả?
Trước kia Sài Thiệu Cơ làm bí thư huyện ủy, ấn tượng trong mắt lãnh đạo thành phố không tệ, sau khi điều tới khu Trường Hà, cấp bậc tăng lên, nhưng phân lượng trong mắt lãnh đạo thành phố chỉ sợ lại tụt xuống.
Không làm ra thành tích gì ra hồn mà, sốt cả ngay vì kinh phí cơ quan và tiền lương của cán bộ mà sứt đầu mẻ trán.
Lần này Hà Duyên An điều một vị bí thư trẻ từ xa tới, chẳng những khu Trường Hà mất hết thể diện mà ngay cả chính phủ thành phố Ngọc Lan chẳng vẻ vang gì.
Nhưng điều này không có nghĩ rằng Liễu Tuấn được các cán bộ thành phố chấp nhận.
Liễu Tuấn vừa mới tới nhậm chức đã có lời đồn bất hòa cùng người đứng đầu chính phủ, luận ra thì nhất định là Sài Thiệu Cơ không đúng, cấp trên sẽ không vì Sài Thiệu Cơ không phối hợp mà điều Liễu Tuấn đi, chỉ e vì bảo vệ quyền uy của người đứng đầu mà dùng thủ đoạn cứng rắn với hắn.
Vào lúc này Liễu Tuấn lại ở vào vị trí vững trãi, bất kể xảy ra vấn đề gì đều không thể tính vào y, giả sử Sài Thiệu Cơ không kiềm chế được, ngươi ta chỉ cần một câu "chưa quen tình hình", là có thể đem tất cả lỗi lầm đẩy hết lên người Sài Thiệu Cơ.
- Liễu bí thư nói hết sức chính xác, khu Trường Hà hỏng ở phương diện kiến thiết đội ngũ cán bộ. Trong chớp mắt, Sài Thiệu Cơ áp chế lửa giận, làm ra vẻ rất thành khẩn.
Liễu Tuấn mỉm cười.
Sài Thiệu Cơ quả nhiên lõi đời, một câu nói nhẹ nhàng chẳng những thuận theo ý của Liễu Tuấn, mà khéo léo đưa mình ra khỏi phảm vi trách nhiệm, kiết thiết đội ngũ cán bộ là việc của bí thư mà, chẳng liên quan mấy tới lão Sài tôi.
- Vậy đồng chí cho rằng phải dùng biện pháp gì mới xoay chuyển được tình thế hiện nay? Liễu Tuấn sớm đã trấn áp được cơn giận trong lòng, khôi phục giọng nói thong thả.
Sài Thiệu Cơ cũng mỉm cười, nói: - Khu loạn như vậy tôi cũng có trách nhiệm, giờ bí thư tới rồi, chúng tôi đương nhiên đều đợi chỉ thị của bí thư, hi vọng dưới sự lãnh đạo của bí thư, khu Trường Hà sớm ngày thoát khỏi cảnh khó.
Giờ thành trò đá bóng rồi.
Nhận thức của y với Sài Thiệu Cơ lại nhiều thêm vài phần, người này chẳng những rất cẩn thận, ở phương diện dũng khí và cách cục đều thiếu sót, hắn còn cho rằng Liễu Tuấn đang thử hắn.
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà hắn bị điều từ chức bí thư huyện ủy tới khu Trường Hà.
Làm người đứng đầu, có thể thiếu sót gì nhưng không thể thiếu hai thứ quan trọng nhất là dũng khí và cách cục.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Trương bí thư rót đài, tỉnh và thành phố đều không nghĩ tới việc đưa Sài Thiệu Cơ lên.
Liễu Tuấn cười nói: - Đồng chí Thiệu Cơ, tôi vừa mới tới, chưa quen thuộc tình huống trong khu, nói dẫn mọi người thoát khỏi cảnh khó còn quá sớm. Đồng chí Thiệu Cơ đừng che dấu, có biện pháp gì hay đưa ra chúng ta cùng thương lượng để làm.
Sài Thiệu Cơ suy nghĩ rồi cẩn thận nói: - Bí thư, ban quản lý cũng không phải là không có cách, nhưng hành động lớn này phải được đảng ủy phê chuẩn mới được.
Liễu Tuấn nói: - Đồng chí cứ coi vài ngày nữa tôi mới nhập chức, thoải mái nói ra biện pháp của mình đi.
Ý tứ là anh có thể coi như tôi không tồn tại, anh là người quản lý, thì có biện pháp gì hay vượt ải khó không?
Sài Thiệu Cơ thấy Liễu Tuấn ép sát tới, không chịu bỏ qua, biết mình không đưa ra chút gì đó là không đi được, liền nói: - Bí thư, muốn giải quyết khó khăn trước mắt cũng không phải hoàn toàn không có cách, ban quản lý thấy có hai cách đáng để thử.
- Đồng chí cứ nói thẳng đừng ngại.
- Biện pháp thứ nhất chính là bán đấu giá xí nghiệp tập thể và quốc hữu, có một số nợ nần chồng chất, sớm đã đóng cửa rồi, có thể bán đi kiếm một chút tiền, cuối năm sắp tới rồi không thể để dây dưa kéo dài.
Liễu Tuấn cau mày, xem ra đây là ý đồ thực sự của Sài Thiệu Cơ hôm nay tới bái phòng y.
Bán xí nghiệp phá sản, chuyện này từ ở huyện Ninh Bắc chưa điều đi, Liễu Tuấn đã bắt đầu trù tính rồi. Nhưng y nắm rõ tình hình nơi đó có thể quyết định được, còn với khu Trường Hà coi như bị bịt tai che mắt, không thể tùy tiện đồng ý được, nếu không người ta muốn giở trò trong quá trình đó là chuyện dễ nhưu trở bàn tay, đến khi đem bán xí nghiệp không nên bán, cấp trên truy cứu thì bí thư y sẽ phải gánh hết trách nhiệm.
Coi tôi còn trẻ ranh chưa hiểu chuyện gì thật sao?
Liễu Tuấn bỉnh thản hỏi: - Biện pháp thứ hai của đồng chí là gì?
Sài Thiệu Cơ trầm ngâm: - Cách thư hai là chỉ có thể nhờ vào cấp trên thôi, không giấu gì Liễu bí thư, bắt đầu từ đầu năm nay, khu Trường Hà đã chỉ có tiêu ra mà không có kiếm vào, còn cần tỉnh thành trợ cấp. Có điều tài chính bên trên cũng không sung túc, tài chính trợ cấp có hạn, không đủ lấp vào khoảng trống.
- Biên chế nhân viên trong khu vượt mức quy định bao nhiêu? Không đợi cho Sài Thiệu Cơ nói xong, Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.
Sài Thiệu Cơ không ngờ y đột nhiên hỏi như thế, hơi ngẩn ra một chút.
Quá rõ ràng mà, tỉnh thành trợ cấp là dựa theo biên chế tiêu chuẩn, nếu như không đủ, chỉ có thể nói biên chế vượt tiêu chuẩn, có nhiều kẻ không đáng được ăn lương nhà nước cũng chen vào trong cơ quan kiếm chén cơm.
Liễu Tuấn dù vẻ mặt ôn hòa, nhưng ánh mắt trở nên rất nghiêm khắc, làm Sài Thiệu Cơ bất giác bối rồi, lắp bắp nói: - Có vượt quá một chút...
- Một chút là bao nhiêu? Liễu Tuấn hỏi sát không tha.
Sài Thiệu Cơ cười khổ: - Hai trăm phần trăm.
Liễu Tuấn tức thì nhướng mày.
- Hai trăm phần trăm? Có nghĩ là một biên chế có tận ba người làm.
- Đúng thế, đó chỉ là tình hình vượt biệt chế của cơ quản khu ủy, còn cơ quan chức năng, cấp phường và trấn càng nghiêm trọng hơn.
Sài Thiệu Cơ không che dấu gì, vừa nói vừa khẩn trương nhìn Liễu Tuấn.
Mặt Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh, nhưng Sài Thiệu Cơ chú ý thấy, ánh mắt y đã ánh lên ngọn lửa phẫn nộ.
Hồi lâu Liễu Tuấn mới nói: - Được rồi, tạm thời tôi không phát biểu ý kiến gì với loại tinh huống này. Khó khăn tài chính, hi vọng đồng chí Thiệu Cơ nghĩ cách khắc phục, bất kể thế nào, tiền lương của cán bộ phải đảm bảo