Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 755: Tôi rất nhiều tiền



Triệu Ngạn không ngờ Liễu Tuấn lại đích thân tới tận nhà, Triệu Ngạn là cán bộ kỹ thuật tương đối bảo thủ, tuổi tương đương với Chu Phi Dược, có điều thân thể rõ ràng rắn chắc hơn nhiều, người tuy không cao lớn lắm, nhưng rất cường tráng, đầu tóc bắt đầu hói, thêm vào khuôn mặt hồng, cấp cho người ta cảm giác rất hăng hái.

Khi Liễu Tuấn đến thì Triệu Ngạn còn đang ăn cơm, chỉ có hai món căn, và một chai rượu.

Liễu Tuấn không quen thuộc bố cục khu xưởng lắm, mùa đông trời tối sớm, may có Tiểu Vũ chỉ đưởng, không phải quanh co gì. Nhà của Triệu Ngạn ở tầng ba, là gian phòng kiểu cũ xây nhưng năm 80, nhưng không phải kiểu nhà ngang nữa, có ba phòng ở một phòng khách, nhà bếp vệ sinh đầy đủ, vào những năm 80, cũng được coi là thiết kế hiện đại rồi.

Liễu Tuấn một mình đi lên, Tiểu Vũ và Tiết Chương Dịch đợi ở trong xe, y không muốn phải tốt nước bọt giải thích chuyện của Tiểu Vũ cho Triệu Ngạn, đoán chừng việc Tiểu Vũ làm giúp việc cho y, đã truyền khắp nơi rồi, hẳn là lời đồn đại gì cũng có. Nhưng Liễu Tuấn chẳng bận tâm, y biết với vị trí hiện nay, vẫn đề sinh hoạt cá nhân không thể gây ảnh hưởng lớn lắm, càng đi giải thích thì càng bôi càng đen thôi.

Cẩn thận vững vàng và cẩn thận dè dặt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Cận thận dè dặt là cả ngày chỉ lo mình không có nhược điểm bị nắm trong tay kẻ khác, là hạng tuyệt đối không thể thành đạt trên quan trường, người có tài lãnh tụ thực sự hoặc nhân vật lớn đại quyền một phương, sâu bên trong phải có khí khái anh hùng, ngạo thị thiên hạ.

Một phụ nữ trung niên hơn năm mươi mở cửa cho Liễu Tuấn, hẳn là vợ Triệu Ngạn.

- Xin hỏi cậu là...

Người phụ nữ đó không nhận ra Liễu Tuấn, trong nhiệt tình có chút ngạc nhiên, hỏi.

- Có phải chị Trương không? Tôi là Liễu Tuân, là giám đốc mới tới.
Liễu Tuấn mỉm cười đáp.

Tiểu Vũ có nói, vợ Triệu Ngạn họ Trương.

- Giám đốc? Ái chà, là Liễu bí thư, mau mau mời vào. Ông nó, Liễu bí thư Liễu bí thư tới rồi.

Chị Trương vội lên tiếng gọi Triệu Ngạn.

Triệu Ngạn đưa mắt lên nhìn thấy Liễu Tuấn, nhưng không đứng dậy, cứ ngồi đó, mặt cũng chẳng thấy nụ cười, lạnh nhạt nói:
- Liễu bí thư tới rồi, mời qua đây ngồi.

Chị Trương giật mình, không hiểu vì sao ông chồng già có thái độ như thế với giám đốc mới, cho dù chị Trương cũng nhạc nhiên vì tuổi tác của Liễu Tuấn, nhưng cái mũ quan thì không phải là giả, có trẻ hơn nữa thì người ta nắm trong tay con dấu.

- Ông nó.

Chị Trương quay lưng lại Liễu Tuấn, đánh mắt cho Triệu Ngạn.

Triệu Ngạn làm như hoàn toàn không thấy.

Liễu Tuấn cười, biết rằng Triệu Ngạn còn đang tức giận với chuyện cuộc họp sáng nay đây, đối với khốn cảnh trong nhà máy, trong lòng Triệu Ngạn rất lo, từ lâu đã bất mãn rồi, trước kia khi Đàm giám đốc tại nhiệm, Triệu Ngạn không biết đã bao nhiêu lần phản ánh vấn để của nhà máy với sở công nghiệp, câu trả lời có được lần nào cũng chỉ là những lời hình thức, lần tốt nhất là do Lưu sở trưởng đích thân gọi điện thoại cho ông ta, cười ha hả nói sẽ suy nghĩa.

Những năm qua, trong lòng Triệu Ngạn nín nhịn rất nhiều.

Hiện giờ cả một nhà máy lớn phát đạt ngày càng nợ nần chồng chất, Triệu Ngạn làm việc trong công ty Trường Phong mấy chục năm, thực sự đã đem tuổi thanh xuân và sinh mạng của mình đều hiến cho nhà máy, tình cảm sâu sắc thế nào, người khác khó mà lý giải được, đó là tình cảm máu thịt.

Triệu Ngạn vốn hạ quyết tâm, hôm nay trong cuộc họp phải cạch trần hiện trạng nhà máy, không vì điều gì khác, dù chỉ tác dụng cảnh tỉnh cũng tốt, còn về phần người khác cho rằng ông ta muốn vượt mặt Chu Phi Dược, Triệu Ngạn chỉ cười nhạt.

Triệu Ngạn ngứa mắt với Chu Phi Dược, biết rõ Chu Phi Dược mới là con sâu mọt lớn nhất công ty trưởng phong, là đầu sỏ khiến cho công ty đi xuống, nhưng Triệu Ngạn không cho rằng hạ được Chu Phi Dược là công ty Trường Phong có thể cải tử hoàn sinh, so với tiền đồ mấy ngàn công nhân viên, Chu Phi Dược có là cái gì? Những kẻ nghĩ như kia, thực sự xem thường ông ta rồi.

Triệu Ngạn chưa từng bao giờ cho rằng Chu Phi Dược có thể xếp ngang với mình.

Không ngờ tên nhóc con Liễu Tuấn không nể mặt chút nào, không cho ông nói.

Triệu Ngạt khi đó thực sự là tức phát uất, nhưng ông vẫn nhịn, dù sao Tiểu Liễu mới tới, không biết tính cách ra sao, ông ta không sợ đắc tội với lãnh đạo, dù sao bản thân cũng sắp nghỉ hưu, còn sợ chó gì gì! Triệu Ngạn lo là chẳng may chọc giận Liễu Tuấn, đạu kế cứu vớt nhà máy trong bụng mình sẽ tan vỡ.

Người trẻ tuổi rất để ý tới thể diện của mình.

Càng chẳng c nói loại cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, có bối cảnh lớn như Liễu Tuấn.

Trừ sợ "làm hỏng đại kế" nên Triệu Ngạn cố nhịn cơn giận, còn vì lời nói của Liễu Tuấn hai hôm trước của Liễu Tuấn hợp khẩu vị với Triệu Ngạn.

Đương nhiên rất nhiều lãnh đạo nói một đằng làm một néo, có điều Triệu Ngạn vẫn ôm một tia hi vọng, hi vọng lời nói của Liễu Tuấn đi đôi với việc làm. Nếu quả thật như thế, công ty Trường Phong được cứu rồi.

- Liễu bí thư, cậu không uống rượu, nhưng tới nhà thì là khách, thế nào cũng phải uống với lão già này ba chén.
Liễu Tuấn ngồi xuống cạnh bàn ăn, Triệu Ngạn liền cầm bình rượu rót cho y.

Liễu Tuấn cười:
- Uống ba chén thì được, có điều nói thật với giám đốc Triêu, thứ rượu này tôi uống không vào được.

Triệu Ngạn mặt đỏ như tôm luộc:
- Tôi biết người làm lãnh đạo uống rượu ngon quen rồi, toàn Mao Đài gì đó, thứ rượu vài đồng này, cậu không để vào trong mắt.

Liễu Tuấn chỉ mỉm cười không lên tiếng.
Triệu Ngạn lạnh lùng nói:
- Đáng tiếc Liễu bí thư, tôi là kẻ nghèo, không mua được rượu ngon, không tiện mời Liễu bí thư rồi.

Chị Trương sợ tới tuốt mồ hôi.

Lão già nhà mình nói gì gì thế? Vừa mới vào cửa đã gây chuyện rồi.

- Ha ha giám đốc Triệu, tôi biết ông nghèo, thanh liêm chính trực, cho nên tôi mang rượu ngon tới đây.
Liễu Tuấn chẳng chút bị thái độ của Triệu Ngạn tác động, tiện tay đặt hai bình Mao Đài lên bàn.

Triệu Ngạn chẳng thèm liếc nhìn hai bình Mao Đài đó lấy một cái, mặt nghiêm lại, khó chịu nói:
- Xin lỗi Liễu bí thư, tối hôm nay nếu như cậu đã tới hẳn là nghe ngóng qua tính khí của lão Triệu này, lão Triệu tôi không uống thứ rượu lai lịch bất minh, ăn thứ cơm kiếm từ tiền không rõ ràng.

Chị Trương thực sự cuống rồi, tránh chồng:
- Ấy, cái ông này ăn nói kiểu gì thế?

Cho dù nói như thế nào, Liễu bí thư buổi tối tới chơi, người tới là khách, sao có thể đối đãi như vậy? Qua lại giữa người bình thường cũng không thể như thế.

- Xin lỗi Liễu bí thư, cậu ngàn vạn lần đừng để trong lòng, ông ta tính khí xấu như vậy đấy, cả đời không sửa được cái thói ăn nói này.

Liễu Tuấn cười khoát tay:
- Chị Trương yên tâm, nói biết mà, nói thật, tôi cũng chẳng thích cái tính của lão Triệu. Quá kích động, không biết kiềm chế. Có điều hôm nay tôi đã tới đây là chuẩn bị tư tưởng rõ ràng rồi! Chị yên tâm, tôi chẳng định đánh nhau với lão Triệu nhà chị đâu.

Chị Trương há hốc mồm.

Chẳng lẽ dám đốc mới tới này cũng là một kẻ "ngốc"?

Không ngờ Triệu Ngạn lại bật cười, vỗ bàn nói:
- Hay, nói rất hay! Liễu bí thư, lời này tôi thích nghe, nam tử hán đại trưởng phu, là phải có gì nói nấy.

Liễu Tuấn chẳng thèm để ý tới Triệu Ngạn, chỉ lo mở rượu, rót đầy vào chén nhỏ trước mặt mình, rồi cầm lấy chén của Triệu Ngạn chẳng thèm để ý hất rượu bên trong đi, rót Mao Đài vào.

Thấy Liễu Tuấn "mạnh mẽ" như thế, Triệu Ngạn không nói nữa, mặc cho y làm.

- Lão Triệu, trước khi uống rượu tôi nói với anh một việc, số rượu này là tôi tự bỏ tiền ra mua, lai lịch rõ ràng rành mạch! Mặc kệ anh có tin hay không, Liễu Tuấn này làm cán bộ từ huyện trưởng tới bí thư huyện ủy, hai năm đó chưa từng nhận của người ta một đồng tiền nào.

Liễu Tuấn đưa cốc rượu đặt trở lại trước mặt Triệu Ngạn, bình tĩnh.

Triệu Ngạn mắt trợn tròn, nhìn Liễu Tuấn chằm chằm, chỉ thấy người trẻ tuổi này sắc mặt rất thản nhiên, không hề có chút giả dối nào.

- Lời này thật chứ?

- Đương nhiên.
Liễu Tuấn bình thản đáp.
- Không phải là tôi không thích tiền, mà bởi vì tôi có rất nhiều tiền, chừng mấy chục triệu, lai lịch rõ ràng. Chuyện này năm ngoài yêu cầu các lãnh đạo cấp huyện phải báo cáo tài sản tôi đã chính thức báo lên thành ủy, được tổ chức thẩm định. Cho nên không một ai có thể lấy tiền mua chuộc tôi.

Liễu Tuấn chậm rãi nói, nhưng làm chẳng những làm chị Trương mắt tròn xoe, mà cả Triệu Ngạn cũng không ngậm miệng lại được.

Người trẻ tuổi này không ngờ lại nói y có gia sản mấy chục triệu, hơn nữa chính thức báo lên tổ chức, chuyện này đừng nói là chưa thấy qua bao giờ, thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói tới.

- Mấy chục triệu?
Hồi lâu sau Triệu Ngạn mới khôi phục được bình thường, lắm ba lắp bắp nói.

Liễu Tuấn cười kể qua chuyện thời nhỏ.

- Có loại chuyện này sao? Ha ha ha, Liễu bí thư thật là quá may mắn, may tới mức làm người ta không sao tưởng tượng nổi.

Triệu Ngạn cười sang sảng.

Liễu Tuấn hôm nay tới đây, đương nhiên không phải là để khoe giàu với Triệu Ngạn, có điều Liễu Tuấn biết, đối với loại người như Triệu Ngạn, anh muốn người ta dốc lòng với mình, thì mình phải trải lòng với người ta trước. Đương nhiên phải từ từ, trong công việc hàng ngày tiếp xúc nhiều, lâu ngày thấy lòng người, chỉ cần mình làm việc ngay thẳng, người ta dần dần sẽ tin.

Có điều hiện giờ Liễu Tuấn không có thời gian mà từ từ.

Bất kể là khu Trường Hà hay là công ty Trường Phong tình thế đều hết sức tồi tệ, thực sự không thể kéo dài được nữa.

Qua một phen chuyện trò Triệu Ngạn, Liễu Tuấn cho rằng tối nay đi chuyện này không tệ, ít nhất Triệu Ngạn là người chính trực, vì Triệu Ngạn không cần giả vở chính trực trước mặt mình, rõ ràng có biệt thự không ở lại ở túc xá không phải là để Liễu Tuấn xem.

- Nào lão Triêu, cạn chén, tối nói chuyện cho thỏe thuê.
Liễu Tuấn nâng chén lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.