Đám Hắc Tử biết Liễu Tuấn lái xe suốt đêm tới đây, khá mệt mỏi rồi, gặp mặt qua một lúc, rồi thức thời đứng dậy cáo từ.
Dựa theo an bài của Liễu Tuấn, ngày mai còn có cả một ngày dạo chơi Liên Hoa sơn, vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện, quyết định một số phương hướng đầu tư cơ bản ở khu Trường Hà.
- Nhạc Nhạc, bảo bối ngoan, ba ba và con chơi trò chơi nhé. Mấy người Hắc Tử vừa đi, Liễu Tuấn liền bế Nhạc Nhạc lên giường, cười tươi chơi đùa cùng còn gái.
- Hay quá. Nhạc Nhạc vỗ tay.
- Vậy Nhạc Nhạc cho ba ba mượn nơ bướm được không?
- Vâng. Nhạc Nhạc đồng ý, hơi nghiêng cái đầu nhỏ đi, gỡ từng cái nơ bướm đặt trước mặt ba ba.
Liễu Tuấn liền cầm lấy cái nơ bướm đủ mọi màu sắc trong tay nói: - Nhạc Nhạc nhìn thấy không, nơ bướm ở đây này.
- Có ạ. Nhạc Nhạc nhìn chăm chú vào nơ bướm trong lòng tay ba ba, rồi gật đầu.
Liễu Tuấn nắm tay lại, khi lần nữa xòe tay ra thì chiếc nơ đã biến mất.
Nhạc Nhạc không biết cái nơ đầu rồi, tò mò nắm lấy bàn tay lớn của ba ba, lật qua lật lại mấy lượt, sau đó tròn mắt nhìn Liễu Tuấn.
- Làn lần nữa nhé, hai ha, biến! Liễu Tuấn mở lòng bàn tay ra, chiếc nơ bướm xinh đẹp lại xuất hiện.
- Oa, ba ba thật giỏi. Nhạc Nhạc vui sướng vỗ tay không ngừng.
Xào Nhi nhìn hai cha con nô đùa, cười rất vui vẻ liền đi chuẩn bị y phục cho Liễu Tuấn tắm rửa, khi từ nhà tắm ra thấy Liễu Tuấn đang bò trên giường làm ngựa cho con gái cưỡi. Xảo Nhi cười khẽ nói: - Anh sẽ làm hư con gái đấy.
- Không sai, con gái chúng ta chiều mãi không hư, mà có chiều hư cũng chả sao. Liễu Tuấn chẳng hề lo.
Chơi tới hơn một tiếng đồng hồ Nhạc Nhạc mệt mỏi vùi lòng ba ba ngủ say, nhìn gò mã hồng của con gái trong giấc mộng, Liễu Tuấn khômg kìm được thơm một cái.
Xảo Nhi mỉm cười đi tới bế lấy Nhạc Nhạc, cởi áo ngoài cho cô bé, đặt lên giường rồi đắp chăn lại.
- Xào Nhi.
- Ừm. Xảo Nhi quay đầu lại.
- Lại đây anh ôm nào. Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Xảo Nhi liền đi tới, nhẹ nhàng nép vào lồng ngực lớn của y.
Từ khi có Nhạc Nhạc, giữa Liễu Tuấn và Xảo Nhi có chút thay đổi nhỏ, trước kia khi hai người gặp nhau, đồng chí Liễu Tuấn luôn nôn nóng âu yếm Xảo Nhi trước, chuyện nghiêm chỉnh chỉ xen được vào lúc hai người "đình chiến", hiện giờ bớt đi chút kích động thời niên thiếu, thêm vài phần điềm đạm ấp áp, nhưng tình cảm lại một lần nữa thăng hoa.
Vì Nhạc Nhạc, giữa họ càng thêm không còn cách trở gì nữa.
- Tiểu Tuấn. Lần này tới lượt Xảo Nhi gọi Liễu Tuấn.
- Ừ.
- Em rất thỏa mãn. Xảo Nhi khẽ nói bên tai y.
- Anh cũng vậy.
Giờ phút này Liễu Tuấn thực sự muốn cảm ơn trời cao đưa một cô gái hoàn mỹ như vậy tới bên y, cả đời cùng ở bên nhau.
Sáng hôm sau, Liễu Tuấn phá lệ không luyện võ buổi sớm, ôm Xảo Nhi ngủ ngon lành, kết quả để Nhạc Nhạc đánh thức hai người.
- Mẹ, mẹ. Cô bé đưa bàn tay mũm mĩm trắng trẻo ra lắc vai Xảo Nhi.
- Ừ, bảo bối. Xảo Nhi lười biếng xoay người lại, ôm lấy con gái thơm liền mấy cái.
- Con muốn ngủ giữa ba mẹ.
Nhạc Nhạc bày tỏ sự bất mãn về việc mình bị "bỏ rơi".
Liễu Tuấn cũng bị Nhạc Nhạc đánh thức, liền đưa tay ôm lấy Nhạc Nhạc, đặt giữa mình và Xảo Nhi, Nhạc Nhạc hết nhìn ba lại nhìn mẹ, cười toe toét rất là thích ý, nhắm mắt lại giả vở ngủ, có điều không tới một giây, lại lập tức mở mắt ra, nhao nhao lên: - Dậy thôi, dậy thôi, Nhạc Nhạc muốn đi chơi, mẹ nói hôm nay ba ba sẽ dẫn Nhạc Nhạc đi chơi.
Liễu Tuấn cười lới, xoay người ngồi dậy, ôm Nhạc Nhạc vào lòng, nói: - Được, hôm nay dẫn Nhạc Nhạc đi xem Địa tạng vương Bồ Tát.
- Ba ba, Địa tạng vương bồ tát là ai?
- Địa tạng vương bồ tát là một người tâm địa rất tốt, rất thiện lương, Nhạc Nhạc có thích người thiện lượng không?
- Thích, mẹ mẹ nói, thiện lương là ngoan, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan.
- Nói đúng lắm, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan nhất trên đời.
Khi cả nha ba người từ trong phòng đi ra, đám Hắc Tử đã đợi ở đại sảnh từ trước, thấy Liễu Tuấn bế Nhạc Nhạc tới liền mỉm cười đi lên đón, mọi người ăn sáng ở Liên Hoa sơn trang, rồi lái xe tới rặng Thần Quang.
Năm 95 kinh tế còn chưa phát triển lắm, Xảo Nhi không lái chiếc Rolls-Royce đen quá bắt mắt mà đi một chiếc BMW.
Trừ Rolls-Royce, bình thường Xảo Nhi rất thích BMW.
Điểm này tựa hồ giống với Tiểu Thanh và Hà đại tiểu thư, bọn họ thích Rolls-Royce trang nhã sang trọng khi dùng vào liệc lớn, chỉ vì hình tượng công chúng, còn thực chất đều thích BMW nổi bật cá tính.
Xe đi tới điện Nhục Thân. *** Nhục Thân: Xác phàm của các vị phật/bồ tát cách nói của Phật giáo.
Nơi này là chỗ bảo vệ nhục thân của Địa tạng vương bồ tát, từ xa đã nhìn thấy tấm ho phi "Đông Nam Đệ Nhất Sơn", dừng xe lại, mọi người đi tới điện Nhục Thân, một mùi hương thơm ngát truyền tới.
Liên Hoa sơn thế núi chập trùng, các đỉnh núi đứng sừng sững, hẻm núi thung lũng, khe sâu suối nước đan xen nhau, giữa những ngọn núi chùa miếu san sát, hương khói lượn lờ, cổ thụ chọc trời, linh khí tập trung, có danh xưng là "Liên Hoa Phật Quốc".
Điện Nhục Thân thờ phục nhục thân của nhà sư Kim Địa Tạng của nước Tân La hơn một nghìn năm trước, khí thế hùng vĩ, tường đỏ oai nghiêm. *** Chỗ này mình không biết dụng ý tác giả là gì, vì thực tế Liên Hoa Sơn là trú của Quan Thế Âm Bồ Tát, chắc mọi người quá hiểu hoa sen là gắn với Quan Âm, Cửu Hoa Sơn mới là nơi trú của Địa Tạng Vương bồ tát. Dù sao mình đính chính lại so thực tế để các bạn khỏi nhầm.
Đứng trên bậc đá, ngẩng đầu nhìn đại điện nguy nga, làm người ta bất giác sinh lòng tôn kính trang nghiêm.
Liễu Tuấn trùng sinh nên đầy kính sợ với sức mạnh trong coi âm u chưa rõ, nhưng chẳng phải là giáo đồ của Phật, có điều y rất ngưỡng mộ nên văn hóa lắng đọng, truyền thường cả nghìn năm ở nơi đây.
Nhạc Ngạc ngẩng đầu lên, nhìn mấy chục bậc đá hỏi: - Ba ba, người nói cô bé ngoan kia ở bên trên à?
Nghe bảo bối Nhạc Nhạc mệnh danh Địa tạng vương bồ tát là cô bé ngoan, Liễu Tuấn bật cười, trong lòng trẻ nhỏ, đứa trẻ ngoan chắc chắn là lời khen ngợi cao nhất rồi, Nhạc Nhạc rất kiêu ngạo vì mình là cô bé ngoan của ba mẹ, nên có thiện cảm với cô bé ngoan khác.
Xảo Nhi vội mắng: - Nhạc Nhạc, trẻ con không được nói lung tung, thế là xúc phạm thần linh.
Cô cũng không phải là giáo đồ của Phật, nhưng giống như Liễu Tuấn đều tràn ngập kính sợ với sức mạnh thần bí, một cô gái nhà quê mới tốt nghiệp tiểu học, mười mấy năm sau trở thành phú hào có tới hàng tỷ đồng, còn có hai người thân yên như Nhạc Nhạc và Liễu Tuấn, Xảo Nhi đầy cảm kích với ân điển bên trên.
Nhạc Nhạc giảu môi, rất là ấm ức, không biết là mình sai ở đâu.
Liễu Tuấn lại bế cô bé lên, cười nói: - Nhạc Nhạc không nói lung tung, Nhạc Nhạc là cô bé ngoan.
Nhạc Nhạc sung sướng ôm đầu ba ba, thơm lên má một cái.
Đoàn người đi lên bậc thang, giữa chừng Tô Kiến Trung muốn đỡ Nhạc Nhạc thay Liễu Tuấn, không ngờ Nhạc Nhạc ôm chặt lấy đầu ba ba không chịu buông, Tô Kiến Trung nở nụ cười hiếm có: - Nhạc Nhạc tiểu xấu xa.
- Nhạc Nhạc là cô bé ngoan, bác Kiến Trung là đại xấu xa.
Nhạc Nhạc phản kích.
Cả đoàn người cười rộ.
Tiến vào điện Nhục Thân liền nhìn thấy một bảo tháp bằng gỗ cao bảy tầng tám mặt, đặt trên nền bạch ngọc. Tòa tháp gỗ này là linh tháp thờ phục Nhục Thân của Kim Địa Tạng, phía bắc tòa tháp là lời thề của Địa Tạng Vương do địch thân tổng thân dân quốc Lê Nguyên Hồng viết : " Địa ngục vị không thệ bất thành phật, chúng sinh độ tận phương chứng bồ đề". *** Đại khái là: Nếu Ngài chưa độ hết chúng sanh, thì Ngài không chứng quả Bồ Đề, và nếu sự thọ khổ trong địa ngục hãy còn, thì Ngài thề không chịu thành Phật.
Liễu Tuấn ngiền ngẫm kỹ hai lời thề này, than: - Địa tạng vương bồ tát quả nhiên Phật nguyện lớn lao, lòng tựa đại hải.
Xảo Nhi ở bên cạnh nói: - Bậnh viện bình dân của chúng ta mờ cái thứ ba rồi đấy.
Liễu Tuấn hỏi: - Ồ, cái thứ ba mở ở đâu?
Hai cái bệnh viện trước thì y biết, cái thứ nhất hoạt động ở Bảo Châu đã gần hai năm, Dư Quốc Huân quả nhiên tài lớn, điều hành bệnh viện rất tốt, Xảo Nhi lại không tiếc tiền đầu tư, hiện giờ được gọi là "bệnh viện từ thiện Hoa Hưng", nói tới quy mô, có lẽ không bằng bệnh viện nhân dân Bảo Châu, nhưng kỹ thuật tiên tiến hơn hẳn.
Đương nhiên, kỹ thuật bệnh viện cần quá trình tích lũy trình tự, không phải cứ bỏ thật nhiều tiền vào là thấy hiệu quả, nhưng bệnh viện bình dân ở Bảo Châu chẳng những được người dân đánh giá tốt, phía chính phủ cũng được chính phủ chấp nhận.
Bệnh viện thứ hai tân nhiên là mở ở huyện Hướng Dương.
Nơi đó là quê nhà của Liễu Tuấn và Xảo Nhi, nguồn tài chính ban đầu của đế quốc tài chính được tích lũy ở nơi này, giờ giàu có rồi phải có đền trả quê hương. Mặc dù huyện Hướng Dương kinh tế phát triển, nhưng không phải ai cũng là triệu phú, vẫn còn nhiều người cần cứu trợ.
- Cái thứ ba mở ở thành phố Nam Phương.
Xảo Nhi đáp:
Liễu Tuấn gật đầu.
Thành phố Nam Phương là nơi đặt tổng hành dinh của công ty Hoa Hưng, tất nhiên cũng được báo đáp.
- Em nghĩ cái thứ tư mở ở khu Trừng Hà nhé?
Xảo Nhi nhìn Liễu Tuấn hỏi ý:
Liễu Tuấn nghĩ một chút, mỉm cười đồng ý: - Được, hành thiện tích đức, bồ tát sẽ phù hộ cho em.
- Bồ tát cũng sẽ phù hộ anh.
Xảo Nhi lòng đầy vui sướng, quay lại đại điện, hướng bảo tháp vài thật sâu, lòng thầm cầu khẩn bồ tát phù hộ cho cô, Nhạc Nhạc và Lễu Tuấn, cả đời bình an vui vẻ! Nếu có tai họa, nguyện ý một mình gánh chịu tất cả