Tình hình ở hộp đêm Dạ Đế còn tưng bừng nào nhiệt hơn cả cục công an, cửa đã bị người dân biết tin vây quanh tới giọt nước cũng không qua được, nhưng bọn họ đứng cách xa xa, vì đứng gác ở cửa là bảy tám quân nhân cầm súng, vẻ mặt hầm hầm.
Ai mà chẳng sợ chứ?
Kỳ thực ngoài mấy quân nhân và mấy ánh đèn nê ông xanh đỏ chớp tắt kia ra thì chẳng còn gì hay ho để mà xem, tình hình bên trong không nhìn thấy mà, nhưng mọi người đều đợi một kết quả xử lý, thế nào thì những quân nhân này cũng không thể đem hết người bên trong tới bộ đội được.
Đinh Ngọc Chu dẫn một hàng xe lãnh đạo tới nơi, mọi người liền tự giác nhường đường, theo sát sau xe các lãnh đạo và bốn chiếc xe tải chở cánh sát vũ trang. Bọn Đinh Ngọc Chu vừa tiến vào, hơn một trăm cảnh sát vũ trang liền bố trí một vòng cảnh giới lớn hơn ở bên ngoài, các đội viên của bộ đội đặc chiến ở chi cục công an cũng có chừng 30 đi theo, phối hợp với các chiến sĩ của bên mình.
Cho dù Trì Cổ bị Đinh Ngọc Chu chửi mắt xối xả nhưng lúnc này cũng dấn mấy cán bộ cảnh sát đi sát hai bên, hắn không tới không được, trong này hắn có 20% cổ phần, có trời mà biết bị đám hung thần kia đập phá thành cái gì rồi.
Bất ngờ là hộp đêm từ trong ra ngoài đều hoàn chỉnh, không hề bị phá hỏng gì.
Xem ra Cao Đức Thịnh làm việc có chừng mực.
Có điều sau khi đi sâu hơn nữa vào bên trong, trái tim của Trì Cổ lại treo ngược lên cây, trên sản nhảy cực lớn, tất cả đèn đều được bật lên, chiếu sáng như ban ngày, một hai trăm người cả nam lẫn nữ đều ngồi dưới đất, rất nhiều người ăn mặc rất "thiếu vài" bị mấy lính đặc chủng coi chừng. Trong một góc khác, có hơn hai mươi nam nữ, đã phần đều chỉ mặc áo ba lỗ và quần cộc, thậm chí có mấy người chỉ quấn chăn, mấy chục người này khỏi nói cũng biết là mua bán dâm rồi.
Đinh Ngọc Chu nhìn qua cảnh này, sắc mặt xanh mét, Thôi Ngọc Thành thì tỏ ra xấu hổ.
Những người bị bắt tại trận kia có liền mấy cán bộ chính phủ thành phố, trong đó có một vị béo múp míp, chính là phó thị trưởng Cốc Tòng Chính.
Nhìn thấy Đinh Ngọc Chu và Thôi Phúc Thành, Cốc Tòng Chính người quấn khăn, mặt cắt không ra máu, xấu hổ vô cùng.
- Để cho bọn chúng mặc quần áo vào! Thế này còn ra thể thống gì nữa! Đinh Ngọc Chu thở hồng hộc, quai hàm bạnh ra, cắn chặt răng rít lên.
Người thiếu tá phụ trách nhìn Cao Đức Thịnh xin ý kiên, hắn liền gật đầu.
- Các ngươi đứng dậy, theo tôi. Viên thiếu tá quát đám người mua bán dâm.
Cốc Tòng Chính cũng đứng dậy đi theo vào trong, song mới đi được vài bước người đã loạng choạng, ngã rầm một tiếng ra đất, toàn thân co giật, miệng sùi bọn mép.
Đinh Ngọc Chu trầm giọng ra lệnh: - Đưa ông ta tới bệnh viện.
Trì Cổ lúc này trở nên không ngoan, vội sai mấy cán bộ cảnh sát, luống cuống khuân Cốc phó thị trưởng béo mập ra ngoài cửa, không ngờ vừa ra ngoài liền vang lên những tiếng vỗ tay vang dội, lại còn xen vào những tiếng hoan hô.
Sắc mặt Đinh Ngọc Chu càng thêm khó coi.
Thấy Cốc Tòng Chính bị khuân ra ngoài mà quân chúng phản ứng như thế, đúng là bị dân chúng quay lưng lại rồi.
Đinh Ngọc Chu liền hỏi Trì Cổ: - Cái hộp đêm này là do ai mở.
Trì Cổ lau mồ hôi, mấp máy môi đáp: - Là..là Chu Long, con tr...trai Chu Phi Dược, phó giám đốc công ty Trường Phong.
- Báo cáo thủ trưởng, theo tình hình chúng tôi tìm hiểu được hộp đêm này trên danh nghĩa là do Chu Long mở, nhưng phó thị trưởng Cốc Tòng Chính có 30% cổ phần, Trì Cổ bí thư chính pháp ủy khu Trường Hà có 20% cổ phần, ngoài ra phó giám đốc Bùi Nghĩa Nhân của Cty Trường Hà cũng chiếm 10% cổ phần.
Một viên thiếu tá đi tới, giơ tay kính lễ rồi báo cáo.
Đinh Ngọc Chu bật cười, cười rất âm trầm.
Xem ra người ta có chuẩn bị rồi mới tới, vừa khống chế cục diện là lập tức đã tìm hiểu được rõ ràng tình hình, hiện giờ còn lấy ra một chồng tài liệu, tới cả lời khai cũng ghi chép xong hết.
Thủ đoạn được lắm!
Viên thiếu tá giao số tài liệu này cho Cao Đức Thịnh, hắn lại làm lễ với Đinh Ngọc Chu rồi nói: - Báo cáo Đinh bí thư, số tài liệu này chúng tôi chỉ tạm thời quản lý, hiện giờ giao lại cho các đồng chí địa phương.
Đinh Ngọc Chu khoát tay, nói: - Giao cho Thường tư lệnh viên.
Cao Đức Thịnh quay sang Thường Uy, hai tay đưa tài liệu lên, Thường Uy nhận lấy nhưng lại lập tức chuyền qua Mạnh Kế Lương: - Lão Mạnh, những thứ này do anh quản lý là hơn.
Mạnh Kế Lương cười gượn, rồi nhận lấy.
- Báo cáo Đinh bí thư, Thường tư lệnh, tiếp theo bộ đội đặc chủng hành động như thế nào, xin được chỉ thị.
Đinh Ngọc Chu mặt âm trầm, không nói lời nào.
Thương Uy hời hợt nói: - Về nơi đóng quân.
- Vâng.
Cao Đức Thịnh lại một lần nữa kính lễ, rầm rập một hồi, mấy chục lính đặc chủng rút lui sạch sẽ.
Đám quân nhân như lang như hổ vừa mới rút đi, sàn nhảy liền xôn xao, không ít người lần lượt đứng dậy, nhìn ngang ngó ngửa, tựa hồ muốn làm gì đó.
Các lãnh đạo chủ yếu của thành phố đều ở đây, Trì Cổ sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ, quát lớn: - Làm cái gì thế? Ngồi hết xuống.
Nhân viên của hộp đêm đại bộ phận đều nhận ra vị Trì bí thư này, thấy hắn nghiêm giọng quát, lại người nào người nấy ngồi xuống, đám Liễu Tuấn nhìn sang Đinh Ngọc Chu, đợi ông ta ra quyết định.
Đinh Ngọc Chu nói: - Lão Mạnh, bảo cảnh sát vũ trang tiến vào đây, đem chủ của hộp đêm cùng với mấy người hiềm nghi vừa được nêu tên đưa hết về cục công an thành phố. Kể cả những kẻ bị bắt mua bán dâm tại chỗ này cũng đưa cả về thành phố xử lý.
Đinh Ngọc Chu vừa nói vừa liếc nhìn Thường Uy.
Thường Uy tuy là thưởng ủy thành phố, nhưng dù sao cũng thuộc quản lý của bộ đội, hơn nữa khu cảnh bị có binh lực bốn trung đoàn, đều là biên chế quân dã chiến thực sự, vì thể Thường Uy hoàn toàn có thể đại biểu cho quân đội, Cao Đức Thịnh đã nói rõ ràng sự việc trước mặt mọi người, Đinh Ngọc Chu nếu như muốn che đậy thì cần phải được Thường Uy phối hợp.
Thường Uy không nói một lời, ngay cả lông mày cũng chẳng thèm nhướng lên.
- Vâng thưa Đinh bí thư.
Mạnh Kế Lương quay người đi ra ngoài, không bao lâu sau cũng mang mấy chục cảnh sát vũ trang súng đạn đầy đủ tiến vào.
- Quay về chi cục công an đi, chúng ta thương lượng một chút.
Đinh Ngọc Chu nói xong cũng không quay đầu lại, đi thẳng khỏi hộp đêm.
Một đoàn cán bộ đi theo sau Đinh Ngọc Chu, Trì Cổ chính đang do dự thì Mạnh Kế Lương đánh mắt ra hiệu, hắn vội vàng theo sau. Vừa rồi Đinh Ngọc Chu chỉ thị rõ ràng, khống chế toàn bộ những người có hiềm nghi phạm tội đưa về cục công an thành phố.
Nhưng những người tham gia cổ phần có phải là hiềm nghi phạm tội hay không thì khó nói.
Dù sao bọn họ chỉ góp cổ phần, không tham gia kinh doanh trực tiếp, cho dù hộp đêm có chứa chấp gái mại dâm cũng chỉ là chủ kinh doanh Chu Long có tội, bọn Cốc Tòng Chính chủ yếu bị xử phạt trong đảng.
Mạnh Kế Lương làm ở cơ quan chính pháp lâu rồi, lại được cha Trì Cổ một tay đền bạt lên, xảy ra chuyện lớn như thế, tất nhiên phải cố hết sức giúp đỡ cho Trì Cổ.
Có điều thế cục rõ ràng cho thấy Trì Cổ muốn tẩy thoát hoàn toàn trách nhiệm là rất khó.
Trong phòng hội nghị của chi cục công an, bốn vị thường ủy Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành, Mạnh Kế Lương, Thường Uy ngồi thành đôi đối diện với nhau, Trì Cổ làm phục vụ, pha trà rót nước cho lãnh đạo.
Trì Cổ vội vàng đặt chén trà xuống, đi khỏi phòng hội nghị, đóng cửa từ bên ngoài.
- Chuyện này phải xử lý như thế nào, mọi người cho ý kiến đi.
Đinh Ngọc Chu trầm mặc một lúc rồi chậm rãi nói:
Im lặng!
Không ai nói một lời.
Chuyện này rất khó giải quyết.
Bỏ bên quân đội ra chưa nói, chính bên thành phố, vụ án liên quan tới mấy người rất khó xử lý, nhất là Trì Cổ và Côc Tòng Chính, cả hai đều là nhân vật có trọng lượng.
- Lão Mạnh, anh là bí thư chính pháp ủy, anh hãy nói ý kiến đi.
Thấy không ai nói gì, Đinh Ngọc Chu cau mày lại điểm danh.
- Biểu hiện hôm nay của Cốc phó thị trưởng thật đúng là...
Mạnh Kế Lương đẩy Cốc Tóc Chính ra trước, lắc đầu. So ra Cốc Tòng Chính tuy là phó thị trưởng, kỳ thực địa vị không bằng Trì Cổ, vì đằng sau Trì Cổ có Trì An Phong bảo vệ, còn Cốc Tòng Chính bị người ta bắt tại trận, lại bêu xấu trước hàng trăm người, có muốn che đậy cũng khó.
Nhắc tới Cốc Tòng Chính, Đinh Ngọc Chu mặt tối sầm lại, hừm một tiếng: - Già không biết tự trọng! Hoàn toàn đánh mất lập trường của một đảng viên, cần phải xử trí theo pháp luât.
Có câu nói này, Cốc Tòng Chính sợ rằng khó có thể bình an nghỉ hưu.
- Còn về phía Trì Cổ, trong chuyện này cũng có tránh nhiệm không thể trốn thoát, tôi để nghị xử phạt nhất định trong đảng.
Mạnh Kế Lương nói thì nghe có vẻ nghiêm chỉnh lắm, thực tế muốn giơ cao đánh khẽ, chỉ xử phạt trong phạm vi nội bộ mà thôi.
Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ, quay sang Thôi Phúc Thành hỏi: - Thị trưởng, ý anh thế nào?
Thôi Phúc Thành từ lúc tới hiện trường gần như không nói một lời, giữ đúng quy củ của người đứng thứ hai, nghe Đinh Ngọc Chu hỏi mới gật đầu: - Về cơ bản tôi tán đồng với ý kiện của Mạnh bí thư.
Cáo già!
Trong lòng những người còn lại đều vang lên câu này.
Người này thậm chí một đề nghị chính thức cũng chẳng có, hời hợt một câu "tôi tán đồng", sau chuyện này bất kể xử lý thế nào cũng hoàn toàn chẳng dính dáng gì tới hắn.
- Đồng chí Liễu Tuấn, nói ý kiến đi.
Liễu Tuấn khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: - Khu Trường Hà để xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, đầu tiên là do tôi lãnh đạo thiếu sót, tôi xin kiểm điểm với Đinh bí thư và Thôi thị trưởng.
Đinh Ngọc Chu khoát tay: - Kiểm điểm hay không thì để sau hãy nói.
Liễu Tuấn nói: - Về cơ bản tôi tán đồng với ý kiện của Mạnh bí thư.
Thôi Phúc Thành không chịu tỏ thái độ, Liễu Tuấn càng chẳng dại gì thò mặt ra.
Đinh Ngọc Chu nhìn Liễu Tuấn thật sâu, rồi quay đầu sang nói với Thường Uy: - Lão Thường, phía bên bộ đội làm phiền anh đi liên hệ một chút.