Trong biệt thự số một thường ủy tỉnh ủy, một ông già tóc hoa râm và Đinh Ngọc Chu ngồi đối diện, hai người đang bày ván cờ, ông gia kia trông hơn sáu mươi, mắt to mày rậm, dáng vẻ oai nghiêm, mỗi một hành động cử chỉ đều đầy quan uy.
Có một nam nhân mặc đồ tây trí thức lịch thiệp, diện mạo khá đẹp trai, ngồi ở bên xem đầu cờ.
Ông già oai nghiêm kia là Trì An Phong, cha của Trì Cổ ông ta đi cờ đỏ, Đinh Ngọc Chu đi cờ đen.
Nhìn từ cảnh này có thể thấy Đinh Ngọc Chu rất tôn trọng ông ta.
Bàn cờ chiến đấu không kịch liệt lắm, hai người đều dùng chíến thuật phòng ngự phản công, không ai chịu tiến lên trước, ván cờ diễn biến rất chậm.
Đinh Ngọc Chu đi một nước cờ, nói: - Bí thư An Phong, đây đâu giống với cách đánh cờ của bí thư.
- Già rồi, huyết khí đều giảm, không còn đấu tranh quyết liệt được nữa. Trì An Phong vuốt mái tóc hoa râm, khẽ thở dài một tiếng.
Đinh Ngọc Chu mỉm cười nói: - Bí thư An Phong, già lão nhưng mạnh mẽ.
Trì An Phong khoát tay, lại khẽ thở dài một tiếng: - Ngọc Chu này, Tiểu Cổ đặt ở chỗ câku, làm cậu phải nhọc lòng rồi.
Nụ cưởi trên môi Đinh Ngọc Chu cũng tắt dần: - Tiểu Cổ rất thông minh, chỉ có đôi khi hơi kích động, người trẻ tuổi mà, có thể hiểu được.
Xảy ra chuyện lớn như thế, Đinh Ngọc Chu vốn không định lập tức bái phỏng Trì An Phong, nhưng ông ta gọi điện thoại tới tận nhà, Đinh Ngọc Chu muốn tránh cũng không được.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, tin tức lính đặc chủng đại náo khu Trường Hà đã lan truyền xôn xao.
Có điều Cận Tú Thật và Hà Duyên An tạm thời chưa có ai ra mặt, hẳn là muốn xem thành phố Ngọc Lan có cách ứng phó thế nào, rồi mới quyết định ra tay.
Vấn đề quân đội và địa phương xung đột, bất kỳ ai cũng phải cẩn thận.
Nhất là Hà Duyên An, là em gái của tân tư lệnh quân khu đông nam Hà Trường Chinh, thân phận mẫn cảm, ngả về địa phương thì không dễ nói chuyện với anh trai, ngả về phía quân đội, thì bà còn là tỉnh trưởng.
Cận Tú Thật lão thành thận trọng, thế cục chưa rõ ràng cũng sẽ không tùy tiện tỏ thái độ.
- Ngọc Chu, thành phố định xử lý Tiểu Cổ ra sao?
Trì An Phong không vong vo gì, trực tiếp hỏi, với giao tình bao năm của ông ta và Đinh Ngọc Chu, vòng vo chỉ khiến Đinh Ngọc Chu phản cảm.
Đinh Ngọc Chu trầm ngâm: - Hiện giờ chuyện còn chưa làm rõ ràng, Mạnh Kế Lương để xuất xử phạt trong đảng.
Hai người bọn họ thuận miệng nhắc tới vấn đề nhạy cảm như vậy mà không hề tránh nam nhân bên cạnh, có thể thấy hắn là người đươc cả hai tin tưởng.
Người này cũng chỉ im lặng lắng nghe, trên mặt không hề có chút biểu cảm nào.
Trì An Phong nghe thế khẽ gật đầu.
Mạnh Kế Lương không thẹn là do một tay ông ta đề bạt lên, lúc quan trọng trợ giúp rất đắc lực.
Trì An Phong hỏi: - Ngọc Chu, trừ xử lý chuyện này có thiếu sót thì Tiểu Cổ còn có vấn đề khác không?
Sau khi chuyện này xảy ra, ắt có người đem tình hình chi tiết báo cao với ông ta rồi, nhận được tin Trì An Phong biết, Trì Cố có díu líu tới cái hộp đêm Dạ Đế gì đó kia.
Xung đột với bộ đội, nghe thì to tắt lắm, nhưng chỉ cần không phát sinh ra sự cố thương vong gì, thì cũng dễ xử lý. Bên bộ đội không thể buông chặt không tha, vì bọn họ chẳng thiệt gì, mà bội đội can thiệp vào chính sự địa phương vốn là đại kỵ.
Nếu như Trì Cổ còn có vấn đề về kinh tế, thì rất khó nói, không chừng có người lấy ra để giở trò.
Thân ở quan trường, có kẻ thù là bình thường, chưa nói tới Trì Cổ ngang ngược, dù Trì An Phong là người thận trọng, làm quan mấy chục năm, môn nhân trải khắp toàn tỉnh, nhưng kẻ thù đâu đâu cũng có.
Đinh Ngọc Chu cẩn thận đáp: - Tạm thời còn chưa rõ.
Trì An Phong hơi cau mày, Đinh Ngọc Chu đáp như thế là do tính cách cẩn thận, nhưng cũng nói rõ, Trì Cổ có khả năng còn tồn tại vấn đề khác.
- Đinh bí thư, nghe nói bí thư mới của khu Trường Hà là một người trẻ tuổi do Hà tỉnh trưởng điều tới.
Nam nhân đồ tây đột nhiên hỏi, mặt mang nụ cười nhạt.
Đinh Ngọc Chu liếc nhìn hắn rồi gật đầu.
Liễu Tuấn đã tới nhậm chức một thời gian, nam nhân đồ tây này không thể không biết, lúc này hắn đột nhiên hỏi thế tất nhiên là có nguyên nhân.
Hắn cười nói: - Tiểu Liễu khi công tác ở huyện Ninh Bắc đã nói tiếng cứng rắn, lúc còn làm huyện trưởng đã ép cho bí thư huyện ủy thở không ra hơi, cuối cùng còn đẩy văng được bí thư đó đi. Hừ, có chút tuổi đầu nhưng thủ đoạn rất cao.
- Quốc Chiêu, Ngọc Chu không phải là người ngoài, có gì cứ nói thẳng ra. Trinh An Phong khẽ nhắc.
- Vâng.
Quốc Chiêu khom người với Trì An Phong, mặt vẫn mang nụ cười, ánh mắt thì trở nên sắc bén, nói: - Ba, Đinh bí thư, đây chỉ là một suy đoán của con thôi, không chuẩn xác được. Con đang nghĩ, Đinh bí thư vừa bảo Tiểu Cổ chỉnh đốn trị an khu Trường Hà, thì xảy ra sự cố ngay lập tức. Có phải là hơi trùng hợp không? Theo con biết, khu Trường Hà có một bãi luyện quân của đại đội đặc chiến, nhưng bọn họ đâu chỉ có một chỗ luyện quân. Mà mới chỉ từ bên bờ biển di chuyển tới khu đó thôi, vừa tới nơi là lập tức có xung đột với địa phương, không thể không làm người ta có suy nghĩ khác. Hà tư lệnh viên là anh ruột của Hà tỉnh trưởng cơ đấy.
Sắc mặt Trì An Phong lẫn Đinh Ngọc Chu tức thì nghiêm lại.
Ý tứ của Quốc Chiêu rõ lắm rồi.
Hắn hoài nghi có kẻ cố ý sai khiến đại đội đặc chiến gây sự, mà mũi giáo cĩia vào Hà Duyên An.
- Quốc Chiêu, chuyện này không nên đoán bừa, còn là thị trưởng, càng cận thận lời ăn tiếng nói.
Một lúc sau, Trì An Phong không vui nói.
Quốc Chiêu mỉm cười, cầm cốc trà lên uống một ngụm, rồi mời thuốc Trì An Phong và Đinh Ngọc Chu, thong thả nói: - Đây là nói chuyện trong nhà, Đinh bí thư là trưởng bối đã nhìn đám tiểu bối bọn con lớn lên, trước mặt trưởng bối, con tất nhiên phải nghĩ sao nói vậy, không dám che dấu.
Đinh Ngọc Chu cười, nhưng mày thầm cau lại.
Uông Quốc Chiêu không thẹn là thị trưởng, là con rể một tay Trì An Phong dạy bảo, nịnh bợ rất trơn tru, không do dự chút nào. Có điều suy đoán của Uông Quốc Chiêu đúng là nói vào bụng dạ ông ta, thậm chí ngay trong đêm nghe nói có xung đột, Đinh Ngọc Chu đã nghĩ tới điều này, nhưng Hà Duyên An thân là tỉnh trưởng, hẳn không kinh xuất như thế?
Chỉ vì ủng hộ Liễu Tuấn thôi sao?
Hà Duyên An và Liễu Tuấn, quan hệ đâu có mật thiết dến thế.
Hơn nữa Hà Trường Chính là ai chứ? Là nhân tuyển cho tổng tham mưu trưởng tương lai, sao có thể ủng hộ quân nhân làm chuyện này?
- Bí thư An Phong, tiếp tục đánh cờ thôi, chuyện đã xảy ra thế nào cũng có cách ứng phó.
Đinh Ngọc Chu rút một hơi thuốc, ánh mắt quay trở lại bàn cờ.
- Được, chơi tiếp! Có điều cứ tiếp tục thế này, sợ là khó phân thắng bại đấy.
Trì An Phong cười: - Cũng chưa chắc đâu.
Đinh Ngọc Chu cười ha hả, Đinh Ngọc Chu bắt đầu đi cờ hừng hực khí thế.
….
Trong phòng hội nghị thành phố Ngọc Lan, cuộc họp thường ủy đang diễn ra.
Đinh Ngọc Chu chậm rãi nói: - Các đồng chí, tối ngày hôm kia, ở khu Trường Hà đã xảy ra một sự kiện rất ác liệt.
Chắc chắn cuộc họp này là để thảo luận giải quyết hậu quả, buổi sáng Đinh Ngọc Chu đã triệu tập Liễu Tuấn tới thảo luận, trong cuộc họp văn phòng bí thư xuất hiện chia rẽ nhất định. Ý của Đinh Ngọc Chu là xử lý kín đáo trong nội bộ, làm lớn chuyện lên không có lợi cho ai, nhưng bí thư kỷ ủy Điền Hoằng Chính đưa ra ý kiến khác, Đường Hoằng Chính cho rằng, vấn đề đã bộc lộ, cố che đậy là không thích hợp, chỉ cổ vũ cho cán bộ cá biệt khác mang lòng khinh nhờn.
Điền Hoằng Chính được trung kỳ ủy phái xuống, thêm vào tính chất đặc thù của kỷ ủy, thân phận của cô ta trong thành ủy tương đối siêu nhiên, hay nói cách khác là tự lập thành một phái. Các sự vụ khác, bất kể là kinh tế kiến thiết hay là điều chỉnh cán bộ, Điền Hoằng Chính thường không xen vào, giữ vững quy tắc quan trường, tương ứng, công tác kỷ ủy Điền Hoằng Chính quản lý rất nghiêm, hơi mang chút tư tưởng cục bộ, khi dính líu đến vấn đề nguyên tắc, cô thường kiên trì ý kiến của mình.
Thành tích công tác của Điền Hoằng Chính, vốn thể hiện ở việc kỷ ủy triển khai công việc tốt hay xấu.
Đám Thôi Phúc Thành và Thái Tiên Phong chỉ im lặng lắng nghe không có ý kiến.
Đỗ Văn Nhược là người thuộc Đinh hệ, tất nhiên ủng hộ Đinh Ngọc Chu vô điều kiền, nhưng cuộc họp văn phòng bí thư chỉ có tác dụng trảo đổi, không phải lần nào cũng cần biểu quyết, nên có chia rẽ là bình thường.
Cuộc họp văn phòng bí thư không thu được nhất trí, Đinh Ngọc Chu vẫn đưa lên thường ủy.
Dù sao chuyện lớn như vậy thế nào cũng phải có một kết luận tổ chức mới được, không thể đóng cửa lại mấy người thì thầm với nhau là xong.
Cho dù tất cả các thường ủy đã nghe chuyện này tới nhàm tai rồi, Đinh Ngọc Chu vẫn theo nguyên tắc, giới thiệu đơn giản sự kiện "quân cảnh xung đột", tiếp theo đó nói: - Thưa các đồng chí, xảy ra chuyện như thế này tôi rất kinh hãi, cũng rất đau lòng. Một số cán bộ cá biệt của khu Trường Hà làm việc không hết chức tranh! Đương nhiên cũng có đồng chí lĩnh đạo cá biệt của thành phố đi chơi gái, càng không ra cái gì, thực sự là mất hết thể diện. Chuyện này các lãnh đạo tỉnh ủy đều hết sức quan tâm. Bí thư Cận Tú Thật chỉ thị chúng ta phải nghiêm túc xử lý vấn đề liên quan, quyết không dung thứ nương tay, cho nên tôi mở cuộc họp thường ủy, mời các đồng chí đưa ra cái nhìn, xem tiến hành xử lý thế nào.
Mọi người đều tựa như vô ý liếc mắt nhìn Liễu Tuấn