Liễu Tuấn hai tay cầm chén trà, khuôn mặt không như bao lần tham dự cuộc họp thường ủy khác là luôn mỉm cười, hôm nay vấn đề thảo luẩn khá nhiêm trọng lại xảy ra ở khu Trường Hà, tất nhiên phải tỏ ra nghiêm túc.
- Đồng chí Liễu Tuấn, đồng chí là bí thư khu Trường Hà, hãy nói ý kiến đi. Đinh Ngọc Chu trực tiếp điểm danh.
- Vâng, tôi có ba ý kiến.
Liễu Tuấn cũng không khách khí, gật đầu với Đinh Ngọc Chu, nhìn qua các thường ủy khác rồi bình tĩnh nói: - Thứ nhất, tôi cho rằng phải xin lỗi quân trú đóng, cố gắng để bên bộ đội thứ lỗi. Thứ hai, tôi thân là bí thư, quản lý cấp dưới không nghiêm, trong khu xảy ra chuyện lớn như vậy, về lý phải chịu trách nhiệm, vì thế tôi thỉnh cầu thành ủy xử phạt.
Liễu Tuấn nói tới đây, các thường ủy đều hơi giật mình.
Sau khi chuyện xảy ra, mọi người đều ngầm suy nghĩ trong lòng cách xử lý hậu quả nhiều lần, nhưng không ai nghĩ tới việc xử phạt Liễu Tuấn. Cho dù thế nào thì người ta cũng mới tới mà, chỉ chừng một tháng mà thôi, sợ rằng ngay cả địa phương còn chưa quen thuộc hết, chuyện này xảy ra bất ngờ sao có thể tính trách nhiệm lên đầu y. Hơn nữa trong lòng mọi người đều sáng như gương, chuyện này là do tên nha nội Trì Cổ hống hách ngang tàng gây ra, giả sự hai đội viên đặc chủng kia tới chi cục công an xử lý đúng trình tự bình thường, mà không sai người đánh đập, thì cũng không xảy ra lắm chuyện như thế?
Không ngờ Liễu Tuấn lại chủ động xin xử phạt.
Người trẻ tuổi này rốt cuộc là dũng cảm nhận trách nhiệm, hay là thích trò lập dị? Nếu nói Liễu Tuấn không hiểu quy tắc quan trường thì mọi người dứt khoát không tin, 26 tuổi làm tới thường ủy thành phố, trí tuệ sao có thể thấp được.
- Thứ ba tôi cho rằng cần phải toàn diện chỉnh đốn chỉnh pháp của khu Trường Hà , toàn diện xử lý tình hình trị an, đối với lãnh đạo và người phụ trách trực tiếp của sự kiện này, cần phải có xử phạt. Liễu Tuấn không để ý tới anh mắt ngạc nhiên của mọi người, chỉ quan tâm trình bày ý kiến của mình.
- Hà, đồng chí Liễu Tuấn dũng cảm thừa nhận trách nhiệm, nghiêm khắc với bản thân, tôi thấy rất tốt. Cán bộ lãnh đạo phải có lòng dạ này.
Liễu Tuấn vừa dứt lời, Mạnh Kế Lương nói tiếp ngay: - Có điều tôi cho rằng đồng chí Liễu Tuấn mới nhậm chức, chưa quen thuộc tình hình trong khu lắm, chuyện này lại xảy ra bất ngờ, khó dự liệu trước. Vì thế tôi thấy đồng chí Liễu Tuấn không cần phải bị xử lý trong đảng, sau này chú ý là được. Đương nhiên những người có trách nhiệm liên quan thì phải nghiêm khắc xử lý, đồng chí Trì Cổ trong chuyện này đã thiếu sâu sát, tôi đề nghị xử phạt trong đảng! Còn đám người Hoàng Huy trực tiếp gây ra chuyện, tôi cho rằng kiên quyết trừng phát, để giáo dục cho các cán bộ cảnh sát khác, để mọi người nhìn vào đó tự cảnh tỉnh bản thân. Ngoài ra hộp đêm Dạ Đế liên quan hiềm nghi cưỡng ép chứa chấp phụ nữ bán dâm, và kẻ kinh doanh Chu Long phải trừng trị nghiêm khắc, nếu liên quan tới pháp luật, phải truy cứu trách nhiệm hình sự.
Hắn là bí thư chính pháp, nên có tiếng nói lớn trong việc xử lý việc này, hắn vừa lên tiếng, liền có mấy thường ủy gật đầu, hơn nữa nghe qua Mạnh Kế Lương nói rất có lý.
- Tôi có ý kiến khác với bí thư Kế Lương. Một giọng nữ trầm đột ngột vang lên, tất cả đều nhìn ngay về phía Điền Hoằng Chính.
Điền Hoằng Chính khẽ vén mái tóc, gật đầu với Đinh Ngọc Chu rồi nói: - Bí thư Kế Lương, tôi cho rằng bí thư Liễu Tuấn nói rất có lý. Liễu bí thư tuy vừa mới tới, nhưng trong địa phận quản lý xảy ra vụ án ảnh hưởng xấu như vậy, là người đứng đầu, khó thoát khỏi trách nhiệm, tự xin xử phạt, là thể hiện một đảng viên dám nhìn thẳng vào sai lầm, dũng cảm nhận trách nhiệm, là phẩm chất tốt đẹp. Tôi cho rằng, nên xử phạt ghi lý lịch cho đồng chí Liễu Tuấn. Còn về Trì Cổ, tôi cho rằng đồng chí Kế Lương đã xử lý quá nhẹ, căn cứ vào tình huống tôi nắm được, Trì Cổ có quan hệ không tầm thường với hộp đêm Dạ Đế, thậm chí còn có 20% cổ phần nơi đó, lệnh trung ương cấm chỉ phối ngẫu cùng con cái lãnh đạo kinh doanh, chính là để để phòng sản sinh giao dịch quyền tiền. Đồng chí Trì Cổ, thân là bí thư chính pháp ủy, lại tham dự buôn bán, có cổ phần ở một nơi kinh doanh phi pháp, hành vi này là cực kỳ tồi tệ. Bí thư Kế Lương vừa rồi có nói hộp đêm kia liên quan tới việc chứa chấp và cưỡng ép phụ nữ bán dâm, điều này xúc phạm nghiêm trọng pháp luật. Hộp đêm đó từ khi mở cửa đến nay đã có 4 năm, sợ rằng không chỉ có thế, trong bốn năm này, rốt cuộc đã có bao nhiêu hành vi phạm tội? Cần phải điều tra nghiêm túc mới có thể xác định rõ ràng, một hộp đêm như vậy tồn tại bốn năm, biết bao nhiêu cô gái thanh bạch vì nó bị vấy bẩn? Tôi cho rằng phải lập án điều tra, làm rõ vấn đề bên trong! Trả cho quần chúng một câu trả lời thỏa đáng. Điền Hoằng Chính giọng hơi trầm, thậm chí hơi khản, nói rất thong thả.
- Điền bí thư, ý kiến của tôi chẳng phải cũng là như thế sao? Tôi cho rằng vấn đề của hộp đêm Dạ Đế không thể xử lý cẩu thả, phải tra cho rõ ràng. Thực tế, Chu Long và những trợ thủ chủ yếu của hắn, đã bị cục công an thành phố khống chế! Công tác điều tra cụ thể đã bắt đầu được tiến hành. Mạnh Kế Lương cũng thu lại nụ cười, nói rất nghiêm túc.
Có điều lúc này mọi người đa ngửi thấy có "mùi" rồi, Mạnh Kế Lương đã cố ý trộn lẫn khái niệm, Điền Hoằng Chính kiên trì xử lý hộp đêm Dạ Đế là nhắm vào những kẻ bảo hộ sau lưng, nói trắng ra là Trì Cổ và Cốc Tòng Chính, có lẽ thâm vào Chu Phi Dược, nhưng Chu Phi Dược không phải là cán bộ thành phố, mà trực thuộc quản lý của tỉnh, Chu Phi Dược sống chết sống chế ra sao hoàn toàn không đặt trong lòng. Thậm chí Cốc Tòng Chính, một kẻ sắp nghỉ hưu cũng chẳng đáng nói, tối hôm đó Cốc Tòng Chính bêu xấu ngay trước mặt Đinh Ngọc Chu, coi như chấm dứt sĩ đồ của lão ta rồi, còn về có vào tù hay không cũng chẳng phải là chuyện lớn.
Tới cấp độ độ bọn họ, một phó thị trưởng ngoài thường ủy sắp nghỉ hưu không đáng được bàn luận.
Tiêu điểm là Trì Cổ.
Điền Hoằng Chính lập tức phản bác: - Hộp đêm Dạ Đế phải tra, kẻ bảo hộ đằng sau cũng phải tra. Không tóm được đám ô dù này, căn nguyên vấn đề không thể được giải quyết, ai đảm bảo về sau có sinh ra cái hộp đêm Dạ Đế thứ hai thứ ba nữa hay không?
Liễu Tuấn không khỏi thẩm thán phục.
"Đường coi thường Điền Hoằng Chính!"
Liễu Tuấn nhớ tới lời bình phẩm của Bạch Dương, vị nư bí thứ kỷ ủy này đúng là không đơn giản, biết rõ đứng sau Trì Cổ là Trì An Phong, nhân vật cầm đầu cán bộ bản địa, nhưng chuyện liên quan tới nguyên tắc vẫn không hề nhượng bộ.
Mạnh Kế Lương nghẹn họng hoàn toàn.
- Các đồng chí khác nói ý kiến đi. Thấy chuyện sắp căn thẳng, Đinh Ngọc Chu vội ra mặt.
- Tôi nói mấy câu vậy.
Bất ngờ người lên tiếng là trưởng phòng tuyên truyền Dương Ích Nguyên, người này cho người khác ấn tượng kiêm nhường ôn hòa, đứng đầu phòng tuyên truyền mà, phải nho nhã điềm đạm, trên thường ủy, chỉ cần không liên quan tới vấn đề tuyên truyền, Dương Ích Nguyên trước nay chỉ nghe không nói, giơ tay theo đám đông mà thôi.
Không ai ngờ ông ta muốn phát biểu vào lúc này.
Ngay cả Đinh Ngọc Chu cũng tỏ ra chút ngạc nhiên, ôn hòa nói: - Mời đồng chí Ích Nguyên nói.
Các thường ủy đều phấn chấn tinh thần, xem Dương trưởng phòng ngày thường kín tiếng có cao kiến gì.
- Tôi cho rằng ý kiến của Điền bí thư rất đáng được coi trọng.
Dương Ích Nguyên vừa lên tiếng, sắc mặt Mạnh Kế Lương trở nên rất khó coi.
Nói cái gì thế?
Ý kiến của Điền Hoằng Chính đáng được coi trọng, còn lão Mạnh tôi nói bậy bạ hả?
Có lý nào lại như thế?
Hắn còn cho rằng Dương Ích Nguyên sẽ nói mấy câu lập lờ xã giao thôi, ai ngờ vừa lên tiếng đã tỏ thái độ rõ ràng.
Ha ha, ai mà chả biết Mạnh Kế Lương bám đít Đinh Ngọc Chu! Nói không chừng những lời họ Mạnh nói thực ra là ý của họ Chu kia, hơn nữa, sau lưng khẳng định còn có bóng dáng họ Trì. Điền Hoằng Chính có thói quen làm việc độc lập khác người đã đành, sao Dương Ích Nguyên cũng nhảy ra chống đối.
Thật khó hiểu.
Cuộc họp thường ủy hôm nay có chuyện mới rồi đây.
- Tôi rất tán thành tinh thần gánh vác tránh nhiệm dũng cảm đối diện với sự thực của đồng chí Liễu Tuấn. Đây là nguyên tắc cán bộ đảng viên phải kiên trì, là một biểu hiện cụ thể của kiên trì chính nghĩa. Đồng chí Liễu Tuấn vừa mới tới nhậm chức, nhưng không né tránh vấn đề, chủ động đối diện với hiện thực. Vậy các đồng chí phụ trách khác, có nên học tập theo đồng chí Liễu Tuấn không? Trắng thì sẽ trắng, đen thì là đen, nếu như không có vấn đề, thì cần gì sự điều tra. Nếu có vấn đề, thì phát hiện sớm, xử lý sớm sẽ tốt hơn. Sửa chữa tận gốc, bản thân nói là một loại bảo vệ cán bộ.
Dương Ích Nguyên nói rất ôn hòa, không nhanh không chậm, câu nào rõ câu nấy. Có điều lọt vào trong tai một kẻ nào đó lại trở thành vô cùng khó nghe.
Mạnh Kế Lương không thể nhẫn nhịn được, lạnh lùng nói: - Nói như thế, đồng chí Dương Ích Nguyên muốn kiên trì ý kiến tuyên chiến với hệ thống chính pháp của khu Trường Hà sao?
Trong lời này dĩ nhiên mơ hồ lộ ra vẻ uy hiếp.
Tất nhiên Mạnh Kế Lương không uy hiếp nổi Dương Ích Nguyên, mọi người đề là thành viên trong ban, ai quản việc nấy, nhưng Mạnh Kế Lương lại đại diện cho người khác, nên khác hẳn.
Dương Ích Nguyên cũng không nổi giận, thản nhiên cười nói: - Xin đồng chí Kế Lương chú ý, tôi không nhắm vào ai, chỉ lấy chuyện luận chuyện, cuộc họp của đảng, vốn là phải nghĩ gì nói đó.
Mạnh Kế Lương cứng họng.
Nói về đấu võ miệng, Mạnh Kế Lương sao phải là đối thủ của Dương Ích Nguyên?