Bất kể là Liễu Tuấn tự xin xử phạt, hay là Điền Hoằng Chính kiên trì tra xét, thậm chí Thường Uy, Dương Ích Nguyên tỏ thái độ ủng hộ, Đinh Ngọc Chu cũng sẽ không bận tâm lắm, điều này Liễu Tuấn hiểu rất rõ.
Nguyên nhân đơn giản cả bốn người họ đều không thể uy hiếp thực sự đối với Đinh Ngọc Chu.
Liễu Tuấn thì khỏi nói, tuổi còn quá trẻ, muốn leo lên vị trí của Đình Ngọc Chu còn cất rất nhiều năm.
Đúng vậy, còn tốn nhiều năm lắm.
Dưới thể chế hiện hành trong nước, dù Liễu Tuấn có bản lĩnh thông thiên, song muốn ngồi lên bảo tọa bí thư thành ủy, còn phải tích lũy thêm kinh nghiệm.
Thường Uy là nhân vật trong quân, bỏ qua.
Dương Ích Nguyên bất kể kinh nghiệm hay uy vọng đều kém Đinh Ngọc Chu quá xa.
Điền Hoàng Chính thì uy vọng không tệ, nhưng thân phận bí thư kỳ ủy hạn chế nấc thang tiến bộ của cô, thông thường cán bộ kỳ ủy thâm nhiên đều đề bạt trong nội bộ hệ thống.
Bốn người bọn hó ý kiến bất đồng với Đinh Ngọc Chu không phải là chuyện lớn, chỉ là lấy chuyện luận chuyện thôi, khi việc trôi đi dần dần sẽ bị lãng quên.
Liễu Tuấn cho dù giữ thái độ bình thản, nhưng khóe mắt chưa lúc nào rời khỏi Đinh Ngọc Chu, sau khi Thường Uy phát biểu ý kiến, dù Đinh Ngọc Chu không tỏ thái độ gì, nhưng ánh mắt rõ ràng có thay đổi.
Quân cảnh xung đột, ý kiến của Thường Uy vô cùng đáng coi trọng.
Đinh Ngọc Chu không thể không suy tính tới vấn đề đằng sau.
Nhưng Thôi Phúc Thành vừa lên tiếng, tính chất đã hoàn toàn biến đổi, hắn có ý lôi kéo mấy vị thường ủy cực kỳ rõ ràng, bình thường, nếu không có cơ hội cực kỳ thích hợp, Thôi Phúc Thành sẽ không chủ động tiếp cận đám Liễu Tuấn và Điền Hoằng Chính.
Ai mà biết bọn họ nghĩ gì?
Nếu không phải là tranh chấp thực sự quan trọng, thành viên trong ban di tùy tiện đi đắc tội với Đinh Ngọc Chu?
Giờ Thôi Phúc Thành tỏ thái độ rõ ràng, bất kể kết quả cuộc họp ra sao, đều được coi Thôi Phúc Thành tiến một bước tới gần nhóm Liễu Tuấn, đặc biệt là Liễu Tuấn, coi như nợ hắn một ân tình, thêm vào khu cao tân thuộc phân quản của Thôi Phúc Thành, Đinh Ngọc Chu rất có khả năng tính Liễu Tuấn vào phe cánh của Thôi Phúc Thành.
Đây không phải là điều Liễu Tuấn mong muốn.
Vị trí còn chưa vững đã đối lập với người đứng đầu là rất thiếu khôn ngoan.
Đương nhiên sự kiện Trì Cổ là một ngoại lệ.
Trước đó Liễu Tuấn hai lần phản ánh sự ngang ngược của Trì Cổ trước mặt Đinh Ngọc Chu là dựa theo nguyên tắc tổ chức, Trì cổ là cán bộ cấp chính xử, không chịu phối với với công việc của y, đương nhiên là phải phản ánh với bí thư thành ủy, Đinh Ngọc Chu cũng có nghĩa vụ "làm đẹp" mối quan hệ này.
Đó là công việc trong phận sự của ông ta.
Còn Trì Cổ không nghe lời Đinh Ngọc Chu, cố tình đối địch với Liễu Tuấn, hiện giờ có hội xuất hiện, Liễu Tuấn kiên trì muốn xử lý hắn là chuyện đương nhiên, nếu như anh không chịu phối hợp, tôi cũng không thể trở mắt nhìn cấp dưới ngông nghênh trước mắt, không nhổ cái đinh này, công tác làm sao triển khai được.
Chuyện liên quan tới tiền đồ cá nhân và khu cao tân thuận lợi triển khai công tác, chỉ đành không nể mặt Đinh bí thư thôi.
Điều này chắc chắn Đinh Ngọc Chu có thể lý giải được, ông ta ở trong quan trường đấu tranh mấy chục năm, chẳng thiếu loại chuyện này.
Nhưng đứng về phe Thôi Phúc Thành thì ýnghĩa sẽ khác hẳn.
Vốn chuyện Liễu Tuấn nắm khá chắc, nhưng vì Thôi Phúc Thành lên tiếng ủng hộ lại gây ra phản tác dụng, vì không còn là lấy chuyện luận chuyện nữa, đã diễn biến thành tranh đấu giữa bí thư thành ủy và thị trưởng rồi.
- Tôi có ý kiến bất đồng với Thôi thị trưởng. Đỗ Văn Nhược đẩy mắt kính, thong thả nói.
Đã tới lúc hắn ra mặt rồi.
Mạnh Kế Lương và Đỗ Văn Nhược là thân tin của Đinh Ngọc Chu, thậm chí Đỗ Văn Nhược còn thân cận với Đinh Ngọc Chu hơn, theo Liễu Tuấn biết, ba năm trước khi Đinh Ngọc Chu lên chức bí thư, nhân tuyển thị trưởng tiến cử với cấp trên là Đỗ Văn Nhược, khi đó Đỗ Văn Nhược đã là phó thị trưởng thường vụ rồi.
Về sau không biết xuất phát từ nguyên nhân nào, cuối cùng Đỗ Văn Nhược không trúng tuyển, Thôi Phúc Thành được điều tới, nhưng cũng cho Đỗ Văn Nhược an ủi rất lớn, đó là chức vụ trong đảng nâng lên thành phó bi thư, cấp bậc hành chính là chũng là cấp chính sở, cơ bản không khác gì Thôi Phúc Thành.
Trên người Mạnh Kế Lương ít nhiều còn mang dấu ấn của Trì An Phong, Đinh Ngọc Chu dùng Mạnh Kế Lương mang hàm ý ổn định cán bộ bản địa, dù sao từ rất rất lâu trước đó, Đinh Ngọc Chu từ cơ quan quốc gia điều xuống, phấn đấu bao nhiêu năm mới có thể hòa mình được vào đội ngũ cán bộ bạn địa, nhưng chung quy "huyết thống" không phải, khác với cán bộ bản địa chính tông nhất thuộc hệ Trì An Phong, thậm chí Cận Tú Thật còn chính tông hơn.
Đỗ Văn Nhược chậm rãi nói: - Tôi cho rằng xin lỗi trú quân là cần thiết, đả kích nghiêm khắc hộp đêm Dạ Đế cũng là điều cần thiết, nhưng có cần phải vì thế lôi kéo thêm các vấn đề khác vào không? Tôi cho rằng phải suy nghĩ kỹ càng, đồng chí Cốc Tòng Chính đã mất đi lập trường cán bộ lãnh đạo, thậm chí mất đi cả đạo đức tu sỉ mà một quần chúng phổ thông cần có, đối với loại cán bộ như vậy, tôi kiến nghị thành ủy nên nghiêm túc xử lý.
Liễu Tuấn chủ ý thấy khóe miệng Điền Hoằng Chính nhếch lên, thái độ rất khinh bỉ.
Việc mâu thuẫn giữa Đỗ Văn Nhược và Cốc Tòng Chính, Liễu Tuấn cũng nghe thấy ít nhiều, trước kia Cốc Tòng Chính tranh đoạt vị trí phó thị trưởng thường vụ, khi đó Đỗ Văn Nhược là nhân tài lớp sau, Cốc Tòng Chính tư cách lão thành hơn hắn ta nhiều, vốn rất có hi vọng giành phần thắng, nhưng Đỗ Văn Nhược thủ đoạn cao minh hơn, được Đinh Ngọc Chu hoàn toàn tín nhiệm, nên đã trèo lên đầu Cốc Tòng Chính, cướp lấy chức vụ kia, từ đó hai người sản sinh ra chia rẽ sâu sắc.
Suy nghĩ tới việc Cốc Tòng Chính sắp lui về tuyến hai, Đỗ Văn Nhược cũng không muốn thái quá, dù sao bắt nạt đồng chí cao tuổi không phải là thanh danh hay ho gì.
Có điều hiện giờ Cốc Tòng Chính hai tay dâng đầu lên cho Đỗ Văn Nhược, hắn sao lại chẳng thừa gió bẻ măng.
Lúc nào cũng chỉ nhớ tới bài trừ người đối lập với mình, đó là nguyên nhân Điền Hoằng Chính khinh bỉ Đỗ Văn Nhược.
Nhưng Đỗ Văn Nhược lúc này ném Cốc Tòng Chính ra chẳng phải chỉ vì báo thù riêng, mà chủ yếu là vì kiếm một con dê thế tội cho Trì Cổ, chuyện này xôn xao quá lớn, không xử lý một vài cán bộ có sức nặng thì không cho qua được, Cốc Tòng Chính cấp bậc trên Trì Cổ, lấy ra chặt đầu, dễ có câu trả lời thỏa đáng với các phe hơn.
- Còn về phần cán bộ khu Trường Hà, ví dụ như nói đồng chí Trì Cổ, tôi cho rằng nên phê bình giáo dục thôi, cùng lắm là xử phạt tổ chức thích đáng. Đồng chí Trì Cổ tuổi khá trẻ, phương diện kinh nghiệm công tác hơi thiếu sót một chút là thế nào cũng phải có, phạm sai lầm không phải chuyện quan trọng, sai mà chẳng phạm sai lầm chứ? Chỉ cần có thể nghiêm túc sửa đổi, thì vẫn là đồng chí tốt mà... Hơn nữa đồng chí Liễu Tuấn vừa mới nhậm chứ không lâu, thành viên trong ban xảy ra biến động lớn không tốt. Tục ngữ cũng đã nói một háo hản có ba người giúp mà! Đồng chí Trì Cổ công tác ở khu Trường Hà nhiều năm, có rất nhiều công hiến cho công tác chính pháp của khu, lại am hiểu địa phương, sau khi hấp thu giáo huấn này, sẽ phối hợp tốt hơn với đồng chí Liễu Tuấn...
Ấn tượng Đỗ Văn Nhược cấp cho Liễu Tuấn là tương đối bảo thủ, hiện giờ tuy miệng cười ha hả nhưng thái độ lạnh lùng, khiến người ta cực kỳ khó chịu.
- Về việc đồng chí Liễu Tuấn xin xử phạt, tôi thấy là chuyện tốt, giữ nghiêm kỷ luật, rộng lòng đãi người mà, cũng có thể mang lại tác dụng cảnh tỉnh cho cán bộ khu Trường Hà.
Liễu Tuấn mỉm cười, thần sắc rất hòa nhã.
Xem ra Đỗ Văn Nhược thực sự rất hiểu tính cánh Đinh Ngọc Chu, chẳng những cố gắng giữ vẹn toàn cho Trì Cổ, còn muốn Liễu Tuấn phải bị xử phạt, để đánh tan nhuệ khí của Liễu Tuấn.
Người trẻ tuổi, hãy nhìn cho rõ tình thế đi, đây là tỉnh A không phải là tỉnh N.
Tiếp theo là trưởng ban thống chiến Yêu Hải Anh, bí thư khu Dương Xuyên là Hàn Kính Vũ lên tiếng rất khách khí, nhưng biểu thị ủng hộ Đỗ Văn Nhược hết sức rõ ràng.
- Đồng chí Tiên Phong có cái nhìn thế nào về chuyện này?
Đinh Ngọc Chu quay sang nhìn Thái Tiên Phong.
Từ đầu đến giờ Thái Tiên Phong không nói một lời, nhưng hắn ta thân là phó bí thư đảng ủy, ý kiến của hắn ở trường hợp này là rất quan trọng, hơn nữa tình thế hiện tại mơ hồ có hướng diễn biến thành tranh đấu giữa thị trưởng và bí thư, Đinh Ngọc Chu không cho phép hắn né tránh.
Đinh Ngọc Chu cười khẽ: - Về nguyên tắc tôi đồng ý với cách nhìn của đồng chí Mạnh Kế Lương.
Đinh Ngọc Chu gật đầu, mắt hơi nheo lại.
Mạnh Kế Lương bảo vệ Trì Cổ nhưng không ủng hộ xử phạt Liễu Tuấn, xem ra Thái Tiên Phong còn để lại đường lui ít nhiều, chuyện này cũng bình thường, Đinh Ngọc Chu không thể ép một phó bí thư quyền cao chức trọng trăm phần trăm ngả về phía mình.
Thành ủy trải qua một cuộc giao phong ngầm, cuối cùng hình thành bốn quyết định.
Thứ nhất, xử phạt cảnh cáo trong đảng với đồng chí Liễu Tuấn.
Thứ hai, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng với đồng chí Cốc Tòng Chính, triệt bỏ chức vụ trong đảng và chính phủ, kiến nghị đại hội nhân dân trừ bỏ chức vụ phó thị trưởng.
Thứ ba, đồng chí Trì Cổ, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng, xử phạt ghi lỗi hành chính, phải làm kiểm điểm trên cuộc họp thường ủy khu Trường Hà.
Thứ tư, đóng cửa hộp đêm Dạ Đế, Chu Long và những người phụ trách khác của hộp đêm lập án điều tra