Văn kiện quyết định của thành phố Ngọc Lan đặt trên bàn làm việc của Hà Duyên An, khi Mã thư ký đi vào thay trà nước, thấy Hà tỉnh trưởng mày nhíu chặt, gò má đoan trang ửng hồng vì phẫn nộ.
Mã thư ký đã thấy vẻ mặt này của Hà Duyên An vài lần, mỗi khi bà nổi giận như vậy, là thế nào trong tỉnh cũng xảy ra một số chuyện chấn động.
Mã thư ký biết Hà tỉnh trưởng vì sao lại nổi giận, văn kiện kia là do cô đưa cho Hà tỉnh trưởng.
Đinh Ngọc Chu thực sự đã quá đáng rồi.
Hà Duyên An cau mày một lúc, đưa tay cầm lấy điện thoại.
- Liễu Tuấn, là ta, dì Hà đây! Trong giây phút điện thoại thông, sắc mặt Hà Duyên An khôi phục bình tĩnh, ngữ diệu ưu nhã như từ trước tới giờ.
Mã thứ ký liền lùi ra ngoài, trong lòng thầm thắc mắc, không biết Liễu Tuấn có quan hệ gì với Hà tỉnh trưởng và nhà họ Hà, mà Hà tỉnh trưởng gọi điện thoại trong phòng làm việc cũng tự xưng là "dì Hà".
Tình hình này trong trí nhớ của Mã thư ký tựa hồ chỉ có lúc Hà Duyên An gọi điện cho con cháu trong họ.
Bên kia điện thoại, giọng Liễu Tuấn rất bình tĩnh: - Chào dì Hà!
- Đừng có mang gánh nặng gì trong lòng nhé, con đường tiến bộ còn dài, gặp chút trắc trở là chuyện thường tình. Hà Duyên an cố áp chế phẫn nộ, một khi nói chuyện với Liễu Tuấn phải rất chú ý kỹ xảo.
Bà thân là tỉnh trưởng, không thể mở miệng ra là lý gian gây thị phi giữa các thành viên trong ban thường ủy Ngọc Lan.
Liễu Tuấn cười nói: - Dì Hà, đây đâu phải là trắc trở gì. Mà cháu thấy người ta cũng chẳng nhắm vào cháu.
Hà Duyên An hơi giật mình, hỏi: - Cái thằng oắt con này, trong đầu lại nghĩ lung tung gì rồi?
- Dì Hà, người ta nhắm vào dì đấy, đồng chí Liễu Tuấn cháu đây làm gì có thể diện lớn như thế. Trên cuộc họp thường ủy, Đinh Ngọc Chu cưỡng ép biểu quyết để quyết định, kết quả là 7 tán thành 5 phiếu trống, 1 phiếu trắng, bỏ phiếu trắng là Thai Tiên Phong.
Kết quả quá bán, nhưng đây là lần đầu tiên tron gnhiều năm qua chỉ vừa quá bán, trước kia thường ủy biểu quyết, cơ bản là đều ngả hẳn về một bên, phản đối và bỏ quyền gần như chưa hề xảy ra.
Làm người ta phải tốn công suy nghĩ nhất là, cái quyết định này do hai phó bí thư đứng đầu phản đối, một phó bí thư khác lựa chọn bỏ quyền, nói cách khác trong bốn phó bí thư đã có ba người không tán thành ý kiến của Đinh Ngọc Chu rồi.
Thực tế, kết quả biểu quyết này đã chứng minh, quyền uy "nhất ngôn cửu đỉnh" của Đinh Ngọc Chu đã bắt đầu dao động.
Thai Tiên Phong bỏ quyền, càng nói rõ vấn đề.
Trước kia Thôi Phục Thành và Đinh Ngọc Chu có tranh đấu thì ai cũng hiểu được, Điền Hoằng Chính thì luôn hành độc độc lập, vấn đề nguyên tắc rất kiên trì ý kiến của mình, thậm chí có thể nói, trước kia trong cuộc họp văn phòng bí thư, Điền Hoằng Chính là "phái phản động" duy nhất, nhưng Thái Tiên Phong trước kia luôn là thân tín của Đinh Ngọc Chu, không ngờ trong lúc quan trọng lại lựa chọn bỏ quyền, sự ảo diệu trong đó thực sự khiến người ta tốn công suy nghĩ.
Trong lúc biểu quyết được thông qua, Liễu Tuấn phát hiện ra trên khuông mặt kiên nghị của Đinh Ngọc Chu lại tỏ ra bất lực.
Thái độ này của Đinh Ngọc Chu làm Liễu Tuấn kinh hãi.
Chẳng lẽ đây không phải là ý muốn của Đinh Ngọc Chu.
Vậy ai có thể khiến Đinh Ngọc Chu đưa ra quyết định trái lòng.
Trì An Phong ư?
Trong đầu Liễu Tuấn hiện lên một cái tên, nhưng lập tức lại phủ quyết, Trì An Phong mặc dù từng là cấp trên của Đinh Ngọc Chu, nhân vật đứng đầu cán bộ bản địa, nhưng dù sao cũng về hưu rồi, không thể ép Đinh Ngọc Chu đưa ra quyết định trái với ý muốn.
Tất nhiên Liễu Tuấn phải nghĩ tới ngay cấp trên của Đinh Ngọc Chu.
Cận Tú Thật!
Chẳng lẽ là Cận Tú Thật gây áp lực với Đinh Ngọc Chu? Từ lý mà phân tỉnh, trong tỉnh người có thể gây áp lực với phó bí thư tỉnh ủy chỉ có bí thư tỉnh ủy mà thôi, dù là Hà Duyên An cũng chẳng có quyền uy như thế.
Nhưng Liễu Tuấn không hiểu, nếu như Cận Tú Thật gây áp lực cho Đinh Ngọc Chu với mục đích là gì? Một bí thư tỉnh ủy gây áp lực cho cấp phó của mình, nhất định phải có lý do rất vững.
Không thể vì Cận Tú Thật thấy Liễu Tuấn ngứa mắt, nên cho y chút khó chịu được.
Liễu nha nội rất tự tin, nhưng chưa tới mức tự mãn.
Thế là Liễu Tuấn liền nhớ tới Hà Duyên An.
Vì quyết định này đưa ra, Hà Duyên An sẽ lập tức hành động.
Không hành động không được.
Như thế đấu tranh giữa Hà Duyên An và Trì An Phong sẽ bị khơi lên một cách vô hình, đẩy Hà Duyên An vào vị trí đối lập với cán bộ bản địa.
Nhưng Liễu Tuấn không dám khẳng định lắm, vì dù sao y chưa từng gặp mặt Cận Tú Thật, không hiểu gì về ông ta, nếu như suy đoán bậy bạ tâm tư ông ta mà sai, thì rất không hay.
Khi tan cuộc họp, Liễu Tuấn sắc mặt bình tĩnh, khi ra khỏi cửa không có chút nào là không vui, vô tình nhìn thấy Dương Ích Nguyên, ông ta khẽ gật đầu với Liễu Tuấn một cái.
Liễu Tuấn vừa mới trở về văn phòng khu ủy, điện thoại của Dương Ích Nguyên đã gọi tới.
- A lô, bí thư Liễu Tuấn phải không? Tôi là Dương Ích Nguyên đây. Cú điện thoại này đã nằm trong dự liệu của Liễu Tuân, hôm nay Dương Ích Nguyên lên tiếng ủng hộ Liễu Tuấn, có lẽ người khác không hiểu ra sao, cho rằng Dương Ích Nguyên uống lộn thuốc, giúp Liễu Tuând đối đầu với Đinh Ngọc Chu, nhưng Liễu Tuấn thì biết nguyên nhân.
- Chào chú Dương! Cháu là Liễu Tuấn đây!
Dương Ích Nguyên cười: - Liễu bí thư xưng hô như thế tôi không dám nhận đâu.
Liễu Tuấn cũng cười: - Đồng chí Dung Bách Xuyên là khách quen của nhà cháu, cháu gọi là chú, hai ngươi lại là bạn học, cháu sao nhất bên trọng, nhất bên khinh được.
Dương Ích Nguyên rất ôn hòa nói: - Trước kia ở thành phố Bảo Châu, Liễu bí thư còn là học sinh, gọi như thế cũng được, giờ mọi người đều là đồng nghiệp trong ban rồi, xưng hô như thế không thỏa đáng lắm đâu.
Dương Ích Nguyên nói rất khách khí, có điều lộ ra chút quan tâm.
- Vậy cung kính không bằng nghe lệnh, Dương trưởng phòng có gì chỉ giáo? Liễu Tuấn cũng không dây dưa ở chuyện nhỏ nhặt này nữa, một tiếng "chú Dương" để Dương Ích Nguyên cảm thụ được sự tôn trọng trong lòng y là đủ rồi.
Liễu Tuấn vừa tới tỉnh A, Dung Bách Xuyên liền liên hệ với Dương Ích Nguyên, khéo léo bày tỏ quan hệ của mình và nhà họ Liễu, lại nói rõ Liễu Tuấn là đệ tử nhập môn của Chu Dật Phi.
Giao tình của hai người vốn rất tốt, lại thêm vào chiêu bài lớn của Chu tiên sinh, Dương Ích Nguyên tất nhiên phải ghi nhớ Liễu Tuấn trong lòng, có điều Dương Ích Nguyên giữ thái độ quân tử giao tình đạm bạc, bình thường không có chuyện gì không qua lại với Liễu Tuấn.
Nhưng vào lúc quan trọng, ông không chút do dự đứng ra ủng hộ y.
Nhưng thiện cảm của Liễu Tuấn đối với ông không phải chỉ vì chuyện giúp đỡ ngày hôm nay, mà còn bởi vì sự mẫn cảm của Dương Ích Nguyên về tranh đấu quan trường, trước đó hai người không có trao đổi gì, nhưng Liễu Tuấn xin xử phạt, Dương Ích Nguyên hiểu ngay ra tâm tư của y.
Sự nhạy cảm này không đơn giản.
Dương Ích Nguyên khẽ buông một tiếng thở dài: - Liễu bí thư, tình thế trên tỉnh và thành phố đều rất phức tạp.
Liễu Tuấn rùng mình, biết trong lời của Dương Ích Nguyên còn mang nghĩ khác, chứ không nông cạn tới mức gọi điển cho y để "đòi công", liền khách khí nói: - Xin Dương bộ trưởng chỉ điểm.
Dương Ích Nguyên chậm rãi nói: - Chỉ điểm thì không dám, tôi chỉ cảm thấy, quyết định hôm nay không xuất phát từ ý muốn của Đinh bí thư.
Người này tính cách ôn hòa, làm việc cận thận, cho dù hôm nay từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói ông ta và Liễu Tuấn đã là chiến hữu cùng mộ con thuyền, nhưng nhắc nhở vẫn hết sức khéo léo.
Liễu Tuấn trầm giọng nói: - Tôi cũng có cùng cảm nhận này.
Dương Ích Nguyên mỉm cười, ông biết Liễu Tuấn hiểu ý của mình rồi, thật ra, hôm nay Dương Ích Xuyên giúp Liễu Tuấn hoàn toàn nển mặt Dung Bách Xuyên và Chu Tiên Sinh, còn đối với vị đồng nghiệp trẻ này ông không không có nhiều thiện cảm lắm, vì dù sao hai người chưa từng tiếp xúc qua, trên cuộc họp thường chỉ gật đầu chào nhau mà thôi, có điều biểu hiện ngày hôm nay của Liễu Tuấn làm ông ta phải có một cái nhìn khác.
Chưa nói Liễu Tuấn nắm chừng mực rất vừa tầm, thái độ thản nhiên trước vinh nhục đã cho thấy đầy đủ tố chất của một người lãnh đạo, dù sao với Đinh Ngọc Chu ở trên cao cũng chẳng kém bao nhiêu.
Mặc dù mọi người đều là thường ủy, nhưng chẳng phải ai cũng có khí độ đường đường như thế, Đinh Ngọc Chu cuối cùng dựa vào ưu thế bí thư và nền móng bao nhiêu năm mới cưỡng ép thông qua được quyết định này, về khí thế thì không thể áp chế được Liễu Tuấn, cho người ta một cảm giác, chỉ cần có thêm thời gian, Liễu Tuất nhất định là đối thủ cùng đẳng cấp với Đinh Ngọc Chu, thậm chí không cần đợi tới khi y lên tới vị trí phó bộ, chỉ cần cho chút thời gian nữa là đủ.
- Liễu bí thư đừng vội, từ từ thôi, phàm chuyện gì suy nghĩ kỹ hãy làm, khu Trường Hà thời gian gần đây kêu gọi đầu tư rất tốt, tôi đang định tổ chức nhân viên, làm một bài báo cho các đồng chí. Vẫn nên phải tuyên truyền mặt tốt nhiều hơn. Dương Ích Nguyên càng nói càng tỏ ra hòa nhã.
- Cám ơn Dương trưởng phòng ủng hộ công tác của khu Trường Hà chúng tôi. Liễu Tuấn khách khí đáp, hành đôngnj này của Dương Ích Nguyên đúng là ủng hộ rất lớn cho y, vừa xảy ra chuyện lớn như thế, cần nhiều sự tuyên truyền chính diện để vãn hồi lại.
Dương Ích Nguyên xã giao mấy câu rồi cúp điện thoại.
Dương Ích Nguyên có cùng nhận định với mình, đường lối suy nghĩ của Liễu Tuấn càng thêm rõ ràng, khi Hà Duyên An gọi điện tới liền không che dấu gì đêm suy nghĩ của mình nói ra.
Hà Duyên An là nhân vật bậc nào? Tất nhiên là hiểu ngay ý tứ của Liễu Tuấn, thản nhiên hỏi lại: - Vậy bước tiếp theo cậu định làm thế nào?
Liễu Tuấn đáp: - Đây là chuyện nội bộ của khu Trường Hà, vậy hãy giải quyết trong nội bộ, thái độ của cháu rất rõ ràng, kẻ đáng đi không thể giữ! Kẻ vi phạm pháp luật không dung thứ cho bất kỳ một tên nào