- Đúng thế, giám đốc Nhan Hải Quân là bạn thời thanh niên của tôi, quan hệ không tệ. Liễu Tuấn mỉm cười trả lời.
Mạnh Kế Lương ngẩn người, cười nói: - Liễu bí thư nói câu này làm tôi ngạc nhiên quá, bạn thời trẻ của Liễu bí thư ư ? Ha ha ha...
Uông Quốc Chiêu cũng mỉm cười.
Hai người bọn họ đều là cán bộ phái trẻ nổi danh trong tỉnh, nhưng so với Liễu Tuấn rất "giả rồi”, không hiểu cái "thời trẻ" của Liễu Tuấn là phân chia kiểu gì, hiện giờ y là thanh niên hay trung niên.
Liễu Tuấn cười đáp: - Chẳng giấu gì hai vị, ngày ngày lo lắng vì chính sự, tôi cảm thấy mình già thật rồi.
Mạnh Kế Lương và Uông Quốc Chiêu nhìn nhau gật đầu, tựa hồ rất đồng cảm, hai người bọn họ cũng thấy tâm thái của mình đôi khi còn già hơn cả người năm mươi tuổi.
- Liễu bí thư, nếu như có thể mời khách sạn Thu Thủy tới thành phố Ngô Tây, để tăng thêm một cảnh đẹp cho thành phố chúng tôi, tôi xin cảm ơn trước. Uông Quốc Chiêu nói lời cảm ơn hết sức chân thành.
Mọi người đều là quan viên trong thể chế, biết Liễu Tuấn nếm không nắm chắc 8,9 phần, khẳng định sẽ không nói thế, chuyện này cơ bản được xác định rồi.
- Thưa tiên sinh, xin hỏi các vị dùng món gì?
Trong phòng có hai phục vụ, trong đó có một người tuổi hơi lớn, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn hỏi. Đây cũng là đặc sắc của khách sạn Thu Thủy, khi đó rất nhiều khác sạn cho dù quy mô lớn, cấp bậc cao nhưng nhưng khuynh hướng địa phương hóa vô cùng nghiêm trọng, nhân viên thường dùng tiến bản địa giao tiếp với khách.
Khách sạn Thu Thủy quản lý nhân viên từ tầng thấp nhất, các nhân viên ưu tú thường giao lưu với nhau, vì thế ở chi tiết phục vụ đều có tiêu chuẩn thống nhất.
Vào nhưng năm 90 đây là một điểm nổi bật.
Uông Quốc Chiêu hỏi: - Liễu bí thư, lần đầu gặp mặt, không biết Liễu bí thư có sở thích như thế nào, tôi không dám đại diện, món gan ngỗng Pháp mỗi người một phần, các món khác tủy ý, được chăng?
- Được.
Liễu Tuấn đồng ý, chọn mấy món ăn ưa thích, Uông Quốc Chiêu an bài như vậy rất hợp ý y, trong phòng chỉ có ba người không cần bầy biện hết cua cá, tùy ý một chút ăn thoải mái hơn.
Hai người còn lại cũng tự chọn món ăn.
Uông Quốc Chiêu hỏi: - Uống rượu gì đây?
Liễu Tuấn cười nói. - Gan ngỗng Pháp thường đều uống với rượu porto. *** Gan Ngỗng Pháp kiểu món pate ấy, mình ăn thì không khoái thấy nó nát và bở, chắc mua phải đồ hộp rẻ tiền.
Rượu Porto vốn là một loại rượu vang sản xuất ở Bồ Đào Nha, thuộc loại rượu vang nồng độ cồn khá cao, bình thường ủ rượu nồng độ cồn từ 10% tới 20%, trong quá trình đó thêm cồn, nước nho chưa lên men hết, vì thế rượu Porto đều ngọt. Tửu lượng của Liễu Tuấn tuy tiến bộ, nhưng không thích rượu, khi nào có thể không uống rượu mạnh thì y cố tránh.
Uông Quốc Chiêu nói: - Liễu bí thư quả nhiên biết thưởng thức, Kế Lương, anh thích rượu trắng thì tự chọn đi.
Liễu Tuấn liếc nhìn Mạnh Kế Lương, không ngờ Mạnh bí thư trong nhã nhặn lại có sở thích rượu mạnh, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng, có lẽ là do ban ngành chính pháp lâu rèn luyện được.
- Được, ai theo sở thích người đó, có điều tôi phải nói trước, chúng ta phải uống cho công bằng, tôi một chén mao đài, hai vị phải 2 chén rượu vang.
Mạnh Kế Lương cẩn thận nói trước, thực ra thì dù 2 chén rượu vang so 1 chén Mao Đài thì hắn vẫn bị thiệt, nhưng hôm nay mọi người không tới uống rượu, Uông Quốc Chiêu là "âm trầm" tới tận xương tủy, hẳn tình hình chuốc rượu nhau sẽ không xảy ra.
Uông Quốc Chiêu cười, chỉ mặt hắn nói: - Không thẹn là người léo lái bên chính pháp, tâm tư rất kín đáo.
Mạnh Kế Lương cười: - Hai vị đều là quan lớn chấp chính một phương, rất là xảo quyệt, quan hệ với các vị không thể không cẩn thận.
Uông Quốc Chiêu và Liễu Tuấn đều cười lớn, không khí nhìn qua rất hòa hợp.
Không bao lâu rượu và đồ ăn được đưa lên, mỗi người chọn ba bốn món, trông cũng không đến nổi keo kiệt lắm.
- Nào, Liễu bí thư, Kế Lương, cạn một chén. Ba người đều là cán bộ trẻ tuổi, trong đó Uông Quốc Chiêu khả năng nhiều hơn Mạnh Kế Lương hai ba tuổi, chức vụ của hắn cũng là lớn nhất, liền làm chủ đạo của bữa tiệc.
- A, đây là gan ngỗng nổi tiếng của Pháp, ăn đúng là không tệ, chỉ là không hợp với khẩu vị của người nước chúng ta...
Mạnh Kế Lương thử một miếng gan trước, cười lắc đầu.
Liễu Tuấn cười nói: - Trong món gan này đã thêm vào khẩu vị bản địa rồi đó.
Thực ra món ăn Pháp chú trọng nguyên vị, nhưng khẩu vị các nơi lại khác nhau, món gang ngỗng Pháp chính tông ăn trong miệng người tây ngon vô cùng, nhưng chuyển tới các nước khác, dù có mang theo hoàn toàn hương vị, thì cũng chỉ thử mới lạ cho biết thôi, chư muốn mở rộng phát triển thì phải kết hợp với khẩu vị bản địa, nhưng như thế lại mất đi "chất " của nó.
Ba người chỉ ăn uống nói một chút chuyện đồn đại vui vẻ trên quan trường.
Có lẽ Uông Quốc Chiêu thấy không khí bữa ăn chưa được nhiệt tình lắm.
- Liễu bí thư, lần này chấn động của công ty Trường Phong lớn lắm phải không?
Lại tán gẫu một hồi nữa, Uông Quốc Chiêu thấy không khí tạm ổn rồi, liền vòng vo đi vào vấn đề.
Liễu Tuấn đáp: - Đúng là rất lớn, trước kia tôi cũng không ngờ Cty Trường Phong lại tồn tại vấn đề nghiêm trọng đến thế, cả một đám người phá hoại, thiếu chút nữa làm sập cả xí nghiệp cốt cán của quốc gia.
Uông Quốc Chiêu nói: - Tình huống đó cũng không phải chỉ có ở Cty Trường Phong, xí nghiệp quốc hữu toàn tỉnh, ít nhiều đều có vấn đề tương tự, nếu như không chỉnh đốn một chút, tình huống sợ là ngày càng tệ.
Liễu Tuấn gật đầu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Uông Quốc Chiêu lại nói: - Xem ra Hà tỉnh trưởng đã hạ quyết tâm chỉnh đốn xí nghiệp tập thể và quốc hữu làm ăn không tốt trong cả tỉnh rồi, tôi hết sức tán thành việc làm này của Hà tỉnh trưởng và chính phủ tỉnh, giải đoạn hiện nay, kinh tế quốc dân là chủ thể, nếu như không thể phát huy được hiệu quả, sẽ trở thành gánh nặng, sẽ ảnh hiểm nghiêm trọng tới tốc độ phát triển kinh tế.
Mạnh Kế Lương tiếp lời. - Cho nên Hà tỉnh trưởng mới đặc biệt điều Liễu bí thư từ tỉnh N qua đây, chính là hi vọng Liễu bí thư có thể làm mẫu ở Cty Trường Phong, để toàn tỉnh có cái tham khảo.
Uông Quốc Chiêu thở dài: - Trọng trách của Liễu bí thư không nhẹ.
Liễu Tuấn bình thản nói: - Chuyện do người làm, nếu tới rồi, thì thử xem sao. Kỳ thực bất kỳ sự phát triển của địa phương hay xí nghiệp quan trọng là vấn đề cán bộ, đoàn kết cán bộ càng là điểm mấu chốt trong đó.
Uống Quốc Chiêu gật đầu: - Lời này của Liễu bí thư rất hợp lý, đoàn kết cán bộ đúng là vấn đề quan trọng nhất... Liễu bí thư, Trì Cổ tuổi còn trẻ không hiểu chuyện, mong Liễu bí thư tha thứ.
Miệng Liễu Tuấn nhếch lên thành nụ cười.
Uông Quốc Chiêu nói Trì Cổ quá trẻ trước mặt Liễu Tuấn thật hơi "quá đáng", nhưng khí độ Liễu Tuấn biểu hiện ra trầm ổn không thua kém Uông Quốc Chiêu, Mạnh Kế Lương làm người ta dễ quên đi tuổi thực của y.
Liễu Tuấn nhấp một ngụm rượu không nói.
Uông Quốc Chiêu trong lòng vui mừng, Liễu Tuấn đang đợi mình ra điều kiện đây, như vậy còn có chỗ để thương lương, nếu không thể thương lượng được, Liễu Tuấn cũng chẳng thèm đến nghe người ta nói.
- Nói thực nhé, Uông thị trưởng, cá nhân tôi thấy Trì Cổ không hợp ở lại khu Trường Hà nữa, cán bộ làm chính pháp chú ý uy tín, Trì Cổ không dựng được uy tín lên, sao có th khiến đám lưu manh kia sợ hãi...
Mạnh Kế Lương ở bên cạnh nói thêm:
Thì ra đó là điều kiện bọn họ đưa ra sao? Điều Trì Cổ đi à?
Liễu Tuấn mỉm cười, lấy đũa gặp một miếng gan ngỗng cho vào mồm.
Uông Quốc Chiêu cười: - Kế Lương, anh đừng nói tốt cho Trì Cổ nữa, tuy nói tôi là anh rể cậu ấy, nhưng theo tôi thấy, cậu tra là đứa nhỏ bị chiều hư, mãi mãi không lớn được, thậm chí có thể nói, không hợp làm công chức quốc gia.
Nói thế có chút thú vị rồi đây.
Liễu Tuấn đặt đũa xuống, vẫn không lên tiếng.
Uông Quốc Chiêu lấy ra một tờ giấy gấp sẵn, khẽ đẩy tới trước mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mở ra xem, không ngờ là báo cáo từ chức của Trì Cổ, hắn không chỉ từ chức bí thư chính pháp hay cục trưởng cục công an, mà muốn xin nghỉ việc.
Ra biển kinh doanh.
Liễu Tuấn đã xem báo cáo của Trì Cổ, nhận ra chữ viết của hắn.
Liễu Tuấn xem xong, chậm rãi gấp lại bỏ trong túi mình, trầm ngâm nói: - Mạnh bí thư, tình hình trị an khu Trường Hà không được lạc quan, tôi vừa mời tới, không hiểu các cán bộ bên chính pháp...
Mạnh Kế Lương tiếp lời ngay: - Điều này Liễu bí thư không cần lo, chẳng những thành phố tính tới tình huống đặc thù của khu Trường Hà, mà tỉnh chính pháp ủy cũng đang suy nghĩ, ý thứ là điều đồng chí Vương Bác Siêu phó đội trưởng cục công an Đại Ninh tới đây cho Liễu bí thư.
Phải nói thành ý của nhà họ Trì đưa ra rất cao, chẳng những hạ Trì Cổ xuống, cấp cho Liễu Tuấn thhể diện, lại còn điều sư huynh Vương Bắc Siêu của Liễu Tuấn từ tỉnh N qua, coi như một sự bồi thường.
Điều động cán bộ vượt tỉnh là rất khó, nhà họ Trì vì giữ mạng cho Trì Cổ đã phải trả giá lớn, đồng thời như thế cũng tránh được xung đột toàn diện với Hà Duyên An.
Kỳ thực Hà Duyên An cũng đâu có muốn xung đột với cán bộ bản địa vào lúc này.
- Nào, Uông thị trưởng, Mạnh bí thư, chúng ta cạn chén. Liễu Tuấn liền giơ chén lên với hai người