- Liễu bí thư, trên thành phố có khả năng sắp thương thảo vấn đề điều chỉnh ban bệ cán bộ khu huyện rồi.
Sau khi khảo sát công trường thành phố điện ảnh xong, Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn tới phòng làm việc của Bàn Đại Hải ở khách sạn Trường Hà.
Nụ cười trên mặt Thôi Phúc Thành trong suốt quá trình khảo sát đã thu lại, sắc mặt trở nên trịnh trọng.
Bàn luận vấn đề mẫn cảm như thế thì cần phải thận trọng.
Văn phòng làm việc của Bàn Đại Hải được cải tạo từ gian phòng xoa hoa, trong ngoài có hai gian, Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn ở gian trong, Bàn Đại Hải ở gian ngoài "canh gác", tạm thời làm nhân viên bảo an cho Tuấn thiếu gia, cấm chí người không phận sự tiến vào.
Hai người đang tham khảo vấn đề điều chính cán bộ, bất kể là văn phòng làm việc của ai trong hai người cũng không tiện nói.
Dù Thôi Phúc Thành hay Liễu Tuấn đều là lãnh đạo chủ yếu bị thành ủy Ngọc Lan quan tâm, mà điều chỉnh cán bộ lại là chuyện trong phạm vi quyền hạn của Đinh Ngọc Chu, hai người bàn bạc trong phòng làm việc của mình quá lâu, cho dù là nói về nội dung gì thì cũng khiến người ta nghi ngờ.
Từ khi Đinh Ngọc Chu kiên quyết xử phạt Liễu Tuấn, ông ta không lần nào triệu kiến riêng Liễu Tuấn nữa, tất nhiên giao lưu bình thường giữa thành viên trong ban vẫn phải có, nhưng lần nào cũng chỉ đúng theo phép tắc nên có, không hề liên quan tới đề tài mẫn cảm.
Không còn gì phải nghi ngờ Đinh Ngọc Chu đã có thành kiến với y.
Căn cứ vào phân tích sau này của Liễu Tuấn thì việc sử phạt này có bóng dáng của người cao hơn đằng sau, hiểu được đối phương nhằm vào Hà Duyên An, cho nên Liễu Tuấn đối phó rất thận trọng, cuối cùng khi sự việc được giải quyết hoàn toàn trái ngươc với dự đoán ban đầu của các lãnh đạo tỉnh ủy, thế lực bản địa lựa chọn thỏa hiệp với Hà Duyên An và Liễu Tuấn, tình thế "trai cò tranh nhau" đã không xuất hiện. Trải qua chuyện này, ngược lại thế lực bản địa còn xuất hiện chia rẽ, phát sinh biến hóa vi diệu, nhìn chung là tương đối có lợi cho Hà Duyên An.
Một nước cờ hay bị người ta nhẹ nhàng hóa giải, còn ít nhiều gặp tổn thất, lãnh đạo chủ yếu giật dây cho quyết định này tất nhiên là rất thất vọng.
Ở thành phố Ngọc Lan, Trì Cổ tử chức khiến cho uy tín của Đinh Ngọc Chu bị tổn hại nghiêm trọng, mà càng làm cho ông ta nổi giận hơn, một vòng quyền lực lấy Thôi Phúc Thành làm trung tâm tựa hồ đang dần dần hình thành.
Từ khi Thôi Phúc Thành tới nhậm chứ, Đinh Ngọc Chu luốn chèn ép hắn, hơn nữa còn ép được tới ba năm, ai ngờ hiện giờ cuối cùng bị Thôi Phúc Thành nắm được cơ hội, có xu thế ngóc đầu lại.
Tất cả đều bắt nguồn tự sự xuất hiện của Liễu Tuấn.
Thôi Phúc Thành khó khăn lắm nơi nắm bắt được cơ hội này, tất nhiên là không muốn lãng phí vô ích, hôm nay tới gặp mặt Liễu Tuấn chính là để củng cố thêm thành tích, khéo léo mượn văn phòng của Bàn Đại Hải làm việc, có thể thấy Thôi Phúc Thành phải phí công suy nghĩ cho cuộc gặp mặt này.
Thị trưởng đi thị sát, bí thư khu ủy và thương nhân đầu tư tháp dùng, cùng thương lượng vấn đề kiến thiết cụ thể là điều hiển nhiên, không ai nghi ngờ gì cả.
Thôi Phúc Thành cũng nghĩ tới việc tới thăm Liễu Tuấn trong thời gian tư nhân, nhưng suy nghĩ kỹ càng không dám mạo hiểu, chẳng may bị Liễu Tuấn từ chối thỉ không hay, khó khăn lắm mới gặp được cơ hội không thể để vuột mất.
Liễu Tuấn hiểu rất rõ tâm tư của Thôi Phúc Thành.
Hiện giờ y vẫn chưa định chọn phe phái, dù sao Thôi Phúc Thành đang ở thế yếu rất rõ ràng, cơ bản chỉ có thể chống đỡ mà không thể đánh trả, đấu tranh chính trị không phải là giang hồ mà chủ ý "gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ", ở đây, thực lực và thủ đoạn quyết định tất cả.
Mặc dù Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn đã có ngăn cách nhất định, nhưng không có nghĩa là phải cùng Thôi Phúc Thành kết minh.
- Vấn đề này phòng tổ chức và Đinh bí thư hẳn là phải có suy tính chu đáo rồi.
Liễu Tuấn nói rất bình thản, ở trường hợp công chúng, Liễu Tuấn rất chú trọng quy củ, lúc nào cũng đưa Thôi Phúc Thành lên trước, không tranh giành thể diện lung tung, nhưng hai người đối mặt trong phòng kín, Liễu Tuấn liền thể hiện thái độ ngang hàng một cách tự nhiên.
Thái độ này làm Thôi Phúc Thành hơi khó chịu, cũng làm hắn yên tâm.
Người ở trước mặt là một nhân vật trọng yếu có thể ngồi ngang hàng với mình, bất kể kết quả lôi kéo thế nào, cũng không sợ y có hành động tiểu nhân.
Một số nguyên tắc cơ bản trên quan trường, tất cả đều phải tuân thủ.
- Khu huyện khác có thể tạm thời chưa nói đến, nhưng sắp xếp ở khu Trường Hà, đồng chí có ý kiến gì không?
Thôi Phúc Thành thấy thái độ của Liễu Tuấn rõ ràng, không vòng vo nữa.
Liễu Tuấn hỏi ngược lại: - Thôi thị trưởng thấy ban bệ khu Trường Hà hiện nay ra sao?
Thôi Phúc Thành châm một điếu thuốc, thành khẩn nói: - Trước khi đồng chí tới, chỉ là một nắm cát rời, không hề hợp cách.
Liễu Tuấn cười, cơ bản y cũng tán đồng với bình luận của Thôi Phúc Thành, khoảng thời gian này có rất nhiều khoản đầu tư ồ ạt đổ vào khu Trường Hà, mọi người tinh thần được kích thích, nhất là Liễu Tuấn xác lập được quyền uy sơ bộ, lại luôn nhấn mạnh chú trọng công tác cụ thể, cho nên dần dần có sự đoàn kết. Chu dù Liễu Tuấn chưa hoàn toàn hài lòng, nhưng có thể từng bước khơi lên sự tích cực cũng không tệ.
Liễu Tuấn thong thả nói: - Tôi thấy tình huống cụ thể giờ đã thay đổi, suy nghĩ của mọi người cũng sẽ thay đổi theo, không thể suy nghĩ theo lối cũ.
Thôi Phúc Thành nheo mắt lại, ý tứ của Liễu Tuấn hắn hiểu rồi, đó là chỉ cầu ổn định, Liễu Tuấn vừa tới, mới làm quen được công việc, cọ sát với thành viên chưa lâu, lúc này thực sự không tiện có biến động.
Thôi Phúc Thành hời hợt nói: - Tôi cũng tán đồng cách nhìn của đồng chí, nhưng người khác thì chưa chắc.
- Ví dụ như?
Thôi Phúc Thành cười: - Thành ủy có người muốn điều Sài Thiệu Cơ đi.
Liễu Tuấn nhướng mày lên, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh...
- Sài Thiệu Cơ trướng kia là thư ký của Trần phó tỉnh trưởng, là thư ký cuối cùng trước khi ông ấy nghỉ hưu... Thôi Phúc Thành nhắc nhở thêm.
Tình huống này Liễu Tuấn đương nhiên là biết, thực tế lý lịch tất cả thành viên thường ủy Liễu Tuấn đã tìm hiểu rất kỹ càng rồi.
Trần phó tỉnh trưởng nghỉ hưu đã hơn mười năm, hiện giờ tuổi trên bảy mươi, sức ảnh hưởng với tỉnh thành đã gần như bằng 0, trước đó không lâu phải vào bệnh viện, nghe nói tình hình không được lạc quan lắm. Nói cách khác Sài Thiệu Cơ trên quan trưởng đã trở thành ngọn cỏ không rễ, trước kia không ai động tới hắn chẳng qua vì khu Trường Hà là một đống hỗn loạn, nên chẳng ai thèm vị trí này.
Nói ra thì khi ấy chức vụ của Sài Thiệu Cơ là một cái gân gà, cấp bậc là chính xử, nhưng không có thực quyền, nhất các cán bộ cấp chính xử kiểu bí thư huyện ủy khu ủy khác sẽ chẳng thèm vị trí này, ngồi lên chức vụ đó có ai là không có bối cảnh đăng sau, người ta muốn tiến bộ cũng phải chọn chỗ tốt, giả sử như muốn tới kiếm kinh nghiệm cũng chọn những cơ quan trực thuộc tỉnh, cần gì mất công tới khu Trường Hà làm cái chức vô bổ.
Còn các cán bộ cấp phó xử thông thường, những người ở vị trí không "màu mỡ" lắm thì thèm vị trí chủ nhiệm ủy quan quản lý này, dù là gân gà chăng nữa thì cấp bậc rõ ràng, tốt xấu gì cũng thuộc hàng ngũ cán bộ cao cấp, nhưng những người này lại chẳng có bối cảnh lớn, muốn xông vào tranh ăn đâu có dể.
Vì thể người có năng lực đẩy Sải Thiệu Cơ đi thì chẳng thèm tranh khúc xương trong bát hắn, kẻ muốn tới tranh thì thực lực lại kém hơn, cho nên tới tận bây giờ Sài Thiệu Cơ vẫn giữ được chiếc mũ ô sa trên đầu.
Nhưng hiện giờ tình hình đã thay đổi, tiền đầu tư cuồn cuộn đổ vào như thác, khu Trường Hà tưng bừng náo nhiệt, ai cũng biết, chỉ cần có tiền, kiến thiết kinh tế sẽ dễ dàng mang lại thành tích, giờ đây cái gân gà đã trở thành miếng thịt mỡ, thế là bao kẻ thèm thuồng, vừa tiến lên một bước lại có thể có thành tích, lại còn sẽ kiếm chác được nhiều lợi ích, có ngốc mới không tới.
Trước kia còn ít nhiều kỵ húy Trần phó tỉnh trưởng, nhưng hiện giờ Trần lão sắp cưỡi hạc bay về trời, còn lo lắng gì nữa?
Liễu Tuấn nhấp ngụm trà, mỉm cười hỏi: - Thành phố định phái ai tới?
- Chung Vĩnh Minh. Thôi Phúc Thành đáp ngắn gọn.
Liễu Tuấn hỏi: - Chung Vĩnh Minh của huyện Ngọc Tây?
- Chính là hắn, người này có chút quan hệ thân thích với đám nhỏ trong nhà Cận bí thư.
Thôi Phúc Thành tỏ thái độ thẳng thắn chân thành.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Chung Vĩnh Minh là huyện trưởng Ngọc Tây, cuối năm ngoài trong bữa tiệc cuối năm toàn thành phố, Liễu Tuấn đã gặp qua hắn, tuổi chưa tới bốn mươi, khi kính rượu Liễu Tuấn giữ đúng quy củ, lời nói khôn khéo, Liễu Tuấn không phản cảm gì với hắn, nhưng lời nói của Thôi Phúc Thành khiến hắn cảnh giác.
Cái gọi là có chút thân thích với đám nhỏ trong nhà Cận bí thư, hẳn là thân thích bên phía con dâu rồi.
Người này chắc chắn là thuộc phe cánh Cận Tú Thật, còn Liễu Tuấn do Hà Duyên An điều tới, đưa Chung Vĩnh Minh tới khu Trường Hà cộng tác với Liễu Tuấn, trừ để hưởng trái ngọt có sẵn, thì ý tứ tranh đấu rất rõ ràng.
Liễu Tuấn suy nghĩ rồi hỏi: - Vậy Sài Thiệu Cơ an bài thế nào?
Thôi Phúc Thành nói: - Chuyện này còn chưa nghe nói tới, có điều một cán bộ cấp phó sở khó kiếm được vị trí thích hợp ở thành phố...
Liễu Tuấn cười: - Như vậy sợ không tốt lắm, đồng chí Sài Thiệu Cơ làm việc rất cố gắng, năng lực cụ thể cũng không tệ.
Không một ai muốn một cấp phó bên cạnh mình lại không thuộc sự khống chế của bản thân, Liễu Tuấn muốn thực hiện kế hoạch ba năm thì điều này càng thêm quan trọng.
Thôi Phúc Thành mỉm cười, biết chuyến này mình đi không uổng phí.