- Chào Liễu bí thư! Tôi là Sơn Điền Thứ Lang! Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố nhiều hơn.
Tiệu Ngạn dẫn một thương nhân Nhật Bản mặc đồ tây tiến vào, tươi cười giới thiệu thân phận của Liễu Tuấn, thương nhân Nhật Bản trung niên này liền khom người thật sâu chào hỏi.
Đây chính là chú của Sơn Điền Tuấn Ngạn người trước kia gây chuyện trong khách sạn Phù Dung, trêu ghẹo nữ nhân viên, bị vệ sĩ của Liễu Tuấn dạy cho một bài học, sau đó bị công an thành phố Đại Ninh giam giữ bảy ngày.
Vì chuyện này mà gây ra một cuộc phong ba ngoại giao nho nhỏ, công ty Sơn Điền rút vốn đầu tư khỏi thành phố Đại Ninh.
Trong chuyến nguy cơ đồng Yên năm ngoài, tuyệt đại bộ phận tập toàn tài chính Nhật bị trọng thương, công ty Sơn Điền ở Nhật Bản chỉ là một công ty tầm trung, tất nhiên bị thương càng nặng nề, gần như lâm vào tỉnh trạng phá sản, quỹ Thịnh Nghiệp thừa cơ tấn công, mua rất nhiều xí nghiệp Nhật Bản, trong đó gồm cả Cty Sơn Điền.
Hiện giờ mặc dù cái tên không đổi, nhưng chủ nhân công ty Sơn Điền đã đổi người, trở thành một công ty cấp dưới của Thịnh Nghiệp bị khống chế 51% cổ phần.
Chủ cũ của công ty Sơn Điền là Sơn Điền Thái Lang, anh trai của Sơn Điền Thứ Lang bị thanh lý khỏi công ty, hiện giờ nghiệp vụ của công ty do Sơn Điền Thứ Lang chủ trì.
Nói cách khác hiện giờ thân phận của Sơn Điền Thứ là là một cổ đông của Thịnh Nghiệp.
Đương nhiên cấp bậc của Sơn Điều Thứ Lang còn kém Tiểu Thanh một vạn tám ngàn dặm, có ngẩng đầu lên cũng chẳng nhìn thấy ngón chân của Liễu chủ tịch. Những công ty mà Tiểu Thanh thu mua vốn là xí nghiệp kỹ thuật cao và mạng internet, loại công ty như Sơn Điền không thuộc phạm vi, nhưng vì nhớ tới Sơn Điền Tuấn Ngạn gây rắc rối cho Liễu Tuấn, nên cô thuận tiện thôn tính luôn, sau đó đuổi cả hai cha con Sơn Điền Thái Lang ra khỏi công ty.
Không ngờ lần này Cty Trường Phong tìm bạn hàng hợp tác lại có tác dụng, nghiệp vụ của Cty Sơn Điền bao gồm cả tiêu thụ xe máy, rất thích hợp làm bạn hàng.
Sơn Điền Thứ Lang nghe nghe danh Liễu Tuấn từ lâu.
Lần này nhận lệnh tổng công ty hợp tác, trong lòng ông ta không khỏi có chút xấu hổ, có điều người Nhật Bàn rất phục tùng mệnh lệnh, nên Sơn Điền Thứ Lang không dám trễ nải, lập tức dẫn mấy nhân viên cao cấp tới tỉnh A.
Triệu Ngạn nhận được điện thoại của Liễu Tuấn bảo chuẩn bị đón tiếp khác người Nhật, trong lòng rất ngạc nhiên.
Trước nay mời gọi đầu tư đều là tự mình đi tim người hợp tác, đối phương chỉ lộ ra chút hứng thú là áp sát ngay, dùng đủ mọi thủ đoạn mời thần tài tới cửa.
Hiện giờ lại trái ngược, thần tài tự động tới cửa.
Triệu Ngạn hiện giờ bội phục sát đất vị cấp trên trẻ tuổi này rồi, cứ nhìn thủ đoạn của người ta đi, mấy tháng ngắn ngủi mà cả Cty Trường Phong lẫn khu Trường Hà đều thay da đổi thịt, bao nhiêu khúc mắc khó khăn lâu năm không giải quyết được đều bị Liễu Tuấn xử lý, nhất là việc kêu gọi đầu tư thực sự làm người ta không sao tin nổi.
Những thương nhân trong nước ngoài nước cứ như nhận được mệnh lệnh của cấp trên, tranh nhau tới khu Trường Hà, tài chính cứ thể tràn vào như nước đỏ.
Triệu Ngạn nào biết, những thương nhân này đúng là nhận được mệnh lệnh cấp trên thật, tất nhiên phải tranh nhau tới rồi.
Mấy tỷ đồng ở đâu cũng là một con số cực lớn, nhưng với đế quốc tài chính của Liễu Tuấn mà nói, thực sự chỉ là chín trâu mất một sợi lông.
Cuối cùng loại chuyện tốt này cũng đã tới lượt Cty Trường Phong rồi.
Nhận được chỉ thị của Liễu Tuấn, Triệu Ngạn không dám chậm trễ, lập tức chuẩn bị đầy đủ, lại còn lần đầu tiên ăn mặc trải chuốt, chỉnh đốn lại mái tóc lưa thưa, còn trát lên đó một đống"dầu mỡ", làm cái trán hói càng thêm bóng loáng.
Chị Trương vợ của Triệu Ngạn trêu ông ta: - Ông mấy chục tuổi đầu rồi, giờ mới biết làm đẹp.
Triệu Ngạn cười vui vẻ: - Người ta từ tít tận Nhật Bản tới mà, chúng ta không thể thất lễ được phải không? Hơn nữa đây là do Liễu bí thư đích thân căn dặn, chuyện không thể hỏng được.
Triệu Ngạn đi vào phòng làm việc lại khiến đám nhân viên trẻ tuổi thì thầm cười trộm một hồi, Triệu Ngạn là người ôn hòa, không làm cao, nên người ta không sợ ông, có mấy người còn công khai trêu ghẹo, nhưng Triệu Ngạn vẫn chỉ tươi cười, tinh thần rất phấn chấn.
Sau khi đón đoàn người Sơn Điền Thứ Lang ở sân bay, Triệu Ngạn không dám chậm trễ, đưa Sơn Điền Thứ Lang tới văn phòng Liễu Tuấn, lúc này nghe ông ta nói tiếng phổ thông lưu loát, so với lão Triệu còn tiêu chuẩn hơn, Triệu Ngạn không khỏi giật mình.
Vừa mới rồi ông ta và Sơn Điền Tuấn Ngạn hàn huyên, tên tiểu quỷ tử này còn nói thứ tiếng ma quỷ, sao tới trước mặt Liễu Tuấn lại nói tiếng phổ thông rồi?
Té ra vừa rồi tên tiểu quỷ tử này làm cao.
- Xin chào Sơn Điền tiên sinh, mời ngồi.
Cho dù Liễu Tuấn chẳng có lấy nửa chút cảm tình với tiểu quỷ tử, nhưng Sơn Điền Thứ Lang hiện giờ là cấp dưới của Tiểu Thanh, cũng là cấp dưới của y, người ta tới giúp mình kiếm tiền, về tình về lý đều phải khách khí vài phần, liền mới Sơn Điền Thứ Lang ngồi xuống ghế sô pha đãi khách.
Vu Hoài Tín mau mắn đem trà nước lên.
Vốn theo ý Triệu Ngạn là chuẩn bị một thư ký chuyên chức cho Liễu Tuấn, chỉnh lý công văn tài liệu, nhưng Liễu Tuấn thấy mình ở Cty Trường Phong không nhiều, chẳng cần làm việc thừa thãi, nên không đồng ý, chỉ để một nhân viên văn thư trông coi văn phòn, dù sao khi y tới Cty Trường Phong làm việc thì Vu Hoài Tín cũng đi theo.
Còn về phần Chu Yến, khi hai cha con Chu Phi Dược xảy ra chuyện, chưa từng xuất hiện trước mặt Liễu Tuấn lần nào nữa.
Liễu Tuấn nói: - Sơn Điền tiên sinh đường xa vất vả rồi.
Triệu Ngạn trong lòng giật mình, sao nhìn thái độ của Liễu bí thư chẳng tỏ ra nhiệt tình mấy thế kia?
Sơn Điền Thứ Lang thì lại coi đó là chuyện hết sức hiển nhiên, trước khi ông ta khởi hành, tổng giám đốc đã đích thân căn dặn, chuyến hợp tác này chỉ cho phép thành công không có phép thất bại, Cty Trường Phong có yêu cầu gì đều phải đồng ý hết.
Ông ta kinh doanh hai ba chục năm trời, nhưng lần đầu tiên nhận được một mệnh lệnh như vậy.
Chẳng lẽ chúng ta không phải đi đầu tư mà đi nộp tiền cho người ta à?
Kỳ thực tất cả thương nhân đầu tư, bất kể là nhân mã thuộc hệ Tiểu Thanh hay là Xảo Nhi, hoặc là quan hệ với bên Kim Phú Xương, đều không nhận được mệnh lệnh nào như thế. Sơn Điền Thứ Lang là một ngoại lệ, nguyên nhân rất đơn giản, Cty Trường Phong do đích thân Liễu Tuấn quản lý, khác với các hạng mục khác của khu Trường Hà, ông chủ đích thân ra trận, cấp dưới chỉ có phục tùng 100% là đương nhiên, trong suy nghĩ của Tiểu Thanh, hợp tác với Cty Trường Phong có lỗ cũng chẳng hề gì, tiền đầu tư của quỹ Thịnh Nghiệp vô khối, chẳng để ý tới chút thịt muỗi ấy, có thể làm Cty Trường Phong sống lại, để Liễu Tuấn có được thành tích chính trị, thì lợi hơn cả kiếm được một mớ tiền.
Đặc tính của người Nhật Bản là phục tùng một cách mù quáng, cho dù Sơn Điền Thứ Lang không hiểu mệnh lệnh của tổng công ty nhưng kiên quyết chấp hành.
Đương nhiên Sơn Điền Thứ Lang cũng suy nghĩ cẩn thận, đoán Liễu Tuấn có khả nang cùng tổng giám đốc giao tình cực thân, cho nên ông ta càng thêm thận rọng.
Phải biết hiện giờ ông ta không còn là ông chủ của Cty Sơn Điền nữa, mà chỉ là một nhân viên cao cấp, bạn thân của tổng giám đốc chẳng phải trò đùa, Sơn Điền Thứ Lang cũng có chút nghiên cứu về phong tục dân tình của đất nước hàng xóm to lớn này, biết rằng người của quốc gia này chú ý nhất là "thể diện", nhiều khi vì kiếm thể diện cho bạn bè mà quan trọng hơn cả kiếm tiền.
Kỳ thực Sơn Điền Thứ Lang không biết, tổng giám đốc của công ty cũng chỉ nhận được mệnh lệnh của thư ký Hoàng Diệu Kỳ, còn nguyên nhân thì hoàn toàn không hiểu, Hoàng thư ký yêu cầu ông ta chấp hành 100% mệnh lệnh này, hơn nữa ngữ khí cũng rất nghiêm khác, tổng giám đốc biết Hoàng tiểu thư là tâm phúc bà chủ lớn tin tưởng nhất, trịnh trọng ra lệnh như thế ắt phải có nguyên nhân trọng đại.
Còn về nguyên nhân gì gì không cần bận tâm.
Đôi khi biết quá nhiều bí mật không phải là chuyện tốt.
- Sơn Điền tiên sinh, chuyện hợp tác giữa hai bên tôi có chút yêu cầu.
Liễu Tuấn chậm rãi nói: - Xin Liễu bí thư ra lệnh.
Sơn Điều Thứ Lang hoàn toàn dùng thân phận cấp dưới, người hơi cúi xuống, cung kính đáp.
- Thứ nhất, tôi yêu cầu quý công ty đầu tư không dưới 5 triệu USD.
- Vâng! Xin Liễu bí thư yên tâm, toàn bộ tài chính đã có đủ, sản sàng chuyển đến bất kỳ lúc nào.
Sơn Điền Thứ Lang lại cúi mình xuống.
Liễu Tuấn gật đầu, ôn hòa nói: - Thứ hai, khi toàn bộ tài chính tới nơi, công ty Sơn Điền phái nhân viên tài vụ tới giám sát sử dụng khoản tài chính này, đây là điều tuyệt đối không thể sơ xuất, phải đảm bảo từng đồng tiên phải được dùng ở mặt kinh doanh.
Đưa đầu tư vào không phải chuyện khó, khó là việc quản lý sau đó, Liễu Tuấn không muốn xuất hiện một Chu Phi Dược thứ hai nữa, người Nhật làm việc máy móc, tỉ mỉ, là nhân tuyển giám sát tài chính tốt nhất.
- Vâng! Lần này trong số nhân viên đi theo có trưởng ban tài vụ của Cty Sơn Điền, tên là Tá Đằng Tín Phu, để cậu ta đảm nhận chức trách này.
Liễu Tuấn mỉm cười: - Rất tốt, tôi hi vọng Tá Đằng tiên sinh có thể thực hiện tốt chức vụ này, vậy điều thư ba, tôi hi vọng cuộc đàm phán này có thể hoàn thành trong vòng mười tới mười lăm ngày, sau đó Cty Sơn Điền phải đưa một đoàn cố vấn quản lý tới, hỗ trợ Cty Trường Phong tiến hành quản lý, còn công việc cụ thể, ông và cấp phó của tôi là Triệu Ngạn tiến hành trao đổi cụ thể.
- Vâng! Nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của Liễu bí thư.
Sơn Điền Thứ Lang đứng hẳn dậy khom mình đáp.
Triệu Ngạn và Vu Hoài Tín từ đầu tới cuối cứ đứng thộn ra.
Trên thế giới này không ngờ lại có cuộc đàm phán như thế