Sau khi cơm no rượu say, thì bí thư Trình lại đề nghị đi hát karaoke. Những người trẻ tuổi như Phan Trí Nhân, Vương Á thì đều nhiệt tình hưởng ứng, còn phần đông mọi người thì còn đợi thái độ của Liễu Tuấn. Liễu Tuấn cũng không từ chối.
Khó khắn lắm mới có cơ hội để mọi người tụ tập lại như vậy, Liễu Tuấn đương nhiên không thể làm cho mọi người mất hứng được. Đặc biệt là Trình Tân Kiến, người đã cùng Liễu Tuấn hy sinh nhiều. Hai người cách nhau đến gần 20 tuổi nhưng tình cảm thì lại rất thân thiết.
Nhưng bí thư Liễu đi hát Ok cùng cũng chỉ ngồi tầm 1 tiếng rồi cũng xin cáo lùi, có lẽ lúc này Đường Hải Thiênvẫn đến lầu số một nói chuyện với hai người cha của mình rồi. Dự đoán của Liễu Tuấn không hề sai, nhưng ngoài Đường Hải Thiên đến còn có cả Mai Ngạo Hàn sở trưởng sở chính trị tài chính, Dung Bách Xuyên phó sở trưởng thường vụ tuyên truyền ủy ban tỉnh, Điền Văn Minh thị trưởng thành phố Hàn Hồ, Lưu Nhan phó bí thư tổ chức đảng thành phố Đại Ninh, Lưu Hòa Khiêm bí thư ủy ban kỷ luật, bí thư ủy ban chính trị pháp luật Lương Quốc Cường, Lý Dũng phó thị trưởng thưởng ủy, Quách Kì Lương phó tỉnh trưởng ủy ban thường vụ tỉnh tất cả đều đã đến.
Quách Kì Lương và Mai Ngạo Hàn là cán bộ thuộc hệ Nghiêm, những người còn lại đều đã từng là cán bộ cũ của Liễu Tấn Tài, mượn cơ hội này đến để vào hỏi lãnh đạo cũ, đương nhiên cũng là điều nên làm .
Cũng là do Liễu Tấn Tài đã đến mọi người mới đến đông đủ như vậy. Những ngày bình thường cho dù mọi người đều là tâm phúc của hệ Nghiêm nhưng theo “Nguyên tắc” của Nghiêm Ngọc Thành thì cũng không được đông đủ như thế này đến cả. Điều đặc biệt làm Liễu Tuấn bất ngờ chính là Trì Hiểu Ba bí thư tỉnh đoàn cũng đến. Khi mà Liễu Tuấn vừa tham gia công tác cũng chính là bắt đầu từ cơ quan này. Trì Hiểu Ba bây giờ là phó bi thư tỉnh đoàn, không có “Tổ chức”, sau này hoàn toàn ủng hộ Liễu Tuấn và Bạch Dương cho nên cũng coi như đã bước chân lên con thuyền của hệ Nghiêm Liễu, đến bây giờ có thể xuất hiện tại nhà của Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên cũng được liệt vào hệ Nghiêm Liễu, có thể thấy đã dành được sự tán thưởng của Nghiêm Ngọc Thành con đường công danh coi như là sáng lạng rồi.
Trung ương đề xướng cần dũng cảm đề cử những cán bộ nữ trẻ tuổi, những cán bộ không có tổ chức, dân tộc thiểu số, và nữ trung niên cũng chiếm một sỗ lượng nhất định, Trì Hiểu Ba rất phù hợp với những yêu cầu này, nhận được sự tán thưởng của Nghiêm Ngọc Thành cũng là điều có thể dự đoán được.
Thấy Liễu Tuấn, mọi người đều mỉm cười chào hỏi.
Người trẻ tuổi trước mắt không chỉ là con trai của Liễu Tấn Tài mà còn là con rể của Nghiêm Ngọc Thành, lại còn là cán bộ cấp phó sở nữa, coi như không có sự “Ân sủng” của Nghiêm Liễu thì cũng đã có thể cùng những đại sứ hành lễ ngang hàng nhau rồi.
Thấy chỉ có Nghiêm Ngọc Thành ngồi ở đó, cau mày giống như người con rể này vô hình vậy.
Khi Liễu Tuấn còn nhỏ đã nhận được sự sủng ái của Nghiêm Ngọc Thành, hai người này thường đấu khẩu với nhau, nhưng theo sự trưởng thành của Liễu Tuấn, đặc biệt sau khi Liễu Tuấn bước vào chốn quan trường thì Nghiêm Ngọc Thành càng ngày càng nghiêm với anh, hay cũng là với người con rể tài hoa này cũng cần có những yêu cầu nghiêm khắc.
Liễu Tuấn cũng không chú ý đến việc Nghiêm Ngọc Thành sẽ vui hay không, nghiêm chỉnh ngồi không khách khí ngồi xuống một bên.
“Tiểu Tuấn à, công việc tại thành phố ngọc lan thế nào rồi? ta nghe nói tháng 6 vừa rồi đã thu hút được 2 tỷ tiền vốn đầu tư nước ngoài, thật được đó….sao khi ở tại thành phố Đại Ninh không có những số tiền lớn như vậy đến…”
Đường Hải Thiên cười nói.
Luận đến chức vụ trong nội bộ đảng, Quách Kì Lương là phó tỉnh trưởng ủy ban thưởng vụ tỉnh, trên câp Đường Hải Thiên nhưng Đường Hải Thiên lại là đồng nghiệp lâu năm của hệ Nghiêm Liễu, quen biết hơn, hơn nữa cũng lớn tuổi hơn Quách Kì Lương cho nên Quách Kì Lương liền nhường vị trí đầu bên trái cho Đường Hải Thiên.
Liễu Tuấn nghe xong cười nói :”Bác Đường, không như bác nói đâu, khi cháu ở huyện Ninh Bắc thật sự cũng đã cố gắng rất nhiều mà”
Cả căn phòng này đều là người của mình cho nên Liễu Tuấn dùng những lời nói cũng khá thoải mái, không cần quá câu lệ, những câu nói khách sáo trên chốn quan trường.
“Hừm, con cố gắng cũng cố gắng rồi! nhưng cục diện vẫn chưa thay đổi nhiều! quá chi là cẩn trọng đó!”
nói những câu này thì lại là Nghiêm Ngọc Thành.
Tinh thần của liễu nha nội có vài phần thấy xấu hổ, ý của Nghiêm Ngọc Thành rất rõ ràng. Có lẽ Nghiêm Ngọc Thành cũng có chút cảnh giác với tập đoàn tài chính dấu hình phía sau Liễu Tuấn. Nói những câu này chính là khi ở tại huyện Ninh Bắc thì nên tận dụng triệt để sức mạnh của tập đoàn này không cần thiết trốn tránh cái gì.
Đi đến thành phố Ngọc Lan, vốn cũng không muốn khua chiêng múa trống như vậy nhưng không làm vậy thì không được. Sự phê bình của Nghiêm Ngọc Thành thực sự rất có lý.
Liễu Tuấn cười, nói: “Cha, tất cả cần có 1 quá trình, cục diện cũng không thể ngày 1 ngày hai là có thể xây dựng lên được”
Nghiêm Ngọc Thành lạnh lùng nói: “Con muốn làm công tác hiện nay hay làm tại ủy ban đoàn, câu này phải nói cho rõ ràng”
tiểu tử này hiện này đã không còn là cấp phó sở nữa rồi, đường đường làm trong thường ủy ủy ban thành phố từng bước đi cần chắc nhưng phải nhanh lên một chút, sự kiên quyết và quyết đoán của con nhất thiết cần phù hợp với chức vị con đang đảm đương, thậm chí còn cần cao hơn một bậc nữa. Nghiêm Ngọc Thành là môn sinh giỏi nhất của Chu Dật Phi, cũng giống như thầy của mình thường nhìn nhận đánh giá sự việc ở nhiều phương diện của nó.
Liễu Tuấn đành gật đầu đồng ý. Trước mặt của nhiều cán bộ trong tỉnh như vậy nên không thể đấu qua đấu lại với cha vợ được, cần phải giữ lại thể diện cho đại bí thư Nghiêm.
Mọi người lại bắt đầu nói chuyện, thấy thời gian không còn sớm nữa, liền lần lượt cáo từ ra về. Nghiêm Ngọc Thành cũng không giữ khách liền đứng dậy bắt tay với mọi người. Còn Liễu Tấn Tài thì tiễn khách ra đến tận cửa biệt thự, bắt tay cáo từ với Đường Hải Thiên và vài người nữa.
Liễu Tuấn đương nhiên cần đi theo hành lễ cùng với cha rồi. Liễu Tấn Tài từ cửa đi vào, dùng mắt ra hiệu với Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm Ngọc Thành liền đứng dậy, hai tay vắt ra sau lưng, từ từ bước lên cầu thang, cha con Liễu Tấn Tài cùng đi lên lầu vào trong thư phòng.
Liễu Tuấn vẫn giữ quy tắc, đi pha trà mời thuốc cho hai người cha. Hai người Nghiêm Liễu này thực sự rất có nhiều điều cần bàn bạc với nhau, nói qua điện thoại không thể hết được, nhân cơ hội khó có này bàn bạc về về đề tổ chức thành viên như thế nào cho hội nghị ủy viên trung ương sắp được tổ chức vào năm tớ Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hai người đứng đầu của hệ đương nhiên cần quan tâm tới vấn đề này rồi, cho nên cần bàn bạc để kịp thời gian.
“Tấn tài! Việc lựa chọn đại biểu cho kỳ họp thứ 15 của tỉnh J đã bắt tay vào chuẩn bị chưa?”
Nghiêm Ngọc Thành châm thuốc hỏi.
Dựa theo lệ cũ, đại hội đại biểu lần 15 sẽ được tổ chức vào cuối năm sau, nhưng Liễu Tuấn lại biết vì người đứng đầu mất các thế lực, đảng phái xảy ra tranh chấp cho nên có chút thay đổi về thời gian sẽ được tiến hành vào đầu năm sau.
Bắt đầu từ 1-2 năm đã bắt đầu công tác chuẩn bị cho đoàn đại biểu tham gia đại hội lần thứ 15 cũng theo lệ cũ đây được coi là đại sự quan trọng nhất trong công tác của nhà nước, tổ chức của hội nghị ủy viên trung ương là kết quả của mức độ lớn mạnh của các phái hệ, cũng quyết định sau khi đại hội 15 được tổ chức từ nay về sau trong vòng 5 năm con đường đi của đất nước không thể không cẩn trọng.
Hình thức lựa chọn ủy viên trung ương và ủy viên dự khuyết là lựa chon theo cách bỏ phiếu không ghi tên, cho nên có sự thay đổi về số lượng là rất lớn. cho nên những phái hệ với những thế lực của các đoàn đại biểu của tỉnh trong thời gian này đặc biệt quan trọng.
Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm chức bí thư ủy ban tỉnh tỉnh N đã 3 năm rồi, nhưng thế cục tỉnh N vẫn rất phức tạo, Trương Quang Minh và Hồ Vi Dân đều có nhưng thế lực thâm căn cố đế của mình, không thể coi nhẹ được. Xem ra nội trong 1 -2 năm này Nghiêm Ngọc Thành sẽ phải hao tâm khổ tứ nhiều cho chuyện này.
Liễu Tấn Tài nói: “Đã bắt đầu vào lựa chọn rồi, vấn đề không quá lớn”
Cục diện của tỉnh J thì thực sự đã nắm khá vững trong tay rồi. Tiền Kiến Quân và Liễu Tấn Tài phối hợp khá ăn ý với nhau, tuy hai người là người của hai phái khác nhau, khi lựa chon ứng cử viên cho kì hội nghị này sẽ có những điều không thống nhất với nhau, nhưng giữa hai người cũng khá hiểu nhau. Có thể nắm được bao nhiêu phiếu bầu là một vấn đề, có thể hoàn toàn nắm được tình thế của đoàn đại biểu lại là một vấn đề khác. Những hệ phái lớn và lâu thì thường dựa vào tình hình thực tế để đưa những phương châm chiến lược thực tế cho hợp lý, để khả năng giành được thắng lợi là lớn nhất.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, nói: “Trước đây không lâu, tỉnh trưởng khi gọi điện cho tôi, cũng cảm thấy rất lo lắng.”
Tai của Liễu Tuấn liền chăm chú lắng nghe, hệ phái này tất cả có hai người thuộc cấp cao, thường liên lạc với Nghiêm Ngọc Thành là một tỉnh trưởng khá trẻ tuổi. Năm ngoái lão Đổng mất, dư âm của những lần đấu nhau của những vị quan cấp cao có lẽ vẫn chưa lắng xuống. Nghiêm Ngọc Thành là nhân vật lãnh đạo mới được bổ nhiệm có lẽ trong kì đại hội năm sau sẽ thắng tiến thêm nữa. Còn về vị trí cụ thể như thế nào tạm thời không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra, nhưng dựa theo cục diện hiện nay thì lại có những âm thanh phản ra không giống nhau.
Hai nhân vật cấp cao đem so sánh với nhau thì tỉnh trưởng trẻ tuổi thì âm điệu hơi thấp một chút còn vị tỉnh trưởng lớn tuổi thì lại hành sự khá phách lối, toàn quốc có mấy tỉnh xảy ra những sự đố kị giữa đại biểu với đảng phái thực sự vô cùng phức tạp ,nếu không đánh giá sự việc ở nhiều góc độ thì không thể nhìn nhận sự việc chính xác được.
Xem ra trước kỳ đại hội đại biểu 15 được tổ chức thì Nghiêm Ngọc Thành không những cần nắm được đoàn đại biểu của tỉnh N mà còn cần giải quyết cho thỏa đáng những đố kị tranh chấp trong nội bộ phái hệ của này, áp lực vô cùng lớn.
Thấy Nghiêm Ngọc Thành cau mày , Liễu Tuấn nhẹ nhàng đặt tách trà trước mặt hai người cha, cười nói: “Cha, có một việc con cần báo cáo”
Ánh mắt của Nghiêm- Liễu liền hướng về phía Liễu Tuấn.
“Chú Vũ Thu Hàn rất có khả năng phải chuyển vị trí quân đội, về tỉnh đều….”
Việc này. Liễu Tuấn cũng đã nói đến khi gặp Hà Trường Chinh, Vũ Thu Hàn, Hải Hướng Quân tại đại viện bộ tư lệnh quân khu hải quân thành phố Kinh Hoa. Khi đó tuy chưa cho đáp án chính xác, nhưng Liễu Tuấn đoán Vũ Thu Hàn nhất định sẽ tiếp thu ý kiến của mình. Với việc hai nhà Hà Vũ đã nói, chỉ có thể đứng vững trong quân đội mới có thể làm chuyện lớn. Vũ Thu Hàn là người có năng lực như vậy mà cứ đứng ngoài cuộc thì thật sự rất lãng phí nhân tài!
Nghiêm Ngọc Thành cau mày, Vũ Thu Hàn nếu như điều đi, Cục thế của tỉnh N đương nhiên lại có thay đổi, có thể chiếm được thế chủ động, Nghiêm Ngọc Thành không truy hỏi lấy thông tin này từ đâu, việc đại sự như thế này, đưa trẻ này xưa nay chưa từng ăn nói hàm hồ.
“Giả sử, chú Vũ gần đến ngày mà rời đi, con thấy sở trưởng sở công an tỉnh sẽ có ứng cử viên sáng giá nhất là sư phụ của con ngồi vào đó”
Liễu Tuấn cười nói.
Nghiêm Ngọc Thành lườm Liễu Tuấn, tiểu tử này lại nói những lời vớ vẩn!
Nhưng có lẽ đề nghị của Liễu Tuấn cũng có lý, Lương Quốc Cường cho dù xét về năng lực hay kinh nghiệm đều đáp ứng đủ!