Trong một cái ngõ chẳng có gì đặc biệt ở khu Dương Xuyên thành phố Ngọc Lan, trước đó không lâu mọc lên một quán trà nhỏ tên là "Ngữ hậu thiêm tình". Quán trà này nghe nói là do một cô gái trẻ tới từ thủ đô mở, diện tích mặt đường không lớn, trang trí hết sức cổ điển trang nhã, rất có ý vị. Nhưng xe đi vào bên trong lại thấy một khung cảnh rộng rãi, bên trong không ngờ có một bãi đỗ xe cực lớn, hơn nữa có hai tầng dưới đất.
Nhìn kỹ ra thì thấy xe sang trọng không ít, Audi chỉ có thể là một thứ tầm trung, có điều cái biển số thì tương đối bắt mắt, nhìn một cái là biết thành viên trong ban thành ủy Ngọc Lan, nếu như có ai thích nhiều chuyện gập ngón tay mà đếm thì có thể đoán ra đồng chí Liễu Tuấn gần đây thanh danh hiển hách đã tới Ngữ hậu thiêm tình rồi.
Cho dù biển số chiếc Audi rất bắt mắt, nhưng so với chiếc BMW 350 bên cạnh thì hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Thực tế, Liễu nha nội cũng đang vì việc này mà tức giận.
- Này giám đốc Khâu, làm như anh là không được đâu, đúng là một tham quan ô lại mà, dùng một cái xe xa hoa như thế là cố ý chọc tức tôi phải không? Liễu bí thư vừa pha trà, vừa phẫn nộ không thôi.
Ngồi ở đối diện là đồng chí Khâu Tình Xuyên giám đốc ngân hàng kiết thiết mới của tỉnh A, mặt vẫn tình tĩnh như nước, mặc cho Liễu Tuấn trêu chọc, chỉ mỉm cười không nói.
Cô gái ngồi cùng lại không phải là Giao Giao bà chủ của Ngữ hậu thiêm tình, mà là tiểu thư Lăng Nhã cũng vừa mới nhậm chức thư ký số một chính phủ tỉnh A, đang hứng thú nhìn Liễu Tuấn pha trà.
Trong mắt Lăng Nhã, mỗi một động tác của Liễu Tuấn thật trầm ổn lại phóng khóang, chẳng hề phù hợp với những lời phát ra từ miệng y.
- Tiểu Nhã, trước kia em còn bảo anh đi xe vượt tiêu chuẩn, nhìn vị giám đốc Khâu này đi, đó mới là vượt tiêu chuẩn.
Liễu Tuấn thấy Khâu Tình Xuyên không mắc lừa, không chịu đấu khẩu với mình liền quay sang khích bác Lăng Nhã.
Lăng Nhã chỉ nhoẻn miệng cười rồi liếc Khâu Tình Xuyên một cái, cũng không nói gì.
Mặc dù cả hai người đều xuất thân thế gia kinh thành, nhưng trước đó không có qua lại tư nhân nào, chỉ có giao tiếp công việc, đa số là do Khâu Tình Xuyên nhận lời mời của Hồng lão tổng tới nghị sự. Khâu Tình Xuyên là con cháu cách mạng đời ba chính tông nhất, ba mươi sáu tuổi đã lên cấp chính sở nắm thực quyền, lại là con rể phó thủ tướng hiện nhiệm, dù ở chốn kinh đô ngọa hồ tàng long cũng là nhân vật có tên tuổi.
Lăng Nhã rất có thiện cảm với Khâu Tình Xuyên anh tuấn nhã nhặn lịch sự.
Đương chỉ là thiện cảm của con người dành cho nhau mà thôi.
Hôm nay là thứ bảy, nhận lời mời của Liễu Tuấn tới đây thưởng thức trà mới, Lăng Nhã không hề biết quan hệ giữa Giao Giao và Khâu Tình Xuyên, trước khi Khâu Tình Xuyên điều tới tỉnh A thì Giao Giao đã từ chức, xác định được là Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A, Giao Giao liền đi theo, mở quán trà này, Liễu Tuấn là bạn thân của Khâu Tình Xuyên, đương nhiên là phải tới ủng hộ.
Lăng Nhã là bí thư của Hà Duyên An, bỏ qua quan hệ riêng cùng Liễu Tuấn, qua lại về mặt công tác là không thể thiếu, theo thông lệ của Liễu Tuấn là luôn làm tốt quan hệ với thư ký của lãnh đạo. Khâu Tình Xuyên cũng là nhân vật có lai lịch lớn, Liễu Tuấn dẫn Lăng Nhã tới, mọi người qua lại nhiều hơn, chính là thủ pháp mở rộng vòng giao thiệp thường thấy nhất trong quan trường.
Nếu như chỉ có Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, Giao Giao nhất định phải tới tiếp, nhưng hôm nay có thêm Lăng Nhã, nên cô chủ động tránh đi.
- Được, hai vị đều giả bộ nho nhã hả? Vậy tôi cũng giả bộ nho nhã.
Liễu Tuấn thấy hai người đều không nói gì, liền hừ một tiếng chuyên tâm pha trà.
Lăng Nhã có chút không đành lòng, người này đúng là lắm lúc rất trẻ con, ừm có lẽ bị chính vụ nằng nề đè trên người, khắp nơi đều là cạm bẫy khó lường, đúng là rất mệt, hiếm khi có thể thả lòng một chút. Lăng Nhã đang định lên tiếng thì liếc nhìn thấy khóe miệng Khâu Tình Xuyên lộ ra nụ cười ranh mãnh.
Lăng Nhã hiểu ra, nụ cười của trẻ con này Lăng Nhã chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy trên mặt Khâu Tình Xuyên, loại người như hắn, định sẵn là sẽ phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc, làm vẻ vang cho gia tộc, lại ở lâu trong cơ quan quốc gia, cơ cảnh hơn cả linh dương trên đại thảo nguyên Phi Châu, không ngờ cũng có lúc thả lòng như vậy.
Xem ra hắn chẳng những cũng có nhu cầu thả lỏng giống Liễu Tuấn, hơn nữa giao tình giữa hai người này không hề tầm thường.
Lăng Nhã đột nhiên nhớ ra, hình như Khâu Tình Xuyên và Liễu Tuấn đã cùng ký tên trong một bài viết ở Nhật báo kinh tế, khiến cho Hồng lão tổng chú ý cao độ.
Phải có giao tình cỡ nào thì Khâu Tình Xuyên mới làm việc này?
Đây chẳng phải là tham khảo học thuật bình thường, mà nói rộng hơn, có thể là một loại tín hiệu hai hệ phái lớn liên hiệp.
Liễu Tuấn tụ hội với người bạn thân nhất cũng mời thêm mình, có thể thấy phân lượng của mình trong lòng y quan trọng tới đâu, nghĩ tới đây Lăng Nhã không khỏi thấy trái tim thiếu nữ xao xuyến, cảm thấy quyết định tới tỉnh A trước đó là hoàn toàn chính xác.
Nam nhân trước mắt này đáng để cho cô đưa ra quyết định ấy.
Cho dù y vĩnh viễn không thể cho mình một danh phận.
Ừm, chuyện này tạm thời không nói với anh ấy thì tốt hơn.
- Khâu lão gia, mời dùng trà.
Liễu Tuấn cuối cùng cũng đun sóng một ấm trà, hương thơm đầy phòng, nhìn ra bên ngoài cửa số, cành la đu đưa, ve kêu râm ran, phối hợp hương thơm trong phòng, làm bao tục niệm con người tan biến, đi vào cõi thân tiên.
Người làm ra quán trà này hẳn phải có trình độ, hẳn đằng sau bà chủ quán trà trẻ trung xinh đẹp ấy phải có người khác, Giao Giao cho dù trí thông minh không thấp, nhưng kinh nghiệm cuộc sống còn thiếu.
- Lăng đại tiểu thư, mời dùng trà. Liễu Tuấn lại đặt một chén trà trước mặt Lăng Nhã.
- Liễu đại thiếu gia mời trà, tiểu nữ không dám nhận.
Lăng Nhã nhịn không được cũng vui đùa với Liễu Tuấn một câu, nếu không nói chuyện với y, bản thân cô cũng cảm thấy "lương tâm bất an".
Liễu Tuấn lẩm bẩm: - Nói thế còn được.
Lăng Nhã mìm cười, tính trẻ con của Liễu Tuấn thật thú vị.
Khâu Tình Xuyên chậm rãi uống trà, yên tĩnh như sương khói, nếu chẳng phải người này thực sự đang ngồi bên cạnh, Lăng Nhã thấy thiếu để ý một chút là có thể quên mất sự tồn tại của hắn.
Trong lòng Lăng Nhã không khỏi đem hai người so sánh với nhau.
Trầm ổn, điềm tĩnh thì cả hai người đều không phân cao thấp, Khâu Tình Xuyên nho nhã hơn một chút, Liễu Tuấn vì tuổi tác và vóc dáng, trong trầm ổn toát ra vẻ uy thế, Khâu Tình Xuyên thì trầm ổn như nước, làm người ta rất khó phát giác ra sát khí. Có lẽ do xuất thân của hai người, Khâu Tình Xuyên có gia tộc cường đại, bản thân cũng là nhân tài kiệt xuất được gia tộc coi trọng, mấy năm qua từng bước tiến đều đi rất vững vàng, không phải là hắn không có đối thủ, nhưng đối thủ của hắn không phải bất đắc dĩ thì chẳng ai muốn xung đột chính diện với hắn, nên Khâu Tình Xuyên nuôi dưỡng thành khí độ tinh hoa ẩn giấu trong người. Còn Liễu Tuấn, do Nghiêm Liễu là ngôi sao mới lên của chính đàn, do thăng tiến qua nhanh phương diện nền móng không so được với Khâu Tình Xuyên, Liễu Tuấn lại từ trong thiên quân vạn mã đánh ra, nên trên người có loại khí sạt phạt, bình thường ẩn giấu rất tốt, nhưng một khi bộc lộ ra là uy thế kinh người.
Lăng Nhã thấy quen thế gia khí độ cao nhã, trong con mắt người dân thường, Liễu Tuấn thần bí khó lường, cao không với tới, nhưng trong mắt cô có chút quê mùa lỗ mãng. Nhưng chính vì thế mà nó đã đánh sâu vào trái tim trầm lắng đã lâu của cô, làm cô thích nam nhân này tới mức không thể vãn hồi.
Khi có một mình yên tĩnh ngẫm nghị lại, Lăng Nhã thậm chí thấy bản thân có chút điên rồi.
Nhưng ai thèm quan tâm chứ, điên rồ thì cứ điên rồ đi.
Đời người thế nào chẳng có lúc thiếu lý trí, Lăng Nhã chính vì lý trí quá lâu, cho nên mới áp ức, đè nén như thế.
- Giám đốc Khâu, anh không nói cũng được, nhưng khoản vay hai trăm triệu anh hứa với tôi khi nào thì tới nơi? Tôi đang cần dùng gấp đây.
Liễu Tuấn nâng chén trà lên nhấp một ngụm thong thả hỏi:
Khâu Tình Xuyên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa: - Hai trăm triệu nào? Lần trước các cậu vay một trăm triệu, không phải đã gửi xuống rồi sao? Đoán chừng lúc này đều dùng hết rồi phải không?
Liễu Tuấn cười phá lên: - Anh nói đúng rồi đó, khu Trường Hà có ba vạn nhân khẩu, một trăm triệu chẳng đủ nhét vào kẽ răng, sớm đã tiêu sạch rồi, tôi cần ít nhất hai trăm triệu nữa, nếu không thì không có tiền trung chuyển.
Khâu Tình Xuyên quay luôn đầu đi, nhìn cành cây lay động bên ngoài, thoàn toàn ngó lơ những lời nói của Liễu Tuấn.
Không chấp nhận được.
Mời mình tới uống trà mà lại dám mở miệng ra tống tiền.
Tên chết tiệt này coi ngân hàng là kho vàng do nhà y mở mất rồi.
Liễu Tuấn chỉ uống trà, không thúc giục, y qua lại với Khâu Tình Xuyên đã lâu, biết nhược điểm của hắn ở đâu. Nhược điểm của Khâu Tình Xuyên là có rất ít bạn bè thực sự, khó khăn lắm mới có một người nhất định sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ.
- Bên ngân hàng công thương có nguồn dư khá lớn, cậu tới tìm giám đốc Ngô thương lượng ấy được không?
Quả nhiên đúng như dự liệu của Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lúc, thấy Liễu Tuấn không nói gì, chỉ đành quay đầu lại thương lượng.
- Hắc hắc, tôi và giám đốc Ngô không có giao tình, còn chưa gặp mặt người ta lần nào, không tiện đi tống tiền.
Liễu Tuấn thành khẩn "khai báo".
- Cậu cũng biết là đang tống tiền à? Không tống tiền nổi người ta nên chuyên môn tới tìm tôi? Tôi dễ bắt nạt như vậy sao? Khâu Tình Xuyên đột nhiên quát lớn.
Lăng Nhã hoảng sợ.
Không ngờ Khâu Tình Xuyên nhã nhặn, lại biến thành như thế.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: - Được rồi, tôi có thế chấp lại không nợ anh chút lãi nào, đáng tin cậy. Khách hàng như thế anh không cho vay thì cho ai vay? Chả lẽ lưu lại để mua trái phiếu của Mỹ à? Tôi khuyên anh nên tỉnh lại đi, muón làm ăn đó không lãi đâu.
Thấy hai nam nhân trầm ổn như núi đột nhiên cãi nhau như trẻ con, Lăng Nhã thấy rất thú vị, cười tủm tỉm ngồi nhìn. Trong mắt Khâu Tình Xuyên lại thoáng hiện một tia sáng.