Công ty Trường Giang là vụ án lớn. Liễu Tuấn cũng biết, ngoại trừ Cận Hữu Vi ra thì không còn ai đến thương lượng với mình.Vụ án này không chỉ liên quan đến mình Vương Kim Căn.Nhưng mà Lăng Nhã nhờ hắn giúp đỡ thì đúng là vô cùng bất ngờ.Một buổi chiều hôm nọ, khi sắp tan tầm, Lăng Nhã gọi điện cho Liễu Tuấn.
"Liễu Tuấn, tối nay anh có rảnh không?"
Lăng Nhã thấp giọng hỏi, có thể thấy rằng cô cũng đang ở trong phòng làm việc nên phải nói nhỏ sợ Hà Duyên An nghe thấy. Trong giờ làm việc hẹn gặp bạn không tiện lắm.
"Cô hẹn tôi, tôi sao dám không có thời gian?" Liễu Tuấn cười nói.
Lời này có hai ý, về công Lăng Nhã là bí thư tỉnh trường, ai không nể mặt? Nhưng mà xét quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lăng Nhã thì những lời này có ý thân mật thì đúng hơn.Lăng Nhã nhẹ nhàng cười, cô giờ đây đã quen với cách nói chuyện của Liễu Tuấn. Người này làm việc và ngoài đời hoàn toàn khác nhau, nhất là trước mặt bạn bè càng không kiêng kị.
"Tốt, tôi sẽ nhớ những lời này!" Lăng Nhã cũng đáp trả.
Liễu Tuấn nói: "Nói đi, lại có chuyện gì muốn hối lộ tôi hả?"
"Xì, tôi hối lộ anh khi nào chứ?... vậy thì tối nay bảy giờ, tại khách sạn Thu Thủy phòng 2008, tôi mời anh ăn cơm."
" Được, có cần tôi đón không?"
Nếu như là người khác mời thì Liễu Tuấn nhất định sẽ lên tiếng hỏi rõ nguyên nhân, chưa chắc sẽ đi nhưng mà Lăng Nhã mời thì không cần. Trước kia khi Mã bí thư còn đương chức bọn họ cũng thường xuyên gặp mặt nói chuyện.
"Không cần đâu, tôi tự đi được rồi, anh giờ là ngôi sao sáng chói rồi!" Lăng Nhã nhẹ nhàng cười, cúp điện thoại.
Lăng Nhã lời này quả không sai, Liễu Tuấn lúc này quả là "Đại minh tinh" . Nhất là ở thị ủy Ngọc Lan, ai gặp hắn cũng cung kính chào hỏi. Không ai dám coi thường Liễu Tuấn kể cả Đinh Ngọc Chu. Liễu Tuấn tùy tiện nói vài câu ở tỉnh ủy cũng khiến cho người khác nghĩ cả buổi. Đúng như dự liệu của mọi người quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh của Đinh Ngọc Chu tại Ngọc Lan không khỏi dao động. Thế lực mới phát triển. Điều khiến cho người ta không ngờ được chính là hai phe của Ngọc Lan, cầm đầu ngoại trừ Đinh Ngọc Chu ra còn có một phe khác đứng đầu không phải là thị trưởng Thôi Phúc Thành mà là bí thư Liễu Tuấn chỉ đứng vị trí thứ hai từ dưới lên, trên thư kí trưởng Phùng Đào.
Đương nhiên, trên danh nghĩa người cầm đầu vẫn là Thôi Phúc Thành. Chỉ là người thông minh đều biết Liễu Tuấn mới thực sự là người cầm cờ. Nhất định phải nâng cao địa vị của Thôi Phúc Thành, chỉ có thể nói, trong phe phái này Thôi Phúc Thành đảm nhiệm trọng trách kêu gọi. Những nội dung trong hội nghị nếu như không được Liễu Tuấn cho phép thì không được thực hiện.
Liễu Tuấn giờ đây là cây to đón gió, thân thiết với tỉnh trưởng và thư ký,ít nhiều có phần phạm huý. Huống chi Lăng Nhã lại là một người xinh đẹp gợi cảm như vậy, một thư ký chức cao như vậy càng phải chú ý đến ảnh hưởng.
Liễu Tuấn đến khách sạn đúng giờ. Lăng Nhã đã đến trước. Điều khiến cho Liễu Tuấn có chút giật mình là vừa mở cửa ra thì thấy Trương Nghị. Trương Nghị cùng Lăng Nhã đứng dậy chào Liễu Tuấn.
"Ha ha,anh Trương thế này không phải là quá long trọng sao?"
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Trương Nghị, giả vờ như không trông thấy Lăng tiểu thư. Với quan hệ của bọn họ, bắt tay, quả thật chỉ là nghi thức. "Liễu bí thư nói quá lời, cậu đúng là đáng để chúng tôi ngưỡng mộ!" Trương Nghị khiêm nhường nói.
Liễu Tuấn trở về thủ đô không lâu thì Trương Nghị đến khu Trường Hà một chuyến, với tư cách cá nhân, và trên danh nghĩa là ông chủ của "Công ty tiểu mậu dịch", Trương Nghị tự coi mình là bạn. Liễu Tuấn không khỏi thấy buồn cười, trong lòng tự nhủ Trương Nghị quá là nóng vội, hai người chỉ là ăn cơm cùng nhau mà cũng coi là bạn sao? Trên bàn rượu hắn chỉ thuận miệng nói một câu khách sáo mà thôi.
Nhưng mà hắn đã ngàn dặm đến đây, Liễu Tuấn cũng giữ lời hứa, giới thiệu cho hắn một vụ làm ăn, làm xong thì chuyện kiếm mấy trăm vạn không thành vấn đề.Trương Nghị rất vui, cảm thấy Liễu Tuấn rất đáng tin, đáng để kết bạn.
Nhưng mà Trương Nghị cũng biết, Liễu Tuấn nể mặt hắn không phải là do bản thân hắn. Thân phận đệ tử thế gia của hắn trong mắt người thường có lẽ rất giỏi nhưng mà đối với Liễu Tuấn thì quá tầm thường. Công ty Trường Giang sóng sau đè sóng trước, người mới lên thay người cũ. Sau đại hội lần thứ 15, lão Trương chắc chắn sẽ càng ngày càng rời xa vòng chính trị, sức khỏe của cha hắn cũng không thể cầm cự được đến năm sau. Liễu Tuấn chỉ là nể mặt Lăng Nhã thôi.
Bất kể là làm việc tại phòng làm việc của Hồng phó tổng hay là làm thư ký cho Hà Duyên An, Lăng Nhã trên quan trường lời nói đều có trọng lượng hơn hắn.Liễu Tuấn cười cười, không nói nhiều trực tiếp đi vào phòng. Rượu và thức ăn cũng đã gọi xong, không đầy bàn cá thịt mà rất tinh tế, Liễu Tuấn liếc một cái, đầy đủ các món vừa vặn ba người ăn, chắ cũng phải hai ba nghìn tệ.
Khách sạn Thu Thủy là khách sạn xa hoa, tay nghề của đầu bếp khỏi chê nhưng giá tiền cũng khỏi nói.Nhưng mà có rất ít người kêu giá của khách sạn này đắt .Có thể đến Thu Thủy ăn cơm đều là những người có thân phận cao quý. Không biết chừng càng đắt người ta lại càng vui, như vậy mới thể hiện được đẳng cấp của người ta.
Liễu Tuấn thấy vậy mỉm cười, nói : "Anh Trương là anh gọi món sao?"
Liễu Tuấn cười nói: "Chỉ có anh mới mời tôi ăn đồ ngon thôi, còn cô ấy à chỉ có mời tôi ăn trứng luộc thôi."
Liễu Tuấn lời này là nói cho Trương Nghị nghe nhưng thật ra là Lăng Nhã biết khẩu vị của hắn, ngoại trừ cua ra những hải sản khác Liễu Tuấn không thích thú. Lăng Nhã nhất định không gọi những món đồ này.
Trương Nghị bèn cười, nói : "Đồng chí nữ quen tiết kiệm mà."
Lăng Nhã chép miệng, rất khinh thường nói: "Tiết kiệm là đức tính tốt. Anh cho rằng tôi giống anh sao?"
Trương Nghị cười nói: "Tiểu Nhã, nếu như em thiếu tiền tiêu thì cứ nói với anh một tiếng, anh sẽ cho em."
Liễu Tuấn khẽ nhíu mày. Trương Nghị sao lại chủ động đưa tiền cho Lăng Nhã? Quả nhiên là chuyện lạ. Hơn nữa gọi tiểu Nhã không chút gượng gạo. Nói như vậy, hai người bọn họ quan hệ đã bình thường trở lại? Nhưng không đúng, Lăng Nhã vốn dĩ không nói đến chuyện này. Quả thật nếu quan hệ cải thiện, Lăng Nhã không có lý do gì phải giấu hắn. Đến ngay cả chuyện Lăng Nhã thiếu chút nữa ngã trong phòng tắm còn thông báo cho hắn một tiếng thì chuyện lớn vậy sao hắn không biết? Ai ngờ biểu hiện của Lăng Nhã tiếp đến càng khiến hắn bất ngờ.
Lăng Nhã không chút khách khí, thuận miệng nói : "Được, vậy hãy chuyển cho tôi mười vạn đã, rồi đưa xe của tôi đi bảo dưỡng."
Lăng Nhã đi xe ferrari màu trắng đến tỉnh A.Xe này trị giá hơn mười vạn, để bảo dưỡng cũng phải tiêu hết cả tháng lương của cô.
Lăng Nhã nói, khẽ liếc Liễu Tuấn. Liễu Tuấn cười cười, nâng tách trà lên uống một ngụm. Người ta đã nói vậy thì mình cũng không có ý kiến gì. Chỉ là chuyện này quá đột ngột khiến hắn trở tay không kịp.
Vợ chồng Lăng Nhã làm hòa, là bạn của Lăng Nhã Liễu Tuấn phải vui mới đúng nhưng mà rõ ràng Liễu Tuấn không vui. Từ đó có thể thấy, không cần biết địa vị của ngươi cao đến đâu, thì tình cảm cũng không dễ gì thay đổi. Thấy vợ chồng người ta hòa hảo Liễu Tuấn lại thấy không vui, Liễu Nha Nội cảm thấy vốn dĩ hắn cũng không phải là người tốt.
"Được, không vấn đề gì, hai ngày tới anh sẽ chuyển đến."
Trương Nghị đồng ý ngay lập tức cũng không phát hiện ra giữa Liễu Tuấn và Lăng Nhã có gì khác thường. Có lẽ, cho dù phát giác ra cũng làm như không biết.
"Anh Trương còn có khách nào nữa sao?" Liễu Tuấn hỏi, cảm thấy không muốn nhìn thấy vợ chồng họ nói những lời này trước mặt mình. Trên bàn bày bốn bát.
"Ha ha, đúng là còn một người bạn..." Trương Nghị cười đáp lại Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Ai vậy?"
"Trương Khiếu Hoa, không biết cậu có ấn tượng gì không?" Liễu Tuấn chau mày.
Trương Khiếu Hoa sao có thể không nhớ? Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng lại nổi tiếng đã lâu, chính là tiền nhiệm vị trí của Liễu Tuấn. Không ngờ người mời hắn ăn cơm hôm nay không phải là Trương Nghị mà là người đó.Hiển nhiên Liễu Tuấn nhíu mày, Trương Nghị cứu viện nhìn Lăng Nhã.
Lăng Nhã quay đầu đi chỗ khác, thần sắc cũng không vui vẻ gì bất mãn nói một câu: "Là tôi hẹn!"
Liễu Tuấn liếc cô một cái cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.